TRÁC PHÁC

Đợi Cao An đấu khẩu xong với Lưu Hữu Thuật, định ra được con số bồi thường thỏa đáng, rồi thần thanh khí sảng bước ra ngoài thì đã thấy được phía cuối hàng lang còn có một cậu thanh niên đang chờ mình. 

Xung quanh người nọ được ánh mặt trời mịn màng bao phủ, cả người theo đó cũng bừng sáng lên.

Nhìn thấy Cao An, Mông Giản liền cong khóe môi, nở một nụ cười mềm mại, ấm áp.

Nhãi con.

Cao An thầm mắng một tiếng rồi đi về phía văn phòng của mình.

Cái đuôi kia cũng tự khắc đuổi kịp theo, lải nhải không dứt.

“Lão sư, con thật sự biết sai rồi. Giờ con cũng không còn hướng dẫn học viên nào nữa, chương trình học ít lắm, thầy muốn đánh bao nhiêu cứ đánh, được không?”

Cao An không thèm để ý người nọ.

“Con đã thật sự nghiêm túc hối lỗi rồi. Còn viết kiểm điểm rất chi tiết cẩn thận nữa. Nếu thầy vẫn chưa hài lòng… con lại tiếp tục tự kiểm. Lần trước con đứng úp mặt vào tường, lần này con quỳ úp mặt vào tường có được không?”

Lão sư Cao vẫn như cũ không nhìn tới.

“Thầy… Mấy hôm trước là con nổi tính xấu, làm loạn thầy phạt con thật nặng đi. Con nhất định sẽ nhớ kỹ lời thầy dạy mà. Mặc kệ sau này gặp phải chuyện gì, con đều sẽ bình tĩnh đối mặt, suy nghĩ trước sau. Thầy nhọc lòng dạy con lại một lần nữa, được không thầy?”

Cao An lạnh mặt mắng Mông Giản một câu, rồi đi vào phòng làm việc của mình. Ngay vào lúc đang muốn theo quán tính đóng cửa lại thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một thân hình nhanh nhảu như hươu sao, nhảy tới.

“Sư huynh!” Hươu sao phấn khích ôm lấy cánh tay Mông Giản, làm đứt đoạn điệp khúc không có hồi kết của đại đệ tử nhà Cao lão sư.

Cao An thở dài một hơi, bước vào trong tìm phần mềm diệt virus.

Mông Giản nhìn cánh tay đang bị tiểu sư đệ ôm chặt lấy kia, không thể không dừng lại việc “truy đuổi” thầy mà nhẹ cười hỏi, “Làm gì vậy?”

“Sư huynh mau đến mời em ăn cơm đi!” Tề Thời Sâm hướng ánh mắt to tròn về phía Mông Giản.

“Lý do gì? Em lại muốn ăn món gì đây?”

Tề Thời Sâm đóng cửa lại, đoan đoan chính chính hạ giọng, “Em đã đem thư mục bí mật kia phá mã rồi!”

Mông Giản giữa mày nhảy dựng, nhìn về phía Tề Thời Sâm ánh mắt tức khắc trở nên ý vị thâm trường —— Ác độc! Đây mới tiểu tử đầu sỏ gây họa!

“Việc này thật đúng là cảm ơn em.”

Tề Thời Sâm nghe vậy càng phấn khích hơn, chạy nhảy tung tăng.

“Tề Thời Sâm.” Cao An rốt cuộc là nhịn không được nữa, lạnh giọng cắt ngang: “Sang năm con còn muốn tốt nghiệp không hả? Thầy nói cho con biết, nếu không theo kịp tiến độ đợt tốt nghiệp vào tháng ba này thì con khỏi cần vội. Đợi tới năm tiếp theo luôn đi. Đến lúc đó đừng nhắc tới số lượng học viên được trường giữ lại giảng dạy, thầy cũng lười để ý cho con.”

Tề Thời Sâm đang vui vẻ, sung sướng thoáng chốc hơi khựng lại, ngoan ngoãn dịch đến trước mặt Cao An, “Dạ, con biết rồi, lão sư.”

Cao An trừng mắt, liếc nhìn cậu một cái, “Còn đứng ngốc ở đây làm gì?”

Tề Thời Sâm sao lại không nhận ra thầy đang đè nén lửa giận đến muốn bốc hỏa rồi chứ. Vậy nên cậu mau lẹ niệm hai lần “Tử đạo hữu bất tử bần đạo” (Giữ lấy mạng mình trước đã, bạn đồng đạo sống chết ra sao bàn sau đi), rồi khom lưng lủi đi mất.

“Chờ chút.” Cao An lại gọi người lại, nhàn nhạt hỏi: “Tề Thời Sâm, con nói cho thầy nghe thử, máy tính của Lưu Hữu Thuật bị nhiễm virus như thế nào.”

Tề Thời Sâm khẽ rũ mi, cuối cùng là nhịn không được, “phụt” ra một tiếng cười, tựa hồ rất vui vẻ: “Làm sao thầy biết được……”

Cao An đột nhiên đề cao thanh âm: “Thầy cũng không phải kẻ ngốc!”

Lời này rõ ràng là nói với Tề Thời Sâm, thế mà Mông Giản đang đứng ở cửa lại phút chốc lập cập run rẩy, trực tiếp quỳ xuống, “Lão sư……”

“Thật sự xin lỗi.”

“Con đã làm sai rồi.”

Cao An quét mắt nhìn sang Mông Giản, “Thầy gọi con vào phòng sao?”

Mông Giản nhu thuận hạ mi mắt: “…… Dạ không.”

“Vậy con vào đây làm cái gì.” Cao An “hừ” một tiếng, tiếp tục nói tới tiểu đồ đệ của mình: “Có tính nói hay không?”

“Con nói.” Tề Thời Sâm hơi nhíu mày, sắp xếp lại câu chữ một chút, cố gắng không nhìn tới sư huynh đang quỳ gần đó, “Con biết notebook của ông ấy vừa mang đi sửa cách đây không lâu, bức mail nặc danh kia lại được gửi trong giờ làm việc nên con nghĩ ông ấy đã dùng máy tính bàn để gửi. Vừa hay con có một người bạn, máy tính của cậu ấy mấy hôm trước bị dính một con virus tà ma ngoại đạo, cực kỳ khó trị, phải mang ra tiệm xử lý mới hết được. Thế là con liền tìm một cái USB, cắm vào đó chốc lát, rồi mượn lại mượn USB của trợ giảng Lưu lão sư….. Đường Thiệu nói với con, trợ giảng kia thường lười mở máy tính nên hay lấy luôn máy của cậu ấy dùng. Dù sao quá trình này nói qua nói lại cũng rất dông dài. Nhưng chung quy con muốn xóa sổ hai bức ảnh kia đi.”

Nói năng lộn xộn một hồi, may mắn trình tự logic vẫn còn ổn. Tiếc là thầy của cậu càng nghe hiểu thì càng nổi cơn xung thiên, vỗ bàn một cái nói, “Cứ thế tự chủ trương! Sao không cùng thầy bàn tính trước?”

Tề Thời Sâm kẹp chặt đuôi, ấp úng, “Con sợ thầy không đồng ý …..”

Cao An “ha” một tiếng, cười lạnh, tức đến độ tay trên bàn cũng run theo, “Học được cách tiền trảm hậu tấu rồi phải không? Thầy tự có cách để lấy lại hai bức ảnh kia, đâu cần con tự mình đứng ra hả?!”

“Con biết thầy sẽ có biện pháp giải quyết tốt mọi việc. Nhưng con cũng muốn giúp thầy một tay….” Bộ dạng Tề Thời Sâm nhìn qua tội nghiệp biết bao, “Con cảm thấy máy tính hỏng rồi…. USB kia cũng bị nhiễm virus, mail của ông ấy con cũng đã xóa sạch, hẳn là không còn bản sao lưu nào khác đâu. “

Nhìn tới Tề Thời Sâm trước mặt mình, Cao An bỗng cảm thấy cực kỳ mỏi mệt. Anh chỉ tới góc tường “Đi, tránh xa thầy một chút. Thấy góc tường kia không? Ra đó quỳ một tiếng, để thầy được thanh thanh tĩnh tĩnh.”

——————

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi