TRAO QUYỀN DUY NHẤT

Tiết mục bí mật thường là tiết mục hay nhất, cũng là tiết mục vui vẻ nhất.

Khi nói vậy, Lão nhị vô cùng sung sướng.

Lão ngũ cũng vậy.

"Ha ha." Hắn cười, nhưng là cười khổ. Tiếng cười chua xót của Cầu Thiên Dương truyền tới tai Tề Tĩnh, khiến anh quay đầu sang nhìn, chỉ thấy hắn đang cúi đầu, vẻ mặt đau đớn như đang tự giễu, vô cùng uể oải, mệt mỏi mạnh mẽ vuốt mặt mình.

"Đều là lỗi của tôi..." Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.

Lỗi?

Không nói cái khác, chỉ việc Thẩm Nhạn đạt được song quán quân, đến đây và gặp lại Lão nhị, đều nhờ vào công lao bảo vệ "công bằng" trong số giám khảo của hắn. Như vậy trong chuyện "hội họp được với nhau", hắn phải là có công cực lớn mới đúng.

Vì sao hắn lại mang vẻ mặt tự trách?

Lúc này, đầu gối Cầu Thiên Dương khẽ động, thân thể nghiêng nghiêng, hai tay đè xuống thành ghế: "... Tôi ra ngoài hít thở không khí."

Nói xong, hắn lập tức đứng dậy.

"Lão ngũ!" Tề Tĩnh vội vã gọi. Có lẽ giọng nói của anh quá nghiêm khắc nên đã ngăn được động tác của đối phương.

Cầu Thiên Dương ngồi lại xuống, thân thể nặng nề, dựa vào lưng ghế.

Tề Tĩnh thấy hắn như vậy, anh cũng không đứng lên nữa, chậm rãi thở phào một hơi rồi trầm giọng hỏi: "Sao anh lại chạy trốn?"

Cầu Thiên Dương không lên tiếng.

Nếu đã bắt đầu hỏi, chẳng còn gì cần phải che giấu nữa, thẳng thắn nói toàn bộ những lời khó nghe: "Chuyện của Bún qua cầu cũng vậy, chuyện nhóm các anh cũng thế. Vì sao anh không dám đối mặt?"

Cầu Thiên Dương thẫn thờ trả lời: "Cậu nói thì dễ."

Tề Tĩnh nhíu mày, quyết định nói cho Cầu Thiên Dương biết một chuyện.

"Anh ấy nói với tôi, trước khi tới, anh ấy biết anh ở đây." Không ngoài dự đoán, những lời này vừa ra khỏi miệng, người kia khẽ run lên, ánh mắt kinh ngạc. Tề Tĩnh bình tĩnh, tiếp tục đâm kim vào chỗ hở tâm lí của hắn, cho có đâm thật đau, thật sâu mới hiệu quả. "Anh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để gặp anh, nếu không thì chắc chắn anh ấy sẽ không tới. Thẩm Nhạn còn dám đối mặt, anh lại không dám sao?"

Giọng nói Cầu Thiên Dương khô khốc, lời nói nghe cứng rắn, như trang giấy vừa mỏng vừa giòn.

"Cậu không hiểu."

"Tôi không hiểu." Tề Tĩnh nhẹ nhàng mà kiên quyết ngắt lời hắn, thẳng thắn thừa nhận. "Tôi không hiểu anh nghĩ cái gì, tôi chỉ biết anh bây giờ cũng giống như tôi hồi xưa. Trước đây, tôi là một người bi quan, tiêu cực hơn cả anh trên phương diện tình cảm, bởi vì sợ hãi sẽ mất đi lần nữa nên không muốn bắt đầu lại từ đầu. Không có "khởi đầu" thì sẽ không có "mất đi", cũng sẽ không có "kết thúc". Giờ nghĩ lại mới thấy, nếu khi đó tôi một mực trốn tránh, tôi sẽ không thể đến với Thẩm Nhạn, không thể nào hạnh phúc như lúc này."

Đến đó, anh quay về điểm cũ.

"Tôi không biết giữa mọi người đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu anh vừa tỏ vẻ thành tâm thành ý muốn được anh ấy tha thứ, vừa trốn tránh thì vĩnh viễn sẽ không giải quyết được."

Cầu Thiên Dương im lặng.

Tề Tĩnh cũng yên lặng cùng hắn.

"Ha ha..." Lát sau, Cầu Thiên Dương lại cười rộ lên, lần này không còn khổ sở như trước. Hắn đã bỏ cuộc, ngừng giãy dụa, nhẹ nhàng ngửa đầu về phía sau, ngồi phịch trên ghế, nhắm mắt lại lẩm bẩm. "Ngày về, để cho cậu tới đây cùng hắn quả là điều chính xác. Cuối cùng tôi cũng làm được một việc đúng."

Tề Tĩnh cười mà không nói, vươn tay vỗ vỗ vai hắn, tiếp tục theo dõi quá trình trên sân khấu.

Sau khi giới thiệu xong bốn diễn viên chính, tiếp theo là một số diễn viên phụ.

Trong đó có một ID mà Tề Tĩnh khá quen thuộc.

"Xin chào mọi người, tôi là Tiếng pháo vang trời!"

ID và chủ nhân của nó đều có dáng vẻ hùng dũng, khí phách hiên ngạc bước lên sân khấu, phía dưới lập tức vang lên tiếng cười trộm nho nhỏ, ngay cả Tề Tĩnh cũng phải nhẹ nhàng cắn môi, tránh bật cười thành tiếng. Thật đúng là nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy buồn cười.

Tiếng pháo vang trời không phụ sự mong đợi của mọi người, "á quân" hai năm liền cuối cùng cũng giành được một vị trí "quán quân" để rửa nhục, mũi nhếch lên trời, ngẩng cao đầu hơn hẳn. Trong trận chung kết, hắn dùng ưu thế chất giọng mạnh mẽ và kỹ năng phối âm để đoạt được hạng nhất của vai nhân vật phản diện số một "Diêm Bất Lưu", fan hâm mộ hưng phấn vô cùng, coi như đáng mừng.

Nhưng mà ngoài đời... hắn chỉ cao tới vai MC, các nhân viên còn phải vội vã chạy tới giúp hắn hạ thấp micro xuống một nấc thì hắn mới với tới. Cảnh này thật khiến người ta thấy... thương hại.

"Xem ra hắn quả thật là tiếng nổ của "súng ngắn"!"

Tề Tĩnh vốn nhịn được rồi, vậy mà Cầu Thiên Dương lại nói câu này khiến anh nhớ lại điều đã nhìn thấy lúc xếp hàng đăng kí, thật sự không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.

Hôm nay Tiếng pháo vang trời tự hào đắc ý dẫn theo bạn gái tới tham dự, may mà con gái nhà người ta vóc dáng thon thả lả lướt, đứng cạnh hắn trông cũng xứng. Nhưng trong lúc chuẩn bị bắt đầu chương trình, cô gái kia nhìn thấy Đàm Tử Hiền, hai mắt không chớp lấy một cái, lập tức chìm vào trạng thái si mê mà nhìn cậu chằm chằm. Chỉ vậy thôi cũng đủ buồn bực, khi hắn biết được người vừa cao hơn mình vừa đẹp trai hơn mình này là Bún qua cầu "ẻo lả" trong lòng hắn, đôi mắt suýt nữa trợn trừng tới rớt ra ngoài. Hắn liên tục liên tục lải nhải bên tai bạn gái rằng "cậu ta là gay, cậu ta là gay", nhưng vẫn không tài nào kéo được ánh mắt bạn gái rời khỏi Đàm Tử Hiền.

Khi đó, có lẽ Đàm Tử Hiền cũng nghe thấy tiếng hắn, cũng nhận ra giọng hắn, vì vậy cậu quay đầu lại liếc nhìn tên đàn ông thấp hơn mình nửa cái đầu, cười nhạt, cố ý đi qua bên cạnh hắn, dùng ánh mắt kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống mà liếc hắn.

Tiếng pháo vang trời giận điên tới mức nổ tan thành, còn Tề Tĩnh ở một bên nhịn cười tới đau dạ dày.

Nhưng lần này Tiếng pháo vang trời có thể đoạt giải quán quân, chứng tỏ hắn có thực lực. Cho dù tính cách thế nào đi chẳng nữa, người có thể đứng trên sân khấu kia đều có tài năng trong lĩnh vực phối âm.

Bây giờ, Tiếng pháo vang trời hắng giọng trước micro, biểu hiện như một ngôi sao thần tượng lên phát biểu nhận giải. Trong cuộc thi, Tề Tĩnh đã từng chứng kiến rồi. "Tôi, Tiếng pháo vang trời, muốn nhân cơ hội này nói lời cảm ơn tới các khán giả thân mến, những người đã ủng hộ và bỏ phiếu cho tôi, để tôi có thể giành được hạng nhất của vai diễn "Diêm Bất Lưu"! Hôm nay có thể xuất hiện trong chương trình giới thiệu game "Tru thiên lệnh", được gặp mặt mọi người, tôi vô cùng hạnh phúc!"

Đám fan Pháo ở dưới hoan hô, vỗ tay ầm ĩ.

Để thể hiện là một người bạn trai chu đáo, hắn để dành câu hỏi đầu tiên cho bạn gái, đắc ý nhờ nhân viên đưa micro cho cô.

"Nào, có câu hỏi gì thì em cứ hỏi đi~" Tiếng pháo vang trời ra vẻ ngầu mà phất tay một cái.

"Pháo Pháo~" Cách gọi của cô gái này khiến toàn hội trường nổi da gà, nhưng người yêu bình thường cũng buồn nôn như vậy. Trong mắt cô lóe sáng, tràn dầy chờ mong hỏi: "Tiền thưởng giải nhất lần này của anh có thể mua cho em đôi giày Chanel mới không?"

Giày Chanel...

Tuy rằng Tề Tĩnh không phải người trong nghề như Ninh Tiêu Tiêu ở phương diện này, nhưng cũng biết nhãn hàng xa xỉ kia.

Bên dưới cười ồ lên, tất cả đều cùng đốt nến đồng cảm cho chú Pháo.

Mặt Tiếng pháo vang trời hết hồng lại trắng, làm trò trước mặt nhiều người như vậy lại không tiện từ chối, đành phải nhịn đau gật đầu. Sau đó hắn luôn mất hồn mất vía, có lẽ bị chiêu sư tư ngoạm của bạn gái kích thích cho hồn bay mất, ngơ ngác trả lời nốt hai câu hỏi sau rồi xám xịt trốn luôn.

Tề Tĩnh vừa nhìn chú Pháo trốn ra phía sau vừa cười, MC đã sung sướng trở lại sân khấu, bắt đầu giới thiệu người tiếp theo.

"Tiếp sau đây, tôi xin trân trọng mời thí sinh đặc biệt nhất của ngày hôm nay." Khúc nhạc dương xuân nói tới đây, Tề Tĩnh giật mình, lời của cô đã chứng minh phỏng đoán của anh. "Lí do tôi nói anh ấy là thí sinh đặc biệt nhất bởi vì anh ấy là người duy nhất trong cuộc thi nhận được hai vai diễn cùng lúc, đồng thời trở thành song quán quân duy nhất của cuộc thi."

Mắt Tề Tĩnh sáng người, hơi ngồi thẳng dậy, nín thở chờ đợi.

Mọi người nghe tới đây cũng đồng thời phát ra một tiếng thét chói tai, cùng hô lên: "Ba ba mèo! Ba ba mèo! Ba ba mèo!"

"Xin mời thí sinh Ba ba のmèo phụ trách phối âm nhân vật phụ "Bạch Kha" và NPC "Tiêu sơn lão tẩu" – Thẩm Nhạn!"

MC cao giọng tuyên bố, đồng thời ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào hướng tay cô vươn ra.

Trong số các thí sinh có một người nhẹ nhàng bước lên.

Hắn hoàn toàn khác với hai vai diễn mà hắn phối. Không hung hăng, hiểm ác, tàn nhẫn như "Bạch Kha", cũng không có mái đầu trắng xóa như "Tiêu Sơn lão tẩu". Hắn là một người đàn ông trẻ tuổi có gương mặt dịu dàng, giản dị tự nhiên. Hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cực kì đơn giản, phối với quần âu, nhưng dáng vẻ gọn gàng, sạch sẽ, Khi tới trước micro, hắn khẽ khom người nhẹ nhàng nói một tiếng "cảm ơn" với MC, tiếng nói xuyên qua loa điện truyền ra trong hội trường, không có đạo cụ đặc biệt gì cũng đủ làm người ta thấy vô cùng thoải mái.

Hắn đứng ra, những người hâm mộ phía dưới càng không thể kiềm chế được.

"A... A.... Đó chính là Ba ba mèo!"

"A... A... Tuy rằng không phải quá đẹp trai, nhưng anh ấy giống hệt với tưởng tượng dịu dàng, tao nhã của tôi~"

"Ba ba mèo có phong cách khác với những người cùng trang lứa... chính là cảm giác không ham vật chất, giữ quy cũ, giữ lễ nghi, giống một người đàn ông chăm chỉ lao động."

Mấy cô gái ở hàng trước liên tiếp đưa ra lời bình luận, Tề Tĩnh nghe thấy, ý cười trong đáy mắt.

Ngoài ra, anh còn không quên quay đầu ném cho Cầu Thiên Dương một câu.

"Ngồi ngoan ngoãn cho tôi, cấm trốn."

Cầu Thiên Dương cười khổ, yên lặng giơ hai tay làm tư thế đầu hàng, tỏ vẻ hắn sẽ không bỏ trốn.

Lúc này, Thẩm Nhạn đứng vững trên sân khấu, đôi mắt đang rũ xuống mới khẽ nâng lên, nhìn đám đông nhốn nháo bên dưới, nhất thời hơi do dự. Tay hắn vô thức nắm lấy micro, đẩy về bên phải, tựa như có thể không để tiếng tim đập loạn nhịp của mình truyền vào loa – mặc dù nó vốn không thể truyền vào loa được.

Hắn há miệng trước mic, nhưng không biết nên nói cái gì.

Cho tới khi, hắn nhìn tới hàng cuối cùng, thấy Tề Tĩnh đang ngồi đó, vẫy tay cười với hắn, trong lòng thoáng chốc nhẹ bẫng, yên ổn hơn, rốt cuộc cũng tìm lại được tiếng nói.

"Xin chào mọi người, lần đầu gặp mặt."

Khi cất tiếng, giọng hắn hơi khàn khàn, ấm áp mà thâm trầm. Điều nhỏ bé đó hoàn toàn không làm ảnh hưởng tới ấn tượng đang tăng lên ngùn ngụt trong lòng mọi người.

"Cảm ơn mọi người đã cổ vũ, để tôi có thể kiên trì đi tiếp, hoàn thành cuộc thi này." Đến đây, hắn chậm rãi lùi lại một bước, khom người cúi chào khán giả. "... Cảm ơn."

Fan hâm mộ phía dưới ngẩn ngơ, dường như không thể thích ứng được với cách cảm ơn nghiêm trang và chân thành tới vậy. Sau khi lấy lại tinh thần, mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt.

Ấn tượng thông thường về Thẩm Nhạn thường không cao, nhưng hắn thắng ở chỗ bước từng bước vững vàng, chắc chắn, hơn nữa không xuất hiện tình huống bị lật kèo – Tề Tĩnh hoàn toàn không nghi ngờ điều này. Anh rất muốn quay lại lần đầu tiên Ninh Tiêu Tiêu nhìn thấy hắn, cô đã dùng một loạt câu hỏi quá đáng, giờ lại khóc lóc cầu xin xóa bỏ đoạn lịch sử đen tối đó.

Tiếng vỗ tay chậm rãi ngừng lại, Khúc nhạc dương xuân mới công bố một tin vui: "Bởi vì một vai diễn có thể hỏi ba câu, mà song quán quân của chúng ta có hai vai, vậy nên mọi người có thể hỏi tổng cộng sáu câu."

Nghe tới đây, quả nhiên các fan hâm mộ đều mừng rỡ quá đỗi, liên tục trầm trò.

"Vậy thí sinh Thẩm Nhạn muốn tự chọn người, hay là để MC tôi đây làm hộ?" Khúc nhạc dương xuân đưa ra hai sự lựa chọn như thông lệ.

"Xin nhờ cô." Thẩm Nhạn nhẹ nhàng trả lời.

Nói chung, câu hỏi đầu tiên thường là thổ lộ, ca ngợi. Nhưng câu hỏi đầu tiên mà Thẩm Nhạn nhận được lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.

"Xin hỏi, có phải anh dùng máy biến âm để tạo ra giọng ông nội hay không?"

Câu hỏi vừa ra, phía dưới lập tức vang lên tiếng hít ngược, người ngồi bên cạnh người hỏi cũng cau mày nhìn sang. Ngay cả Khúc nhạc dương xuân chọn người cũng thấy lúng túng.

Câu hỏi thứ nhất mà đã xấu tính như vậy... Tề Tĩnh nghĩ thầm, nhưng anh hoàn toàn không lo lắng, bởi vì sự thật luôn chiến thắng.

Thẩm Nhạn nghe thấy một câu hỏi mang tính đâm chọc như vậy, sắc mặt không đổi, cũng không thấy giận, chỉ tiếng lên một bước, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy micro. Động tác này che đi hình dạng miệng của hắn khi phát âm, chỉ nghe thấy giọng một ông lão hiền lành chuẩn mục xuyên qua loa điện truyền tới toàn bộ hội trường.

"Không cần máy biến âm." Gương mặt trẻ tuổi của hắn hoàn toàn đối lập mãnh liệt với giọng nói hiện tại. "Dùng máy biến âm sẽ tạo ra âm thanh sai lệch, hơn nữa yêu cầu lúc nào cũng phải ngồi trước máy tính, không thể nói chuyện với mọi người như bây giờ."

"Á á á, ông nội version hiện trường!"

"Rất chân thật!"

Toàn hội trường nổi lên làn sóng vừa mừng vừa sợ, rất nhiều người dùng đôi mắt long lanh nhìn Thẩm Nhạn, vẻ mặt sùng bái.

Tiếng pháo vang trời đứng sau hắn nhỏ giọng "hừ" một tiếng, tỏ vẻ trình độ biến đổi này hắn cũng làm được, nào ngờ vừa nghiêng đầu đã bị Dương Giới đứng bên cạnh tàn bạo lườm. Hắn nhớ ra Dương Giới là người có thể một chọi hai với cướp có vũ khí, giá trị vũ lực cực cao, lập tức im miệng.

Câu hỏi đầu tiên an toàn vượt qua, câu tiếp theo khá bình thường.

"Có người nói ID thật sự của Ba ba mèo là "Nhạn Bắc Hướng", vì sao lúc đăng kí anh lại chọn dùng kiểu ID đáng yêu như "Ba baの mèo"? Có ý nghĩa gì không?" Người hỏi câu thứ hai hiển nhiên cho rằng ID và bản thân anh không hợp nhau.

Thẩm Nhạn nghe được câu hỏi này, bất giác ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của người đã đặt ID này cho hắn, nhất thời dừng lại.

Tề Tĩnh cười với hắn, bộ dạng lười biếng chống má nhìn hắn, vui vẻ hóng xem hắn sẽ trả lời thế nào.

"Tôi đặt ID "Ba baの mèo" là bởi vì... nhà tôi nuôi..." Một con mèo. Hắn đã định sẽ nói vậy, nhưng số lượng mèo đến miệng rồi lại đẻ ra thêm một con, sửa lời lại. "Hai con mèo. Ừm... một con lớn, một con nhỏ. Hằng ngày tôi luôn chăm sóc chúng nó, vì vậy gọi là "Ba ba mèo" cũng đúng!"

Một mèo lớn, một mèo nhỏ.

Hình ảnh nảy ra trong đầu cũng đủ để mọi người nhộn nhạo chìm đắm trong đám lông xù.

"Hóa ra nuôi hai con mèo! Có phải Ba ba mèo rất thích mèo không?" Người hỏi hưng phấn nắm chặt micro tới mức run rẩy, vội vàng hỏi thêm một câu trước khi ngồi xuống.

Thẩm Nhạn ngẩn người, sau đó cười nhẹ: "Không chỉ là mèo, tôi cũng rất thích các động vật nhỏ khác nữa. Thích ở chung với chung, thích quan sát từng cử động của chúng."

Đến đây, giọng hắn ngừng lại, lời nói tiếp theo ngay cả Tề Tĩnh cũng không đoán trước được.

"Khi còn bé, tôi mắc hội chứng suy giảm ngôn ngữ nghiêm trọng, ở trước mặt người khác không thể nào nói nên lời. Tôi luôn cảm thấy rất áp lực, rất sợ hãi. Nhưng tôi phát hiện ra khi đối mặt với động vật, tôi có thể thoải mái nói ra suy nghĩ của mình... Có lẽ vì chúng không thể nói chuyện, luôn lẳng lặng lắng nghe tôi, dùng ngôn ngữ cử chỉ để đáp lại tôi. Hơn nữa, có chúng ở bên cạnh, lòng tôi cũng nhẹ nhõm hơn."

Hắn dùng giọng nói vô cùng trầm thấp kể lại quá khứ của mình, từng câu nói ra đều chứa đựng tâm sự, khổ sợ, nhưng vẫn thẳng thắn nói tới cuối cùng.

"Sau này, tôi mới biết... Trên đời vẫn có người giống như động vật nhỏ lắng nghe tôi nói, chọc cho tôi vui, ở bên cạnh tôi cùng nhau trải qua cuộc sống bình thường. Trước đây, tôi tưởng rằng mình nhất định không thể khỏi hẳn, nhưng giờ tôi lại nảy ra suy nghĩ "có thể nói được thật là tốt..."

Toàn hội trường yên lặng như tờ, dường như ai ai cũng đắm chìm trong câu chuyện của hắn, ngay cả Tiếng pháo vang trời thích càu nhàu cũng im lặng không lên tiếng.

Lúc này, Thẩm Nhạn mới nhận ra mình hơi lạc đề, bật ra tiếng "a" ngắn ngủi, xin lỗi người hỏi: "Ngại quá, tôi không biết mình đã trả lời đúng câu hỏi của bạn chưa, còn nói nhiều chuyện không liên quan như vậy..."

"Không đâu!" Người kia vội vàng nói. "Hóa ra phía sau cái tên "Ba ba mèo" còn có một câu chuyện như vật, thật khiến người ta cảm động! Cảm ơn anh đã chia sẻ!"

"Công thần!"

Cừu Thiên Dương nghiêng đầy, nhìn sang Tề Tĩnh từ đầu tới cuối luôn lẳng lặng mỉm cười với sân khấu, dùng hai từ để quy nạp rồi tổng kết về anh.

"Ha ha, không tính là công thần." Tề Tĩnh thong dong cười. "Nếu anh ấy không muốn vượt qua, nhiều công thần hơn cũng vô dụng."

"Cho nên mới gọi cậu là công thần." Đâu phải ai cũng có thể khiến cho Thẩm Nhạn muốn vượt qua.

Tề Tĩnh đang định đáp lại, không ngờ người hỏi tiếp theo lại nói với Thẩm Nhạn một câu hỏi liên quan tới "công thần".

"Xin chào Ba ba mèo! Em có một việc vô cùng muốn biết đáp án. Từ ngày đầu tiên của cuộc thi em vẫn luôn thắc mắt, thật sự rất muốn hỏi!" Bạn fan này vừa cầm được micro đã hưng phấn không nhịn được, đi thẳng vào vấn đề, hấp tấp hỏi. "Em muốn hỏi... Bạn cùng phòng của anh có phải người được anh tỏ tình trong đêm thi "Thuận Dương hầu" hay không? Nếu đúng, bạn cùng phòng có nghe thấy không, có đáp lại anh không? Hiện tại, hai anh đã yêu nhau chưa?"

Tề Tĩnh nín thở, nghẹn lời.

Bạn học này, bạn có biết bạn đã hỏi tận bốn câu không? Mỗi người chỉ được hỏi một câu thôi có biết không hả?

Nhưng bởi vì đây là vấn đề động tới tâm khảm của tất cả mọi người, giờ khắc này, ngọn lửa hóng hớt bùng lên dữ dội, không có ai quan tâm đây tính là bốn câu hỏi hay một câu hỏi, toàn bộ đều hăng hái bừng bừng dán chặt mắt nhìn Thẩm Nhạn, ngưng thở chờ đợi.

Tề Tĩnh nuốt nước bọt, bình tĩnh giống những người khác, nhìn thẳng vào Thẩm Nhạn, trái tim đập điên loạn.

Thẩm Nhạn cũng không ngờ đối phương hỏi liền tù tì bốn câu như vậy, như câu hỏi rất sắc bén, nhất thời không đỡ được. Qua một lát, hắn bỗng nhiên bật ra tiếng cười nhẹ nhàng, nửa cười nửa thán.

Trong lúc mọi người đều tưởng rằng hắn sẽ viện cớ giữ bí mật cá nhân mà từ chối trả lời thì hắn lại nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, em ấy chính là người tôi yêu."

Fan hâm mộ bên dưới nghe tới đây đã bắt đầu hét lên.

Hắn vẫn tiếp tục: "Ngày đó, em ấy ở phòng khác nghe cuộc thi, vì vậy em ấy đã nghe thấy, cũng... đã đáp lại."

Fan hâm mộ quả thật muốn toàn thể đứng dậy ra ngoài chạy vài vòng, ai cũng mừng như điên, túm năm tụm ba rú ầm ĩ.

Nhưng câu hỏi cuối cùng mới là cái mọi người muốn biết nhất... Thừa nhận, tỏ tình, rốt cuộc có yêu nhau không?

"Bạn cùng phòng của anh đáp lại cái gì?" Chẳng ai quan tâm người hỏi đã hỏi tới câu thứ năm rồi, cô đã trở thành người hùng trong lòng mọi người.

Thẩm Nhạn nhìn chăm chú vào người ngồi ở hàng cuối cùng, đồng thời nhẹ nhàng nói trước mic.

"Đáp lại... đáp án mà tôi mong muốn."

Không đợi khán giả kịp bật ra tiếng hoan hô, hắn đã bổ sung thêm một câu: "Nhưng thật ra từ trước đó bọn tôi đã yêu nhau rồi, đã xác lập quan hệ. Lời tỏ tình đêm đó chỉ vì muốn để em ấy thấy rõ tình cảm của tôi, không phải lần đầu tiên tôi nói với em ấy."

Không khí dưới sân khấu lập tức sôi sùng sục.

"Cái gì? Hai người vốn là một đôi? Rốt cuộc hai người bắt đầu từ khi nào??" Người hỏi suýt nữa hỏi thêm câu thứ sáu, may mà nhân viên lặng lẽ lấy lại mic từ trong tay cô, mặc kệ ánh mắt cầu xin của cô.

Nhưng dẫu vậy tiếng nghị luận dưới sân khấu vẫn liên tục vang lên, càng ngày càng nóng hổi.

"Trời ạ, trời ạ, Ba ba mèo cong, quả nhiên là một đôi với bạn cùng phòng mà! Tôi chết cũng nhắm mắt!"

"Bọn họ yêu nhau từ trướcc, vậy chẳng phải là sống chung ngọt ngào sao? Tiêu rồi, tôi tưởng tượng tới mức chảy máu mũi rồi..."

"... Cũng may bạn học kia không kịp hỏi thêm câu "bạn cùng phòng của anh là ai"..." Tề Tĩnh thở dài một hơi.

Nào ngờ hơi thở vừa thoát ra lại phải cứng rắn hút lại vì câu hỏi tiếp theo.

"Xin hỏi, bạn cùng phòng của Ba ba mèo là CV đại thần Khoái Mã Khinh Cầu trong truyền thuyết sao?"

Câu hỏi của người thứ tư tiếp nối tinh thần hóng hớt của bạn thứ ba, vừa chuẩn vừa độc, thậm chí còn được mọi người khen ngợi.

Nhưng Thẩm Nhạn không hề do dự trả lời: "Không phải."

Các fan hâm mộ nghe vậy thì sửng sốt, sau khi nhận ra mình không nghe lầm, tất cả đều thất vọng ra mặt...

Tề Tĩnh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, vươn tay vỗ vai Cầu Thiên Dương đang bị lời phủ nhận quả quyết đả kích, tỏ ra đồng cảm và an ủi.

Tề Tĩnh ho dưới sân khấu, Khúc nhạc dương xuân cũng ho trên sân khấu.

"Khụ khụ." Cô lẽ phép nhắc nhớ những người hâm mộ ở đây một câu. "Tuy rằng không có quy định nhưng vẫn xin mọi người ít hỏi chủ đề cá nhân... Đặc biệt là chuyện cuộc sống đời tư để tránh thí sinh thấy khó xử, cũng không vi phạm mục đích ban đầu của chương trình hôm nay."

Lời này vừa nói ra, các fan cũng thấy ngại ngùng, dần dần thu lại tâm trạng hưng phấn của mình.

Người thứ năm hỏi có lẽ thông cảm cho sự khó xử của MC và Thẩm Nhạn, vì vậy đã đưa ra một câu hỏi khá nghiêm túc, kéo chương trình về đúng quỹ đạo: "Là song quán quân, tôi muốn hỏi thí sinh Thẩm Nhạn rằng ai là người mà anh tôn kính nhất trong cuộc thi phối âm "Tru thiên lệnh", ai là người anh tán thưởng nhất, và ai là người anh hy vọng được hợp tác nhất?"

"Ồ..." Ngay cả Tề Tĩnh cũng thấy câu hỏi này rất thú vị, vô thức thẳng lưng ngồi nghe. "Hay đấy, thú vị lắm, câu hỏi đáng nghe."

Câu hỏi quả thật rất thú vị, Thẩm Nhạn không trả lời ngay mà tự hỏi trong chốc lát rồi mới đáp lại.

Đầu tiên là người hắn tôn kính nhất.

"Người tôi tôn kính nhất là các thầy cô làm giám khảo trong cuộc thi lần này." Khi nhắc tới hai từ "thầy cô", giọng điệu tự nhiên sinh ra sự kính trọng, ngay cả nụ cười cũng mang theo sự khiêm tốn của người bề dưới. "Nhất là cô Bồ. Trong trận đầu tiên, những lời bình luận của cô đã dạy tôi rất nhiều điều, giúp tôi nhận ra mục đích, tình cảm của mình, mấu chốt nằm ở đâu, nhờ đó mà thu hoạch được nhiều hơn... Đối với điều này, tôi vô cùng cảm kích và cảm động."

"Ừm..." Đối với đáp án của hắn, Tề Tĩnh không bất ngờ, chẳng qua trong quá trình nghe, anh vẫn bất giác cong cong khóe môi.

Sau đó là người hắn tán thưởng nhất.

Câu hỏi lựa chọn này có độ khó lớn nhất, bởi vì hắn tán thưởng rất nhiều người, muốn hắn tìm ra người xếp hạng "nhất" rất khó.

Nhưng hắn vẫn đưa ra được đáp án.

"Trong cuộc thi này, rất nhiều thí sinh có biểu hiện xuất sắc, nhưng đối với cá nhân tôi... Người tôi tán thưởng nhất là Lão nhị... Dương Giới. Tôi nghĩ bất kể trong phương diện phối âm hay cách đối nhân xử thế, cậu ấy là tấm gương khó mà gặp được. Tuy rằng trước đây chúng tôi từng quen biết trên mạng, nhưng tôi rất vui khi ngày hôm nay có thể gặp cậu ấy lần đầu tiên trong hiện thực."

Dương Giới không ngờ tên mình lại nằm trong đáp án, hoảng sợ run rẩy, tự nhiên thấy ngại ngùng.

Đúng lúc này bị Khúc nhạc dương xuân bắt gặp, cô "a" lên một tiếng: "Úi chà, thí sinh Dương Giới đỏ mặt rồi."

Từ trước tới giờ Dương Giới luôn tỏ ra bình tĩnh, khi nghe thấy Thẩm Nhạn nói vậy, mặt hắn chỉ hơi hồng lên, không nhìn kỹ sẽ không thấy được. Nhưng Khúc nhạc dương xuân vạch trần công khai như vậy, ánh mắt mọi người tập trung vào hắn, ngay cả Thẩm Nhạn cũng quay đầu lại nhìn hắn, khiến hắn không chống đỡ được, thật sự đỏ bừng mặt.

"Đỏ mặt thật kìa!" Người bên dưới cười to vang dội khắp hội trường.

"Anh ấy đỏ mặt rồi! Ha ha ha!" Rất nhiều người còn huýt sáo.

"... Mấy người phiền quá đi!" Dương Giới bị mọi người cười làm cho vừa thẹn vừa giận, vội vã lấy tay che mặt, đồng thời gắt lên.

Đương nhiên, hắn đâu biết được phản ứng của hắn chỉ khiến mọi người cười to hơn, sung sướng hơn.

Cuối cùng, chỉ còn lại "người hắn muốn hợp tác nhất".

Thẩm Nhạn yên lặng, nở một nụ cười với toàn hội trường. Đợi tới lúc hiện trường yên ắng lại, hắn mới nhẹ nhàng công bố đáp án thứ ba.

"Người tôi hy vọng được hợp tác nhất..."

Hắn rũ mắt xuống, thanh âm cũng trầm hơn, nụ cười yên tĩnh, dịu dàng như mặt biển hiền hòa dưới ánh trăng trong sáng.

Bốn từ bật ra giống như chút gợn sóng lăn tăn thầm kín, được mặt biển ấp ôm trân trọng.

"Chẳng hỏi ngày về."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi