TRA CÔNG, CÁCH TA XA MỘT CHÚT



☆ Chương 7: Tại sao lại là hắn?
---------Editor: Mèo-------------
Hai người theo hướng thanh âm truyền đến, không hẹn cùng quay đầu lại.

Lâm Tích Lạc một thân âu phục thủ công màu đen cắt may khéo léo, đứng cách cửa sổ vài mét, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Chính Lượng cùng Du Thiếu Kỳ.

Nhìn thấy Lâm Tích Lạc, tâm tình Tô Chính Lượng thoáng chút tụt xuống số không, khẽ nhíu mày, lạnh lùng mở miệng, "Không cần khách khí, tôi cũng chỉ là ăn ngay nói thật thôi, tổng giám đốc Lâm."
"Cậu là..." Du Thiếu Kỳ nhìn người vừa lên tiếng, lại nhìn Tô Chính Lượng, nghi hoặc hỏi.

"Hắn là Lâm Tích Lạc, tổng giám đốc ở nơi này."
Đột nhiên như bừng tỉnh, Du Thiếu Kỳ vội vã đứng dậy, "Nguyên lai lại là cậu, tôi đã cảm thấy có chút quen mắt, xin chào, Du Thiếu Kỳ."
Lông mày Lâm Tích Lạc khẽ nhướn lên, thanh âm mang theo nghi vấn, "Xin hỏi chúng ta quen biết sao?"
Hừ lạnh một tiếng, thanh âm thanh nhã của Tô Chính Lượng lộ ra vài tia đùa cợt, "Tổng giám đốc Lâm quả thật là người hay quên, luận về bối phận, Thiếu Kỳ còn tính là đàn anh của ngài đó."

Du Thiếu Kỳ không cho là đúng cười nói, "Không nhớ tôi cũng là chuyện bình thường, lúc anh làm nghiên cứu sinh chỉ sợ cậu ấy mới vừa vào trường."
Lâm Tích Lạc như nhớ lại điều gì, không lên tiếng.

Qua một lúc, ngữ khí bình thản nói, "À, hóa là Du Thiếu Kỳ mà thầy vẫn hay nói, nguyên lai lại là anh, chúng ta hình như còn gặp mặt vài lần trong lớp chuyên ngành đúng không?"
Du Thiếu Kỳ gật gật đầu, "Đúng vậy, chính là tôi."
Lâm Tích Lạc vươn tay, giọng đầy tán thưởng, "Xin lỗi, Du sư huynh, có lẽ là khi đó tôi tuổi còn trẻ, tâm cao khí ngạo, đối với rất nhiều người cùng nhiều việc đều không để bụng, cho nên vừa rồi nhất thời không nhận ra anh."
Du Thiếu Kỳ ha hả cười, "Không có gì, chẳng qua lúc đó hình như cậu rất nổi tiếng trong học viện, cho nên người bình thường đều sẽ đối với cậu có ít nhiều ấn tượng thôi.

Vả lại tôi cũng là người ít khi bắt chuyện cùng người ta, cậu không nhớ tôi cũng là chuyện thường."
"Tổng giám đốc, hóa ra là ngài ở đây, hại tôi tìm ngài mãi!" Một nữ tử mặc đồ công sở đi giày cao gót chạy tới, tiếng gót giầy lanh lảnh nện xuống sàn nhà sạch bóng phát ra tiếng vang thanh thúy.

"Có chuyện gì vậy?"
"Là như vậy..." Nữ tử kiễng mủi chân, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, sắc mặt Lâm Tích Lạc khẽ biến, nhẹ giọng nói với cô ta vài câu, sau đó rất nhanh cô ta liền rời đi.

"Du sư huynh, thật có lỗi, vừa lúc công ty có chút việc gấp cần xử lí, thứ cho tôi không thể phụng bồi.

Như vậy đi, bữa cơm này tính trên người tôi, ngày khác, chúng ta lại gặp mặt."
Nét mặt Du Thiếu Kỳ lộ một tia ửng đỏ, "Ai lại để đàn em mời khách, tôi đây làm đàn anh thật có chút không phải phép."
"Không có gì, hơn nữa tôi còn có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, " Lâm Tích Lạc liếc mắt Tô Chính Lượng đang đứng một bên, tiếp tục nói, "Tô tiên sinh, cậu cảm thấy đề nghị này của tôi được chứ?"
Tô Chính Lượng vẻ mặt không thèm để ý, nhún nhún vai, "Tôi không có ý kiến, tùy Lâm tổng quyết định."
"Một lời đã định, thứ lỗi không thể phụng bồi, chúc hai người ngon miệng."
Xoay người, khuôn mặt Lâm Tích Lạc đang treo nụ cười tao nhã lập tức trở nên lạnh băng.


Năm đó, đợi tình hình ổn định, Lâm Tích Lạc phái người về nước hỏi thăm tin tức của Tô Chính Lượng, nhận được tin Tô Chính Lượng sớm đã có người khác, mà người yêu mới lại chính là Du Thiếu Kỳ, nhìn ảnh Tô Chính Lượng chụp cùng Du Thiếu Kỳ cực kỳ thân mật, Lâm Tích Lạc thật muốn trực tiếp bay về nước đến trước mặt đôi "Cẩu nam nam" hung hăng giáo huấn một trận, nhưng nghĩ lại, lúc trước người không từ mà biệt lại chính là hắn, nếu đã muốn không muốn liên quan đến cậu, thì cớ gì để dến tìm bọn họ.

Vốn tưởng rằng cỗ tức giận trong lòng kia đã sớm biến mất, lúc này, nhìn thấy hai người cùng nhau xuất hiện, trong lòng Lâm Tích Lạc một ngọn lửa vô danh đột nhiên cháy lên.

* * * * * * * * * *
Mặt khác, sau nhiều năm Du Thiếu Kỳ cùng Tô Chính Lượng gặp lại, có gì đó khang khác, Du Thiếu Kỳ mơ hồ cảm thấy Tô Chính Lượng lúc này, thật giống với bộ dạng của mấy năm trước, vui buồn lẫn lộn, đến nỗi mi tâm luôn nhíu chặt.

Rốt cục, anh ta vân đem nghi hoặc trong lòng nói ra, "Chính Lượng, không biết có phải là anh lo lắng thừa hay không, nhưng anh như thế nào lại cảm thấy em hình như có chút không cao lắm hưng, chẳng lễ em đối với người vừa mới trở về như anh không phải nên hân hoan nhảy nhót sao?"
Tô Chính Lượng nghe Du Thiếu Kỳ nói như thế, buồn bực trong lòng giảm đi không ít, "Thiếu Kỳ, anh vẫn hài hước như vậy.

Chẳng lẽ trước mặt mọi người, anh muốn em vui đến khóc ngất hay sao, hay là chạy đến ôm chầm lấy anh?"
Du Thiếu Kỳ thỏa mãn ha hả cười, "Nếu em làm như vậy, anh đây đương nhiên rất mãn nguyện.

Đúng rồi Chính Lượng, anh vẫn thắc mắc, Lâm Tích Lạc này không phải ở trong đại học rất nổi tiếng sao, anh còn tưởng tương lai hắn sẽ đi theo con đường âm nhạc giống như anh, như thế nào hiện tại lại dấn chân vào thương giới?"
Tô Chính Lượng nghe thấy Du Thiếu Kỳ hỏi thăm Lâm Tích Lạc, một bộ dáng không liên quan mình, "Chuyện của hắn em cũng không rõ lắm."
"Nhưng vừa rồi thấy hắn nhìn em, cảm giác như em cùng với Lâm Tích Lạc quan hệ giống như..."
Tô Chính Lượng quay đầu, dị thường lãnh đạm đánh gãy hiếu kì của Du Thiếu Kỳ, "Em với hắn làm gì có chuyện đó, anh nghĩ nhiều rồi.


Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi, phục vụ, thanh toán."
"Tô tiên sinh, vừa rồi tổng giám đốc đã nói với chúng tôi, bữa cơm này ngài ấy mời khách."
Không thèm để ý, Tô Chính Lượng đánh gãy lời đối phương, rút thẻ ra, "Quẹt thẻ."
Nhân viên tạp vụ vẻ mặt nghi hoặc, "Tô tiên sinh, ngài..."
"Tôi không phải đã nói rồi sao, quẹt thẻ."
"Dạ vâng, ngài chờ một chút."
Đêm đã khuya, Du Thiếu Kỳ ngồi ở ghế phó lái, nhớ lại từng lời nói hành động, đặc biệt là thái độ của cậu khi đề cập đến vấn đề của Lâm Tích Lạc cùng cậu có liên quan làm anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Rốt cuộc giữa hai người đó đã xảy ra chuyện gì?
Nghiêng đầu, nhìn người đang lái xe, thần thái Tô Chính Lượng thật lãnhđạm, càng khiến cho nghi hoặc trong lòng Du Thiếu Kỳ dâng cao.
- -------------Editor: Mèo----------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi