TRÊU CHỌC

Bạc Hà không hề sợ hãi ngẩng cao đầu: “Tốt, để xem ai làm cho ai muốn sống không được?”

Kỷ tiên sinh không ngờ rằng Bạc cô nương không chút sợ hãi mà tham chiến, trong lòng vô cũng nhộn nhạo, nhưng nghĩ đến chuyện này quyền chủ động vẫn nằm trong tay Bạc cô nương, vì thế nhanh chóng thu lại bộ dạng hung ác, thay vào đó là bộ dạng dịu dàng, âu yếm vị hôn thê, không quên hưởng thụ quyền lợi hôn môi bây giờ, một lúc lâu sau mới lưu luyến rời đi.

Bắt đầu từ hôm sau, hôn sự này xem như chính thức bắt đầu chuẩn bị. Bạc Hà giao hết công việc cho Kỷ Lan, mỗi ngày chỉ nghe báo cáo lại một chút, sau đó ra chỉ thị. Mấy ngày sau cô phát hiện những điều Lý Nham nói chuyện kết hôn quả thực không đơn giản, so với những thủ tục lúc Nghiêm Vị kết hôn chỉ hơn mà không có kém.

Bạc Hà không phải là người ham hố hư vinh lại càng không thích rêu rao khoe mẽ, trong lòng cũng thấy làm một cái hôn lễ nhưng vậy thực sự quá mệt mỏi, còn muốn cô với Kỷ Lan cùng nhau thực hiện đám cưới du lịch cho xong.

Cô nói với Kỷ Lan ý này, nhưng Kỷ Lan nói: “Nói là làm đơn giản nhưng cũng không thể đơn giản quá, nếu không bố mẹ anh sẽ cảm thấy có lỗi với em.”

“Không sao cả, em không nghĩ như vâỵ đâu, anh nói lại với bố mẹ là được rồi.”

Kỷ Lan nghĩ nghĩ một hồi lại nói: “Làm tiệc rượu mới có thể thu nhiều hồng bao. Nhiều năm như vậy, anh luôn tặng người khác, hiện tại cần phải thu hồi vốn rồi.”

Kỳ thật Kỷ Lan muốn làm tiệc đãi khách căn bản không phải vì muốn thu tiền biếu, anh không thiếu chút tiền vặt này, nguyên nhân sâu xa là ở chỗ cha mẹ anh. Năm đó Lý Nham gả cho Kỷ Bá Sơn, ông nội anh đề nghị đơn giản hóa mọi thứ, vì thế Lý Nham cùng Kỷ Bá Sơn năm đó chỉ chụp một tấm ảnh, mua hai chiếc áo hồng, một bộ đồ cưới trên giường rồi kết hôn. Lúc ấy, Lý Nham cảm thấy không sao, nhưng là phụ nữ theo tuổi càng lớn tâm lí càng thay đổi, sau này bà đi tham gia hôn lễ của người khác, người ta có tiếng nhạc náo nhiệt, có lãng mạn ngọt ngào, giống như phim truyền hình, bà bất chợt phát hiện, năm đó mình quá vội vàng, đây là chuyện lớn nhất cả một đời con gái. Vì vậy sau này khi tham gia hôn lễ trở về, bị đả kích vì năm đó nên luôn luôn hối hận.

Ý này là của ông nội nên bà không thể oán thán ông nội anh được nhưng lại dồn tất cả dồn nén trút lên đầu chồng mình, mỗi lần tham gia hôn lễ về sẽ lấy Kỷ Bá Sơn trút giận một chút. Kỷ Lan chứng kiến màn này nhiều lần quyết tâm sau này đến hôn lễ của mình không được phạm phải lỗi tương tự, không thể làm đơn giản, sau này sợ bà xã nổi giận tính lại sổ với anh thì thảm rồi.

Bạc Hà đương nhiên không biết trong lòng anh tính toán như vậy, thấy anh kiên trì cũng không nói thêm nữa hỏi: “Chúng mình bao giờ thì đi công chứng?”

“Lễ tình nhân là ngày lành.”

Bạc Hà nhìn lịch thấy để ngày mười lăm cũng không tốt ngày nên nói: “Không nên đi lĩnh giấy chứng nhận vào ngày tình nhân, nhất định rất đông. Nếu xếp hàng không được sẽ thành không hay.”

“Không sao tối này chúng mình đi, để đến quá trưa không người đi mới tới chắc sẽ không có người.”

“Nếu vẫn không lấy được thì sao?”

“Vậy để lại đến sau tết Âm lịch thì đi, anh còn có chuyện chưa làm xong.”

Bạc Hà cười cười: “Em không sợ anh chạy mất đâu.”

Kỷ Lan cười tủm tỉm ôm lấy cô, cắn vành tai cô một chút: “Đi, hai chúng mình đi đến một chỗ.”

“Chỗ nào?”

“Đi rồi biết!”

Bạc Hà thấy anh thần thần bí bí, liền cười không hỏi nhiều.

Kỷ Lan lái xe chở cô đi, đi tới nơi cô cảm thấy không đúng, không phải đến nhà anh sao.

Thấy xe chạy đến đường đến Kỷ gia, Bạc Hà nhịn không được bèn hỏi: “Anh muốn đưa em đến nhà anh?” Nghĩ rằng anh sẽ không tái diễn một màn đánh trận đêm khuya nữa chứ.

Kỷ Lan cười cười không nói, xe lại lướt qua khu nhà Kỷ gia, đứng ở đướng cái một tiểu khu đối diện.

Kỷ Lan xuống xe, nắm lấy tay Bạc Hà dẫn vào bên trong, khung cảnh của khu này thật đẹp, tuy rằng là mới xây nhưng mọi thứ đầy đủ hết.

“Anh tới đây làm gì?”

Kỷ Lan cười không nói, đi vào trong thang máy lên tầng chín, từ trong túi lấy ra một chúm chìa khóa mở cửa.

Bạc Hà nghi hoặc khó hiểu, bị Kỷ Lan đẩy mạnh vào phòng. Đây là một căn hộ hai phòng, một phòng khách một phòng ở, khoảng 80m2. Diện tích không lớn nhưng thiết kế rất tốt, nhìn qua rất mới như chưa có ai ở, nhưng trong phòng mọi thứ đều đầy đủ.

“Đây là phòng ở của anh?”

Kỷ Lan cười cười nói: “Đây là chỗ anh tìm cho bố em, bố ở một mình anh không yên tâm, ở đây cách nhà mình không quá 3 phút đi xe, em lúc nào cũng có thể đi thăm.”

Bạc Hà trơn tròn mắt, lại ngoài dự tính thêm phần cảm động, kìm lòng không được ôm lấy Kỷ Lan: “Cám ơn anh!”

Không nghĩ tới anh cẩn thận như vậy, lấy chuyện cô không yên tâm nhất sắp xếp thỏa đáng. Bạc Hà cảm động nói không nên lời, trong lòng tràn đầy tình cảm yêu thương với anh, cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Kỷ Lan đối với lần đầu tiên chủ động của cô cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn cái gì, đây vốn là chuyện anh nên làm, phòng này anh muốn là mua ngay nhưng em cùng bố nhất định sẽ không vào ở. Cho nên anh thuê trước, chờ sau này vụ trà xanh làm xong, lấy tiền lời mua phòng này cho bố em ở.”

Bạc Hà gật đầu, mắt có hơi nóng: “Kỷ Lan, anh hiểu em nhất.”

“Bởi vì anh là chồng em mà.”

“Về sau anh cũng như vậy với em được không?”

“Đương nhiên.”

“Nếu anh thay lòng đổi dạ em sẽ làm cho anh muốn sống không được.”

Kỷ Lan trong lòng quả quyết, mềm mại đáp tốt, sau đó ôm lấy Bạc Hà thành một khối ngã trên sô pha. Sô pha mềm mại rộng rãi.

Kỷ Lan nói trên cổ cô: “Cái sô pha này là anh mua, thế nào? Sau này bố em ngồi xem ti vi sẽ thực thoải mái.”

Giờ này Bạc Hà bị cảm động trong lòng vô cùng mềm mại liền chủ động ôm lấy cổ của anh, tặng cho anh một cái hôn môi. Kỷ Lan bây giờ làm cho Bạc Hà mềm yếu đến tận xương tủy, kỳ thật phụ nữ rất dễ dàng thỏa mãn, đối với cô ấy tốt một chút, đối với nhà cô ấy tốt một chút, chỉ đơn giản vậy thôi.

Kỷ Lan vô cùng kích động, không nghĩ tới Bạc cô nương rốt cuộc mở lòng, thế mà lại chủ động hôn môi, thật sự vui mừng khôn tả nóng bỏng đáp lại. Lúc này đúng thời điểm chạng vạng, cửa sổ sát đất phản chiếu ánh nắng chiều tà, ánh nắng chiếu lên sô pha gợi lên không khí ấm áp trong phòng. Hai người thâm tình hôn nhau, bất tri bất giác ánh hoàng hôn đi xuống làm cho không khí có phần mơ màng. Bạc Hà thấy ngay trước mắt có một đôi mắt phượng của Kỷ Lan, làm cho lòng cô nóng lên.

Kỷ Lan thấy thân dưới đã nổi lửa, vì thế chủ động với vào trong quần áo Bạc Hà, sau đó lần theo đường cong cơ thể đi tìm những đỉnh cao hơn, đem thành quả thu thập. Tiểu anh đào bị anh nắm chà đạp đứng thẳng lên, ở trong lòng bàn tay anh muốn phản kháng.

Bạc Hà động tâm, hơi thở phiêu diêu, đè lại đôi tay đang làm bậy kia, kết quả thu được là lại một nơi khác thất thủ. Bạc Hà vừa ngượng vừa vội ngăn lại nhưng chặn truy cũng không thể bắt được bàn tay ấy.

Vài hiệp đi qua, Bạc cô nương cảm thấy trên người nóng hầm hập vừa là sung sướng vừa là khó chịu, muốn hai bàn tay kia rời đi, lại không muốn nó rời đi, rối rắm cùng mâu thuẫn không biết làm sao mới tốt.

Đột nhiên Kỷ Lan ngồi dậy đi vào trong phòng ngủ.

Bạc Hà trong lòng thở dài nhẹ nhõm, vừa định ngồi lên sửa sang lại quần áo, thấy trước mắt một vật to lớn đổ tới. Kỷ tiên sinh đem chăn trên giường vác tới, vây lấy anh cùng Bạc cô nương.

Bạc Hà cảm thấy không ổn, nghĩ ngay anh muốn làm chuyện xấu, liền nhanh chóng muốn chạy trốn ra khỏi chăn.

Kỷ tiên sinh làm sao có thể buông tha cô dễ dàng như vậy, ở trong chăn thành thục cởi bỏ quần áo của mình, lại cởi luôn quần áo của cô.

Trong chăn đen sì cái gì cũng không thấy nhưng Bạc cô nương lập tức nhận ra chân tay mình đều chạm tới da thịt trống trơn, liền hiểu được ý đồ của anh.

“Kỷ Lan đợi thêm vài ngày nữa đi!”

“Lúc này tại em trêu vào anh nên anh nhất quyết không buông tha. ”

Bạc Hà có cảm giác trên lưng có vật thể không rõ chạm phải, cảm thấy Kỷ tiên sinh nghẹn lâu như vậy cũng thật đáng thương hơn nữa hai người sẽ kết hôn ngay lập tức nên có thể dễ dãi hơn một chút không? Kết quả của do dự trong một phút là áo ngoài cũng váy đều bị cởi ra, Kỷ Lan có cảm giác thắng lợi tiếp tục cởi quần lót của cô.

Bạc cô nương vẫn chưa hạ được quyết tâm, một bên túm lại quần lót không buông tay, một bên đau lòng khôn tả đôi tất này những bốn mươi tệ đó.

Trong chăn đen sì, bốn cánh tay bôn đôi chân cùng nhau tác chiến, hỗn loạn thành một đống.

Sau đêm đầu thất bại, Kỷ tiên sinh tổng kết kinh nghiệm ứng chiến cuối cùng hai bàn tay to chiến thắng hai bàn tay nhỏ. Hai chân cũng chen được vào giữa hai chân cô, thuận tiện đặt vũ khí ở nơi thích hợp.

Bạc cô nương bị đánh cho tơi bời, tính đầu hàng. Kỷ tiên sinh hôn môi cô, làm cho cô thả lỏng, một bên vuốt ve những nơi mẫn cảm của cô làm cô động tình. Trong bàn tay ướt ướt, anh đang muốn đem thương tiến lên chợt nghe Bạc cô nương hừ hừ một tiếng: “Không được, anh còn chưa có kiểm tra sức khỏe đâu?”

Kỷ tiên sinh suýt bị những lời này làm cho mềm nhũn. Nghĩ rằng cô thật xấu tính còn nghĩ anh có bệnh?

“Anh không bị bệnh!”

“Vậy anh đeo cái kia vào!”

“Cái gì?”

Bạc cô nương ngượng ngùng nói: “Bao!”

“Mang thai liền sinh hạ, ông nội anh đang mong có chắt trông đó!”

“Không được không được, em chưa muốn có em bé.”

“Anh sẽ không làm toàn bộ.”

“Cái gì gọi là không làm toàn bộ?”

Kỷ tiên sinh chảy mồ hôi: “Chính là bước cuối cùng làm ở chỗ khác.”

Không nghĩ tới Bạc cô nương lại hỏi: “Ở chỗ nào?”

Kỷ tiên sinh đem tay đặt ở phía trên nơi âm u mềm mại của cô.

Bạc cô nương kiên quyết nói: “Không được!”

Kỷ tiên sinh phẫn nộ để tay ra một chỗ khác: “Vậy thì nơi này?”

“Cũng không được!”

Kỷ tiên sinh lòng như lửa đốt: “Vậy em nói đi!” Chỉ là một nơi để giải quyết thôi mà.

“Trên chân đi!”

Kỷ tiên sinh suýt nữa mềm nhũn, không thèm nói nhiều, đột nhiên dựng thẳng thắt lưng…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi