TRANH MINH


Mưa tàn, Yên Hưu Lộc nhìn bóng thiếu niên đang khuất dần.

Hắn nâng tay sóc sóc mấy đồng lẻ, ngả ệch lưng vào đống cỏ ẩm ướt phía sau.Mặt ngửa lên trời, ánh mắt hắn xuyên qua tấm tán tả tơi.Trăng cũng vừa lộ, rất tròn nhưng chưa viên mãn.“Ngẩng đầu nhìn trăng sáng – Cúi đầu nhớ cố hương.” (*)Trong lòng trăm mối bộn bề, hai câu thơ này từ trong ký ức của hắn thật hợp ý cảnh và tâm tình bây giờ.Suy nghĩ linh tinh hồi lâu, hắn thấy tủi thân và cô quạnh.Lấy vạt áo lau đi góc mắt, càng suy nghĩ khiến hắn càng nức nở.Nhưng mà… đêm tối tĩnh lặng cùng với mưa vừa tan mát mẻ, chẳng phải là thời điểm đầu óc tự nhiên nghiền ngẫm lại?Với lại, ngay bây giờ Yên Hưu Lộc cũng không có gì phải làm, vậy quả thực là thời điểm nên là như vậy.Nhưng hắn càng nghĩ càng buồn.

Hắn cảm thấy chẳng ai hiểu hắn lúc này.Chẳng ai hiểu được đâu!Hắn là một thiếu niên sinh ra và lớn lên tại hành tinh xanh có tên Trái Đất.

Mẫu giáo hôm nào cũng được phiếu bé ngoan, mười hai năm học luôn đứng đầu bảng, lại đến tận năm hai đại học luôn là sinh viên xuất sắc, học bá gương mẫu toàn quốc.Những năm tháng ấy tưởng chừng là mộng đẹp của bao người, nhưng với hắn lại không mỹ lệ đến thế.

Hắn luôn sống với chuỗi câu hỏi được người khác đặt ra.Có lần hắn tới muộn kỳ thi, lần đó thời gian gấp rút nên chỉ xếp thứ hai.

Nhưng mà ngươi ta đâu có biết vậy, từng người chỉ hỏi hắn những câu nghi vấn đầy trào phúng.“Sao cậu có thể xếp thứ hai được?”“Chỉ thứ hai thôi à?”“Tôi tưởng luôn là số một chứ?”“Khẳng định kết quả sai, tôi cam đoan thứ nhất mới là cậu”."..."Chuỗi tuổi thơ của hắn là vậy, cùng với việc kỹ năng sống ở mực thậm tệ, nếu không có việc cần thiết thì hắn luôn tránh tiếp xúc người khác để những lời khen, lời nghi vấn, lời cổ vũ, và lời khẳng định cứ xoáy liên tục vào ý nghĩ hắn sẽ không ấp tới nữa.Hắn là người “hướng ngoại online”, luôn “lang thang” trên mạng, một otaku ẩn dấu trái ngược với hình tượng học bá người người biết tới.Một ngày, trong thí nghiệm lượng tử đa tuyến của khoa, do lý thuyết chưa chắc chắn cùng với cần nghiên cứu thêm nhưng mà từng lời khẳng định của mọi người luôn dồn dập xốc vào hắn, khiến hắn cắn răng giữ lấy danh hiệu.Hắn bị điện giật chết.Cái chết này thật ngớ ngẩn, chết vì lời cổ vũ.Những điều trước kia hắn tự nhận là otaku, hay hướng nội, hay là người xu thế đám đông kỳ thực đều chưa chắc là đúng.Con người khó có thể phán đoán mình là ai, nhưng mà…Con người kỳ thực lúc cận kề cái chết, có khả năng biết được mình là loại người gì.Trong ý thức mơ hồ cuối cùng, hắn cảm thấy muốn đi đây đó nhiều hơn, muốn tự do, muốn có một ai đó hiểu hắn hoặc ở bên chỉ đường cho hắn, hay chỉ đơn giản là đi cùng hắn trưởng thành, hoặc để hắn chịu đựng những lời nói từ một người là đủ.Hắn cũng muốn thành một hiệp sĩ trong chuyện cổ tích, muốn thành một hoàng tử với công chúa tạo nên chuyện tình lãng mạn, muốn thành một mạo hiểm giả xông pha nơi kỳ bí, hoặc cũng muốn thành một bình dân mỗi tối sum vầy, mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ.Nhưng tất cả đều là vọng tưởng viển vông.


Ngay khi con người còn sống, ắt hẳn sẽ có lúc thoáng qua những khát khao thực sự, dù có chôn tận đáy vực.

Thoáng qua ấy dù chỉ là một sợi mỏng manh đứt gãy, nhưng không phải là không biết đến.Nhưng mà một số người luôn tự biện lý do thay cho sự sợ hãi, yếu kém, lười nhác, tự che lấp đi con người thật của mình.

Không muốn bước ra vùng an toàn, không muốn kiếm chân trời mới, không dám soi vào mặt biển rộng, không muốn thấy “mình” là ai.Tự phủ định bản thân, những con người ấy được gộp lại: Kẻ thất bại.Tuyệt vọng bao trùm, một người luôn theo chủ nghĩa khoa học như hắn nhưng lại luôn mộng mơ về huyền huyễn cũng không tin lúc này sẽ có phép màu xuất hiện.Trái ngang thay, phép màu thực sự xuất hiện để tự chứng minh với hắn.Sự thật.Hắn tái sinh vào một cơ thể trong một thế giới xa xôi, không lấy tiền tài làm thước đo, nơi đây dùng nắm đấm để nói chuyện.Thiếu niên chuyển sinh tới thế giới huyền huyễn làm lại cuộc đời, đánh bại cường giả, lập hậu cung, bước lên đỉnh cao nhân sinh.

Bàng hoàng cùng bất ngờ, nhưng hắn lại vui vẻ điên cuồng.

Đây là khát vọng bao người.Khát vọng này...!đúng là suy nghĩ của những kẻ thất bại!Mang nhiệt huyết thiếu niên tuổi trẻ, cho dù hắn không có đồ vật cha mẹ bí ẩn để lại, không có muội muội thần bí, không có bàn tay vàng, hắn vẫn tự tin đạp được lên đại đạo.Năm tuổi khai khiếu, hắn biết được mình thuộc tư chất Huyền cấp, là tầm trung không cao không thấp.


Tự nhủ không cần tư chất thiên kiêu gì, hắn cố gắng ngàn vạn đều có thể bù đắp.Nhưng mà đâu giống tiểu thuyết hắn đọc, hắn cố gắng, người khác cũng cố gắng.

Hắn ăn ngủ nghỉ, cũng chưa chắc người khác cũng ăn ngủ nghỉ.

Gia tộc hắn cũng chẳng ai thừa hơi chú ý tới hắn để xảy ra tình trạng bức người, ép hắn không có điều kiện tu luyện.Ngươi như một kẻ qua đường, người khác nhìn ngươi một cái cũng chỉ là để nhận biết, đừng nghĩ mình là trung tâm của lõi sự việc.Bị sự thật tàn khốc vô tình đánh tới, hắn bàng hoàng tỉnh lại.

Hắn nhận ra, ngay cả trước kia đều luôn là học bá nhưng ở thế giới này ngộ tính lại không đi kèm tư chất.Ngộ tính được xem là khả năng thông hiểu cùng tuệ minh bao nhiêu, xem lý giải của ngươi như thế nào, xem khả năng lưu lại được gì sau khi được truyền đạt, xem khả năng ngươi sáng tạo được gì trong kiến thức vạn đạo.Tư chất là tiềm năng giấu trong cơ thể ở mức nào.

Nhìn tư chất, trước tiên muốn xem độ hòa hợp với tự nhiên, độ hoàn mỹ của đạo thân, ý chí, thần hồn.

Tư chất còn có thể biểu hiện qua khả năng hấp thụ linh khí, khả năng tích chứa nó, độ thân cận với đạo,…Ngộ tính cũng là một nhánh nhỏ phụ trợ thêm vào tư chất.Có một cách nói, tư chất cũng có thể xem là ngộ tính được phát huy ra bao nhiêu.Nếu cứ cố gắng đều thành đại đạo, vậy còn phân ra thiên tài với người thường làm gì?Cũng không thể nói thiên tài là siêu việt tất cả, hay là câu nói trên là chân lý.Nhưng mà để chỉ tình cảnh của Yên Hưu Lộc thì cũng xem được là phù hợp.


Hắn có ngộ tính nhưng tư không có tư chất.Mấy năm sau, trong đồng lứa có kẻ bỏ xa hắn, cũng có kẻ tư chất kém thụt lùi đi.

Nhìn chung Yên Hưu Lộc thời điểm này không phải chạm đáy bảng xếp hạng.Nhưng mà, lại đi so với kẻ yếu hơn mình ư? Đó là tư duy của kẻ thất bại!Xét cho cùng, gia tộc cũng là một nhà đầu tư.

Lý do này khiến tài nguyên và địa vị Yên Hưu Lộc dần mất.Nhận thấy được, hắn vẫn chăm chỉ tu luyện cùng tìm một số hướng phát triển như tìm công pháp, cải biến tư chất, tìm thiên tài địa bảo, tìm thế lực,… cứ như vậy theo thời gian trôi qua.Mọi thứ dồn nén, hắn đang dần bị bào mòn nhiệt huyết thuở ban đầu: Đánh bại cường giả, lập hậu cung, bước lên đỉnh cao nhân sinh, bễ nghễ nhân thế.Ở thế giới xa lạ, nhiệt huyết đó còn không bằng cô đơn và nỗi nhớ nhà.Hắn tự cảm thấy vớ vẩn, ngay cả kiếp trước đã tự muốn lấy đủ loại lý do che lấp đi, lại còn luôn ở tầng dưới xã hội chỉ biết cắm đầu học, kiếp này tự thấy đặc biệt mà cho rằng chính mình là sự tồn tại trung tâm?Xám ỳ!Ngày từ lúc đầu đã thất bại, đừng vọng tượng kiếp sau nếu không chịu thay đổi.Nhưng là thay đổi thứ gì? Yêu Hữu Lộc cảm thấy khó hiểu, hắn đã thay đổi rất nhiều.

Nhìn lại thời gian qua, hắn thấy rùng mình.Ở thế giới này, động một chút là liên quan tới tính mạng.

Mỗi lần ganh đua, mỗi một cơ hội đều là đi cùng với nguy hiểm trùng trùng.Ngồi một chỗ tưởng tượng nó qua mấy ký ức làm sao hiểu được sự nghẹt thở như thái sơn đè nặng mỗi khi mạng sống bị lung lay, chân chính trải nghiệm mới có thể cùng bàn luận với nhau về vấn đề này, đừng nói ngồi chiêm nghiệm hay nghe người khác kể lại, hoàn toàn không đủ vị để đưa lên nói chuyện cùng.Thế nên Yên Hưu Lộc cảm thấy nhớ nhà.

Thế giới trước kia của hắn vẫn còn tốt đẹp chán.Hắn cảm thấy khôi hài khi những thanh niên trên mạng ao ước tới thế giới huyền huyễn làm bá chủ, mang khoa học hiện đại làm thế mạnh để vươn lên.Thật buồn cười!Cũng có ý đúng, không sai.


Nhưng không biết bọn họ vẫn đang xin tiền đi nét, vẫn là đang được gia đình trợ cấp hay đã có tuổi trải đời? Cũng không biết rằng vứt ra ngoài đường một hai ngày liệu có sống được không, không biết là cho lên một thành phố lớn kiếm ăn có trụ nổi được ba ngày hay không.Lại cũng không rõ những kẻ này đến giao tiếp ứng xử đơn giản nhất liệu có được hay không? Hoặc ngay tại thế giới ấy, liệu đã vươn tới vị trí nào cao chưa hay vẫn lầm lũi ở dưới thấp ngồi bấm điện thoại mỗi này?Yên Hưu Lộc nằm dài trên đống cỏ, ngẫm lại đoạn này lại tự cười.Hắn cười họ, cũng cười hắn.

Chính hắn cũng như vậy.Năm trước hắn tự thấy không ổn nên muốn ra ngoài xông pha, lập ra một thân sự nghiệp.

Vẫn còn trẻ, nhiệt huyết vẫn còn đọng lại dù cho qua nhiều lần thất bại.Nhưng mà vẫn như câu nói cũ, không hề như mơ.Bủa vây theo hắn là lừa lọc dối gian, kẻ mạnh nghiền ép, quyền thế khinh thường,… và đáng xấu hổ hơn: tài năng không có.Giống hệt hắn nghĩ, vứt ra ngoại liệu có làm được gì không, hay là tự nuôi sống chính bản thân cũng không được.Hệt như câu chuyện tiểu hài bị phụ mẫu la mắng, cầm hết số tiền tiết kiệm bỏ nhà ra đi, sau này lập ra một phen sự nghiệp rồi quay về nhà trang bức, nhưng mà ba ngày hết tiền phải tự mò về, có trường hợp còn phải cầu xin người khác đưa tin để phụ mẫu tới đón.Câu chuyện này rất là phổ biến.

Không giống mấy hài tử kia, Yên Hưu Lộc vẫn rất cố gắng.Hắn sau cùng vẫn còn một thứ có thể bám víu lấy: hắn có một cuộc hôn nhân.

Hắn cũng không biết một chút gì về gia tộc bên kia, vừa hỏi đường một mạch tới đây.Hắn cảm thấy ở rể giờ cũng không xấu mặt, vả lại nghe đồn những người ở rể không thiếu người quật khởi ầm ầm.

Mang theo hy vọng, vậy mà nhận được một câu: “Tiểu thư không có nhà.”Nghe là như thế nhưng không cho là vậy, hắn cố gắng muốn làm tới nên giờ đây mới ra tình cảnh này.Thoáng qua thật nhanh, cũng bỏ lỡ rất nhiều, nhưng nhiêu đó cũng đủ cho lòng hắn chua xót và quạnh hiu.“Phương xa xứ lạ nhớ nhà – Đêm khuya trăng sáng mình ta âu sầu.” - Mai Hoa Chân Nhân.......................................................(*) Trích " Tĩnh dạ tứ" - Lý Bạch.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi