TRAO QUYỀN DUY NHẤT

Công tử phong lưu A.

Công tử phong lưu B ← Vai này cho mầm lệch số 1 (đánh dấu bằng bút đỏ)

Tề Tĩnh lặng lẽ nhìn đánh dấu đỏ rực trong kịch bản, lại lặng lẽ nhìn tổng đạo diễn Viên Tranh Minh ở trước mặt.

"Thầy Viên, thầy..."

"Sao hả?" Viên Tranh Minh lười biếng cười như cáo già, nghiêm túc nói. "Chẳng phải mấy nhân vật này rất thích hợp sao?"

Xét về mặt nào đó thì đúng là rất thích hợp.

Phối vai công tử phong lưu là nghề cũ của anh, chỉ cần chất giọng, không cần hình tượng. Nếu như chỉ vậy thì anh sẽ không kêu ca. Điều khiến anh ai oán là phong cách lời thoại của "công tử phong lưu A" và "công tử phong lưu B" hoàn toàn khác nhau, tuy rằng anh tự nhận mình rất thích hợp với vai A, nhưng Viên Tranh Minh lại cố tình bảo anh phối vai B.

Hai nhân vật này xuất hiện trong bối cảnh nhân vật chính "Tần Thác" đi dạo kỹ viện, họ đều là khách làng chơi đang ghẹo gái, ve vãn kỹ nữ, lời kịch như sau.

Công tử phong lưu A: Ha ha ha, phong cảnh đẹp tới mấy cũng không bằng mỹ nhân như tranh ở đây. Nào, nào, hát cho bổn công tử nghe một khúc, đừng để lãng phí cảnh đẹp hôm nay.

Công tử phong lưu B: Tiểu mỹ nhân, hầu hạ ca ca thoải mái, đảm bảo sau này ngươi giàu sang phú quý, sung sướng lên mặt trước đám chị em~ Muốn vàng muốn bạc, cái gì mà ca ca chẳng có? Hôm nay ai ngoan nhất, lần tới sẽ được ca ca thưởng một chiếc vòng ngọc, thích không?

So với A thì vừa nghe đã biết B không phải loại tốt lành gì cho cam.

"Thầy Viên, thầy cố ý." Tề Tĩnh bỏ qua câu hỏi mà khẳng định luôn.

"Đạo diễn cần phải chú ý tới tính đối lập trong giọng nói." Viên Tranh Minh nghiêm túc nhếch mép nói, nhưng khóe miệng vẽ nên nụ cười giả tạo kia đã bán đứng ông. "Đúng là giọng nói của cậu phối vai A hay B đều được, nhưng có thằng nhóc kia ở đây,... cậu phối B thì hợp hơn."

Tề Tĩnh yên lặng nhìn theo hướng chỉ tay của ông, thấy "công tử phong lưu A" Cầu Thiên Dương đã chạy tới góp vui. Cầu Thiên Dương vác vẻ mặt đáng thương, vô tội chớp chớp mắt nhìn anh.

"Anh mà cũng tới phối đoạn "lẫn lộn" ư?"

"Dù sao thì tôi cũng rảnh mà."

Các thành viên chính thức của nhóm ghi âm đang nghỉ ngơi trong phòng, Viên Tranh Minh tranh thủ lúc rảnh rỗi để chỉ đạo nhóm "lẫn lộn". Cầu Thiên Dương là tổng giám đốc, thường không trực tiếp tham gia chế tác, lẽ ra hôm nay hắn không cần xuất hiện ở đây, nhưng hắn "rãnh rỗi" không chịu nổi, lén lút chuồn tới.

"Thằng nhóc này nói trước đây nó từng chơi phối âm, nhưng diễn xuất quá tệ, giờ chỉ có thể nhận vai quần chúng." Viên Tranh Minh vạch rõ khuyết điểm của hắn không chút khách khí.

"Khụ... xin lỗi, xin lỗi thầy. Lâu lắm rồi em không luyện tập, nên..." Cầu Thiên Dương ngượng ngùng nhận sai.

"Diễn xuất tệ, nhưng chất giọng đủ để mê hoặc cả đám con gái, coi như cũng có chỗ tốt." Viên Tranh Minh cười gian một tiếng, mắng xong cũng không quên khen ngợi hắn hai câu. "Giọng nói của hai đứa đều cùng thuộc một loại hình, nhưng giọng mầm lệch nghe hơi "tà", thuộc kiểu đàn ông khốn nạn, cặn bã. Thằng nhóc này, cần phải "cải tà quy chính" một chút."

Nhận xét giống y hệt mấy chuẩn bị trong giới võng phối.

Nhưng đây không phải là trọng điểm.

"Anh không sợ giọng mình bị nhận ra sao?" Tề Tĩnh tò mò nhíu mày.

Ngoại trừ người chơi, những người tham gia phối "lẫn lộn" hôm nay còn có các CV nữ vào vai gái lầu xanh, biết đâu có người nhận ra hắn.

Hôm qua trong chương trình họp báo giới thiệu, Cầu Thiên Dương chỉ dám trốn ở dưới, không dám lên sân khấu phát biểu, đẩy tay quản lí lên làm thế thân. Vậy mà hôm nay dám mở miệng, chạy tới đây thu âm? Dựa theo lượng phát hành và tải game của "Tru thiên lệnh" những mùa trước, cho dù hắn chỉ xuất hiện trong phần bối cảnh, cho dù chỉ có một câu thoại, cũng đủ để người ta phát hiện ra.

Cầu Thiên Dương nghe anh hỏi vậy, bật cười tự giễu: "Ừ, thật ra không có vấn đề gì lớn. Dù sao cũng không công bố trên danh sách diễn viên, kể cả bị phát hiện thì cứ coi như món quà bất ngờ cho các fan đi. Hơn nữa..."

Nói tới đây, hắn ngập ngừng.

"Hơn nữa, nếu không cố gắng đuổi kịp những người khác... Nếu tương lai có cơ hội tụ họp với nhau, chẳng lẽ chỉ có tôi kém cỏi nhất hay sao?"

"Những người khác" mà hắn nói là ai, Tề Tĩnh vừa nghe đã hiểu.

Anh bất ngờ ngẩng đầu quan sát hắn một chút, một lát sau mới nhẹ nahfng cười, không vạch trời lời nói của hắn.

Nhắc mới thấy lạ, chỉ hai, ba câu lời thoại cũng đủ khiến tâm trạng anh trở nên vui vẻ hơn, có cảm giác nhiệt tình, nóng lòng muốn thử xem sao, ý chí chiến đấu nguội lạnh từ lâu bỗng bùng cháy. Lần trước sinh ra ý chí này chính là lúc anh đánh bại Đồng Tước Đài ở vòng loại, sau đó bị Lão nhị mắng cho tỉnh.

"Lão nhị từng hỏi tôi có muốn gia nhập vào nhóm của mọi người không? Tôi rất muốn gia nhập... coi như là Lão thất."

Anh cười nói, cuộn kịch bản trong tay, gõ lên vai hắn.

"Sau này nhất định còn nhiều cơ hội hợp tác... Xin hãy giúp đỡ nhiều hơn, Lão ngũ."

Công tác phối âm tiến hành theo trình tự mất mấy tiếng. Đối với rất nhiều CV võng phối mà nói, gánh vác cường độ ghi âm cao như vậy quả thật rất vất vả, nhưng mà có thể được Viên Tranh Minh chỉ đạo tại hiện trường, không thể không thừa nhận có thể thu hoạch được rất nhiều điều bổ ích, mọi người đều cảm thấy vừa đau khổ vừa sung sướng.

Để tiết kiệm thời gian, tất cả nhân viên ăn trưa trong phòng ghi âm, mỗi người một hộp cơm, không khác gì một ngày bình thường của phối âm viên chuyên nghiệp.

Tề Tĩnh đã phối xong vai quần chúng của mình, thoải mái đến phòng ghi âm làm chân chạy vặt, giúp nhân viên thu dọn dụng cụ. Trương Trình thấy anh vừa đùa giỡn với nhân viên vừa khiên đồ đi qua đi lại trên hành lang thì hoảng sợ vô cùng, vội gọi anh vào bên trong nghỉ ngơi. Anh nói mình thích làm, nên cứ tiếp tục. Trương Trình khuyên mãi không được, đành phải mặc kệ anh.

"Sao anh lại thành nhân viên hậu cần rồi?" Trên đường từ phòng ghi âm ra ngoài, Đàm Tử Hiền thấy anh đang cùng bê đồ mang đi với các nhân viên khác, nhẹ nhàng nhíu mày.

"À, hoàn cảnh công tác ở đây khá giống đài truyền hình, có cảm giác rất thân thiết." Tề Tĩnh đặt cái hộp trên tay xuống, dừng lại cười với cậu.

Đàm Tử Hiền cúi đầu nhìn cái hộp trên mặt đất. Dựa vào tiếng động khi chạm đất cảu nó, có thể đoán được nó không hề nhẹ.

"Anh còn nâng vật nặng như vậy nữa." Cậu mờ ám nhìn Tề Tĩnh từ đầu tới chân, "Cơ thể có khỏe không?"

"Hả?" Anh đâu có bị ốm?

"Ý tôi là, cơ thể anh chịu nổi không?" Đàm Tử Hiền tiến lên hai bước, cứ như đang nói một chuyện vô cùng bình thường, giọng điệu bình thản. "Trừ phi tối hôm qua sau khi về hai người không hề làm gì."

Giờ Tề Tĩnh mới hiểu ra cậu đang nói gì, sững sờ một chút, sau đó sắc mặt hơi đỏ lên, chột dạ trốn tránh nhìn sang hướng khác, còn nhẹ nhàng vươn tay túm lấy cổ áo sơ mi.

"Khụ." Anh ấp úng nói. "Tôi không sao. Nhưng mà anh ấy... không khỏe lắm..."

Câu cuối cùng càng nói càng nhỏ, lại còn ngập ngừng.

Cũng may người trước mắt xuất thân luật sư, vừa nghe đã hiểu.

Hiểu thì hiểu, Đàm Tử Hiển giật mình trợn mắt, không nói nên lời, nhẹ nhàng "a" một tiếng. Sau đó, cho dù cậu thu lại ánh mắt kinh ngạc của mình vì phép lịch sự thì cũng không khỏi âm thầm than vãn – quan niệm vốn có trong đầu bị lật đổ, ai cũng cần thời gian để tiêu hóa. Mà Tề Tĩnh chỉ ngại ngùng cúi đầu cười, không nói gì nữa.

Khi hoàn thành toàn bộ ghi âm, đã là bốn giờ chiều.

Mọi người đi ra khỏi phòng thu âm, ai cũng thở phào một hơi. Trải qua một ngày dài, đa phần các thí sinh đều tắt tiếng, không muốn nói thêm gì nữa. Nhưng trước khi giải tán, mọi người vẫn cố gắng tranh thủ tâm sự thêm, lưu lại cách liên lạc.

"Các cậu phối thế nào?"

Dương Giới vào vai nam chính, lượng lời thoại dài nhất trong số các nhân vật, cũng thuộc nhóm người cuối cùng đi ra khỏi phòng thu âm. Nhưng tinh thần hắn vẫn cực kì phấn chấn, dường như có thể ghi âm thêm mấy tiếng nữa, khiến người ta vô cùng bái phục.

Bởi vì phòng thu âm không đủ chỗ chứa, tất cả mọi người cùng chen vào sẽ ảnh hưởng tới khả năng phát huy của người khác, vì vậy khi ghi âm đều tiến hành theo từng nhóm. Trừ phi có phần đối kịch, nếu không các thí sinh đều dùng biện pháp thay ra đập vào, nhóm này vào thì nhóm kia ra nghỉ ngơi hoặc diễn tập. Dương Giới không thể nghe toàn bộ quá trình ghi âm của người khác, vì vậy vừa bước ra đã hỏi cái này.

"À, tôi chỉ là vai quần chúng, có hai câu lời thoại mà thôi. Sau khi phối xong đều làm chân chạy vặt ở đây." Tề Tĩnh cười thanh thản. Câu đầu tiên Lão nhị nói ra quả nhiên liên quan tới phối âm, chứng tỏ hắn thật lòng thích công việc này.

"Ồ, thế à?" Dương Giới quay sang nhìn Thẩm Nhạn, gấp gáp hỏi. "Lão lục, cậu thì sao? Tổng cộng cậu bị thầy Viên CUT mấy lần?"

"Nếu vì lỗi của bản thân mà bị CUT thì là ba lần." Thẩm Nhạn trả lời thật. Nếu vì lỗi của người khác mà bị CUT thì không tính.

Nghe tới đây, Dương Giới nhẹ nhàng nhếch miệng, hài lòng cười rộ lên, đôi mi chớp chớp: "Tôi thắng!!! Từ đầu tới cuối, tôi chỉ bị CUT hai lần."

Thẩm Nhạn không có ý phân định thắng thua với hắn, nghe vậy chỉ mỉm cười.

Nhưng Tề Tĩnh đứng bên cạnh thì híp mắt tiến lên, vẫy tay với Dương Giới, cực kì tri kỉ nói một câu: "Anh ấy có hai vai, tổng cộng bị CUT ba lần, nếu chia trung bình... thật ra số lần nhỏ hơn hai."

Dương Giới giật mình, nụ cười lập tức sụp đổ, liên tục gào to: "Á!! Tôi thua rồi, thua rồi!! Thật không cam lòng..."

Đây mới là cái anh muốn thấy – Lần này tới lượt Tề Tĩnh cười vang. Thẩm Nhạn bất đắc dĩ vừa cười vừa nhìn anh, muốn để anh có thể cười vui vẻ hơn nữa. Ở đây chỉ có năm người bọn họ, không có ai khác, anh có thể thoải mái dựa vào vai Thẩm Nhạn, hưởng thụ bầu không khí thích thú này.

Cuối cùng, Thẩm Nhạn vẫn phải đứng ra mở miệng giảng hòa: "Lão nhị phối nhân vật chính, lời kịch dài hơn anh, không thể so sánh được. Hơn nữa, với lượng lời kịch lớn như thế mà cậu ấy chỉ bị thầy Viên CUT hai lần, anh cảm thấy cậu ấy rất giỏi."

Có lẽ do giọng điệu của hắn quá đỗi chân thành, Dương Giới nghe xong đỏ cả mặt, khẽ ho một tiếng: "Đâu... đâu có giỏi lắm đâu."

"Ái chà chà, rõ ràng vừa rồi còn kiêu ngạo lắm mà." Trước mặt Thẩm Nhạn, sở thích của Tề Tĩnh là đóng vai người xấu châm chọc, mỉa mai.

"Đúng vậy, anh đang coi thường những người bị CUT hơn mười lần như chúng tôi sao?" Lúc này, Đàm Tử Hiền nhẹ nhàng chen vào một câu, gia nhập hàng ngũ người xấu.

"Đúng vậy, cậu bảo những người bị CUT hơn mười lần như chúng tôi phải làm sao đây?" Cầu Thiên Dương bám theo phụ họa.

Vốn hắn chỉ muốn hùa theo Đàm Tử Hiền mà thôi, nào ngờ vừa nói ra câu này, cả bốn người kia đều không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn. Ngoại trừ Tề Tĩnh biết rõ sự thật mà cười vui vẻ xem trò hề, ba người kia đều mang vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.

Trong đó, Thẩm Nhạn tỉnh táo nhất, ngẩn người nhưng không lên tiếng.

Đàm Tử Hiên nhíu mày: "Ít nhiều gì thì em cũng có hai trang kịch bản. Anh chỉ có hai câu lời thoại, sao số lần bị CUT lại nhiều giống em vậy?"

Dương Giới thẳng thắn hơn, oán giận nói: "Tôi biết cậu phối dở tệ, nhưng không ngờ lại dở tệ tới mức này..."

Cầu Thiên Dương oan ức, giả vờ yếu ớt nói: "... Bọn anh... Bọn anh phối âm tập thể, bị CUT đâu phải lỗi của mình anh, thật quá đáng mà!!"

Đang định tiếp tục khiếu nại, hắn ngẩng đầu đúng lúc chạm phải ánh mắt Thẩm Nhạn đang yên lặng nhìn mình, mới nhận ra mình đang đổ lỗi lên đầu Tề Tĩnh – người cùng nhóm phối âm với mình. Hắn run lên, nhanh chóng đổi sang bộ dạng nịnh hót: "Không, không, không, không phải tôi nói Ngày Về đâu, thầy Viên không hề CUT cậu ấy lần nào, Bởi vì hợp tác với nhiều người nên chỗ bị CUT đều ở phần "phối hợp tập thể", không phải do lỗi của cá nhân..."

Lúc này, Đàm Tử Hiền mới nhẹ nhàng cười nhạo: "Ồ? Anh dám nói cá nhân anh không bị CUT lần nào sao?"

Cầu Thiên Dương yên lặng nhìn trời.

Chuyện tới nước này, chỉ có thẳng thắn mới được khoan hồng.

"Được rồi... Anh bị CUT năm lần, thật sự chỉ có năm lần, hơn nữa lí do là cá nhân anh không thể nào thay đổi được những điều không thể."

Dương Giới vẫn nhíu mày, nghe vậy thì hỏi lại: "Cái gì mà không thay đổi được."

Cầu Thiên Dương hắng giọng nói: "Thầy Viên nói, giọng của tôi nghe không giống công tử phong lưu, phong cách cần phải thô thiển hơn một chút, giọng điệu tự nhiên hơn một chút, không nên tỏ ra quá tài giỏi như vậy, khiến người ta nghe vào tưởng tượng ra một vị Hoàng đế cải trang vi hành, hoặc là hoàng tử gì đó... Vì vậy, để cố gắng phối ra vai một nhân vật quần chúng mờ nhạt, tôi phải làm đi làm lại mất lần."

Nhất thời, toàn thể không ai nói gì.

Tề Tĩnh nhẹ nhàng nhướng mày: "Lão ngũ, anh đang khoe hả?"

Đàm Tử Hiền lạnh lùng nói tiếp: "Rõ ràng là đang khoe."

Lúc này, Dương Giới mới lấy lại tinh thần, sắc mặt trầm xuống, giận điên lên: "Đồ, khốn, kiếp!"

Vừa mắng, hắn vừa tiến lên một bước, bộ dạng như muốn đập cho cái tên chỉ biết ỷ vào chất giọng mê hoặc lòng người, không quan tâm tới diễn xuất kia một trận nên thân.

Cầu Thiên Dương thấy tình thế nguy cấp, vội vàng xin lỗi.

"Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi nhận sai rồi còn không được sao!"

"Ai thèm quan tâm!" Dương Giới nghiến răng nghiến lợi, vươn tay muốn túm lấy hắn.

Cầu Thiên Dương vội vã nhảy ra, may mắn trốn thoát một lần, nhưng lần sau chưa chắc đã trốn được. Phản ứng đầu tiên là nhào vào người cọng rơm cứu mạng số 1 và số 2 cầu xin giúp đỡ, tiến hành hình thức chơi trốn tìm, đánh du kịch. Nhưng không ngờ hắn chưa kịp chạy về phía hai cọng rơm cứu mạng, Thẩm Nhạn nãy giờ luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng gọi: "Lão ngũ, qua đây, tôi chắn cho cậu."

Tề Tĩnh kinh ngạc "ồ" một tiếng.

Đàm Tử Hiền cũng ngạc nhiên nhưng không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn hắn.

Đương nhiên người bất ngờ nhất là Cầu Thiên Dương, hắn bối rối sững sờ, lát sau mới quay về hiện thức, sung sướng e dè chạy qua: "Lão lục, cậu..."

Lời còn chưa dứt, hắn vừa tới trước mặt Thẩm Nhạn đã bị Thẩm Nhạn tóm lấy cánh tay, bẻ ra đằng sau, quay nửa người hắn lại, giữ chặt tay ra sau lưng, tay kia siết ở gáy hắn, dùng tử thế cảnh sát bắt tội phạm tiêu chuẩn mà đè hắn xuống, toàn bộ quá trình không hề thay đổi sắc mặt. Cuối cùng, Thẩm Nhạn nói với Dương Giới: "Tôi giữ cậu ấy... Cậu đánh đi."

Dương Giới nở nụ cười xán lạn, cực kì vui vẻ giơ ngón cái với Thẩm Nhạn: "Lão lục, làm tốt lắm!"

...

...

...

Cầu Thiên Dương thật muốn phun máu.

"Quá..." Hắn hít một hơi lạnh, căm giận rên rỉ. "Quá... độc... ác...."

Tề Tĩnh cười to không ngừng, cười tới mức đau dạ dày, đành phải ngồi sụp xuống vừa vỗ tay ủng hộ vừa xem Lão nhị cù lét chọc cho Lão ngũ khóc lóc nước mắt lưng tròng.

Đàm Tử Hiền dùng vẻ mặt "mấy người thật ấu trĩ" mà lắc đầu, khóe môi hơi giương lên.

Hành trình Bắc Kinh, dần dần hạ màn trong tiếng cười thỏa thích ấy.

Các thí sinh và thầy cô, nhân viên công tác cùng nhau ăn bữa tiệc mừng công, sau đó quay về thu dọn hành lí, chuẩn bị trở về.

Lần này, Dương Giới có thể ở lại Bắc Kinh chơi thêm hai, ba ngày, vì vậy tạm biệt họ ở cửa khách sạn, hẹn khi nào trường học cho nghỉ đông sẽ tới cho Tề Tĩnh tụ tập.

Tới sân bay, Cầu Thiên Dương lái xe tiễn họ. Đảm Tử Hiền yên lặng đồng hành.

"Chú ý giữ gìn sức khỏe." Cầu Thiên Dương không nghe lời Thẩm Nhạn, nhất quyết gửi xe vào bãi dỗ, kiên trì tiễn hắn và Tề Tĩnh tới sảnh trong sân bay, chời tới khi họ check in xong, chuẩn bị qua cửa kiểm tra an ninh mới cúi đầu nói một câu như vậy, trong giọng nói vẫn mang theo nỗi tự trách, áy náy.

"Ừ." Thẩm Nhạn gật đầu, vô cùng bình tĩnh. "Các cậu cũng vậy."

Tề Tĩnh mỉm cười nối tiếp: "Tháng ba sang năm tôi được điều tới Bắc Kinh, lúc đó chúng ta có thể cùng tụ tập, uống rượu tán ngẫu. Mong rằng khi ấy những người khác cũng có ở đây."

"Những người khác" chính là mấy vị có tên lót chữ "Lão" kia.

Cầu Thiên Dương nghe thấy câu này, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng. Tuy rằng nụ cười của hắn không có sức thuyết phục, nhưng xem chừng có vẻ lạc quan: "Biết đâu không cần chờ tới tháng ba sang năm."

Khi đó, cả người nói và người nghe đều không biết những lời này sẽ trở thành sự thật.

Hơn nữa... nó không diễn ra trong khoảng thời gian và cách thức lí tưởng như họ mong muốn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi