TRÁC PHÁC

Thời thế an ổn.

Ánh mặt trời bình tĩnh đến mức như chưa từng phát sinh điều gì khác lạ. Tề Thời Sâm mỗi ngày vẫn như trước đều bận bù đầu bù cổ với việc tốt nghiệp của mình, Cao An cũng như trước đây, ngày ngày đi dạy, ngày ngày chỉ bảo nhóc con kia, sửa luận văn, đi họp.

Họp. Họp. Họp.

Công tác thường ngày này là thứ khiến Cao An không vui nhất. Quá mức nhàm chán.

Còn chưa tới giờ bắt đầu, Cao An ngồi trong phòng hội nghị buồn chán lật giở tài liệu, bỗng nhiên lại nghe được một âm thanh châm chọc đâm vào tai.

“Cao lão sư, đệ tử của cậu từ khi nào đổi chỗ rồi thế? Không vây quanh cậu, lại chuyển ánh mắt sang chỗ Thân chủ nhiệm suốt cả ngày thế kia. Thế này có vẻ không hợp lý lắm.”

Cao An ngẩng đầu, nhìn thoáng Mông Giản đang nghiêm túc nghe Thân Sách giao việc, nhẹ nhàng cong khóe môi, “Tôi còn chưa lên tiếng. Lưu lão sư gấp cái gì.”

Liên quan quái gì đến ông. Đúng là không biết xấu hổ.

Từ sự việc bị lỗ nặng đợt trước tới nay, Lưu Hữu Thuật luôn cảm thấy ngày càng bất mãn với Cao An. Ông ta cứ thế không hề giấu diếm, năm lần bảy lượt công kích Cao An trước mặt mọi người. Làm như chỉ cần khiến Cao An xấu mặt, Lưu – lòng dạ xấu xa – Hữu Thuật đây có thể ăn liền được ba chén cơm ngon vậy.

Thế nên, Lưu lão sư càng cố ý nói thêm, “Còn không phải thay cậu sốt ruột đó sao. Đám học trò này chưa chắc đã luôn hướng về người làm thầy như cậu đâu. Biết đâu có ngày lại đạp cậu xuống đất để bay lên cao.”

“Tôi thấy biểu tình Lưu lão sư giống như rất mong chờ điều này thì đúng hơn.”

Cao An nghiêng người về phía trước, bình thản nói, “Tôi thấy lão sư học thức sâu rộng, với kinh nghiệm phong phú của lão sư, không biết phương diện này có thể chỉ giáo cho tôi không?”

Lưu Hữu Thuật nhất thời không biết đáp lại như thế nào, khóe môi giật giật, ấp úng nửa ngày cũng chưa nói được gì.

Cuộc cãi vã như học sinh tiểu học này chỉ kết thúc khi Mông Giản mang theo bình giữ nhiệt từ xa đi tới.

Mông Giản lướt qua Lưu Hữu Thuật như không hề nhìn thấy người này tồn tại, mang bình giữ nhiệt đặt ở chỗ thuận tay trên bàn thầy mình rồi hơi cúi người, lễ phép nói, “Con biết thầy đến dự họp sẽ không mang theo nước. Nhưng hôm nay thời gian họp có chút dài, khác với mọi ngày. Con chưa kịp pha trà, chỉ có nước ấm, thầy dùng tạm một chút vậy.”

Cao An khách khí gật đầu, “Mông lão sư vất vả rồi.”

Mông Giản y như Doreamon thần kỳ, từ đâu lại tìm ra được thêm một vật đưa tới, “Cuối kỳ rồi, thời gian lên lớp của ngài cũng nhiều hơn. Mùa đông hanh khô, nhiệt độ lại thấp, con nghe giọng thầy có chút không thoải mái nên đặc biệt nhờ tiểu Lục mua một ít kẹo ngậm cho thầy. Thầy cầm trước một vỉ nhỏ, số còn lại sau giờ họp cho sẽ mang qua cho thầy.”

Cao An liếc mắt nhìn Mông lão sư.

Mông Giản cũng chú ý tới ánh mắt này của thầy, khẽ cúi đầu, nói ra mấy hai chữ “xin lỗi”, rồi rặc một bộ dạng ngoan ngoan mà đứng bên cạnh Cao lão sư.

Nhìn lại thời gian cách giờ họp chỉ còn hai mươi phút, Cao An đứng dậy, chăm chú nhìn Mông Giản một cái, rồi bước ra ngoài.

Mông lão sư vội vàng đuổi theo thầy mình, đến tận phòng nghỉ cuối hành lang. Cao An nghiêng người, để cậu học trò này bước vào trong, rồi khóa trái cửa lại.

Kẹo ngậm được đưa qua, “Cầm về đi.”

Mông Giản nhẹ lắc đầu, “Con mua cho thầy mà, con không cần dùng.”

Cao An nhìn tình cảnh, biết trước không thể tiếp tục mềm mỏng, vậy nên mạnh tay ném vỉ kẹo kia lên bàn, nhìn qua Mông Giản, giọng nói đầy cảnh cáo, “Đừng làm ra những chuyện không đứng đắn này trước mặt tôi.”

“Lão sư……” Mông Giản quỳ xuống, rũ mắt nhìn dưới chân Cao An, “Con biết tội của mình lớn nhường nào. Con cũng biết thầy đã nói rất rõ ràng, đáng lẽ sau khi khấu đầu trước thầy xong, con nên biến mất khỏi tầm mắt của thầy. Nhưng mà… muốn con đoạn tuyệt quan hệ với thầy quả thực quá khó. 

Hai tháng hơn trôi qua, mỗi lúc không còn làm việc gì con đều hồi tưởng lại khoảng thời gian cầu học trước đây của mình. Thầy không muốn để mắt tới con, con hiểu. Nhưng ít nhất… đồ con tặng thầy, thầy giữ lại đi. Thuốc kia rất tốt, thầy lấy thân thể làm trọng đi mà. 

Lúc nãy, con thật sự nhìn không nỗi những người kia chỉ chỉ trỏ trỏ thầy, con đường đột rồi…. Ngài yên tâm, sau này con sẽ tận lực tránh đi chỗ khác, con không dám khiến ngài phiền lòng nhiều thêm.”

Cao An “hừ” một tiếng, chợt cười, “Không cần làm vậy. Đồ của cậu ở chỗ tôi không thiếu, tôi cũng không quan tâm lời nói của người khác. Cậu không cần quỳ trước tôi, tôi không chịu được lễ này của cậu. Đừng khiến tôi khó xử.

Quan hệ của người ở đại học A rất phức tạp. Người trẻ tuổi tự mình bươn chải, không có người khác che chở sẽ rất gian nan. Tốt hơn hết, cậu nên tập trung vào việc của mình đi, mang tâm tư đặt vào chính sự.”

Rõ ràng đây là cuộc nói chuyện dài nhất suốt hai tháng qua của cậu với lão sư, đây cũng là câu nói dài nhất mà thầy nói với cậu suốt khoảng thời gian này. Mông Giản không hiểu sao, trong lòng cậu lại chậm chạm thấm vào tâm khảm một nỗi xót xa vô hình. Mất mấy giây mới bình tĩnh lại được, Mông Giản nâng lên tầm mắt, nhìn thầy Cao, mở lời, “Sau sự việc lần trước, Thân chủ nhiệm dường như có ý muốn dìu dắt con. Khả năng sau này con kiêm thêm một chức vụ, làm trợ lý chủ nhiệm. Bất luận thầy có còn muốn biết những chuyện này hay không, con cũng cảm thấy mình nên nói với thầy một tiếng.”

Điều hiển nhiên này — là của học trò đối với lão sư cần phải có.

Mi tâm Cao An giật giật, thần sắc vì thế thêm phần lạnh nhạt, bỏ qua câu cuối kia của Mông Giản mà đáp lại, “Trước tiên chúc mừng Mông lão sư.”

Mông Giản cắn hạ môi, vẫn không buông bỏ được, “Sau này sợ rằng công tác sẽ nhiều hơn, thời gian càng gấp gáp hơn. Nhưng nếu ngài cần, bất luận là chuyện gì, ngài nhất định phải tìm con. Không màng tới việc giờ đây con không thể gọi ngài hai tiếng ‘lão sư’, trong lòng con vĩnh viễn sẽ nhớ tới ân đức của ngài.”

Cao An vừa cúi đầu đã nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của Mông Giản. Thầy Cao lạnh lùng cười một tiếng, lập tức mở cửa, đi ra ngoài.

Thầy Cao cứ thế đi về phía phòng họp, cứ thế cúi nhìn lòng bàn tay đã bị chính mình bấu ra một vệt đỏ, âm thầm lắc đầu —– chung quy vẫn là dạy bảo không đến nơi đến chốn.

——————–

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi