TRÊU CHỌC - DỮU CHỈ

Những kẻ buôn ma túy lúc đó là nhằm vào cô, cho nên Trì Hạ rất dễ dàng đoán được Bùi Sí là vì cứu cô nên mới trúng đạn và nhiễm ma túy.

Ma túy khủng bố biết bao nhiêu, cô so với ai cũng đều rõ ràng nhất, ba cô là cảnh sát chống buôn lậu, cô biết được những người dính ma túy bị đưa đi cai nghiện phải nhận sự thống khổ nhiều tới bao nhiêu. Súng đạn bắn còn có thể khỏi trong một, hai tháng, nhưng mà cai nghiệm là cả một quá trình dài đằng đẵng, mỗi một lần lên cơn là cả thể xác và tinh thần đều bị tàn phá, cô căn bản không thể tưởng tượng được anh làm cách nào để vượt qua hết thảy.

Ban đêm đầu đông, trong không khí phập phềnh sương mù loãng, trên mặt cô đầy nước mắt, trong ánh mắt ướt đẫm dầm dề.

Bùi Sí hiểu rõ vì sao mà cô từ Hong Kong về đây.

Anh rũ mắt, động tác mềm nhẹ thay cô lau sạch nước mắt, nhẹ giọng dỗ: “Ngoan, không khóc. Không vất vả chút nào.”

Cô còn lâu mới tin, có điều nếu cô cứ khóc thì anh sẽ càng khó chịu hơn.

Trì Hạ nỗ lực nghẹn lại nước mắt, sau một lúc mới nói: “Bùi Sí, anh còn nhớ rõ lần đó ở Duyệt Vịnh, lời thật lòng em nói lúc đó là gì không?”

Bùi Sí đương nhiên nhớ rõ, những chuyện khác anh không thể nhớ lắm, nhưng tất cả mọi chuyện của cô thì anh nhớ rất rõ ràng.

Anh gật gật đầu: “Thích kiểu bạn trai nào.”

“Lúc ấy em không nghĩ tới chuyện này, cho nên chỉ tùy tiện trả lời.”

Nước mắt vẫn đảo quanh hốc mắt cô.

“Ừ, vậy bây giờ có đáp án rồi sao?”

Trì Hạ nhẹ nhàng cong môi dưới: “Có, đáp án là anh, hơn nữa đáp án này mãi mãi hữu hiệu.”

Bùi Sí mím chặt môi, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, trong con ngươi xinh đẹp của cô vừa mới bị nước mắt cọ rửa qua, giống như viên châu pha lê trong suốt, ánh mắt kiên định lại nghiêm túc.

Anh đã từng vì một câu “thích người ưu tú” của cô mà mặc đồng phục của Nhất Trung, đăng ký thi Tiếng Anh, trèo tường đi xem thành tích thi giữa kỳ của cô, học thuộc thơ cổ, từ đơn Tiếng Anh, tất cả những nỗ lực sau này của anh, đơn giản chỉ muốn trở thành người đàn ông ưu tú trong miệng cô.

Nhưng mà hiện tại cô lại ôn nhu nói, cô thích anh.

Là thích anh, chứ không phải thích anh như thế nào.

Bùi Sí giật giật môi, lời nói cũng không thể nói ra, cô không biết bộ dáng khóc xong lại cười của mình nói ra mấy lời đó khiến anh rung động muốn chết, chỉ hận không thể đào tim ra cho cô tùy tiện chơi.

Một tay anh ôm người vào trong ngực, chỉ hận không thể khảm cô vào trong thân thể: “Hạ Hạ, những lời này nói một lần là đủ rồi.”

Trì Hạ nâng mắt, có chút khó hiểu.

Anh cúi đầu dùng môi hôn lên tóc cô, ôn nhu nói với cô: “Còn nói thêm nữa anh sẽ điên mất.”

Trì Hạ cắn môi dưới, vùi mặt vào trong ngực anh, cô có thể cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông, trái tim anh đang kịch liệt nhảy lên.

Trong lòng cô cũng nóng tới mức giống như một cái máy sưởi nhỏ.

Buổi tối, Trì Hạ không về nhà, sợ bà ngoại biết chuyện mình đột nhiên chạy về sẽ lo lắng, cho nên cô theo Bùi Sí về nhà anh.

Không giống như lần trước, lần này cô phát hiện trong phòng khách có đặt một cái TV, sau khi tắm rửa xong, anh nắm tay cô đi vào trong một căn phòng ngủ.

Bùi Sí duỗi tay ấn chốt mở.

Một khắc khi nhìn thấy căn phòng kia, Trì Hạ giật mình nói không nên lời, tên này thế mà lại trang trí cho cô một căn phòng công chúa… Hơn nữa chắc chắn là không phải mới chuẩn bị gần đây, đoán chừng là đã có từ lâu lắm rồi.

Cô cảm thấy thẩm mỹ của anh thật kỳ quái ha ha!

Căn phòng thiên về kiểu châu Âu, tường nhà màu tím nhạt, cửa sổ sát đất treo một tấm rèm bằng sa màu hồng nhạt mỏng manh, trên mặt đất trải thảm mềm, còn có rất nhiều gấu bông xếp xung quanh. Y như căn phòng của mấy bé gái vậy.

Vẻ mặt anh nghiêm túc nói: “Vốn dĩ muốn treo cho em một cái chuông gió, nhưng mà thứ đồ kia ồn quá, cho nên không treo nữa.”

Trì Hạ nghiêng đầu nhìn anh, cười sắp chảy cả nước mắt: “Anh có muốn nghe đánh giá không? Về căn phòng này ấy.”

“Lời khen thì được, chê thì thôi đi.”

Sau đó cô không nói chuyện, Bùi Sí mím chặt môi.

Trì Hạ thật sự không nhịn cười được, bả vai gầy yếu cũng run lên theo, Bùi Sí cũng cong môi, xoa xoa đầu cô: “Khó coi thì khó coi đi, lần đầu tiên làm không có kinh nghiệm lắm, sau này sẽ trang trí đẹp hơn cho em.”

Cô tự nhiên biết anh nói “sau này” là có ý tứ gì, mặt đỏ bừng lên.

Anh dụng tâm trang trí một căn phòng công chúa cho cô như vậy, Trì Hạ vô cùng cảm động, khi còn nhỏ, thật ra cô cũng từng khát khao có một căn phòng công chúa như thế này.

“Em thích lắm, rất đẹp đó.” Cô nghiêm túc nói.

Ánh mắt Bùi Sí lóe lóe, nhéo khóe môi đáng yêu của cô: “Đừng dỗ dành ông đây.”

Nhưng mà khóe môi lại không nhịn được mà cong lên.

Không lâu sau, Trì Hạ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, mở miệng hỏi: “Bùi Sí, viên đạn kia bắn vào đâu thế?”

Bùi Sí chỉ chỉ dưới xương sườn: “Nơi này.”

“… Em có thể xem không?” Đôi mắt cô ấm áp.

Hầu kết Bùi Sí giật giật, suy nghĩ bắt đầu trở nên đen tối.

Đệch, cô đúng là giỏi thật, chỉ một câu thôi cũng có thể khiến anh có phản ứng.

Không đợi anh nói chuyện, Trì Hạ liền vén áo ngủ của anh lên, lộ ra một đoạn cơ bụng rắn chắc có lực, dưới xương sườn có một vết sẹo hình tròn màu nâu, ở trên làn da trắng lạnh thì vô cùng chói mắt.

Cô khổ sở muốn chết, lông mi cũng run rẩy lên, duỗi tay nhẹ nhàng đụng nhẹ vào: “Vết sẹo thâm quá.”

Thật sự không thể tưởng tượng được lúc ấy lấy viên đạn ra anh đã đau đớn bao nhiêu.

Cô không biết loại đụng chạm như có như không này của mình quả thực là một kiểu câu dẫn trí mạng, Bùi Sí căn bản không chịu được, lập tức trở tay nắm lấy tay cô đè cả người lên tường.

Lòng bàn tay anh nóng bỏng, mạch máu nhảy thình thịch.

Trì Hạ lúc này mới ý thức được bản thân không chỉ nhìn bụng nhỏ của anh mà còn động thủ sờ soạng, nháy mắt mặt đỏ tim đập nhanh.

Cô sắp không chống đỡ nổi nữa, một tay che mắt lại, sau đó rút tay kia bị anh nắm lấy ra, đẩy anh ra bên ngoài: “Em muốn đi ngủ, Bùi Sí!”

Một tay Bùi Sí chống lên khung cửa.

Anh nhíu mi: “Đệch, sớm muộn gì ông đây cũng chết trong tay em.” Mẹ nó trêu chọc anh xong liền mặc kệ.

Trì Hạ đóng cửa lại, tim đập thình thịch không ngừng.

Một lát sau, ngoài cửa truyền tới thanh âm trầm khàn dễ nghe của anh: “Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

Ngày hôm sau, Bùi Sí mua hai tấm vé máy bay đưa cô về Hong Kong.

Trì Hạ nói không cần, cô cũng không phải không biết mấy tin tức gần đây, cô muốn ở lại với anh.

Bùi Sí xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô: “Không phải chuyện gì lớn, tìm được chứng cứ làm sáng tỏ là tốt rồi, không ảnh hưởng tới thi đấu đâu.”

Trì Hạ do dự một hồi, cuối cùng gật gật đầu. Ở lại đây hình như cũng không giúp được gì, có lẽ sẽ còn ảnh hưởng tới việc thi đấu của anh cũng nên.

Tối hôm qua cô đã xem đĩa DV của Lưu Tuyết đưa cho, nhìn thấy năm 16 tuổi ấy, anh vì muốn thắng cho mình chiếc váy công chúa kia mà cả thân thể lẫn xe đều lao ra khỏi đường đua, máu tươi chảy xuống dưới lớp mũ bảo hiểm, bộ dáng khi ấy của anh khiến cô chui trong chăn khóc rất lâu, hiện tại nghĩ lại hình ảnh đó, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.

“Vậy anh đồng ý với em sẽ chú ý thi đấu an toàn nhé?”

“Được.” Anh hôn hôn khóe môi cô.

Một bên khác, truyền thông Hong Kong cũng đang đưa tin tức về vấn đề này.

Gần đây trên diễn đàn trường đại học Hong Kong đều đang nhiệt tình thảo luận về chuyện đó, các nam sinh thì thảo luận xem không biết Bùi Sí có bị cấm thi hay không, mà các nữ sinh chỉ quan tâm một chuyện khác ~ tội d/âm loạn.

“Thật sự không thể tưởng tượng được, điều kiện anh ta tốt như vậy thì cần gì phải đi d/âm loạn một bạn học nữ chứ? Thật sự là không nghĩ ra mà.”

“Ơ nhưng mà, anh ta yêu đương với ai cũng là bọn họ nguyện ý còn gì? Không phải là tự nguyện ngủ hả.”

“Tôi thấy các cô chính là bị nhan sắc của anh ta làm cho mờ mắt rồi.” Trong đó có một nữ sinh khinh thường nói.

Một nữ sinh khác phản bác lại cô ta: “Chậc, là ai hai ngày trước còn vừa xem video người ta thi đấu vừa gọi chồng ơi thế nhở?”

Mặt nữ sinh kia đỏ lên: “Tôi cũng không biết là anh ta phạm tội d/âm loạn có được không!’

Mấy nữ sinh vừa đi vừa nói chuyện.

“Trì Hạ, cô đừng nghĩ nhiều.”

Trì Hạ nhìn đồng nghiệp nữ bên cạnh, gật gật đầu: “Không sao.”

Nữ đồng nghiệp biết con người Bùi Sí thế nào, cảm thấy vị xa thủ trẻ tuổi kia cũng không có tồi tệ như trên mạng nói. Cô ấy sợ Trì Hạ nghe thấy mấy lời đó thì trong lòng sẽ khó chịu, cho nên liền tìm chuyện dời lực chú ý đi: “Bài tập tập huấn lần này cô đã tìm được nhóm cùng hợp tác chưa?”

“Tạm thời vẫn chưa.”

“Vậy cô vào chung nhóm với chúng tôi đi? Chúng tôi đã chọn được đề tài rồi.”

“Được.”

Bài tập tập huấn lần này là lần kiểm tra quan trọng nhất của khóa học này, chú trọng vào năng lực thu thập thông tin chính và bồi dưỡng tư duy kết hợp tin tức, được chấm điểm theo từng nhóm nhỏ.

Bởi vì đề tài được chọn là về hiện trạng sinh hoạt của người dân Hong Kong, cho nên vào cuối tuần, đám người Trì Hạ liền đi tới mấy nơi để khảo sát, thu thập được rất nhiều tư liệu về tình hình đời sống của một số người Hong Kong, có rất nhiều nhà chỉ rộng có mấy mét vuông, chật chội ẩm ướt lại vô cùng bẩn.

Nữ đồng nghiệp ôm Trì Hạ: “Hu hu hu hiện thực quá đi mất, tiền lương hơn mấy vạn mà lại chỉ có thể ở trong căn phòng nhỏ hẹp có 7 mét vuông thế này, có đánh chết tôi cũng không tới Hong Kong làm việc đâu!”

Trì Hạ cất máy ảnh: “Về viết bản thảo đi?”

“Ừ ừ!” Nữ đồng nghiệp chỉ ước gì mình về ngay bây giờ, còn đi thêm mấy chỗ nữa thì cô ấy sẽ mất niềm tin vào cuộc sống này mất.

Gần tới tháng 11, trời đổ mấy trận mưa, Hong Kong dần dần có xu thế chuyển lạnh.

Nhân dịp trời hửng chút nắng, Vưu Tịnh vui sướng đem quần áo mùa đông của mình ra giặt hết một thể, cuối cùng cũng có thể đổi quần áo mới rồi.

Mạnh Tư Tư vừa chơi game vừa nói: “Ban công sắp thành lãnh địa tư nhân của cậu rồi đó, Tịnh Tịnh à.”

Vưu Tịnh nói: “Tôi mới chỉ giặt được một nửa thôi đấy, cậu tin không?”

Mạnh Tư Tư cười không nhịn được: “Cậu tới học nghiên cứu sinh hay là tới bán quần áo thế.”

Vưu Tịnh đi qua cào cô ấy.

Trì Hạ dọn dẹp đồ xong thì muốn ra ngoài.

Vưu Tịnh hỏi: “Hạ Hạ lại tới thư viện sao?”

Trì Hạ gật đầu, khẽ cười nói: “Đề tài huấn luyện gần đây của bọn tôi không mới lạ lắm, cho nên muốn đi tìm thêm tư liệu chuyên sâu để viết hay hơn chút.”

“Ôi nghiêm túc thế, dáng dấp xinh đẹp mà còn biết nỗ lực không ngừng, khó trách có thể vào làm ở đài truyền hình, không giống tôi, cái gì cũng không có, còn không biết nỗ lực.” Vưu Tịnh cảm thán.

“Cậu còn có đống quần áo kia thây, nhiều như vậy còn gì, có thể mở phường thời trang rồi đó.” Mạnh Tư Tư nháy mắt với cô ấy.

Trì Hạ cong mắt cười.

Thư viện đại học Hong Kong, phòng học nhóm, có mấy nam sinh trong nhóm đã tới rồi.

Lúc Trì Hạ với mấy đồng nghiệp nữ đi qua đó, bọn họ không phải đang xem tư liệu mà là đang nói chuyện phiếm.

“Trì Hạ nhóm chúng ta trước kia học ở đại học thủ đô đấy. Sau đó thì thi vào đài truyền hình Giang Thành, sau đó mới tới đây tập huấn.”

“Biết biết, cô ấy từng là nữ thần thư viện đại học thủ đô, còn nổi tiếng ở trên mạng một thời gian cơ, còn thoát vòng tới mức không ai không biết.”

“Bạn trai cô ấy là Bùi Sí đó, đáng tiếc cho một người ưu tú như vậy.

“Ôi mẹ, sao cậu biết?? Bạn trai của cô ấy thật sự là Bùi Sí sao, đó chính là tên đã phạm tội hiếp dâm kia hả, tôi đoán là ban tổ chức CSBK sắp tuyên bố cấm thi đấu với hắn ta tới nơi rồi.”

Mấy nam sinh kia cũng thổn thức một đợt, Trì Hạ chính là người xinh đẹp nhất trong lớp tập huấn lần này, bởi vì quá đẹp cho nên còn được lọt vào trong đợt bình chọn hoa khôi của đại học Hong Kong, kết quả sau đó mới lộ ra không phải sinh viên trong trường nên mới từ bỏ.

Nhưng cho dù là thế, diễn đàn của đại học Hong Kong vẫn luôn rất náo nhiệt khi thảo luận về cô.

Các nam sinh đang thảo luận hăng say, lúc nâng mắt lên nhìn liền phát hiện ra đối tượng mà bọn họ đang nói tới.

Trì Hạ nắm chặt dây lưng cặp sách, đứng ở đó một lúc lâu, biểu tình nghiêm túc đi qua: “Đạo đức của người làm nghề nhà báo có một mục nói là, phải kiên trì chờ đợi thông tin chính thức đã được xác thực nhất, là người làm báo, các anh xác định đã kiểm tra đối chiếu những lời thảo luận trên mạng kia là sự thật chưa?”

Đám nam sinh xấu hổ muốn chết, bọn họ cũng cảm thấy Trì Hạ nói rất đúng, quả thực là muốn dán cái giấy niêm phong ở ngoài miệng quá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi