TRÊU CHỌC

Dưới ánh sáng mờ ảo, nếu là người khác chắc Bạc Hà không nhận ra là ai nhưng lại là Hứa Hoài, cô liếc mắt một cái có thể nhận ra ngay. Anh ngồi ở một bàn cách sân khấu một bàn khác, hơn nữa lại là bàn ngồi một mình.

Bạc Hà vừa nhìn thấy anh, trong lòng có chút tò mò cùng kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng biến mất, chỉ cảm thấy bực mình cùng phiền lòng. Cô ổn định tâm tình sau đó cố gắng hát đến cuối bài, xuống sân cấu trực tiếp gọi anh họ Giang Liêu đến.

Giang Liêu là quản lí của quán bar này, công việc rất tủn mủn giống như một người quản gia vậy.

Bạc Hà nhìn thấy anh lại hỏi: “Anh, vì sao anh nói cho Hứa Hoài biết chỗ này?”

Giang Liêu sửng sốt: “Làm sao?”

“Hứa Hoài đến đây anh không biết sao?”

“Anh không biết!”

Bạc Hà tức ngực, trừng mắt nhìn Giang Liêu.

Giang Liêu nhẹ nhàng nói: “Bạc Hà, kỳ thật Hứa Hoài nó không phải đứa xấu tính, anh em mình cùng nhau lớn lên, em chẳng lẽ không hiểu nó.”

“Mười mấy năm em đều không hiểu rõ anh ta, chính cái lần đến nhà anh ta vay tiền em liền hiểu được tận gốc. Người không có việc liền không thể hiện rõ bản chất.”

“Bây giờ nó rất hối hận, mấy năm qua vẫn nhớ đến em. Kỷ thật em nên xem xét có nên cùng nó nối lại, em tưởng đi tìm một người tài mạo song toàn như nó dễ lắm sao? Huống hồ trong lòng nó vẫn luôn có em, tương lai nhất định sẽ đối với em rất tốt để bù đắp lại những khiếm khuyết trước đây. Bạc Hà em không thể quá cứng nhắc như vậy, con người chắc chắn có lúc mắc sai lầm, em nên cho nó một cơ hội sửa chữa, anh thành tâm chúc phúc cho hai đứa. Năm nay em cũng đã hai mươi sáu, cũng nên lập gia đình rồi, em lấy người xa lạ làm sao bằng gả cho Hứa Hoài.”

Lời Giang Liêu nói rất hợp tình hợp lí nhưng Bạc Hà vẫn kiên quyết không có bất kì phản ứng gì: “Anh họ, em biết anh có ý tốt nhưng em không thể cảm ơn anh, em không muốn nói chuyện cùng với người đó, lại càng không muốn nhìn thấy anh ta. Phiền anh đi ra ngoài hộ em, nói rõ với anh ta thái độ của em, mong anh ta sau này đừng tới tìm em.”

Giang Liêu biết đứa em họ này từ nhỏ cá tính đã rất mạnh mẽ, khúc mắc của cô cùng Hứa Hoài anh cũng biết, nếu là người ngoài anh cũng không muốn nhúng tay vào nhưng Hứa Hoài là em họ anh, thực bất đắc dĩ đành theo Bạc Hà đi ra ngoài.

Quả nhiên, Hứa Hoài đã chờ ở cửa, nhìn thấy Bạc Hà cùng Giang Liêu đi ra ngoài anh có chút bất ngờ.

“Hứa Hoài, cậu đã đến rồi à, đi vào trong uống chút rượu đi!”

Hứa Hoài nhìn Bạc Hà, nói với Giang Liêu: “Em đưa Bạc Hà về nhà trước sau quay lại với anh.”

Bạc Hà lập tức cự tuyệt: “Không cần, anh họ có chuyện muốn nói với anh đó.”

“Anh đưa em về nhà trước sau đó quay lại.”

“Hứa Hoài anh không có một chút lòng tự trọng nào sao?” Bạc Hà nóng nảy, trực tiếp nói với anh điều khó nghe, sau đó đi nhanh qua người anh.

Hứa Hoài kinh ngạc nhìn bóng dáng của cô, Giang Liêu thở dài, lôi kéo cánh tay anh nói: “Bỏ đi, nó là đứa nóng tính, từ từ rồi sẽ qua.”

Hứa Hoài cười khổ: “Em cũng đã chuẩn bị tâm lí, cô ấy đối với em như vậy thật bình thường.”

Bạc Hà ngồi trên xe buýt mà trong lòng vô cùng phiền não. Cô không nghĩ bây giờ Hứa Hoài cứ như vậy bám riết lấy cô muốn vãn hồi tình cảm của hai người, ngay cả lòng tự trọng cũng không màng, anh càng như vậy cô càng không có cảm tình với anh, thậm chí mỗi lần anh xuất hiện chỉ làm cô thêm ghét anh. Tình cảm trước đây cứ như vậy nhạt nhòa đi.

Hôm sau, Bạc Hà đến công ty, nhân lúc nghỉ trưa hỏi Tương Lâm về đêm hôm trước gặp mặt. Tương Lâm hơi ngượng ngùng, nói Nghiêm Vị là người rất ưa nhìn, tiếp tục tìm hiểu nói sau. Bạc Hà không hỏi nhưng cũng thấy Nghiêm Vị cũng vừa lòng với Tương Lâm. Bạc Hà vô cùng hài lòng lần đầu tiên làm mai mối đã rất thành công.

Tuần tiếp theo, Nghiêm Vị cùng Tương Lâm thường xuyên hẹn hò, dường như chiều nào cũng hẹn nhau cùng đi ăn cơm. Bạc Hà đối với tiến triển như vậy vô cùng hài lòng, nhưng trong lòng cũng rất phiền chán, đó là Hứa Hoài, mỗi ngày đều kiên trì đến quán bar nghe cô hát, sau đó chờ cô ở cửa muốn đưa cô về nhà.

Bạc Hà đương nhiên cự tuyệt nhưng mỗi ngày đều thấy anh đều làm ảnh hưởng đến tâm tình, cô rất muốn tìm ra một giải pháp làm cho Hứa Hoài hết hy vọng không xuất hiện trước mặt cô nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có cách cô có bạn trai hoặc là kết hôn mới làm Hứa Hoài hết hy vọng. Kết hôn thì không có khả năng rồi, bạn trai đương nhiên không có, nhưng có thể tìm người diễn cùng cô. Người đầu tiên Bạc Hà nghĩ đến là Nghiêm Vị.

Nếu tìm người lạ nói đó là bạn trai cô Hứa Hoài nhất định không tin, bởi vì cha cô nằm viện như vậy, bạn trai cô không thể không xuất hiện, xuất viện cũng không đến thăm. Hứa Hoài từng ở bệnh viện gặp Nghiêm Vị hơn nữa ngày cha cô xuất viện cũng gặp qua Nghiêm Vị hai lần, ngày cha cô xuất viện cũng là Nghiêm Vị cùng Kỷ Lan tới đón, nếu nói Nghiêm Vị là bạn trai cô hẳn cũng giống. Nhưng bây giờ Nghiêm Vị đêm nào cũng bận hẹn hò, cô ngại nhờ anh đóng giả bạn trai cô nên cô nghĩ tới Kỷ Lan.

Nhưng quan hệ của cô cùng Kỷ Lan lại không giống với quan hệ của cô với Nghiêm Vị, chuyện như thế này không biết anh có giúp cô hay không, vì thế Bạc Hà đành thử gọi điện thoại hỏi dò thái độ của Kỷ Lan.

Kỷ Lan nghe xong liền nhiệt tình đáp ứng.

Bạc Hà cảm kích không thôi: “Cách công ty cậu năm phút là tới.”

“Ừ, 8 giờ 20 tôi đến đón cậu.”

Buổi tối khi Bạc Hà đi từ cửa lách quán bar đi ra, quả nhiên thấy Hứa Hoài đang đứng đợi bên cạnh xe của anh.

Kỷ Lan thấy Bạc Hà liền từ trong xe mình bước ra, đón cô.

Bạc Hà cố ý đổi giọng nói: “Em nói rồi anh không cần đến đón em, em đi xe buýt được rồi.”

Kỷ Lan nương theo lời cô mà nói: “Đi đón bạn gái đi làm về là chuyện đương nhiên, dù sao anh nhàn rỗi cũng không có việc gì.”

Bạc Hà không thèm nhìn đến Hứa Hoài, nhìn Kỷ Lan cười nói: “Lát nữa chúng mình đi xem phim đi!”

Kỷ Lan gật dầu một cái: “Ừ, đi!”

Hai người kẻ xướng người họa, thế nhưng lại vô cùng ăn ý, diễn mà cũng thật quá, Bạc Hà thầm cười trộm. Nếu người ngoài nhìn không biết, nghe cuộc đối thoại này thật giống một đôi tình nhân. Cô cảm thấy điều này so với những lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc trực tiếp cự tuyệt còn hiệu quả hơn.

Hứa Hoài đứng một bên như ngây như dại, mắt thấy Bạc Hà đi lên xe của Kỷ Lan, anh mới phản ứng lại, tiến lên vài bước, nói với Bạc Hà: “Bạc Hà, em đợi một chút, anh muốn nói với em vài điều.”

Kỷ Lan đột nhiên không hề báo trước nắm vai Bạc Hà, nhẹ xoay người cô đứng đối mặt với Bạc Hà: “Đừng tưởng tôi không biết anh là ai. Ở bệnh viện tôi đã gặp qua anh, đối với anh còn rất lịch sự, tôi nói anh sau này không nên đến đây dây dưa với bạn gái của tôi, tính tình tôi không được tốt lắm.”

Hứa Hoài không có tâm tư nói nhiều với Kỷ Lan, chỉ muốn nói với Bạc Hà: “Bạc Hà anh muốn cùng em nói chuyện.”

Sắc mặt Kỷ Lan trầm xuống: “Anh cùng bạn tôi có gì mà nói.”

Bạc Hà cảm thấy bàn tay đặt trên vai mình cũng nắm chặt hơn một chút, cô có chút không được tự nhiên, bởi vì đã nhiều năm qua cô chưa từng cùng với người khác phái tiếp xúc, không quen được một người đàn ông đỡ, đang nắm lấy tay anh, đột nhiên Kỷ Lan đặt tay cô nắm xuống dưới, để tay Bạc Hà ở trên eo anh còn dùng sức kéo cô vào lòng, sau đó thuận thế mở cửa xe ra đưa cô vào trong.

Tuy rằng là diễn, nhưng Bạc Hà không hề chuẩn bị cùng Kỷ Lan tiếp xúc với anh, ngay tại khi tay anh đặt lên vai cô, cô còn có thể chịu được sau lại tiến tới lưng làm cô cả người cứng nhắc, tim đập nhanh hơn.

Kỷ Lan tiến vào trong xe, rẽ một đường hoàn hảo ra ngoài đường lớn song nghênh ngang mà đi.

Một lúc lâu sau Bạc Hà mới bình tĩnh trở lại, bỗng nhiên ngượng ngùng nhìn anh, ánh mắt tập trung lên trên mặt đường, thấp giọng nói: “Cậu để tôi xuống chỗ đèn xanh đèn đỏ, ở đó có trạm xe buýt.”

Kỷ Lan hơi run một chút: “Không phải nói chúng ta đi xem phim sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi