TRAO QUYỀN DUY NHẤT

Đầu tiên, anh nhận ra mình sai rồi.

Tiếp theo, anh nhận ra... Viên Tranh Minh không bảo CUT, thời gian vẫn tiếp tục trôi.

Đã tới nước này, đâm lao đành phải theo lao... Tề Tĩnh chấp nhận số phận, nhắm hai mắt, không cố gắng chống đỡ bức tường đã sụp đổ mà chỉ mở mắt trừng trừng nhìn nó hóa thành cát bụi, tan thành mây khói. Từng lời nói ra cũng giống như những hạt cát tung bay tán loạn: "Không danh không phận, còn... vọng tưởng muốn cướp đoạn giang sơn..."

Khi không thể khống chế được tâm trạng, ngay cả lời nói cũng đứt quãng không nối liền. Tâm tình này không phải chi là "căm hặn", mà còn có cảm giác đang giãy dụa, đấu tranh tâm lí, hơn cả thù hận, nó đã tới mức oán trách.

Oán tình cảm anh em như thể tay chân, oán tình cảm quân thần, vậy mà không sánh được với một ngôi vị Hoàng đế, khiến trái tim đóng băng.

Thanh âm của hắn run rẩy chửi bới, rồi bật cười nửa điên nửa dại. Lí trí chẳng biết đã bay đi đâu, lời nói ra càng ngày càng độc ác: "Trước đây, ngươi không nên... sinh ra trên cõi đời này..."

Dứt lời, hắn lại cười to như kẻ mất trí.

Tiếng cười chậm rãi yếu dần, âm thanh cũng chuyển từ hỗn loạn sang thê lương. Cuối cùng, nụ cười hoàn toàn biến mất, thay vào đó là tiếng nức nở chua cay chôn sâu tận đáy lòng.

Tới đây, Trường Cung nhẹ nhàng kêu to một tiếng: "... Bệ hạ."

Đoạn này, vốn Thuận Dương hầu không muốn tiếp tục nghe Xương đế sỉ vả mình nữa, mở miệng ngắt lời, nhưng chất giọng của Trường Cung lại hoàn toàn khác trong kịch bản, không hề có chút "nghiêm khắc, lạnh lùng" nào.

Thậm chí, còn có chút ấm áp.

Cứ như một người em tới phút cuối mới nhận ra anh trai mình không phải kẻ độc ác tột cùng, vì vậy lời nói ra không hề có lực sát thương. Trăm mối cảm xúc ngổn ngang như tơ vò, hơi nghẹn ngào, hơi khổ sở: "Bệ hạ... đừng nói nữa."

Người nghe 1: QAQ a a...

Người nghe 2: QAQ đoạn này không khỏi khiến người ta mềm lòng...

Người nghe 3: Luôn cảm thấy tình cảm anh em của Hoàng đế và Hầu gia rất tốt (thật ra nếu không nói mấy lời kia thì càng tốt). Mấy câu này tràn đầy cảm xúc... hu hu hu hu.

Người nghe 4: Ban đầu thấy Chẳng hỏi ngày về diễn sai rồi, nhưng cho tới giờ, dù là sai lầm cũng được, bản thân anh ấy hiểu nhân vật theo hướng khác cũng được... Ít nhất thì tôi đã rung động. Hơn nữa, dám cải biên trong trận chung kết như vậy thật quá dũng cảm.

Người nghe 5: Đúng vậy, cho dù phối sai, tôt vẫn cảm nhận được cảm xúc của nhân vật... (Thậm chí còn rung rung nước mắt)

Người nghe 6: QAQ Nếu như đây không phải là cuộc thi thì tốt rồi.

...

...

Đúng vậy, nếu đây không phải là cuộc thi...

"CUT."

Nghe thấy một tiếng đó, Tề Tĩnh không quá bất ngờ, trái lại còn chậm rãi thở dài một hơi, vẻ mặt thoải mái.

Nếu như đây không phải một cuộc thi, chắc hẳn Viên Tranh Minh sẽ không hô CUT.

Đáng tiếc, cuộc thi có quy tắc của riêng nó.

"Tít". Bộ đếm giờ dừng lại, còn dư 15 giây. Phía sau vẫn còn một đoạn lời thoại không kịp phối, khá bất lợi cho tổng điểm cuối cùng. Nhưng nếu đã diễn sai, thời gian dài ngắn không còn quan trọng nữa.

"Chân thành xin lỗi." Trước những lời bình luận của người nghe, trước tiên Tề Tĩnh mỉm cười tạ lỗi, chủ yếu hướng tới những người hâm mộ đã ủng hộ anh và ban giám khảo.

"Cậu thật là..." Viên Tranh Minh mất một lúc lâu mới hừ nhẹ một cái, cất tiếng nói, "To gan lắm nhỉ. Mầm non càng mọc càng lệch."

"Đúng vậy, một khi suy nghĩ đã lệch hướng thì sẽ càng ngày càng lệch." Tề Tĩnh thong dong đáp.

"Cậu giải thích xem ở đoạn giữa cậu đột ngột quay ngoắt 180 độ là có ý gì?" Viên Tranh Minh bỗng nhiên đặt câu hỏi, dường như rất hiếu kì với quá trình biến đổi tư duy của Tề Tĩnh. Anh ngẩn người, nhất thời không đáp được, ngập ngừng một lúc lâu mới sắp xếp được ngôn ngữ.

"Thưa thầy, khi đó, em cảm thấy dường như vẻ mặt của "Thuận Dương hầu" hiện ra trước mắt. Em nghĩ nếu em là "Xương đế", em sẽ không kiềm lòng được, sẽ mềm lòng. Dù sao hắn cũng là em trai duy nhất của em, thấy hắn khổ sở, em cũng sẽ đau lòng." Nói tới đây, anh nhận ra mình đang phủ nhận nguyên tác, đành vội vã cười cười tỏ thái độ. "Em biết trong nguyên tác không viết như vậy, nên em thừa nhận mình phối sai rồi. Thầy Viên dừng ở đó là đúng."

Sau khi nghe xong, Viên Tranh Minh chỉ nặng nề nở nụ cười.

"Thật ra cùng một tác phẩm, thậm chí cùng một vai, mỗi người đều có cách lí giải và cái nhìn của riêng mình. Điều này không kì quái. Nhưng mà... Cho dù ban tổ chức đã chú thích rõ ràng về yêu cầu chất giọng, cậu vẫn sẽ kiên trì phối theo ý mình hay sao?"

Tề Tĩnh cười: "Không, bình thường em sẽ phối đúng theo nguyên tác. Nhưng... lần này là ngoại lệ."

Cứ như bị ma ám vậy, "Xương đế" của anh bị "Thuận Dương hầu" duy nhất của Thẩm Nhạn dẫn dắt, dù vì thế mà bị trừ điểm thì cũng đáng.

Đặc biệt là khi Trường Cung bị anh lôi kéo đối đáp theo hướng này, thù hận và tổn thương giữa hai nhân vật tiêu tan thành mây khói trong thoáng chốc, đất về với đất, cát bụi về với cát bụi.

Kết cục như vậy mới là điều mà anh hướng tới.

Nhưng vi phạm nguyên tác là sai.

"Các biểu diễn của Ngày về khiến tôi nhớ tới một thí sinh khác."

Lúc này, Trường Cung cười nhạt, chen vào một câu.

"Trong vòng loại, tôi cũng từng gặp được tình huống này một lần. Phá vỡ nguyên tác, hoàn toàn diễn theo ý mình, cải biên còn nhiều hơn Ngày về, nhưng lại vô cùng logic, hợp tình hợp lí, mang theo sức hút không thể cưỡng lại được. Thầy ơi, thầy có nhớ không?"

Tề Tĩnh nghe vậy, chỉ thấy con trỏ chuột trên màn hình run lên, hóa ra là tay anh đang run rẩy. Anh nín thở, mắt mở to nhìn chằm chằm vào đèn chỉ thị của hai vị giám khảo. Không ngờ, lần đầu tiên anh được nghe người ngoài nhắc đồng thời nhắc tới anh và người kia, lại là lúc này...

"À, tôi biết em đang nói tới ai."

Đèn chỉ thị của Viên Tranh Minh nhấp nháy. Thân là tổng đạo diễn, ngoại trừ trận chung kết, ông phải nghe toàn bộ các vòng đấu loại.

Không chỉ có mình ông nhớ rõ, các thính giả đã trải qua cũng hiểu Trường Cung đang nói tới ai, xôn xao thảo luận.

Người nghe 1: Là Ba ba mèo!!!

Người nghe 2: 〒▽〒Nhất định là Ba ba mèo!! Ba ba mèo bỏ quyền vai Thuận Dương hầu... Lòng tôi mãi mãi đau đớn!!

Người nghe 3: 〒▽〒Lòng tôi mãi mãi đau đớn!! +1

Người nghe 4: 〒▽〒 Lòng tôi mãi mãi đau đớn!! +2 (Nghe thầy Trường Cung nói vậy tôi mới thấy có vẻ giống thật)

Người nghe 5: A a, đúng là khá giống. Nhưng Chẳng hỏi ngày về cải biên giữa chừng, còn Ba ba mèo cải biên ngay từ đầu, còn thay đổi vị trí lời thoại. Lúc đó anh ấy cũng tự nhận đây là hành vi mà ban tổ chức không thể chấp nhận được, chủ động bỏ cuộc... Nhưng sức cuốn hút thì tuyệt đối không ai cưỡng lại được!

Người nghe 6: Tuy rằng phá vỡ nguyên tác là tối kị, nhưng tôi vẫn rất cảm ơn Ngày về đại nhân đã mang đến một "Xương đế" khác biệt. Hơn nữa, cách lí giải của anh rất hợp lí, tôi có thể thấu hiểu. Cố gắng lên!! Cho dù bị trừ điểm, tôi cũng rất thích anh!

...

...

"Bọn họ đều cho tôi cảm giác như họ không phải đang "thi đấu" mà là đang "phối âm". Trường Cung khẽ cười nói, hơi hơi tiếc nuốt.

"Ha ha." Viên Tranh Minh không tỏ rõ thái độ ủng hộ hay phản đối cách làm này, chỉ khách quan nói, "Có thể thấy giới phối âm thương mại không thích hợp với bọn họ, mầm non toàn mọc lệch thôi."

"Bọn họ"...

Cách gọi thế này khiến Tề Tĩnh cực kì thích thú, cực kì hài lòng.

Anh cứ nhìn chằm chằm đám bình luận nhảy lên liên tục trên khung caht, sau đó chậm rãi rời con trỏ chuột, nháy cái hai vào cửa sổ QQ có tên "Nhạn Bắc Hướng".

Trong cửa sổ này không có tin nhắn mới, vẫn im ắng dừng lại ở câu nói cuối cùng của họ trước đó.

Anh nhìn con trỏ chuột cứ nhấp nháy, ánh sáng trong mắt cũng lấp lánh theo, nét mặt dần dần trở nên giống y hệ cái icon ^_^ mà Thẩm Nhạn gửi cho anh.

Đang định gửi tin nhắn sang, đúng lúc này tổng điểm được công bố.

Điểm phối hợp: 4.0, 4.0. Điểm trung bình 4.0 điểm

Thời gian sử dụng: 45 giây = 0.45 điểm

Tỷ lệ bỏ phiếu: 88.5% = 0.885 điểm

———————————-

Tổng điểm nhóm: 4.0 + 0.45 + 0.885 = 5.335 điểm

Bởi vì Trường Cung cũng là thành viên trong nhóm, không thể chấm điểm, bởi vậy điểm này do Viên Tranh Minh chấm.

Điểm nhóm của họ lần này còn gần bằng nhóm "Kỳ Hạn", thật khiến người ta bất ngờ. Tề Tĩnh tưởgn rằng Viên Tranh Minh sẽ trừ hai, ba điểm của anh vì anh đã dẫn Trường Cung đi sai hướng... Nào ngờ ngay cả cô Bồ cũng cho điểm cao 4.0. Tề Tĩnh chợt thấy xấu hổ...

Viên Tranh Minh híp mắt cười, loại bỏ cảm giác tội lỗi của anh: "Hai đứa phối hợp không tệ lắm, mặc dù diễn sai, nhưng thắng ở chỗ trôi chảy, tự nhiên. Tôi lấy ví dụ thế này. Đường thẳng cũng là đường, đường cong cũng là đường, chỉ cần nối liền được với nhau, chứng tỏ hai người có phối hợp. Nếu hợp tác không tốt, sẽ biến thành những đường giao nhau vô số điểm, không có quy tắc, cho dù cố tình nối lại cũng chỉ là một đống lộn xộn ngổn ngang."

Lần cuối cùng Tề Tĩnh được nghe ví dụ tương tự là lúc học môn đại số ở trường đại học.

Thầy giảo quá nhiên rất thâm thúy...

Tiếp theo là điểm cá nhân.

Tương tự, Trường Cung không thể tự chấm điểm cho mình, vì vậy chỉ có điểm của Tề Tĩnh.

Điểm cá nhân – "Chẳng hỏi ngày về"

Chất giọng: 3.5, 3.5. Điểm trung bình 3.5 điểm

Phát âm: 4.0, 4.0. Điểm trung bình 4.0 điểm

Kỹ năng cơ bản: 4.0, 3.0. Điểm trung bình 3.5 điểm

Sức hấp dẫn: 4.0, 4.5. Điểm trung bình 4.25 điểm

———————————-

Tổng điểm trung bình: 3.5 + 4.0 + 3.5 + 4.25 = 15.25 điểm

Tỷ lệ bỏ phiếu: 76.6% = 0.766 điểm

Tổng điểm: 15.25 + 0.766 + 5.335 = 21.351 điểm

Vốn Tề Tĩnh đã chuẩn bị tâm lí sảng khoái nhận được kết quả thảm khốc, nào ngờ số điểm này còn cao hơn trong dự đoán của anh.

Trường Cung luôn thuộc phái ôn hòa, lần này cũng không ngoại lệ.

Còn cô Bồ lúc nào cũng nghiêm khắc mà lại chấm anh điểm tối đa 4.5 cho mục "Sức hấp dẫn". Lúc đầu nhìn thấy, Tề Tĩnh tưởng mình nhìn lầm rồi, ngốc nghếch nhìn một lát mới lấy lại được tinh thần. Nhưng cô Bồ đã mạnh tay trừ hẳn hai điểm ở mục "Kỹ năng cơ bản", tám phần mười là cái giá phải trả vì đã vi phạm nguyên tác nghiêm trọng. Nhưng, cái giá này quá rẻ.

Số điểm này không thể nói là quá lí tưởng, thậm chí không hề có tính cạnh tranh. Dẫu vậy, Tề Tĩnh vẫn cảm thấy cực kì hài lòng với màn biểu diễn của mình... Bởi vì lời bình luận không dùng "anh" mà dùng "bọn họ".

Anh gõ vào khung chat trống không hai từ: "Chúng ta".

Đang định nhấn gửi đi, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Anh nhìn thoáng qua màn hình, khóe môi cong cong. Hóa ra nãy giờ hắn không nhắn tin QQ cho anh là vì chờ khi có tổng điểm, hắn lập tức gọi điện thoại tới.

"Hử?"

Khi nghe điện thoại của hắn, anh luôn luôn không sử dụng từ "alô" như nói với người xa lạ, mà dùng giọng mũi nhẹ nhàng bật ra một tiếng "hử" mềm mại, giống như mỗi buổi sáng nửa tỉnh nửa mơ, anh cố ý giả vờ không nghe thấy chuông đồng hồ báo thức, nũng nịu cọ cọ trong lòng người kia, không muốn rời giường.

Tháo tai nghe xuống, tiếng động ồn ào trên mạng lập tức rời xa như bị mất điện, xung quanh yên tĩnh vắng lặng.

Ngoài cửa sổ, tiếng gió thổi bỗng trở nên rõ ràng hơn. Gió lạnh rít gào rất hữu ích, giúp anh làm nguội đi thần kinh thính giác đang nóng rần lên.

Tề Tĩnh đứng dậy, đi tới bên cửa sổ.

Cho tới khi đến nơi, người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn không nói gì.

Tề Tĩnh không thúc giục, tùy ý kéo rèm cửa sổ ra, nhìn về phía bóng đêm tối tăm bên ngoài. Anh ở một khách sạn khá khuất, phòng của anh còn quay lưng với đường cái, trong tầm mắt không có quá nhiều ánh sáng đặc trưng thường thấy của đô thị phồn hoa.

Bên ngoài chỉ có một màu đen thăm thẳm. Ánh đèn trong phòng dễ dàng phản chiếu lên cửa thủy tinh, hiện ra hình ảnh phòng ngủ và chính anh.

Trong lúc chờ đợi, anh chợt hào hứng tới gần cửa thủy tinh, hà hơi một cái, sau đó dùng ngón tay vẽ lên lớp sương trắng mờ một hình trái tim. Ngay khoảnh khắc ngón tay ta nối liền hai điểm đầu đuôi của trái tim, trong loa vang lên tiếng của người kia.

"Bây giờ em về, có được không?"

Tiếng nói hơi tự ti, hơi van nài như trẻ con, dùng thanh âm khàn khàn nói bật ra khỏi miệng, khiến cho lòng anh bất giác nhói đau.

"Được." Biết rõ điều này không thật, anh vẫn rũ mí mắt, nhẹ giọng cười đáp: "Được."

Lại là một khoảng trống ngôn từ.

Anh yên lặng đứng bên cửa sổ, đầu ngón tay tiếp tục viết bên trong hình trái tim một chữ "Nhạn", nụ cười không thay đổi, chỉ lẳng lặng nghe tiếng hít thở không hề đều đặn của người ở bên kia. Khi hơi thở của hắn dần trở lại bình thường, dường như những giãy dụa đấu đá trong lòng đã qua đi, đúc kết lại bằng một tiếng thở dài buồn khổ.

"Xin lỗi... Không phải anh thật sự muốn em..." Trở về. Yêu cầu vô lí như vậy chỉ làm người ta thêm khó xử.

"Em biết."

Đương nhiên Tề Tĩnh biết, bởi vì: "Muốn một người như anh nói ra những lời này... còn khó hơn bây giờ em mua vé máy bay trở về ngay lập tức."

Thẩm Nhạn không đáp, chỉ hít sâu một hơi, có vẻ trạng thái vẫn chưa hoàn toàn ổn định lại.

Tề Tĩnh không thấy hắn nói gì, chỉ nghe thấy tiếng rè rè của điện lưu, dẫu vậy vẫn có thể giúp tâm trạng anh thả lỏng hơn. Chẳng qua lớp sương mờ trên kính thủy tinh đang tan dần, chữ "Nhạn" trong trái tim kia càng ngày càng nhạt, anh nhìn nét mặt mình qua tấm kinh cùng càng ngày càng buồn bã... Anh thừa nhận, anh cô đơn.

Lúc này, Thẩm Nhạn bỗng cất tiếng hỏi: "Tề Tĩnh, có phải vừa rồi... bởi vì anh nên em mới..."

Tề Tĩnh hiểu ngay hắn đang nói gì, không trả lời thẳng mà cười cười hỏi ngược lại: "Sao hả? Có phải bị em làm cảm động không?"

Thẩm Nhạn thở dài lần nữa.

"Thật ra em không cần phải lo lắng cho anh, anh đã không sao rồi."

"Em không lo lắng cho anh, em nhớ anh, được chưa?" Tề Tĩnh hạ thấp giọng, trán tựa vào kính thủy tinh, trong tiếng cười mang theo hương vị ngọt ngào nồng đậm như chocolate, chậm rãi truyền qua giữa hai người. Thẩm Nhạn nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Tề Tĩnh ngẩng đầu, nhìn ánh đèn lấm tấm ngoài cửa sổ, tiếp tục nỉ non.

"Em... trước đây động một cái là chạy ở bên ngoài, đi làm, đi công tác, thời gian ở khách sạn còn nhiều hơn ở nhà. Đôi khi em còn ở ngoài phỏng vấn cả ngày, lúc về đã là nửa đêm, không ăn không uống, cũng không ngủ được, chỉ có thể một mình ngồi đờ ra trước cửa sổ. Lúc đó em đã nghĩ, nhà và khách sạn có gì khác nhau đâu. Bên ngoài náo nhiệt, thỉnh thoảng nhìn thấy những ô cửa sổ sáng đèn, chỗ nào cũng như nhau... Hiện tại, em lại thấy khác."

Anh ngừng lại, thanh âm càng ngày càng thấp.

"Hiện tại, em nhìn ánh đèn Bắc Kinh, cảm thấy không ấm áp được bằng trong nhà..." Không ấm áp được như lúc bên anh.

"Ừ." Lát sau, Thẩm Nhạn cất lời đáp trầm thấp.

"Có phải điều này chứng tỏ em đã già rồi không?" Tề Tĩnh cười rộ lên. Thẩm Nhạn cũng mỉm cười, hơi thở nhẹ nhàng qua lại mang theo tình cảm chất chứa, lẳng lặng dao động trong âm thanh.

Khi ngắt máy, điện thoại nóng hầm hập, ngay cả hệ thống sưởi hơi trong phòng cũng trở nên dư thừa.

Tề Tĩnh thỏa mãn trở lại chỗ ngồi.

Tổ chức đấu nhóm thế này rất thuận tiện để anh căn cứ vào số thứ tự mà tính thời gian. Anh nhìn đồng hồ gần tới lúc bắt đầu lượt tiếp theo của mình mới kết thúc cuộc trò chuyện với Thẩm Nhạn. Quả nhiên, vừa trở lại trước máy tính, chỉ còn hai nhóm nữa là tới lượt nhóm thứ 66 của anh.

Lần này là "Phương Di Thanh" vs. "Bạch Kha".

Anh phải gọi linh hồn nhỏ bé từ chỗ Hoàng đế điên khung kia trở về làm Phương đại nhân, Phương quán chủ lạnh lùng, kiêu ngạo.

"Tiếp theo, xin mời nhóm thí sinh thứ 66."

Hai nhóm biểu diễn không mất nhiều thời gian, chốc lát sau đã tới lượt anh. Khúc nhạc dương xuân vẫn hướng dẫn thí sinh lên sân khấu đâu vào đấy. Trận chung kết được tiến hành tới giờ tuy có xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng tình hình tổng thể vẫn rất ổn định, trong đó cũng có công lao của MC.

Tề Tĩnh chậm rãi hít sâu một hơi, duy trì bình tĩnh. Một lần phạm sai lầm ảnh hưởng quá lớn, tới tận lúc này anh mới có thể loại bỏ hoàn toàn được.

Không biết sẽ đụng phải ai...

Còn chưa kịp nhìn danh sách thí sinh, trong tai đã vang lên giọng nam trung niên cả người nổi bong bong hồng: "Ngày~ Về~ đại~ nhân~"

Tề Tĩnh ngẩn ra, da gà da vịt nổi hết cả lên. Không phải chứ?

Nhóm thứ 66: "Chẳng hỏi ngày về" vs. "Mãi mãi là bao xa"

Tề Tĩnh thấy trước mắt tối sầm.

Lại nữa?

Rốt cuộc muốn anh "mãi mãi chẳng về" bao nhiêu lần đây?

"Ngày về đại nhân~" Mãi mãi là bao xa hoàn toàn không cảm thấy trên anh đang oán thán gì, giọng nói hưng phấn hơn là lần trước, sung sướng báo tin vui, "Tôi lại được gặp Ngày về đại nhân rồi!! Quá hạnh phúc!!"

Tề Tĩnh yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác.

Từ lần anh "giả mạo" làm Khoái Mã Khinh Cầu, hình như đứa bé này thật sự tưởng rằng anh ghi âm cho cậu, hoàn toàn coi anh là nam thần thứ hai. Biết trước thì anh đã không ghi âm mấy cái đó... Tề Tĩnh âm thầm hối tiếc.

Nhưng kết quả rút thăm không thể thay đổi được.

"Cậu... cũng đăng kí "Bạch Kha" ư?"

"Đúng vậy, đúng vậy! Em đăng kí "Diêm Bất Lưu", "Bạch Kha" và "Xương đế"! Nhưng vai "Xương đế" của em không lọt vào top 10, vì vậy không được tham gia trận chung kết." Căn cứ vào giọng nói của đối phương, anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra icon QAQ. Tề Tĩnh nghiêng đầu càng xa hơn.

"Rốt cuộc... cậu thích phối nhân vật phản diện tới mức nào chứ?"

"Á, Ngày Về đại nhân, làm sao anh biết? Bởi vì chúng ta có thần giao cách cảm à?" Bong bong hồng của cậu nổi càng nhiều hơn.

Là bởi vì nó rất rõ ràng đó, nhóc con à!

Trong tình huống này, các thính giả còn rất vui sướng chạy tới gây rối.

Người nghe 1: o(*≧▽≦)ツ Phụt ha ha ha, nhóm "Mãi mãi chẳng về", lại là nhóm "Mãi mãi chẳng về"!

Người nghe 2: o(*≧▽≦)ツ Phụt... Quả đúng là kẹo da trâu không thể dứt ra được mà! Ngày về, anh phải làm sao bây giờ?

Người nghe 3: o(*≧▽≦)ツ Bạn học Mãi mãi là bao xa trông có vẻ rất chung tình~

Người nghe 4: Hu hu hu, coi như đảng Kỳ Hạn bọn tôi không tồn tại sao? Bún đâu rồi, mau ra đây, công nhà anh (dù chỉ là trên mạng) gặp phải kẻ bám đuôi rồi!!

Người nghe 5: Kẻ bám đuôi... ha ha, cách miêu tả này thật chính xác. Cả cuộc thi ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên xuất hiện nhóm trùng lặp, chẳng lẽ Mãi mãi thật sự biết bám đuôi sao? *xoa cằm*

Người nghe 6: ╮( ̄▽ ̄ ")╭Các cô đừng như vậy, phải biết đồng cảm với Ngày về đại nhân chứ...

...

...

Đồng chí cuối cùng kia, phát ngôn và icon của cô hoàn toàn không hợp nhau!! Tề Tĩnh cảm thấy mình đã chửi hết phần cả tháng rồi.

Lúc này, MC nãy giờ không xen lời vào được cuối cùng cũng hắng giọng một cái cắt dứt dòng cảm xúc của Mãi mãi là bao xa, yếu ớt cười làm lành: "Ngại, ngại quá... Thật ra tôi định nói, cách sắp xếp này hơi sai quy tắc..."

Tề Tĩnh ngẩn người.

Mãi mãi là bao xa cũng ngẩn người, ngơ ngác hỏi: "Hả? Sai cái gì? Vì sao sai?"

"Bởi vì thí sinh Mãi mãi là bao xa và thí sinh Chẳng hỏi ngày về đã từng hợp tác một lần." Khúc nhạc dương xuân kiên trì giải thích. "Nếu phối nhân vật khác, vậy thì không sao hết. Nhưng trong nhóm lần này, thí sinh Chẳng hỏi ngày về vẫn phối vai "Phương Di Thanh"... Hợp tác với cùng một nhân vật, chẳng khác nào hai người đã được luyện tập trước, độ ăn ý sẽ cao hơn người khác, không công bằng với các thí sinh khác."

Đúng là như vậy...

Tề Tĩnh kinh ngạc nghe Khúc nhạc dương xuân nói, quy tác do ban tổ chức đưa ra, đương nhiên có cái lí của họ.

Mãi mãi là bao xa hai lần cùng nhóm "Phương Di Thanh" của anh, đã quen với cách phối âm của anh, có lợi thế hơn khi gặp "Phương Di Thanh" của người khác. Các thí sinh khác sẽ phản đối.

Mãi mãi là bao xa nghe vậy, gào khóc nức nở, dùng chất giọng trung niên của mình mà khóc ròng ròng.

"Đâu có ăn ý! Người ta mới được hợp tác của Ngày về đại nhân có một lần thôi! Người ta muốn hợp tác lần nữa mà~ Van cầu chị đó, chị MC~"

"Á... Xin lỗi." Khúc nhạc dương xuân toát mồ hôi.

"Ngày về đại nhân, mau lên đi. Anh cũng cùng em cầu xin chị MC đi." Mãi mãi là bao xa bắt đầu đổi chiến thuật mượn hơi.

"Thật ra tôi không có quyền phản đối. Ban tổ chức muốn giải quyết thế nào cũng được." Tề Tĩnh vẫn yên lặng không ra mặt. Mãi mãi là bao xa bật ra tiếng khóc thê lương, trên khung chat lại cười lăn lộn, khung cảnh vui vẻ không gì sánh được.

"À... Trong tình huống này." Khúc nhạc dương xuân đang tìm cái gì đó, chỉ nghe thấy tiếng lật giấy sột soạt, sau đó đèn chỉ thị của cô sáng lên lần nữa, "Vừa rồi xem lại quy tác, tôi xin xác nhận... Đối với trường hợp xuất hiện nhóm trùng lặp, trong đó có một bên diễn trùng vai, sẽ điều động người trùng vai tới nhóm kế tiếp có cùng một vai diễn."

Tề Tĩnh nghe tới đây, hai mắt trợn to, hô hấp bất giác ngừng lại.

"Nhóm tiếp theo cũng có "Phương Di Thanh" và "Bạch Kha" chính là... À" Khúc nhạc dương xuân ngừng một lát, nhanh chóng tìm được đáp án: "Nhóm số 67".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi