TRA CÔNG, CÁCH TA XA MỘT CHÚT



☆ Chương 11: Tô Chính Lượng cũng bị liên lụy
--------------Editor: Mèo--------------------
Tô Chính Lượng cùng Du Thiếu Kỳ vì để chuẩn bị tốt cho buổi hội thảo mà bận rộn cả ngày tìm tư liệu, tuy bận rộn, nhưng cũng khiến cậu không còn thời gian nhàn rỗi để miên man suy nghĩ.

Hôm nay, bận bịu xong, nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, nghĩ đến đã rất lâu rồi không gặp mẹ, vì thế liền lái xe đến nhà Tô Chính Thanh.

Ở dưới lầu mua chút hoa quả mẹ thích ăn, Tô Chính Lượng đi vào tiểu khu.

Mới vừa đi tới cửa, chợt nghe thấy Tô Chính Thanh cùng mẹ đang nói chuyện phiếm, thanh âm từ trong truyền ra, lời nói nhẹ nhàng rõ ràng, như súng liên thanh, chọc cho mẹ không nhịn được cười vang.

Tô Chính Thanh thấy Tô Chính Lượng đến, gắt giọng, " Ổ, Tiểu Lượng đến rồi à, thật sự là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới."
Tô Chính Lượng mang theo hoa quả vào phòng khách cười nói, "Mẹ, chị, hai người đang nói gì vậy, vui vẻ như thế, em ở bên ngoài còn nghe thấy."

"Đang nói về em đó, " mở túi hoa quả ra, Tô Chính Thanh nhìn nhìn trong túi toàn là táo, "Tiểu Lượng, em chọn táo không tồi, không biết có ngon không."
Tô Chính Lượng ha hả cười, "Ngon hay không thì ăn liền biết."
Tô mama nghe hai người nói chuyện, mỉm cười lấy túi táo Tô Chính Thanh cầm trong tay, "Hai chị em con nói chuyện đi, mẹ đem quả táo đi rửa."
Tô Chính Lượng ngồi trên ghế sa lông, nhìn Tô Chính Thanh bộ dáng của một người đang tràn ngập trong tình yêu, trêu chọc, "Chị, chị gần đây rất dịu dàng nha, xem ra, Lâm Tích Lạc đối với chị chính là nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn phục tùng."
Tô Chính Thanh bĩu môi, trong mắt hiện lên một tia oán giận, "Nào có, anh ấy dạo gần đây dường như rất bận, ngay cả thời gian gặp mặt còn không có nói gì đến hẹn hò."
"Vậy hắn có giải thích gì vưới chị không?"
Tô Chính Thanh cúi đầu nghịch móng tay, " Không có, mấy lần chị gọi cho anh ấy, ảnh đều nói mình đang họp, cũng không biết có phải đang bận thật không nữa."
Nhìn đến chị mình tựa hồ không quá cao hứng, Tô Chính Lượng an ủi, "Người như hắn bận rộn cũng là bình thường thôi, chị nên thông cảm cho hắn."
"Chị biết mà, cho nên cũng không đem việc này để ở trong lòng.

wow, táo đến rồi, " Tô Chính Thanh lấy một quả táo đã rửa sạch gặm một miếng, sau đó liền nhíu mày, "Oa, Tiểu Lượng, táo thật chua!"
Tô mama cũng cầm táo cắn, "Đúng vậy, rất chua."
Tô Chính Lượng nửa tin nửa ngờ cầm táo lên cắn, thật chua, "Không thể nào, con chọn rất cẩn thận mà, bề ngoài bóng bẩy như vậy, tại sao lại chua như thế."
"Chọn táo cũng là cả một nghệ thuật, đàn ông các em đều là một đám thần kinh thô, làm sao mà biết được trong đó còn có huyền cơ.

Mẹ, mẹ nói có đúng hay không?"
Tô mama thập phần đồng ý gật đầu nói, "Thanh Thanh nói đúng đó."
Đôi mắt đen láy của Tô Chính Thanh đảo loạn, "Cho nên vẫn cần người giúp em chọn táo, chị đối với việc này cũng không quá hiểu biết, bất quá chị có biết một cô gái biết rõ vấn đề này nha."
Tô Chính Lượng nhìn hai người trước mắt kẻ xướng người hoạ, có chút dở khóc dở cười, "Con hiểu hai người đang nói gì, mẹ, mẹ muốn chị giới thiệu đối tượng cho phải không?"
"Đúng vậy Tiểu Lượng, con nói đi, rốt cuộc là con có bạn gái hay không? Nếu có mang đến cho mẹ nhìn mặt một cái."
Tô Chính Lượng nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, "Mẹ, con không có, vòng tròn xã giao của con rất hẹp, có thể gặp được một cô gái vừa ý rất hiếm, cho nên..."
"Em không có, chị có, cô gái đó làm trong phòng tài chính cùng công ty với chị, năm nay hai mươi bốn tuổi, nhân phẩm đoan chính, bề ngoài cũng rất xinh xắn."
Lau khô tay, Tô Chính Thanh chạy vào trong phòng, từ trong túi lấy ra một bức ảnh, đưa cho Tô Chính Lượng, "Em xem, rất xinh đẹp."

Trong ảnh, một cô gái có nụ cười ngọt ngào đứng trước không gian thanh sơn lục thủy, đôi mắt to linh động.

"Để mẹ nhìn xem, " Tô mama thuận tay cầm lấy tấm ảnh, nheo lại ánh mắt nhìn một hồi lâu, vừa lòng gật đầu, "Đứa nhỏ này bộ dáng rất xinh đẹp, Tiểu Lượng con nói có phải không?"
Tô Chính Lượng chỉ đành gật gật đầu, "Vâng."
Tô Chính Thanh vội không ngừng phụ họa, "Đúng vậy, hơn nữa cô ấy cũng rất có trách nhiệm với công việc, tính cách hoạt bát, hướng ngoại.

Con thấy có thể bù trừ cho tính cách hướng nội của Tiểu Lượng, một tĩnh một động, thật tốt!"
Tô mama nhãn tình sáng lên, "Thanh Thanh, đứa nhỏ kia đồng ý gặp mặt Tiểu Lượng sao?"
"Vâng ạ, người ta vừa nghe thấy công việc, tính cách, bề ngoài của Tiểu Lượng, không nói hai lời liền đưa ảnh chụp cho con.

Còn nói nếu Tiểu Lượng có thời gian, hai người cung nhau gặp mặt."
Tô mama không che giấu nổi vui mừng, "Nói vậy là dồng ý rồi còn gì?".

Ngôn Tình Tổng Tài
"Đúng vậy, cô ấy không thành vấn đề, hiện tại thấy thái độ của Tiểu Lượng chắc cũng không thành vấn đề đúng không?
Phải đi xem mắt sao?

Tô Chính Lượng liều mạng moi móc lý do cự tuyệt, ấp a ấp úng, " Gần đây em rất bận, còn phải chuẩn bị tài liệu cho hội thảo, thật sự không có thời gian, em nghĩ đợi qua khoảng thời gian bận bịu này rồi tính..."
Tô mama vôi vã lên tiếng, "Tiểu Lượng, công việc là công việc, yêu là yêu, hai cái đó không liên quan đến nhau, Con cũng không còn nhỏ, phải biết nắm bắt cơ hội.

Con nhìn bạn trai của chị con xem, công tác tốt, bề ngoài cũng xuất chúng, quan trọng là đối vưới chị con rất tốt.

Công việc của chị con cũng không phải rất bận sao, vậy mà vẫn có thể trích thời gian ra yêu đương đấy thôi?"
"Nhưng mà con..."
"Được rồi, cứ để chị làm chủ cho, chị sẽ cùng người ta hẹn thời gian, sau đó sẽ nói với em."
Tô Chính Lượng do dự nửa ngày, thật sự không lay chuyển được mẹ con hai người thay nhau oanh tạc, chỉ phải gắng gượng làm bộ đáp ứng, "Được rồi, bất quá chỉ là gặp mặt thôi, về phần khác, con không dám cam đoan."
Tô mama trìu mến vỗ vỗ tay Tô Chính Lượng, dở khóc dở cười, "Con trai ngốc, nếu cảm giác không tồi thì cứ tiếp tục liên lạc, phải biết nắm bắt cơ hội, bỏ lỡ rồi, sau này hối cũng không kịp."
Ưu thương khẽ lướt qua trên mặt Tô Chính Lượng, mắt rũ xuống, thanh âm có chút nhỏ, "Mẹ, con biết rồi."
- ---------------------Editor: Mèo-----------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi