TRA CÔNG, CÁCH TA XA MỘT CHÚT



☆ Chương 24: Tranh phong đối quyết (2)
-----------------Editor: Mèo----------
Đang nói chuyện với Lâm Tích Lạc liền bị xen ngang, Tô Chính Lượng cảm thấy có chút không thoải mái, cậu điều chỉnh lại tâm tình, sau đó mở miệng nói, "Thiếu Kỳ, sao anh lại tới đây?"
"Ai bảo em giữa chừng thì bỏ đi, khiến anh tìm mệt muốn chết, " Du Thiếu Kỳ nhìn sắc mặt có chút âm trầm của Lâm Tích Lạc cười nói, "Hóa ra Lâm Tích Lạc cũng ở đây, ấy, hiện tại hẳn nên gọi là Chủ tịch."
Lâm Tích Lạc không biết mục đích Du Thiếu Kỳ xuất hiện ở đây là gì, hắn dấu diếm thanh sắc gật đầu, "Du sư huynh khách khí rồi."
Du Thiếu Kỳ híp lại hai mắt, nhìn thấu thần sắc khác thường trên mặt hai người, liền thức thời, "Không phải anh quấy rầy hai người nói chuyện chứ? Thật có lỗi, anh đi ra ngay đây."
Bị Du Thiếu Kỳ đột nhiên chen ngang, Tô Chính Lượng hiểu cuộc nói chuyện giữa cậu và Lâm Tích Lạc vô pháp tiếp tục, lắc đầu, "Không sao, Thiếu Kỳ chúng ta đi."
Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Tích Lạc, Tô Chính Lượng cùng Du Thiếu Kỳ rời khỏi bữa tiệc.

Chưa đi được bao xa, Tô Chính Lượng bị thanh âm bén nhọn phía sau gọi lại, "Anh đứng lại cho cho tôi! Đắc tội bổn tiểu thư, còn muốn bỏ đi?"
"Ai vậy?" Du Thiếu Kỳ lảo đảo, nhìn về hướng phát ra thanh âm.

Trừ bỏ thiên kim chua ngoa kiêu ngạo kia, còn ai dám giữa nơi công cộng hướng người lạ hô to gọi nhỏ.


Tô Chính Lượng lạnh mặt tiếp tục đi, lôi kéo Du Thiếu Kỳ, "Không cần để ý đến cô ta."
Du Thiếu Kỳ chậm lại bước chân, "Chính Lượng, anh đột nhiên nhớ tới có mấy câu muốn nói với Trịnh tiên sinh, em ra ngoài chờ anh, anh sẽ ra sau."
Tô Chính Lượng thoáng ngẩn ra, lập tức gật đầu, "Được."
Tô Chính Lượng ngôi trong xe đợi một lúc lâu, nhìn từng vị khách rời khỏi khách sạn, nhưng vẫn không thấy Du Thiếu Kỳ ra, trong lòng có chút lo lắng.

Suy nghĩ một lát, cậu quyết định gọi cho y, chuông reo hồi lâu, cũng không có người nghe máy.

Do dự nửa ngày, Tô Chính Lượng từ trong xe đi ra, lần thứ hai bước vào khách sạn.

Trong đại sảnh, vẫn còn khách, Tô Chính Lượng nhìn quanh bốn phía, không thấy Du Thiếu Kỳ, hỏi nhân viên tạp vụ, bọn họ lắc đầu không gặp.

Đi xung quanh một hồi cũng không tìm thấy Du Thiếu Kỳ, cậu chạy tới phòng nghỉ, trong phòng vô cùng yên ắng, không một bóng người, cũng không thấy bóng dáng Du Thiếu Kì.


Một tia nghi hoặc cùng bất an nảy lên trong lòng Tô Chính Lượng, lông mày anh khí từ từ tụ lại cùng một chỗ.

Thiếu Kỳ, anh rốt cuộc đang ở đâu?
Đang lúc cậu lo lắng không tìm thấy Du Thiếu Kỳ, thanh âm Lâm Tích Lạc từ tính trầm thấp truyền vào trong tai, "Em thế nào còn chưa đi?"
Tô Chính Lượng theo bản năng nhíu mày, quay người lại, nhìn hắn nhàn nhạt trả lời, "Tôi tìm Thiếu Kỳ."
Lâm Tích Lạc nhíu mày, "Hắn không phải ở cạnh em à?"
"Anh ấy đi tìm Trịnh tiên sinh."
Trong mắt Lâm Tích Lạc phảng qua một tia ngạc nhiên, vì muốn chứng minh dự đoán của mình là đúng, hắn cố ý hỏi, "Trịnh dục phong?"
Có lẽ là do hơi mệt, Tô Chính Lượng không nghĩ cùng hắn nói thêm, trả lời có lệ, "Ừ."
Lâm Tích Lạc nhìn thấy Tô Chính Lượng mỏi mệt, không biết làm như thế nào, đành thấp giọng hỏi, "Tô Chính Lượng, em ổn chứ?"
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Tô Chính Lượng, Lâm Tích Lạc cũng có chút giật mình, tại sao hắn phải quan tâm cậu cơ chứ?
Cặp mắt hẹp dài của Tô Chính Lượng hiện lên vài phần kinh ngạc, hắn sao lại hỏi mình như thế? Từ khi hai người gặp lại nhau, không lần nào là không đối chọi gay gắt? Hôm nay hắn đây là làm sao? Nhưng lập tức lại nghĩ, hắn nhất định là sợ cậu đem chuyện hôm nay nói cho chị, cho nên cố ý quan tâm cậu để cậu không nói chuyện này cho chị biết.


Đôi mắt màu đen ảm đạm có chút thất thần, Tô Chính Lượng lạnh như băng nói, "Tôi ổn, không cần Chủ tịch Lâm quan tâm, anh vẫn là nên lo cho vị thiên kim tiểu thư kia đi, so với tôi, cô ta cần sự quan tâm của anh hơn."
Trên mặt anh tuấn của Lâm Tích Lạc phảng phất vài tia không vui, "Giữa tôi và cô ấy không có gì cả, chẳng qua là gặp dịp thì chơi thôi."
Tô Chính Lượng nhíu mày, cười lạnh nói, "Hừ, gặp dịp thì chơi? Vậy thì đi mà nói với chị tôi ấy, không cần giải thích cho tôi nghe."
"Chị em cũng không cố tình gây sự như em."
Lửa giận lần thứ hai bị khơi mào, Tô Chính Lượng tức giận nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi cố tình gây sự? Lâm Tích Lạc, anh nói như vậy mà cũng nói được hả? Đã như vậy, hôm nay chúng ta đem mọi chuyện nói cho rõ ràng đi!"
Thanh âm trầm thấp từ tính của Lâm Tích Lạc đặc mùi hàn khí, "Cũng tốt."
Tô Chính Lượng nhìn thẳng vào mắt Lâm Tích Lạc, gằn từng chữ, "Vậy vấn đề vừa rồi tôi hỏi anh, hiện tại trả lời đi."
Lâm Tích Lạc bình bình ổn ổn đáp, "Vấn đề này, tôi không thể trả lời em được."
Tô Chính Lượng nghe thấy câu trả lời của Lâm Tích Lạc, buồn bã nhếch môi, "Tôi biết ngay mà, anh đối với chị tôi căn bản không có nửa phần tình nghĩa, trong lòng anh, căn bản là không có quá thích chị ấy, đối với anh mà nói, chị của tôi..."
Lâm Tích Lạc rũ mắt, lạnh lùng đánh gãy lời Tô Chính Lượng, "Đây là chuyện giữa tôi và chị của em, không liên quan đến em."
"Không liên quan? Chẳng lẽ anh bảo tôi trơ mắt đứng nhìn người thân của mình bị anh đùa bỡn trong tay sao? Anh đã thích Cô Hân Di như vậy, vì cái gì còn muốn cùng chị tôi dây dưa không ngớt? Lâm Tích Lạc, anh rốt cục là muốn thế nào?"
Khuôn mặt trắng nõn của Tô Chính Lượng bởi vì tức giận mà ửng đỏ, thân thể cũng bởi vì quá kích động mà hơi rung động, mang theo thanh âm chất vấn cùng trách cứ quanh quẩn trong phòng nghỉ, hết sức rõ ràng.

Lâm Tích Lạc mắt tối lại, khuôn mặt anh tuấn ảm đạm, "Vậy còn em thì sao? Rõ ràng đã có Du Thiếu Kỳ, vì cái gì còn muốn đi xem mắt? Rõ ràng không thích con gái, tại sao còn cùng Chu Tuệ một chỗ? Em luôn miệng nói tôi lừa gạt chị em, vậy chính em là đang làm cái gì?"
"Tôi cùng Du Thiếu Kì chủ là bạn bè bình thường, căn bản không giống suy nghĩ của anh! Hơn nữa, lần trước tôi cũng nói rồi, giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào cả, cho dù tôi cùng người khác lên giường, cũng không tới phiên anh nói đạo lí."
Mặt Lâm Tích Lạc tối lại, "Nếu đã như vậy, giữa chúng ta cũng không còn gì để nói."

Tô Chính Lượng không nghe cũng không buông tha, "Lâm Tích Lạc, anh phải chia tay với chị ấy!"
Lâm Tích Lạc chắc như đinh đóng cột, "Tuyệt đối không có chuyện đó."
Tô Chính Lượng mặt tái nhợt thượng hiện lên một tia kiên định, "Tôi nhất định khiến hai người chia tay, tôi tuyệt đối sẽ không để chị ấy giống như tôi năm đó bị anh phản bội!"
Lệ khí trong mắt Lâm Tích Lạc càng ngày càng ngưng trọng, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Tô Chính Lượng, từng bước ép sát, "Tôi phản bội em? Tô Chính Lượng, tôi không có phản bội em! Ngược lại là em, tôi vừa rời đi không lâu, em đã cùng Du Thiếu Kỳ qua lại, giữa chúng ta, rốt cuộc là ai phản bội ai?"
Đón nhận tầm mắt lạnh băng không hề có chút độ ấm nào của Lâm Tích Lạc, thân thể Tô Chính Lượng có chút căng cứng, nhưng quật cường dùng ánh mắt trừng hắn, "Anh đừng ngậm máu phun người, giữa tôi và Du Thiếu Kì cái gì cũng chưa phát sinh, anh vì cái gì vẫn nắm lấy chuyện này không buông? Nếu anh không phản bội tôi, vì sao lại không từ mà biệt, hơn nữa rời đi chính là 6 năm?"
"Năm đó tôi đúng là không từu mà biệt, nhưng tôi làm vậy cũng là bất đắc dĩ! Khi đó..."
Một trận tiếng chuông không hợp thời mà vang lên, giai điệu nhẹn nhàng vào lúc này lại có vẻ khiến người khác rất khó chịu.

Tô Chính Lượng nhận điện thoại, vội vàng nói, "Thiếu Kỳ, anh ở đâu? Em tìm anh rất lâu rồi đó!"
Du Thiếu Kỳ đứng ở chỗ ngoặt bên ngoài phòng nghỉ, y nhìn Trịnh Dục Phong đứng trước mặt minh, khuôn mặt tuấn tú không có một tia biểu tình, "Chính Lượng, thật xin lỗi, vừa rồi cùng Trịnh tiên sinh tán gẫu, bất tri bất giác quên mất thời gian.

Giờ anh đang ở cửa khách sạn, em mau ra đây đi."
"Em lập tức ra, " Tô Chính Lượng cất điện thoại, âm sắc ôn nhuận lạnh như băng, "Lâm Tích Lạc, vô luận anh nói như thế nào, tôi đều không tin anh."
Ném lại những lời này, Tô Chính Lượng đẩy cửa phòng nghỉ, dứt khoát rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi