TRA CÔNG, CÁCH TA XA MỘT CHÚT



☆ Chương 128: Nổ
------------Editor: Mèo------------
Hai ngày sau,
Đang trong lớp chính khóa, Tô Chính Lượng nhận được điện thoại của Du Thiếu Kỳ, y nói mình đã tìm được người bảo lãnh, nếu mọi chuyện thuận lợi, nhiều nhất là ba đến năm ngày sẽ được tại ngoại.

Nghe được tin này, Tô Chính Lượng vừa mừng vừa sợ, càng cao hứng cậu lại càng lo lắng.

Viện kiểm soát quyết định cho Du Thiếu Kỳ tìm người bảo lãnh, Lâm Tích Lạc tuyệt nhiên sẽ không làm như vậy, hiện tại ở S thành, nếu có năng lực này cũng chỉ có cha của Lâm Tích Lạc.

Nếu như mục đích của Lâm phụ làm như vậy vì ngăn cản cậu và con trai ông tiếp tục kết giao, có lẽ giữa hai người đó đã đạt thành hiệp nghị, nhưng cậu không bởi vì lời y nói mà rời khỏi Lâm Tích Lạc.

Một người đa mưu túc trí, thủ đoạn cao minh như ông, sao lại có khả năng giúp đỡ một người đã không còn bất kì thứ gì lợi dụng được?
Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, chuyện của Du Thiếu Kỳ coi như cũng được giải quyết, nếu y có thể bình an trở về, trong lòng cậu cũng bớt áy náy.

Nghĩ đến đây, Tô Chính Lượng liền gọi điện cho Lâm Tích Lạc, tiếng chuông vang lên một lúc mới có người nhận.

"Alo."

Tô Chính Lượng nghe thấy bên kia không phải là Lâm Tích Lạc mà là thanh âm của một cô gái, thoáng ngẩn người.

Qua vài giây, đối phương thấy Tô Chính Lượng không phản ứng, liền hoit, "Là Tô tiên sinh sao?"
Tô Chính Lượng lập tức nhớ tới chủ nhân của thanh âm là ai, vội vàng nói, "Tôi là Tô Chính Lượng, cô là Mạt Thụy tiểu thư sao?"
Thanh âm sang sảng dễ nghe của Lỵ Tạp từ điện thoại truyền đến, "Là tôi, Tô tiên sinh tìm Lâm sao? Anh ấy đang họp, có chuyện gì gấp cần tôi chuyển lời không?"
"Không cần đâu, cũng không phải là chuyện gì quan trọng, tối nay tôi gọi lại cho anh ấy."
"Ừm, tôi biết rồi."
Tô Chính Lượng cúp điện thoại, nghĩ đến người nghe là Lỵ Tạp, cậu có chút lo lắng.

Mạt Thụy tiểu thư cùng Lâm Tích Lạc rốt cục có quan hệ gì, vì sao cô ấy lại luôn ở bên cạnh Lâm Tích Lạc?
Nghĩ một lúc, Tô Chính Lượng lại tự trách bản thân quá đa nghi.

Tô Chính Lượng, mày lại nghĩ cái gì đó hả, bọn họ chỉ là bạn bè thôi, tuyệt đối không thể bởi vì người khác hồ ngôn loạn ngữ cùng một lần vô tình gặp được, liền không suy nghĩ gì cả mà suy đoán lung tung.

Day day huyệt thái diowng, Tô Chính Lượng cười mình quá mức đa tâm, sau đó liền tiếp tục vùi mình vào công việc.

* * * * * * * * * *
Lâm Tích Lạc mắt sắc lạnh như băng đi vào văn phòng, thấy Lỵ Tạp đang nhìn điện thoại di động của hắn, lông mày khẽ nhíu lại, "Không phải nói muốn theo Lý Tư Phàm đi xem Sở nghiên cứu sợ Nano sao? Sao lại chạy đến đây?"
Lỵ Tạp không vui mân mê cái miệng nhỏ nhắn, "Đi gì mà đi, Lý Tư Phàm vừa nhận được điện thoại liền đi ra ngoài, đến giờ còn chưa về, anh lại đang họp, em buồn đến mốc hết cả người."
Lâm Tích Lạc pha hai cốc cà phê, đưa cho Lỵ Tạp một cốc, "Xin lỗi, gần đây công việc quá nhiều, không để ý đến em."
Lỵ Tạp uống một ngụm, "Không sao, à, đúng rồi, vừa này soda gọi điện thoại đến đó."
Lâm Tích Lạc hơi sửng sốt, "Em ấy có nói chuyện gì không?"
Lỵ Tạp mờ mịt lắc đầu, "Không biết, cậu ấy nói tối nay sẽ gọi lại cho anh."
"Tôi biết rồi," Lâm Tích Lạc uống nửa cốc cà phê rồi lại đặt trên bàn, định cầm điện thoại gọi lại cho Tô Chính Lượng, cửa phòng làm việc đúng lúc này bị người đẩy ra.

Thanh âm vội vàng của Lý Tư Phàm cùng theo cánh cửa mở ra truyền vào, "Chủ tịch, nguy rồi, Sở nghiên cứu sợi Nano xảy ra chuyện rồi!"
"Cái gì?" Khuôn mặt anh tuấn hiện lại vài tia kinh sợ, Lâm Tích Lạc vội vã đặt điện thoại xuống, vô ý đụng đúng cốc cà phê ban nãy.

Chất lòng màu nâu trong khoảnh khắc hắt vào tay trái, thấm ướt cố tay áo, một ít theo ngón tay chảy xuống sàn nhà.


Lỵ Tạp thấy thế vội lấy khăn, nhét vào tay Lâm Tích Lạc, "Cà phê đổ rồi, mau lau khô đi!"
Lâm Tích Lạc hoàn toàn không để ý đến cố tay áo của mình, đáy mắt sớm đã cuồn cuộn sóng, "Tiểu Phàm, rốt cục xảy ra chuyện gì?"
Thanh âm Lý Tư Phàm trầm định, hắn nói rất nhanh nhưng ngữ khí vô cùng rõ ràng mà báo cáo, "Một nhóm đnag thực nghiệm một thí nghiệm nhỏ bởi vì vô ý đã gây nổ, sở trưởng đã báo nguy, cảnh sát sau đó đã đến rồi!"
Đôi mắt Lâm Tích Lạc trầm xuống, ngữ khí trầm ổn, "Tôi biết rồi, cậu qua đó nhìn xem, tôi lập tức sẽ đến."
Lâm Tích Lạc gỡ chiếc nhẫn dính cà phê xuống, dùng khăn tay lau sạch rồi lại đeo lên, sau đó nói với Lỵ Tạp, "Em ở đât chờ, tôi đi xem sở nghiên cứu."
Nói xong hắn đi ra ngoài, Lỵ Tạp liền đi theo, "Em đi với anh."
Lâm Tích Lạc cự tuyệt nói, "Không được, chỗ kia nguy hiểm, em không thể đi."
Đôi mắt xanh biếc của Lỵ Tạp nhìn chằm chằm Lâm Tích Lạc, nghiêm túc đáp, "Thân là một người lãnh đạo, đối mặt với mọi chuyện đều làm lâm nguy không sợ, trấn định trầm ổn, làm chủ tịch Lâm thị, anh có thể trước loại tình huống đột ngọt phát sinh này mà xông lên tuyến đầu, em đáng lý ra nên học hỏi.

Tuy rằng em không phải người thừa kế Mạt Thụy, nhưng mục đích anh trai em lần này để em đến Lâm thị anh cũng biết rồi, cho nên, đây là cơ hội khó có được, em làm sao có thể lùi bước?"
Lâm Tích Lạc thấy thái độ Lỵ Tạp kiên quyết như vậy, hơn nữa hắn cũng không có lý do gì để phản bác nàng, day day mi tâm, giận dữ nói, "Được, nhưng nếu có nguy hiểm, em phải lập tức quay về."
"Em biết rồi, nhanh đi thôi," Lỵ Tạp khẩn cấp kéo cánh tay Lâm Tích Lạc vội vã đi ra ngoài.

Hai người đi vào Sở nghiên cứu sợi Nano, xung quan sở nghiên cứu mười thước đã bị những dải ruy màu vàng vây lại.

Lý Tư Phàm canh giữ bên cạnh, thấy Lâm Tích Lạc cùng Lỵ Tạp đi đến, vội vàng chạy lại, "Chủ tích, Mạt Thụy tiểu thư."
Lâm Tích Lạc nhấc cảnh giới tuyến, đi vào bên trong sở nghiên cứu, ánh mắt sắc bén quét tình cảnh hỗn độn bất kham bên trong, vẻ mặt nghiêm trọng, "Tình huống thế nào?"
Lý Tư Phàm đuổi theo, báo cáo, "Không có thương vong, tổn thất một phòng thí nghiệm, một số thành quả thực nghiệm bị thiêu hủy.

Bước đầu phán đoán là do thao tác thực nghiệm không đúng, dẫn đến máy móc thời gian dài vận chuyển nhiệt độ cao, hơn nữa môi trường xung quanh thuận lợi, mới dẫn đến phát nổ."
"Sở trưởng đâu?"

Một nam trung niên từ từ đi tới, "Chủ tịch."
Ánh mắt Lâm Tích Lạc trầm xuống, ngữ khí mang theo sự uấn giận rõ ràng, "Chuyện lần này khiến chúng ta tổn thất nghiêm trọng, chuyện cũng là ngoài ý muốn, tôi không muốn truy cứu.

Nhưng điều này chứng tỏ, điều kiện giám sát bên trong của các người không đủ, ý thức và thao tác của nhân viên nghiên cứu cần được nâng cao hơn.

Tôi hi vọng nội trong vòng một ngày, ông có thể giao cho tôi một phần báo cáo tỉ mỉ cùng với phương án giải quyết."
"Vâng, chủ tịch."
"Chủ tịch!"
Âm thanh An Lệ Na cùng với tiếng giày cao gót nện xuống từ xa vọng lại.

Lâm Tích Lạc xoay người, ánh mắt lạnh như băng lộ ra hàn ý, "Sao cô lại đến đây?"
Trên khuôn mặt diễm lệ của An Lệ Na nở một nụ cười, đôi mắt nhỏ dài xếch lên thẳng tắp nhìn về phía Lâm Tích Lạc, "Tôi nghe nói sở nghiên cứu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên lập tức chạy đến."
Lâm Tích Lạc ra mệnh, "Nơi này không an toàn, cô về đi."
Lỵ Tạp cũng phụ họa, "Đúng rồi đó, An tiểu thư, Lâm là lo lắng cho sự an nguy của cô, cô vẫn nên về đi."
Trên mặt chợt lóe tia ghen tị cùng âm độc khó phát giác rồi biến mất, "Thân là nhân viên Lâm thị, tôi không thể chưa lâm trận đã lùi bước."
Trong sâu thẳm hai mắt, ý tức phức tạp dần dâng lên, thanh âm Lâm Tích Lạc mang theo sự khinh thường, "Tuy là nói như vậy, nhưng An tiểu thư, cô bây giờ vẫn chưa thể coi là một nhân viên Lâm thị chân chính được.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi