TRỄ HẸN


Bên này Khương Lục đang miên man suy nghĩ ,cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa"cốc cốc"
"Vào đi" Khương Lục nói
Dương Lâm cầm theo hộp giữ nhiệt bước vào thấy Khương Lục đang ngẩn người nhìn mình thì mới cất tiếng hỏi thăm sức khỏe của anh:
"Anh cảm thấy thế nào, đã khỏe hơn chưa?" Dương Lâm cất tiếng hỏi giọng điệu của cậu khi hỏi giống như một người bạn bình thường chứ chẳng phải giọng của người yêu sau nhiều năm xa cách không tung tích.
"Đỡ hơn rồi cảm ơn em" Khương Lục trả lời giọng điệu có phần vui vẻ nhưng rất khó nhận ra.
"Tối nay em trực có việc thì anh cứ gọi em,lúc nãy đi làm biết anh bệnh nên nấu cho anh một ít cháo không chê thì anh tùy tiện ăn vậy" Nói thì nói vậy nhưng trong giọng của Dương Lâm có chút mất tự nhiên và đôi phần chờ mong.

Nhiều năm không gặp nhưng trong lòng cậu vẫn để chỗ trống đó dành cho anh dù có xa nhau bao lâu đi nữa có khoác lên mình bao nhiêu lớp ngụy trang nữa cũng không dấu nổi sự thật là cậu còn yêu anh.
"Cảm ơn em" Khương Lục đáp với giọng điệu vui vẻ, cứ nghĩ là em ấy không muốn gặp mình nữa nhưng em ấy còn nấu cháo cho mình cái hình tượng tổng tài khó gần mặt lạnh gì gì đó coi như vứt hết nếu giờ Trần Miễn ở đây nhìn thấy khuôn mặt này của Khương Lục thì có lẽ đã cười khinh rồi.
Dương Lâm kéo ghế lại ngồi ngay bên cạnh giường bệnh hỏi thăm tình hình sức khỏe của Khương Lục.


Cậu giờ đang mặc áo chuyên dụng của bác sĩ bên trong chiếc áo blouse là áo sơ mi trắng mặc với quần tây đen hết sức lịch sự.

Khương Lục nhìn Dương Lâm không chớp mắt.
"Anh đã khỏe hơn chưa?" Sau khi ngồi xuống cậu mới hỏi anh người đanh nhìn chằm chằm vào cậu.
" À, anh khỏe hơn rồi.

Cảm ơn em đã làm phẫu thuật giúp anh" Khương Lục cười nói.
" Là bổn phận thôi" Cậu đáp lại lời anh một cách bình thường giọng điệu như là hai người bạn cùng ngồi tâm sự.
" Ừm" Nghe cậu trả lời hờ hửng như vậy Khương Lục có hơi mất hứng nhưng rồi anh nhanh chóng tươi cười lại rồi hỏi:
" Mấy năm nay em học hành sống có tốt không ?"
Thật ra cậu không hề muốn nghe câu hỏi này thốt ra từ miệng Khương Lục một chút nào nhất là khi anh nói ra với giọng tươi cười như vậy.Cậu không muôn gượng ép trả lời,chẳng phải người ta nói rằng chỉ cần một câu nói dối thì cần cả ngàn câu nói dối khác bù lại hay sao cậu không muốn nhưng cậu có thể nói gì đây nói rằng thời gian xa anh kia em muốn quên anh để bắt đầu với người mới nhưng em không làm được nói rằng, em về nước rất nhiều lần nhưng không dám đi gặp anh kéo dài mãi cho tới tận hôm nay ư? Cậu không dám nên chỉ đành trả lời qua loa:
" Em mọi việc vẫn ổn mọi chuyện bình thường .Còn anh thì sao ?" Cậu hỏi ngược lại anh
" Anh sống không tốt.

Như em thấy đó tốt thì đã không vào đây gặp em rồi" Anh không vòng vo mà nói thẳng cứ như dùng những lời nói đó để đổi lại sự thương hại của cậu vậy.Nghe anh nói vậy lòng Dương Lâm khẽ rung một cái cậu không nghĩ anh sẽ trả lời thẳng thẳng như vậy, thẳng như cái cách mà 9 năm về trước anh tỏ tình với cậu vậy thẳng thẳng khiến lòng cậu rung động.
"Làm sao vậy?Sự nghiệp thăng tiến như vậy rồi mà có gì mà không hài lòng nữa?" Cậu hỏi lại anh hỏi thì hỏi vậy nhưng lòng cậu có chút rung nhẹ rồi.
" Không nói nữa anh đói rồi muốn ăn cháo em múc cho anh một bát được không?" Anh chuyền chủ đề một cách gượng gạo.
"Ừm,anh tự ăn được không?" Cậu chậm rãi múc cháo rồi hỏi.
"Được mà có bị đau tay đâu haha" anh nói rồi cười gượng.
"Ừm anh ăn từ từ đi,em đi khám những phòng khác đã,lát em quay lại" Cậu vừa nói vừa đứng lên bước ra ngoài còn giơ tay tạm biệt với anh.
***

Dương Lâm vừa ra khỏi phòng thì Khương Lục không ăn cháo nữa, sau khi gặp cậu rồi anh mới thấy thật ra cậu đã ốm như vậy rồi.

Mặt đã hóp lại cậu nói thời gian qua cậu sống tốt nhưng anh thấy cậu sống cũng chả tốt hơn anh là mấy.

Phòng bệnh bây giờ đúng là vắng buổi chiều anh dặn Trần Miễn là ban đêm hắn không cần đến cũng dặn hắn chuyện hắn nằm viện đừng nói cho người nhà hắn biết,nên giờ phòng bệnh vắng hiu anh nhìn nhìn rồi từ từ ăn hết cháo trong hộp giữ nhiệt rồi để qua một bên bắt đầu xem lại các báo cáo tài chính của ngày hôm nay, cả ngày phân tâm giờ người cũng đã gặp anh phải làm việc chăm chỉ để biết đâu sau này tìm được người về còn có cái mà khoe.
***
Bên này Dương Lâm vừa khám xong phòng bệnh cuối ra khỏi phòng thì gặp Diễn Văn còn đang tăng ca ở đây.

Cậu cất tiếng hỏi:
"Đàn anh Diễn anh chưa về ạ" Cậu cất tiếng hỏi
"Ừm em trực à " Diễn Văn trả lời
" Vâng ạ " Hai người vừa đi vừa nói chuyện hành lang dài với những bóng đèn le lói sáng tiếng bước chân và tiếng nói của hai người rõ ràng hơn trong màn đêm.
"Đúng rồi đàn anh Diễn mai anh đi làm để ý bệnh nhân phòng 303 giúp em" Lần đầu tiên trong suốt nhiều năm cậu mở miệng nhờ cậy Diễn Văn.

Diễn Văn khá bất ngờ khi cậu nhờ vả hơi nghi hoặc lên tiếng hỏi:

" Em có quan hệ gì với cậu Khương kia à?"
" Bạn cũ thôi ạ" Cậu lên tiếng trả lời
" Chắc cậu ấy quan trọng với em lắm nên em mới nhờ anh như vậy nhỉ?" Diễn Văn đùa
" Đàn anh đừng nói như vậy " Dương Lâm hơi ngại đáp lại.

Lúc hai người đang vừa đi vừa nói đã đến phòng 303 nên cậu nói với Diễn Văn:
" Đàn anh đi về trước đi ạ em vào thăm cậu ấy chút ạ"
"Ừm" Đáp lại một tiếng Diễn Văn bước vào trong thanh máy.Trong thang máy anh nghĩ xem ra anh thích cậu lâu như vậy coi như không rồi.Diễn Văn có ấn tượng rất tốt với cậu đàn em nhỏ hơn mình 2t này, lúc cậu nhập học ở trường cậu đã rất lạnh lùng và khó gần nhưng do chung giáo sư hướng dẫn nên anh và cậu rất hay gặp mặt và trao đổi nên cả hai dần thân nhau nhưng tất cả chỉ dừng lại ở ranh giới là bạn.

Lúc cậu về nước biết được cậu lại làm chung bệnh viện với cậu anh nghĩ lần này chắc là có cơ hội rồi nhưng bây giờ xem ra cơ hội chắc cũng không còn rồi.
***.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi