TRẦM ẨN

Biên tập: Bột


Mùi trứng khét nồng đậm.

Lục Trầm Ngân tắt bếp, vứt trứng gà vào thùng rác. Mì trên bàn bốc hơi nghi ngút, thơm tới nức mũi nhưng anh lại không muốn ăn chút nào.

Anh nói: “Không cách xa được.”

Lương Vi: “Vậy thì đừng rời khỏi em.”

“Có ý gì?”

“Chúng ta ở bên nhau.”

Lục Trầm Ngân không thể tưởng tượng được mà nhìn cô, anh khẩn trương tới hơi run lên.

Anh nói: “Vì sao?”

Lương Vi thấy buồn cười: “Cái gì mà vì sao?”

Anh rũ mắt xuống, có vẻ không được tự tin: “Tôi không tốt.” Giọng nói thật nặng nề.

“Anh có chỗ nào không tốt?”

“Tôi không có gì cả.”

Lương Vi nói: “Em không muốn cái gì ở anh hết.”

“Nhưng tôi là đàn ông.” Là đàn ông nên phải gánh vác hết thảy.

“Vậy anh muốn cho em thứ gì?”

Lục Trầm Ngân nghẹn lời.

Anh cũng không trả lời được anh muốn cho Lương Vi thứ gì.

Lương Vi giúp anh bê mì tới trên bàn ăn, anh đi theo phía sau.

Lương Vi nói: “Ngồi xuống ăn đi.” Cô bắt đầu gỡ khăn ra lau tóc.

Lục Trầm Ngân ăn hai miếng, không nhịn được lại ngẩng đầu hỏi: “Vì sao lại muốn ở bên tôi.”

Lương Vi cười cười: “Người anh đẹp.”

“…”

Lương Vi đứng dậy cầm xúc xích tới cho anh, vừa đi vừa nói: “Em không thiếu gì, cũng không muốn có được gì từ chỗ anh. Chỉ cần vui vui vẻ vẻ yêu nhau, yêu rồi sau đó chúng ta kết hôn.”

“Khụ khụ khụ khụ ——” Anh bị sặc nước mì.

Lương Vi đẩy xúc xích tới trước mặt anh, giúp anh vỗ lưng: “Em từng nói chưa? Không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương thì đều là đùa giỡn lưu manh. Em không đùa giỡn lưu manh với anh.”

“Em thực sự nghĩ kĩ rồi?”

“Ừ, nghĩ kĩ rồi.”

Anh trầm mặc.

Bỗng nhiên Lục Trầm Ngân đứng lên, chân ghế ma sát với sàn nhà phát ra âm thanh chói tai.

Anh nói như độc thoại: “Lương Vi, tôi thật sự không tốt. Tôi không có gì cả, về sau cũng không cho em được thứ gì. Nhà cửa, xe hơi, thậm chí cả nhẫn kim cương đều không cho được. Em tốt như vậy, có thể chọn người tốt hơn…”

Ví dụ như người đàn ông mặc âu phục ngày đó.

Anh và Lương Vi là người của hai thế giới, anh không thể hòa nhập cũng không thể hiểu được vòng tròn cuộc sống của cô.

“Lục Trầm Ngân.” Cô gọi tên anh, ổn định lại giọng nói.

“Đừng nhát gan, cùng em thử một chút xem.”

Lục Trầm Ngân đối mặt với cô.

Cuối cùng, anh duỗi tay ôm lấy Lương Vi. Mái tóc ướt sũng của cô dính chặt vào gò má anh, thế nhưng anh lại ôm càng chặt, siết chặt tới mức cô muốn ngạt thở.

Tay anh để trên tấm lưng trần trụi của Lương Vi, lòng bàn tay nóng rẫy vuốt ve da thịt bóng loáng như lửa cháy lan ra đồng cỏ vậy.

“Đến cùng là vì điều gì?” Anh nhẹ nhàng nỉ non hỏi lại.

Lương Vi cũng đưa tay ôm lấy anh, cô chớp mắt nghĩ nghĩ, không biết nghĩ đến điều gì lại cười một tiếng, sau đó nói: “Vậy anh thích em ở điểm gì?”

“Em xinh đẹp, lương thiện.”

“Xinh đẹp chỗ nào, lương thiện thế nào?”

“Chỗ nào cũng xinh đẹp, điểm nào cũng lương thiện.”

Lương Vi xinh đẹp, đây là sự thật không thể nghi ngờ.

Lý Đại Cường nói muốn đem chó ra làm thịt, Lương Vi nói không cần. Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy Lương Vi là người hiền lạnh lại dễ mềm lòng.

Lương Vi đẩy anh ra, nói: “Tóc dính vào khó chịu, anh ăn mì trước đi, trương hết cả rồi.” Cô đi đóng cửa.

Lục Trầm Ngân: “Đóng cửa làm gì?”

“Giữ anh ở lại qua đêm.”

“…”

Lương Vi nói: “Em lên lầu sấy tóc, lát nữa anh ăn xong rửa bát rồi lên.”

Váy của cô rất ngắn, lúc bước lên cầu thang, Lục Trầm Ngân có thể nhìn thấy quần lót của Lương Vi. Mặt Lục Trầm Ngân như phải bỏng, anh thở hắt ra một tiếng thật dài.

Là màu đen.

Lục Trầm Ngân rửa bát đĩa xong cũng chỉ do dự trong chốc lát, lúc anh tiến vào phòng ngủ, Lương Vi đang ngồi trước máy tính xem mấy trang web, trên người cô khoác tấm chăn nhung nhỏ màu san hô.

Lương Vi thấy được bóng anh trên cửa kính, nhưng vẫn xem web tiếp: “Sao anh đi không có chút tiếng động nào vậy.”

Lục Trầm Ngân thấy chiếc áo sơ mi kia ở trên giường cô, là áo sơ mi của anh.

Anh nói: “Tôi cầm áo đi, em… đi ngủ sớm một chút.”

Lương Vi nhảy ra từ ghế dựa, đưa tay kéo lấy tay anh: “Ai bảo anh đi.”

Lục Trầm Ngân nhếch môi nhìn Lương Vi. Ánh mắt cô thẳng tắp, câu chữ cũng thẳng thắn, bộ dạng không sợ hãi khiến anh không biết nên làm thế nào cho phải.

Sao anh có thể qua đêm ở nơi này được.

“Lương Vi, sẽ bị gièm pha.”

“Em nghe quen rồi.”

“Em mua nhà ở đây nhất định là muốn ở lại một thời gian, để người khác nói ra nói vào sẽ không tốt cho em.”

“Em không làm việc phạm pháp, em không sợ.”

Anh đã thấy được Lương Vi là người bướng bỉnh.

Lục Trầm Ngân nói: “Tôi không về, người trong nhà cậu tôi sẽ nghĩ thế nào.”

Lương Vi hơi buông tay, ngồi trên giường nhìn qua anh, nói: “Vậy được, anh về đi.”

Lục Trầm Ngân gật đầu, xoay người đi thật.

“Man show (1).” Lương Vi mắng một câu rồi ngã xuống giường, cô nằm ngửa ra rồi duỗi thẳng chân tay.

(1) 闷骚 [mēnsāo]: đây là dịch âm tiếng Anh của cụm từ “Man show”, cụm từ này rất được thanh thiếu niên và cư dân mạng ưa chuộng. Man show chỉ người có bề ngoài trầm lắng, nhưng nội tâm cực kỳ điên cuồng. Những người này không dễ biểu lộ các cung bậc cảm xúc và biến đổi tình cảm của mình. Nhưng trong trường hợp hoặc hoàn cảnh đặc biệt, biểu hiện của họ thường nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Cô nhắm mắt, bỗng nhiên nở nụ cười.

Có điều tươi cười chưa quá ba giây, trên người bỗng nhiên trầm xuống.

Đôi môi khô ráo phủ lên môi cô, trằn trọc liếm mút thỏa thích.

Lương Vi bỗng dưng mở mắt ra.

Lục Trầm Ngân chống hai tay ở hai bên đầu cô, cả người đè nặng lên người Lương Vi rồi hôn cô.

Anh đã quay lại.

Lương Vi chen chân quấn chặt lấy eo anh, hai tay cô đưa lên ôm cổ Lục Trầm Ngân và hưởng thụ cái hôn của anh.

Cái hôn này đã dịu dàng và thong thả hơn trước đó.

Hôn tới khi cô hít thở cũng khó khăn, anh vẫn không muốn buông ra.

Nơi đó, đâm vào người cô.

Lương Vi thấp giọng rên rỉ ra tiếng, âm thanh vụn vặt này tựa như kiến bò trong tim Lục Trầm Ngân, khiến anh như bị gặm cắn tới ngứa ngáy khó nhịn.

Anh hôn cổ cô, nơi đó phảng phất mùi sữa tắm thơm ngát.

Lương Vi ngửa đầu ra, phối hợp với anh.

“Sao lại quay lại?” Giọng nói của cô không hề giống với một giây trước đó mà mềm mại tới nhũn nước.

Anh liếm vành tai cô, khàn giọng nói: “Anh muốn hôn em rồi lại đi.”

Anh vẫn không có ý định ở lại qua đêm, Lương Vi hung hăng đánh vào lưng anh, nhưng cái đánh này với Lục Trầm Ngân mà nói là không đau không ngứa.

Hai chân cô cuốn chặt lấy anh rồi nói: “Đừng đi, đêm xuân đáng giá ngàn vàng.”

Một bên dây áo của cô trượt xuống, lộ ra một nửa áo ngực. Mắt Lục Trầm Ngân càng thêm căng thẳng khi thấy đường rãnh sâu hút kia.

Anh nhịn tới khó chịu, cũng không có ý định nhịn nữa nên vùi đầu xuống là gặm cắn.

Nhưng dùng cách nào cũng không được, nửa ngày vẫn cởi không ra.

Lương Vi trở người phản công anh trên giường, cô cưỡi trên người Lục Trầm Ngân. Cô cởi váy ngủ và nút thắt trước mặt anh.

Lục Trầm Ngân muốn ôm rồi hôn cô nhưng bị Lương Vi đẩy trở về.

“Gấp cái gì.” Cô nói.

Gấp, đương nhiên là gấp rồi, anh căng cứng tới khó chịu.

“Lương Vi…” Giọng anh khàn đến không thể khàn hơn.

Lương Vi chậm rãi mở thắt lưng của anh, tiếng kim loại và tiếng thở dốc đan cài vào nhau, càng ngày càng mập mờ.

Khoảnh khắc bị chạm tới, đôi tay Lục Trầm Ngân nắm thành quyền, yết hầu lên xuống như thể hiện dục vọng của đàn ông.

“Lục Trầm Ngân… Không ngờ đấy nhé…” Cô nhếch khóe môi, một tay cầm không hết.

Thật không nhìn ra là kích thước này.

Lương Vi còn nói: “Ánh mắt em vậy mà thật tốt.”

Lương Vi còn chưa chạm tới mấy lần, anh đã xoay người đè lên người cô, đấu đá lung tung muốn tiến vào.

Anh tìm không thấy.

Lương Vi dẫn dắt anh.

Có điều vẫn hơi gian nan, Lục Trầm Ngân như muốn điên rồi. Anh mặc kệ đã tiến vào hay chưa, cứ ôm Lương Vi như vậy rồi va chạm một hồi giữa hai chân cô, cuối cùng phóng thích.

Anh ghé vào bên người Lương Vi thở dốc thật lớn. Lương Vi giúp anh thuận khí, giữa hai chân cô là một mảnh sền sệt.

Anh không tiến vào.

Lục Trầm Ngân nói thật nhỏ: “Xin lỗi.”

Lương Vi không biết phải đáp lại lời xin lỗi này thế nào, chuyện này… cũng không có gì.

Cô trấn an anh: “Không sao.”

Sau khi bình ổn lại thật lâu, mỗi người đều chỉnh lý lại chính mình.

Lục Trầm Ngân nhìn Lương Vi không chút gợn sóng lau những thứ kia đi thì có chút áy náy. Anh chủ động giúp cô mặc quần áo, nhưng tới áo lót thì vẫn bó tay toàn tập.

Lương Vi nhìn bộ dáng của anh thì nở nụ cười.

“Bây giờ em không mặc, lát nữa muốn đi tắm.”

Anh quy quy củ củ buông áo lót xuống, rồi gật gật dầu. Đúng là tắm rửa rất quan trọng.

Anh như đứa trẻ làm sai, cứ ngồi ở mép giường như vậy, cũng không dám nhìn cô.

Lương Vi ôm lấy Lục Trầm Ngân từ phía sau, chọc chọc vào cơ bụng rắn chắc của anh, trêu chọc nói: “Thoải mái không?”

Anh không nói lời nào.

“Về sau sẽ còn thoải mái hơn.” Cô nhẹ giọng như mê hoặc.

Lục Trầm Ngân ho khan một tiếng.

Lương Vi: “Không có gì phải xấu hổ, em là người phụ nữ của anh.”

Anh quay đầu nhìn cô chăm chú.

Người phụ nữ của anh.

Cô là người phụ nữ của anh.

Lục Trầm Ngân ôm lấy Lương Vi, ôm lấy cô thật chặt rồi nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ đối với em thật tốt, nhất định sẽ không để em khổ sở. Anh cũng sẽ cố gắng kiếm tiền.”

Anh là đàn ông, là đàn ông thì phải gánh vác trách nhiệm.

Lương Vi cắn tai anh: “Được.”

“Lương Vi…”

“Ừ?”

“Nếu về sau em hối hận, anh sẽ không ép em ở lại.”

“Anh có bệnh sao.” Lương Vi nhéo eo anh.

“…”

“Đừng nghĩ tới mấy chuyện sẽ không xảy ra đó, không thú vị chút nào.”

Lục Trầm Ngân cứ ôm cô như vậy.



Lục Trầm Ngân đi ra từ nhà Lương Vi mà giống như ăn trộm vậy. Cát Vân đã cho Tiểu Oánh đi ngủ, Lý Đại Cường vẫn chưa trở về.

Tất thảy mọi thứ đều bình yên như cũ.

Anh nhẹ nhàng thở ra, định tắm rửa một cái rồi đi ngủ.

Lúc gặt lúa cả người đầy mồ hôi, vừa rồi cũng đổ mồ hôi như tắm. Anh kéo quần áo ngửi ngửi, đầy mùi thế này, không biết Lương Vi chịu đựng thế nào nữa.

Anh cọ rửa ở trong nhà xong, sau đó ra ngoài múc nước, Cáp Mô ngậm điếu thuốc nhìn anh cười cười.

Ông ta nói: “Sao cậu lại đi ra từ nhà cô gái kia?”

“Lấy quần áo.” Lục Trầm Ngân trả lời xong thì đi vào nhà.

Cáp Mô vẫn cười như cũ, thầm nói: “Làm như người khác không biết vậy.” Ông ta cong lưng, chậm rì rì trở về phòng của mình.

Lục Trầm Ngân nhớ trước đó Lý Đại Cường nhắc đến tiền nên không khỏi có chút bận tâm, anh lo ông ta lại vay người khác hoặc đi vay nặng lãi.

Anh gõ cửa phòng một cái: “Đã ngủ chưa?”

Cát Vân nghe được tiếng động, mặc quần áo tử tế vào rồi ra mở cửa: “Vẫn chưa, sao vậy?”

“Số tiền cậu trả cho bà lão kia là từ đâu ra?”

Cát Vân cười nhạo một tiếng: “Còn có thể từ đâu nữa, nhất định là lấy từ chỗ ông ngoại, bà ngoại cậu chứ sao.”

Lục Trầm Ngân nhíu mày: “Ông bà sao có thể dễ dàng cho tiền như vậy được.”

“Đâu phải cậu không rõ cậu của cậu, ông ấy sẽ dùng tất cả mọi cách thôi. Tiểu Lục, có phải lần trước cậu đề cập với ông ấy về việc rời đi không? Buổi tối hai hôm trước ông ấy đột nhiên nói cuối năm nay hết hợp đồng sẽ rời đi. Như vậy hóa ra lại hay, ở chỗ này vừa lãng phí tiền, vừa lãng phí thời gian.”

“Rời đi?”

Lý Đại Cường chưa đề cập chuyện này với anh.

Trước đó thái độ của ông ta rất kiên quyết, một lòng muốn trồng trọt để phát tài, sao đột nhiên lại thay đổi ý kiến.

Lục Trầm Ngân suy tư một lát rồi hỏi: “Cậu có nói vì sao muốn rời đi không?”

“Không, đột nhiên nửa đêm ông ấy nói với tôi về chuyện rời đi đó. Ai biết ông ấy nghĩ thế nào, tôi còn tưởng cậu thuyết phục ông ấy đấy.”

“Ừm, tôi biết rồi. Tôi chờ cậu trở về, hai người ngủ trước đi.”

Lục Trầm Ngân ngồi vào cạnh chiếc bàn hình vuông, trên bàn là thức ăn được Cát Vân đậy kín.

Cậu muốn rời khỏi nơi này, anh cũng sẽ đi theo sao? Vậy Lương Vi phải làm sao bây giờ.

Hết chương 21.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi