TRẦM ẨN

Biên tập: Bột
Đầu tháng Ba, vạn vật thức tỉnh trong tiết trời se lạnh của mùa xuân.

Lương Vi đứng ở cửa nhà trẻ chờ người, với dáng người thẳng tắp và khuôn mặt xinh đẹp ấy, cô đã trở thành người bắt mắt nhất trong tất cả các bậc phụ huynh.

Các bạn nhỏ xếp thành hai hàng, rồi thân mật nắm tay nhau ra khỏi cổng trường.

Lương Vi vẫy tay với một cô bé ba tuổi, sau đó khóe môi gợi lên ý cười nhàn nhạt.

Lý Oánh chạy tới chỗ cô rồi ngoan ngoãn gọi: “Chị Lương Vi.”

Lương Vi ngồi xuống sờ đầu Lý Oánh, sau đó tiện tay cầm cặp sách và dắt tay bé: “Đi thôi.”

Lý Oánh không kiềm được ý cười: “Lát nữa là được gặp mẹ rồi.”

Nụ cười trên mặt Lương Vi dần cứng đờ, cô nhìn Lý Oánh thật sâu, một lúc lâu sau mới cố nặn ra nụ cười để phụ họa: “Ừ nhỉ.”

Lương Vi bắt một chiếc taxi ở bên đường.

Cát Vân bị phán tử hình, mà thời gian hành hình chính là ngày mai.

Đây là lần từ biệt cuối cùng của mẹ con hai người.

Lương Vi đưa Lý Oánh tới chỗ Cát Vân rồi ra ngoài.

Cô hút xong một điếu thuốc ở hành lang rồi đi thêm mài mét nữa, sau đó rẽ vào một căn phòng khác.

Lâm Trí Thâm thấy là cô thì sắc mặt cũng không thay đổi.

Lương Vi ngồi xuống đối diện anh ta, trừ lần trước gặp mặt trên tòa án thì đây là lần đầu tiên cô tới gặp anh ta.

Tất cả mọi chuyện đều phát sinh quá bất ngờ, sau khi cô biết ngọn nguồn mọi chuyện thì không biết phải đối mặt với Lâm Trí Thâm thế nào cho phải. Hai vai cô gánh lấy hai phần tội, một phần là của Cát Vân, một phần là của Lâm Trí Thâm.

Lâm Trí Thâm gầy đi rất nhiều, vậy mà anh ta vẫn mang đến cảm giác lạnh lùng và đơn độc như cũ.

Lương Vi cầm điện thoại lên rồi chăm chú nhìn Lâm Trí Thâm. Cả hai người đều rất bình tĩnh và lạnh nhạt.

Lâm Trí Thâm đặt điện thoại kề vào tai, người anh ta hơi khom về phía trước, một tay đặt lên bàn.

Lương Vi nói: “Em tới gặp anh.”

“Chân bị thương đã khỏi chưa?” Lâm Trí Thâm trầm tĩnh nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt kia còn mang theo một tia tang thương.

Anh ta đã nhìn thấy chân cô từ lúc lên hầu tòa rồi, nhưng bây giờ vẫn chọn việc đó để mở đầu câu chuyện, mà còn vẫn dùng giọng điệu đạm bạc như trước đây để hỏi nữa. Tựa như lúc trước anh ta hỏi thăm cô bị chó cắn thế nào vậy. Anh ta đang quan tâm cô.

Lương Vi: “Khỏi hẳn rồi.”

Lâm Trí Thâm hơi rũ mắt rồi mím môi không nói.

Lương Vi mở miệng thật lớn nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Hai người lại bắt đầu trầm mặc.

Nhớ tới bộ dạng thong dong và cao ngạo vào ngày phán quyết đó của Lâm Trí Thâm, lòng Lương Vi lại thấy đắng chát.

Cô nhẹ nhàng hỏi: “Như bây giờ có đáng không?”

Cô cũng từng hỏi Cát Vân câu này, cô ấy rất hối hận, nhưng rồi lại không hối hận. Tới khi nhìn Lý Oánh, cô ấy mới nghẹn ngào bật khóc. Đến cùng thì, như vậy vẫn là không đáng với cô ấy.

Nhưng Lâm Trí Thâm lại nói: “Đáng lắm.” Hai chữ này thốt ra rồi hãm sâu xuống đất như tường đồng vách sắt.

Lý Đại Cường tàn tật nửa người, Lâm Trí Thâm đi tự thú, xác thực chuyện bắt cóc năm đó của Lý Đại Cường và Lương Cương. Lâm Trí Thâm bị kết án tù 6 năm, Lý Đại Cường bị kết án tù 16 năm, còn Lương Cương đã chết nên không thể phán quyết được.

Anh ta nói: “Cho dù là 16 năm, anh cũng sẽ làm như thế.”

Đây chính là Lâm Trí Thâm, anh ta chưa từng thay đổi. Phần hận thù này tựa như sợi dây thừng trói chặt anh ta lại, chúng trói anh ta tới bên bờ vực lung lay sắp đổ, vì thế dù anh ta có giãy dụa thế nào cũng sẽ thịt nát xương tan.

Nhưng rốt cuộc anh ta vẫn giãy dụa.

Lương Vi: “Anh hận em không?”

Anh ta và con gái của kẻ thù đã nương tựa vào nhau tới 6, 7 năm. Cho dù người này có lạnh lùng đến đâu, Lương Vi vẫn biết anh ta là người tốt, mà anh ta đối với cô lại càng tốt hơn.

“Anh vốn có thể tự tay giết chết Lương Cương, chỉ cần tay anh dùng sức thêm chút nữa là được, nhưng anh đã dừng lại. Lương Vi, không vì ai cả, chỉ vì em.” Anh ta không nhanh không chậm nói ra lời này.

Nếu lúc trước anh ta nói như vậy, có lẽ Lương Vi sẽ thay đổi một chút, bởi khi đó cô thích Lâm Trí Thâm. Phần tình cảm đó luôn được giấu đi một cách thận trọng, nhưng chúng thường xuyên bị những lời nói và cử chỉ của anh ta chi phối, dù cho những điều ấy đều thật bình thường.

Lâm Trí Thâm: “Anh không hận em.”

Lương Vi: “Về sau… Về sau sẽ ổn hơn.”

Sáu năm sau sẽ ổn hơn. Tới lúc đó, anh ta không còn bị thù hận chi phối mà lại hưởng thụ vị trí người thừa kế của nhà họ Lâm, rồi có thể tìm được một người thực tình với mình.

Lâm Trí Thâm như vậy, nhất định sẽ tốt hơn.

Trong giây phút cuối cùng, Lâm Trí Thâm mới để lộ một nụ cười nhạt, khuôn mặt tuấn lãng của anh ta lại không còn vẻ lo lắng khi xưa nữa.

Anh ta nhìn Lương Vi đi ra ngoài thì nụ cười cũng biến mất, sau đó rũ mắt xuống rồi xoay người trở về.

Anh ta muốn hỏi một cậu: Em còn chờ anh không? Anh sẽ lại đến tìm em như trước đây, còn em vẫn sẽ chờ anh chứ.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn không hỏi thành lời, bởi đáp án đã quá rõ ràng. Giờ đây Lương Vi và anh ta đã cách nhau quá xa rồi.

Anh ta từng bị thù hận che mắt, anh ta tùy tiện hưởng dụng sự an ủi của Lương Vi. Anh ta cho cô tất cả mọi thứ, nhưng lại không nỗ lực để thực tình. Vì anh ta sợ rồi cô cũng trở thành một trong những người đâm anh ta một dao.

Lâm Trí Thâm quay lại phòng giam, anh ta ngồi trên giường, đưa tay che khuất nửa mặt rồi nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu.

Mãi đến khi Lương Vi rời khỏi, thế giới của anh ta mới bắt đầu rung chuyển. Cuối cùng, anh ta vẫn không tìm được ai hiểu anh ta như cô.

Nhưng lúc quay đầu lại, thì cô đã hoàn toàn tách biệt khỏi anh ta mất rồi.

May mắn là lúc trước anh ta không yêu cô, vì thế hiện giờ sẽ không đau khổ. Mà không may chính là, giờ phút này anh ta muốn yêu cô, nhưng cô lại rời khỏi anh ta từ rất lâu rồi.

Về sau, Lâm Trí Thâm cũng từng nghĩ nếu một ngày nào của trước đây, anh ta buông bỏ thù hận, chú tâm nhìn hết xung quanh một lượt thì có lẽ sẽ thấy được tâm ý của Lương Vi. Nếu là như vậy thật, thì hiện tại có khác đi không?

Lại sau nữa, có người trong tù hỏi anh ta: “Anh qua lại với bao nhiêu người rồi? Kẻ nhiều tiền như anh chắc chạm vào nhiều phụ nữ lắm rồi nhỉ.”

Lâm Trí Thâm trầm tư một lúc lâu rồi trả lời: “Một người.”



Lương Vi trở lại chỗ Cát Vân thì thấy Lý Oánh đang hưng phấn kể những chuyện ở trường trong thời gian này cho cô ấy nghe. Cô bé cho Cát Vân xem con dấu trên mu bàn tay, đây là con dấu cô giáo khen thưởng vì bé chăm chỉ và hiếu học.

Vài sợi tóc trên trán Cát Vân đã bạc đi, cô ấy cố nén nước mắt mà mỉm cười, chăm chú nghe con kể chuyện. Cô ấy cứ nhìn Lý Oánh không chớp mắt, mỗi ánh mắt, mỗi phút giây ấy đều là lời vĩnh biệt.

Lương Vi nhìn mấy lần rồi sang chỗ khác chờ. Từng nhánh cây ngoài cửa sổ đã thay lá mới, mùa đông giá rét qua đi, ánh nắng ấm áp đã trở về. Mọi vật đều phục hồi như cũ, còn người kia…

Lương Vi cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay tới ngây ngẩn. Ánh sáng mặt trời chiếu lên người cô, cũng chiếu cả vào viên kim cương nho nhỏ kia.

Cảnh còn người mất.



Thời tiết giữa tháng 9 của Nam Thành vẫn oi bức như cũ, nắng chiều váng vất nhuộm cả vầng mây đỏ như máu.

Anh xếp đĩa nhạc ra ngoài xong rồi, nhưng đường này rất hiếm người đi qua. Mà dù có đi ngang qua, cũng không có ai dừng lại ở nơi này.

Anh chọn một chiếc CD đẹp đẽ, bên trên có ảnh Đặng Lệ Quân mà mẹ anh thích nhất.

Thời đó đài luôn phát nhạc của Đặng Lệ Quân, mẹ anh rất thích ca hát, mà giọng của bà cũng dịu dàng, động lòng người giống như ca sĩ kia vậy.

Mỗi lần nấu cơm, rửa bát hay múc đồ ăn, bà đều hát lên một đoạn, cho dù không biết đó là bài hát nào.

Khi còn nhỏ, nếu nghe thấy mẹ hát, anh sẽ biết bà đang nấu cơm.

Lục Trầm Ngân lấy ra một chuỗi bóng đèn nhỏ ở sau xe, anh cười cười rồi tùy tiện ném chỗ bóng đèn lên thùng giấy. Đây là món đồ Trương Linh Linh mua trên mạng từ mấy ngày trước, lúc cô ấy nhận đồ thấy được tặng thêm nên đưa cho anh.

Lá cây nhãn thơm bị cơn gió chiều mát lạnh lại hơi oi bức thổi bay. Anh bị ánh trời chiều chiếu vào nên đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt cũng đỏ lên.

Lục Trầm Ngân vừa ngồi trên chồng ghế hút thuốc lá vừa xem điện thoại. Anh gõ hai chữ “huyện Ngân” vào ô tìm kiếm thì Baidu hiện ra những hình ảnh có liên quan. Tất cả những hình ảnh đó đều là quê hương anh, anh xem từng bức ảnh phong cảnh một, sau đó dần kéo xuống dưới thì bị một bức ảnh tràn ngập hoa cải dầu hấp dẫn. Phóng tầm mắt nhìn lên ruộng cải dầu mênh mông kia là một người đàn ông cày đất mặc quần áo màu xanh đậm cũ kĩ.

Anh phóng tỏ ảnh ra để nhìn, khuôn mặt già nua kia lại rất giống Lục Binh.

Lục Trầm Ngân cầm điếu thuốc mà không hút nữa, điếu thuốc cứ tự cháy, rồi tàn thuốc không trụ được nên tự nhiên cũng rơi xuống.

Lục Trầm Ngân lưu bức ảnh kia vào điện thoại, hung hăng hút vào vài hơi thuốc rồi ném đầu lọc thuốc xuống đất. Sau đó anh đưa chân lên dập tắt thuốc bằng lực rất lớn, những đám cỏ nhỏ dưới chân cũng đều bị nghiền nát.

Ca khúc rất thư giãn, Lục Trầm Ngân phun ra một hơi khói. Anh nhớ tới mọi thứ trong quá khứ, nhớ tới khoảng thời gian vui vẻ lúc trước, sau đó mẹ mất vì bệnh, bố tái hôn, Lục Quang Hải cũng mất, không còn cách nào để hàn gắn gia đình. Cuối cùng, anh lại nghĩ tới khoảng thời gian hạnh phúc kia, dù đoạn kí ức đó rất mơ hồ nhưng anh biết, đó là khoảng thời gian mà anh tiếc nuối nhất. Vì trong khoảng thời gian đó, có người mà anh nhung nhớ nhất.

Anh vô thức nhìn quanh thì thấy ven đường có một chiếc xe thể thao màu đỏ nổi bật.

Lúc Lục Trầm Ngân quay đầu nhìn lại thì thấy một người phụ nữ đang tiến về phía mình. Dù chỉ nhìn thoáng qua thôi nhưng bóng dáng đó cũng khiến anh ngạc nhiên không thôi, cách một khoảng xa như thế mà anh vẫn ngửi được mùi nước hoa trên người cô.

Lục Trầm Ngân cấp tốc cúi đầu xuống chơi điện thoại.

Gió nổi lên rồi lại tan đi, ánh hoàng hôn an tĩnh khiến lòng người cũng phải say mê.

Tiếng giày cao gót càng ngày càng gần, thế nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không dám ngẩng đầu.

Mãi cho đến khi nghe được tiếng nói rõ ràng mà gợi cảm của cô.

Cô nói: “Này trai đẹp, tôi muốn hỏi đường.” Bằng giọng điệu hơi ngả ngớn lại thân thiết.

Lục Trầm Ngân hơi nắm tay lại, anh hít vào một hơi rồi mới ngẩng đầu lên.

Tóc cô bị gió thổi bay bay, con ngươi nâu nhạt tựa như đá hổ phách lấp lánh, khuôn mặt cô lại thật xinh đẹp và phóng khoáng.

Cô hỏi đường anh, lúc cô đưa di động ra, Lục Trầm Ngân còn thấy rõ móng tay xinh đẹp của cô nữa. Từng ngón tay trắng nõn rõ ràng, đầu ngón tay như mang theo hương thơm.

Anh chỉ đường xong, vậy mà lại bất giác ngước mắt nhìn cô thêm vài lần.

Lúc ánh mắt hai người giao nhau, chính cô cũng hơi sửng sốt.

Sau đó anh nhiệt tình giải thích cho cô, cô nghe xong lại cười, khóe môi giương lên một độ cong nhỏ như câu lấy tim anh.

Cô nói cảm ơn rồi rời đi, tiếng giày cao gót đã xa dần nhưng Lục Trầm Ngân lại thấy tai mình dần nóng lên. Anh hít vào một hơi thật sâu, trong đầu lại bất giác nhớ lại cái nhăn mày và nụ cười của cô.

Có điều, anh ngồi xuống chưa ấm chỗ, cô đã quay lại.

Cô nói: “Có CD của Trần Dịch Tấn không?”

“Có!” Anh trả lời rất nhanh.

Anh vốn định tặng cô, nhưng cô lại hỏi giá.

Anh muốn giữ lại thứ gì đó, mà may mắn thay, anh có thể giữ lại một tờ tiền mặt. Thứ cô đưa là một tờ tiền mặt, cũng là một tờ giấy, thêm nữa là một phần kỉ niệm.

Anh bị ý nghĩ của mình dọa sợ, hành vi thế này… thật giống mấy kẻ đê tiện.

Cô lại trêu chọc anh lần nữa: “Cậu vậy mà rất thú vị.”

Lục Trầm Ngân cứng đờ, đầu óc cũng dần trống rỗng.

Lúc anh quay đầu lại thì cô và xe đã biến mất ở cuối trời Tây mất rồi.

Anh chậm rãi thu dọn chỗ CD còn lại rồi chuẩn bị trở về.

Thật ra tối nay anh không định về sớm như thế. Anh vốn muốn ngồi cả tối nhưng bây giờ lại muốn quay về.

Chỗ cô đến lại đúng là nhà sát vách nhà anh.

Không ngoài dự liệu, sau khi trở về anh thấy cô đỗ xe ở ven đường. Dù không gặp được người nhưng anh lại thỏa mãn một cách khó hiểu, anh mơ hồ cảm thấy thế nào hai người cũng sẽ gặp lại.

Sau đó anh nghe thấy tiếng kêu to, chạy đến bên cạnh xem thì thấy cô ngã trên mặt đất, biểu cảm rất đau đớn.

Lục Trầm Ngân định chạy qua nhưng hình ảnh trước mắt bắt đầu vặn vẹo tới mất khống chế. Anh mờ mịt nhìn lại xung quanh thì thấy đây là trấn nhỏ. Sáng sớm có rất nhiều người đến người đi ở trấn nhỏ.

“Lục Trầm Ngân!”

Anh nghe được âm thanh quen thuộc.

Anh xoay người lại thì thấy Lương Vi đang đứng đối diện với mình, cô đang cười nhẹ rồi nhìn anh.

Cô chạy đến chỗ anh, Lục Trầm Ngân vừa định giang tay ra ôm lấy cô thì Lương Vi đã biến mất.

Anh nhìn khoảng trống trước mắt thì không biết phải làm sao.

Cảnh tượng lại xoay chuyển, lần này anh thấy Lương Vi đang nhìn mình chăm chú trong bóng đêm. Cô vươn tay ra rồi nói với anh: “Anh đừng về, ở lại với em.”

Anh còn chưa kịp phản ứng lại thì đã phát hiện mình đang đứng trong một khách sạn.

Một đôi nam nữ đang ôm nhau trước cửa sổ, bên ngoài là bầu trời ngập tràn pháo hoa. Người đàn ông hôn người phụ nữ ấy, người đó còn nói tháng Năm năm sau, chúng ta sẽ kết hôn.

“Lương ——” Anh còn chưa dứt lời, thì quay sang đã thấy Lương Vi đang nằm trên giường bệnh với dáng vẻ tiều tụy, cả người đầy rẫy vết thương.

“Lương Vi…” Anh run rẩy gọi tên cô, trong lòng cũng đau đớn không thôi.

Tất cả những đoạn kí ức ngắn này như đường hầm thời gian vặn vẹo bị xoắn chặt vào nhau, hơn nữa chúng càng giống thước phim bị tua nhanh gấp trăm lần.

Trung thu có trăng tròn làm bạn, nụ hôn nồng nhiệt dưới ánh trăng, giải sầu ngày thu, lời cầu hôn đơn giản…

Câu chuyện trôi đến cuối, anh thấy Cát Vân vung gậy gỗ đánh tới. Lương Vi định che cho anh nhưng anh lại bảo vệ cô. Cú đánh mạnh này còn chưa tan đi, phần eo của anh chợt lạnh, sau đó cảm giác đau đớn ập tới như thủy triều hung mãnh.

Anh ôm Lương Vi thật chặt, sau dần khủng hoảng bắt đầu xâm chiếm mạnh mẽ.

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu anh là vô vàn suy nghĩ anh và Lương Vi không có sau đó nữa, lời hứa của anh cũng không thực hiện được, người làm bạn với cô sẽ không phải là anh nữa.

Anh vận hết chút sức lực cuối cùng để nói, mà lời muốn nói lại là một câu xin lỗi.

Vào khoảnh khắc ngã xuống này, Lục Trầm Ngân lại nhớ tới lần đầu gặp được Lương Vi. Cô chậm rãi bước tới trong ánh chiều tà đỏ sậm, cô hỏi đường, còn anh chỉ đường cho cô.

“Lương Vi…”

“Lương Vi…”

Anh nỉ non gọi tên cô, toàn thân anh như hãm sâu trong địa ngục. Anh muốn trốn thoát khỏi nơi này để tìm cô.



Lương Vi đưa Lý Oánh về nhà một bà bác ở thôn bên cạnh, sau khi dịu dàng dặn dò Lý Oánh xong thì cô kín đáo đưa một khoản tiền cho bà ấy.

Trong khoảng thời gian này, may mà có bà ấy chăm sóc cho cô bé, nếu không có lẽ Lương Vi chỉ còn cách phân thân. Lúc trước chân cô đi lại không tiện, còn phải vừa chăm sóc Lục Trầm Ngân vừa trông Lý Oánh nên thực sự không có cách nào vẹn toàn cả đôi đường.

Lý Oánh giữ chặt lấy quần áo của Lương Vi rồi hỏi: “Khi nào mới được gặp anh ạ?”

Lương Vi xoa đầu cô bé: “Cuối tuần này, tan học về sẽ dẫn em đi gặp anh.”

Lúc Lương Vi đến khu nội trú của bệnh viện trung tâm thì đã là đêm. Hộ lý trong phòng bệnh thấy Lương Vi đến thì mau chóng rời đi.

Lương Vi đóng cửa lại, sau đó vào nhà vệ sinh rửa tay.

“Lương Vi…”

“Lương Vi……”

Nghe được âm thanh yếu ớt này, động tác xoa tay của Lương Vi cũng sững lại.

“Lương Vi…”

Cô đi ra khỏi phòng vệ sinh, Lục Trầm Ngân vẫn còn đeo mặt nạ dưỡng khí nằm trên giường, anh chỉ có thể dựa vào mấy bình nước muối để duy trì sinh mệnh yếu ớt.

Lá lách bị tổn thương, mất máu quá nhiều, đầu anh cũng bị thương nghiêm trọng.

Anh còn nằm ở đây đã là tốt hơn nhiều so với kết quả dự đoán rồi, vì thế Lương Vi luôn luôn cảm kích. Ngày mùng Một đầu năm đó, cô đã đi dâng hương trong miếu. Đây là lần đầu tiên cô bái lạy Phật Tổ, cảm tạ Ngài đã để anh còn sống.

Chỉ cần anh còn sống, thì dù bao lâu sau mới tỉnh lại, cô cũng tình nguyện chờ đợi.

Còn nếu anh ra đi, cô cũng sẽ không để mình anh cô độc bên bờ Hoàng Tuyền.

“Lương Vi…”

Lục Trầm Ngân mở mắt ra, anh chậm rãi nhìn về phía người phụ nữ kia. Sau khi ánh mắt dần rõ ràng hơn, anh thấy mặt mũi của cô cũng dần trùng khớp với hình ảnh người phụ nữ dưới ánh hoàng hồn chiều ấy, đều là dáng vẻ của người anh yêu nhất.

“Lương Vi…” Ngón tay Lục Trầm Ngân hơi nhúc nhích, anh muốn chạm vào cô.

Lương Vi đi tới trước rồi xoay người nắm chặt lấy tay anh.

“Em ở đây.”

Bình minh và hoàng hôn từ nay về sau, em sẽ luôn ở đây.

Hết chương 62.

【 HOÀN CHÍNH VĂN 】

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi