TRẪM MANG THAI CON CỦA NHIẾP CHÍNH VƯƠNG

Điện Phúc Ninh.

Sở Chiêu Du suy yếu mở to mắt, hôm qua y xuất cung thị sát tình huống sinh trưởng của ruộng khoai tây thí nghiệm, thấy mọi thứ đều phơi phới phồn vinh, tâm tình rất tốt, bèn ở lại đồng ruộng thêm chốc lát.

Dưới sự thổi phồng của quản lý nông cục, Sở Chiêu Du lại vắt hết óc tìm trong ký ức những thường thức liên quan đến việc gieo trồng khoai tây, nhưng thật sự ít đến đáng thương, Sở Chiêu Du chỉ nhớ rõ khoai tây ăn ngon như thế nào.

Quản lý nông cục vẫn khen ba hoa chích chòe như cũ, nói rằng bệ hạ cho những người nông dân bọn họ động lực và sự cố gắng vô cùng to lớn, gã nhất định sẽ phấn đấu cả đời để cho tất cả người dân Đại Sở đều được ăn khoai tây chiên.

Phong cảnh vùng ngoại ô hùng vĩ, Sở Chiêu Du đứng ở bờ ruộng, không muốn rời bước.

Cảnh tượng này làm nền cho trẫm trở nên anh minh thần võ hẳn, muốn hưởng thụ thêm chốc lát.

Chờ đến lúc y chậm rì rì về kinh, trên đường đi gặp tên hái hoa tặc Tần Phi Trần, vì thế lại vào ghé vào quán rượu ôn chuyện.

“Bệ hạ, ta đã xin lỗi toàn bộ những nữ tử bị hại.”

Còn bồi thường tiền.

Nếu không phải là gia nghiệp Tần gia lớn, Tần Phi Trần lại là con một thì thật sự không chịu nổi số tiền gã bồi thường,

“Lãng tử quay đầu quý hơn vàng!” Sở Chiêu Du cầm lấy thực đơn, “Trẫm mời ngươi ăn cơm, khen ngợi ngươi.”

Tần Phi Trần lấy túi tiền ra, đè ở trên bàn, “Bệ hạ chính là cha mẹ tái sinh của ta, đương nhiên là ta mời.”

Gã hạ giọng: “Nhiếp chính vương không ở đây chứ?”

Tần Phi Trần tìm được đường sống trong chỗ chết từ Nhiếp chính vương phủ, thấy Tiêu Hành là sợ.

Sở Chiêu Du cũng nhỏ giọng nói: “Không ở.”

Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía thực đơn.

Gọi đồ ăn thôi.

Sở Chiêu Du ngây người ở vùng ngoại ô lâu như vậy, đã sớm đói bụng, nhắm mắt lại là thấy toàn thịt cá.

Y và Tần Phi Trần không gọi một món thức ăn chay nào, lên món toàn là chân giò kho tương, tôm kho tàu, bồ câu ướp hoa tiêu……

Đợt trước thân thể Sở Chiêu Du không khoẻ, thần y bắt y ăn uống thanh đạm, hai người Nhiếp chính vương và Tiểu Tinh Tinh cùng nhau giám sát cực kỳ nghiêm khắc, bây giờ Sở Chiêu Du vô cùng thèm ăn thịt.

Ăn xong một bàn đồ ăn mặn, Sở Chiêu Du vui sướng mà cáo biệt Tần Phi Trần, trước khi tiến cung, y uống một ngụm trà xanh súc miệng.

Buổi tối, bụng Sở Chiêu Du âm ỉ đau, ban ngày y đón đủ gió ở vùng ngoại ô thổi, bữa tối lại ăn dầu mỡ quá độ, bụng bắt đầu không thoải mái, đầu cũng choáng váng theo.

Nôn ra hai lần, sắc mặt Sở Chiêu Du đều trắng nhợt cả.

Để không bị phát hiện chuyện y ăn vụng ở ngoài cung tạo thành hậu quả xấu, Sở Chiêu Du chạy tới phòng Tiểu Tinh Tinh ngủ.

Giường Tiểu Tinh Tinh không lớn, chỉ có thể ngủ hai người, đêm đó Nhiếp chính vương đành phải ngủ một mình.

Sở Chiêu Du trằn trọc cả đêm không ngủ, lại sợ đánh thức Tiểu Tinh Tinh, chỉ có thể chịu đựng không trở mình.

Hôm sau, lúc Tiểu Tinh Tinh tỉnh lại, Sở Chiêu Du mới vừa ngủ. Tiểu Tinh Tinh vừa thấy là thấy sắc mặt cha rất kém, lập tức xuống giường đi tìm Nhiếp chính vương.

Sở Chiêu Du giấu giếm thất bại, còn chọc giận Nhiếp chính vương.

“Ngươi bị ốm không nói với ta thì nói với ai? Tần Phi Trần sao?”

“Hôm qua lúc ra ngoài có phải đã bảo đảm không ăn bậy ở bên ngoài hay không?”

“Cả đêm! Sở Chiêu Du! Không nói cho ta cũng không truyền thái y, bản lĩnh lớn thật!”

Nhiếp chính vương bị Sở Chiêu Du làm cho tức giận đến đau gan.

Sở Chiêu Du: “Ta cảm thấy bản thân chịu được mới không nói. Đã muộn vậy rồi, hôm qua ngươi cũng đến khuya mới đi nghỉ ngơi, nếu ta nói bụng đau, chẳng phải ngươi lại phải thâu đêm sao?”

Tiêu Hành: “Ta cảm thấy bởi vì đối tượng ăn cơm cùng là Tần Phi Trần, ngươi mới không dám nói.”

Sở Chiêu Du: “Chắc chắn không phải.”

Tiêu Hành: “Vậy thì là sợ thịt cá bị ta phát hiện?”

Sở Chiêu Du: “Mỗi thứ ta chỉ ăn một miếng!”

Y cũng không biết sao lại thế này, ngày hôm qua không quản được miệng mình, đột nhiên cảm thấy bản thân cực kỳ thiếu hụt dinh dưỡng, cực kỳ cần ăn thịt cá.

Sở Chiêu Du tự mình tẩy não một phen, đây là thân thể phát ra tín hiệu, ăn một đống thịt, chờ ăn no mới nhớ tới Nhiếp chính vương không cho phép y ăn gì ở ngoài cung.

Chắc chắn là y bị quản lý nông cục nịnh bợ thành quá đắc ý vênh váo.

Nhiếp chính vương tức giận cười, hôm qua, trước khi xuất cung, sắc mặt Sở Chiêu Du vẫn còn hồng hào, tinh thần dồi dào, hiện giờ để thoát tội danh, lại nói rằng bản thân dinh dưỡng không đầy đủ.

“Trong cung đưa thiếu đồ ăn cho bệ hạ?” Rõ ràng Ngự Thiện Phòng mỗi ngày sầu đến mức muốn trọc đầu để làm cho Sở Chiêu Du thức ăn thanh đạm mà vẫn có dinh dưỡng.

Sở Chiêu Du: “Không. Ý ta là…… Ngày hôm qua ăn uống thả cửa không phải ta cố ý, suy nghĩ của ta bị thân thể khống chế, ngươi có thể đánh thân thể ta. Nhưng đầu óc nói nó bị dạ dày bắt ép, nó cũng rất hao tổn tâm trí, hy vọng được Nhiếp chính vương dịu dàng dỗ dành.”

Một đống lời ngụy biện, một bên nói có thể đánh, một bên lại nói muốn được dỗ dành, Nhiếp chính vương sao nỡ đánh cho được?

Sở Chiêu Du móc lấy ngón út Nhiếp chính vương, quơ quơ, đừng nóng giận, tức giận thì đánh trẫm nè.

Tiêu Hành nói không lại Sở Chiêu Du, lại đau lòng y phải yên lặng chịu đựng cả đêm, hắn cảm thấy mình cần phải cho Sở Chiêu Du biết, ở trong mắt hắn, Sở Chiêu Du không khỏe một tí xíu thôi cũng quan trọng hơn tấu chương trong tay.

Nói một hồi không vào vấn đề chính, Nhiếp chính vương đành phải nói rõ ràng với y: “Tối hôm qua ngươi không nói cho ta biết ngươi không thoải mái, ta rất tức giận.”

“Thái độ nhận sai của bệ hạ rất tệ, không hề có ý thức tự kiểm điểm, ta rất khó nguôi giận.”

Sở Chiêu Du quấy phá lằng nhằng một hồi, lửa giận của Nhiếp chính vương vẫn tập trung chuẩn xác ở điểm này như cũ.

Sở Chiêu Du thở dài, những chuyện khác đều dễ dỗ dành, nếu Nhiếp chính vương tức vì điểm này, chứng minh là hắn thật sự tức giận rồi.

Đổi vị trí tự hỏi một chút, nếu như Nhiếp chính vương bị thương mà không nói cho y, cho dù chỉ là vết cứa ở ngón tay, y cũng sẽ cực kỳ tức giận, không dỗ được như vậy.

Tối hôm qua Sở Chiêu Du có tật giật mình nên cảm thấy bụng đau là việc nhỏ. Nhiếp chính vương đang dùng sự tức giận cho y biết, việc này ở trong lòng hắn là chuyện lớn.

Tiểu Tinh Tinh cũng đã năm tuổi, Nhiếp chính vương vẫn quan tâm y không bớt thứ gì như cũ, lòng Sở Chiêu Du ấm áp, thân thể không thoải mái cũng bớt đi không ít.

Nằm lì trong ổ chăn cả buổi sáng, Sở Chiêu Du lại sinh long hoạt hổ, chỉ sầu não mỗi việc làm thế nào để chứng minh bản thân biết lỗi rồi.

Nhiếp chính vương nhẫn tâm, cả một buổi sáng không tới thăm y, chỉ phân phó người cách một lát bẩm báo tình huống một lần, chỉ huy thêm nước thêm quần áo cho Sở Chiêu Du từ xa.

Sở Chiêu Du cực kỳ áy náy xách một cây gậy có gai đi tìm Nhiếp chính vương chịu đòn nhận tội.

Y chọn nửa ngày, gậy càng thô, gai càng nhiều càng tốt.

Tiêu Hành chỉ nhìn thoáng qua, bảo Sở Chiêu Du trở về.

Sở Chiêu Du bị ngăn ở ngoài Nghị Sự Đường, đây chính là chuyện mới mẻ trong 5 năm lại đây, phảng phất trở lại thời kỳ bù nhìn.

Nhiếp chính vương: “Không có thành ý.”

Đầu ngón tay Sở Chiêu Du vê một chút gai, vừa nhọn vừa cứng: “Đây không phải thành ý sao?”

Tiêu Hành nhìn hắn, “Bệ hạ cảm thấy có?”

Rất không có thành ý mới chọn một cây gai? Biết rõ hắn sẽ không dùng!

Kể cả là Sở Chiêu Du có lấy sợi lông bút mời hắn tận tình bắt nạt!

Sở Chiêu Du: “…… Được rồi, không có.”

Y xa xa xem xét liếc mắt nhìn sắc mặt Nhiếp chính vương một cái, cảm thấy không khác đáy nồi là mấy.

Vừa cúi đầu thì thấy Tiểu Tinh Tinh đang đi đến từ chỗ rẽ, Sở Chiêu Du vẫy vẫy tay với nhóc, cúi đầu thì thầm một phen.

Tiểu Tinh Tinh: “Há.”

Tiểu Tinh Tinh được giao nhiệm vụ, không chút trở ngại tiến vào Nghị Sự Đường, Sở Chiêu Du tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Dựa vào cái gì!

Con của hắn có thể đi vào, trẫm thì không được?

Tiểu Tinh Tinh quen cửa quen nẻo tìm thấy Nhiếp chính vương, xụ khuôn mặt nhỏ xoay vài vòng trước mặt hắn.

Nhưng bởi vì nhóc quá lùn, Nhiếp chính vương nhất thời không thấy vẻ mặt của nhóc.

Tiểu Tinh Tinh đành phải nhích đến gần Nhiếp chính vương, kéo kéo tay áo hắn, “Phụ vương.”

Nhiếp chính vương nghe tiếng cúi đầu, thấy môi Tiểu Tinh Tinh mím thành một đường, nhăn mặt, vẻ mặt không vui.

“Sao vậy, không thoải mái chỗ nào?” Nhiếp chính vương khẩn trương ngồi xổm xuống.

“Phụ hoàng muốn cho người xem sắc mặt hiện giờ của người xấu thế nào.”

Với thân phận là bản sao của Nhiếp chính vương, Tiểu Tinh Tinh xụ mặt, đúng là có hơi giống bộ dáng Nhiếp chính vương lúc tức giận.

Tiểu Tinh Tinh vừa nói chuyện, biểu tình không duy trì được, vội vàng ngậm miệng, nâng cằm.

Một lát sau, nhóc không nhịn được hỏi: “Phụ vương xem xong chưa?”

Tiểu Tinh Tinh hơi mệt.

Tiêu Hành: “……”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi