TRÊU CHỌC

Nghiêm Vị thấy Bạc Hà hơi xấu hổ, liền thay đổi đề tài: “Cậu đang làm ở đâu vậy?”

“Làm kế toán ở một doanh nghiệp tư nhân nhỏ. Còn cậu? ”

“Làm trong ngân hàng, cứ 3 ngày được nghỉ một ngày, hôm này là ngày nghỉ nên đến trông thay tên kia một buổi.”

Bạc Hà hiếu kì hỏi: “Cậu làm thế nào mà quen Kỷ Lan.”

“Cậu không biết nó? Nó học lớp bên cạnh lớp mình, cùng khóa, là thành viên hội sinh viên, học đại học đã rất nổi tiếng rồi, sau khi ra trường thường xuyên tham gia họp lớp, rất thân thiện.”

Bạc Hà cười cười: “Tớ không nhớ, mấy hôm trước mới biết cậu ta cũng học đại học Z.”

Hai người tiếp tục cùng nhau tán gẫu, vài năm không gặp nên cũng có thật nhiều chuyện để nói.

Kỷ Lan ngủ đến trưa, thấy đã là12 giờ, liền nhanh chóng chạy đến bệnh viện. Vào phòng bệnh, thấy Nghiêm Vị ngồi ở mép giường, đang cùng Bạc Hà tán gẫu rất vui vẻ.

Bạc Hà ngồi đối diện với của sổ, ánh mặt trời làm làn da cô trắng hồng, lộ ra nét thanh xuân không giấu diếm, khuôn mặt thanh tú điềm tĩnh. Lúc này anh mới biết lúc cô cười còn có một núm đồng tiền nho nhỏ, bình thường không nhìn rõ, chỉ khi cô cười mới thấy.

Kỷ Lan đừng ở cửa, chào một câu: “Lão Nghiêm đi, tôi mời cậu ăn cơm.”

Nghiêm Vị cười hớn hở đứng lên: “Bạc Hà cậu đi cùng với chúng tôi luôn được không?”

Bạc Hà vội vàng từ chối, Kỷ Lan đứng ở một bên không nói gì nhưng trừng mắt ra điều vô cùng ngạc nhiên, Nghiêm Vị nhận ra Kỷ Lan không hào hứng lắm cũng không miễn cưỡng.

Đi đến cầu thang, Kỷ Lan liền hỏi: “Cậu cùng cô ta nói cái gì mà trông vui vẻ vậy?”

Nghiêm Vị nói: “Tán gẫu chuyện thời đại học, chuyện bạn cũ. Hôm nay thật vui, không ngờ gặp lại được cô ấy. Nhiều năm chưa gặp nhưng cô ấy vẫn vậy chẳng khác gì.”

Kỷ Lan trầm ngâm hỏi: “Cậu cảm thấy tôi thay đổi?”

Nghiêm Vị liếc mắt nhìn anh một cái, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt trông chờ của anh nói: “Ngày nào chẳng gặp, thay đổi cái gì chứ?”

Kỷ Lan không nghe thấy câu trả lời mình cần, tiếp tục truy vấn: “Ông nội thấy tôi trông già hơn cô ta năm, sáu tuổi, cậu bảo có đúng không?”

Nghiêm Vị tỏ ra là người hiểu biết trả lời thành thật: “Ừ.” Một tiếng khẳng định, Kỷ Lan lập tức rất nghiêm túc mời bạn thân đến nhà hàng cao cấp nhất ăn cơm.

Trong lúc ăn, Nghiêm Vị vẫn rất vui vẻ nói chuyện về Bạc Hà, Kỷ Lan chịu không được trêu chọc: “Cậu thầm mến cô ấy à?”

Nghiêm Vị ngẩn ra: “Cậu nhìn ra!”

Kỷ Lan lại ngẩn người: “Thật sự, cậu thầm mến cô ấy?”

Nghiêm Vị cười nhẹ nói: “Đều đã là chuyện thời đại học rồi!”

Kỷ Lan nghiêm túc hỏi: “Cậu ngủ tư thế gì?”

Nghiêm Vị bất an trả lời: “Nằm thẳng.” Thấy Kỷ Lan có chút không bình thường, sao đang không lại hỏi như vậy.

Kỷ Lan bĩu môi: “Không được rồi!”

“Làm sao vậy?”

“Cô ấy thích người nằm nghiêng.”

Nghiêm Vị ngạc nhiên hỏi: “Làm sao ông biết?”

Kỷ Lan định nói: “Cô ấy ngủ cùng tôi mấy ngày.” Định làm cho người khác hiểu lầm, tiếp tục nói: “Tôi đương nhiên biết.”

Lời Kỷ Lan nói nghe có một sắc thái rất quen thuộc, Nghiêm Vị do dự hỏi: “Ông cũng thầm mến cô ấy?”

Kỷ Lan suýt nữa bị nghẹn: “Tôi không có mù!” Nói xong thấy không đúng, nói vậy chẳng hóa bảo Nghiêm Vị mù vội sửa lại: “Cô ấy không phải loại tôi thích, tôi thích loại quyến rũ hơn, chẳng lẽ ông không biết?”

Nghiêm Vị ha ha cười nói: “Ông không phải tự ngược mà lại tìm loại con gái đó!”

Kỷ Lan nhớ lại hai người bạn gái trước đó quả thực rất phiền phức, mặc dù cũng biết trước kết quả nhưng vẫn đâm đầu vào.

Vì tinh thần hưng phấn nên sau khi về bệnh viện, Kỷ Lan mở máy tính ra xem phim, buổi trưa rất nhanh trôi qua.

Chạng vạng, y tá nói Bạc Hà buổi tối đem cháo trắng vào, Bạc Dự có thể ăn đồ ăn nhẹ. Bạc Hà nghe xong rất vui vẻ vì bố sắp ra phòng hậu phẫu, nhanh chóng đi mua cháo trắng đem vào.

Giường số 3 hôm nay người khác vào trông may mắn không ngáy ngủ. Kỷ Lan cảm ơn trời đất, ngủ thẳng tới nửa đêm, mơ màng giống như nghe thấy người mở cửa nói chuyện.

Một lát sau, anh tình táo lại liền mở đèn sáng lên, phát hiện Bạc Hà không có ở trên giường. Anh cũng không để ý đi uống nước cơm ăn lúc tối hơi mặn.

Kỷ Lan mở cửa đi ra ngoài lại thấy Bạc Hà đang ngồi ở bên ngoài lấy tay ôm đầu nên không nhìn rõ mặt cô, mái tóc đen dài phủ xuống bờ vai gầy, ánh đèn điện màu xanh chiếu những tia sáng nhợt nhạt lên người Bạc Hà.

Anh có hơi tò mò, nửa đêm rồi cô không ngủ ra đây ngồi làm gì?

Anh về phòng lấy một cốc nước to, uống một hơi hết nửa cốc xong quay trở về giường vẫn thấy cô ngồi đó, không biết có phải đang ngủ hay không.

Anh do dự một chút đứng trước mặt Bạc Hà đẩy nhẹ cô một cái.

Bạc Hà ngẩng đầu, Kỷ Lan ngẩn ra, cô sao lại khóc?

Bạc Hà lau bỏ nước mắt đi, ngồi dịch sang bên cạnh xong lại gục đầu xuống gối.

Kỷ Lan nhịn không được hỏi: “Cô làm sao vậy? Tôi hôm nay ngủ không ngáy đâu? Tôi nằm nghiêng ngủ mà!”

Bạc Hà không nói gì, một lúc sau mới nức nở: “Bố tôi lại vào phòng cấp cứu rồi.”

Kỷ Lan cả kinh: “Sao lại thế? Buổi chiều đã bình thường rồi cơ mà?”

Bạc Hà vô cùng bối rối, không có tâm tư cùng Kỷ Lan nói chuyện. Trên đời này, cô chỉ còn duy nhất một người thân, cái cảm giác sợ hãi bị bỏ rơi lúc đêm khuya này làm cô vô cùng bất an.

Kỷ Lan bỗng cảm thấy trong lòng có chút lo lắng, ông nội vẫn đang trong phòng hậu phẫu, nhưng kể cả phẫu thuật thành công xem chừng cũng chưa chắc chắn, bao giờ từ phòng hậu phẫu đi ra may ra mới có thể đỡ lo hơn.

Quay lại phòng bệnh, anh hoàn toàn hết buồn ngủ, hai ngày qua cùng Bạc Dự tán gẫu mấy lần, nhìn qua trông thật khỏe mạnh vậy mà bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu, có lẽ không qua khỏi, có thể rời khỏi thế gian này mãi mãi. Lần đầu tiên gặp tình cảnh như thế này làm anh thấy vô cùng đồng cảm, không nói ra nhưng có lẽ cũng lo lắng thay cho người đó, hay có lẽ đó là tình cảm bình thường giữa người với người.

Đột nhiên anh nhận ra mình còn chưa làm được việc gì nhưng cũng đã 27 tuổi rồi chẳng mấy mà lại 30.

Kỷ Lan ngủ thẳng đến hừng đông nhưng Bạc Hà vẫn ngồi như vậy đến tận sáng.

Anh theo bản năng hỏi thăm một câu: “Bố cô thế nào rồi?”

“Bác sĩ phòng cấp cứu có qua một lần.”

Bạc Hà không quay đầu trả lời.

Kỷ Lan ừ một tiếng đi vào trong nhà vệ sinh. Một lát sau, anh gọi điện cho bác sĩ của ông nội anh hỏi thăm tình huống của ông nội. Vốn anh không lo lắng nhưng hôm qua nghe chuyện của Bạc Dự trong lòng cũng bất an.

Bác sĩ Khang cũng không giấu diếm mà nói thẳng: “Ông nhà cậu tuổi cũng đã lớn, giải phẫu tuy rất thành công nhưng không có nghĩa mọi việc đã xong, mà lo lắng cũng chẳng được gì, cứ bình tĩnh thôi.”

Gác máy, Kỷ Lan hơi lo lắng đúng là ông nội anh tuổi đã lớn, tuy so với người bình thường có khỏe hơn nhưng đây là phẫu thuật chắc chắn sẽ có ảnh hưởng sau này.

Một lát sau, y tá đến đưa hóa đơn viện phí. Bạc Hà nhận hóa đơn nhưng không thể tin nổi vào mắt mình, đêm hôm qua thế mà tốn những hơn hai vạn tệ.

Cô hỏi y tá: “Xin hỏi hóa đơn sao lại nhiều như vậy? Có phải có nhầm lẫn đâu không?”

Y tá nhìn lại một lần chỉ vào phí dụng cao nhất nói: “Cái này là dụng cụ nhập khẩu từ Mĩ, giá 1500, còn những loại thuốc này cũng đều là hàng nhập khẩu, không tính sai đâu cô cứ từ từ xem xét. Đúng rồi còn có phí nhập viện nữa, cô giao 8 vạn trước đi.”

Sắc mặt Bạc Hà nhất thời trắng dã, trong tay cô nhiều lắm cũng chỉ có hơn 2 vạn tệ. Bác sĩ Khang nói viện phí sẽ không vượt quá 8 vạn, nhưng ai biết một lần cấp cứu sẽ phải trả thêm 2 vạn tệ nữa.

Bạc Hà xuống tầng một rút từ ngân hàng ra hơn 2 vạn 6, cầm thêm một chi phiếu nữa nhưng từng này vẫn thiếu phải làm sao bây giờ?

Cô đứng dưới đại sảnh một hồi lâu. Ở công ty cô đã rút hết tiền lương cũng chỉ có hai nghìn năm trăm tệ. Mượn ai bây giờ? Anh họ mới mua nhà còn tiền không đây?

Lúc này cô thấy vô cùng tuyệt vọng, loại cảm giác này 7 năm trước cô đã từng trải qua một lần. Khi đó cô mới học đại học năm thứ hai.

Kỷ Lan đi ăn sáng, thấy Bạc Hà đứng cạnh bồn hoa sững sờ, sáng sớm gió lạnh cô lại ăn mặc mỏng manh, quần áo bị gió thổi dán chặt vào cơ thể cô trông thật yểu điệu.

Đêm qua biết tình hình của Bạc Dự, Kỷ Lan thấy Bạc Hà lại vô cùng đáng thương. Người khác có người nhà bị bệnh đều có người thay nhau chăm sóc cô lại chỉ có một mình lại là con gái thật sự chẳng dễ dàng.

Đến gần cô, anh hơi chậm lại một chút.

Trên gương mặt cô lộ rõ vẻ hoang mang, ánh mắt giống như không có điểm dừng.

Bạc Dự không phải đã được cấp cứu kịp thời rồi sao? Sao trông cô vẫn lo lắng như vậy? Trong long anh bất chợt cũng cảm thấy buồn bực, đi qua chỗ cô đứng.

Mấy ngày sau, Bạc Dự may mắn được cứu chữa kịp thời nhưng mấy người phẫu thuật sau đi ra khỏi phòng phẫu thuật, về tới phòng bệnh rồi nhưng Bạc Dự vẫn chưa có thể ra khỏi phòng hậu phẫu, bác sĩ mỗi ngày qua chỗ ông xem xét một chút lại đi. Bạc Hà vào thăm bố mấy lần nhưng ông vẫn mê man chỉ có một lần thấy ông nhìn cô trợn tròn mắt nhưng gọi lại chẳng có phản ứng gì.

Tiền viện phí hàng ngày đều được đưa đến phòng bênh làm Bạc Hà sợ hãi, một vạn, một vạn hai, chín nghìn tám trăm tệ, chín ngàn sáu trăm tệ.

Bạc Dự không có dấu hiệu chuyển biến tích cực nhưng tiền thuốc men mỗi ngày lại càng nhiều hơn, bệnh viện giục cô trả viện phí, công ty giục cô đi làm.

Bạc Hà đến điên mất.

Mắt thấy bố căn bản ngày một ngày hai không thể xuất viện, mà công ty chắc chắn không chấp nhận cho người không đi làm mà hưởng lương, cô chỉ có thể bỏ việc, lĩnh nửa tháng tiền lương đi làm trước khi giải phẫu.

Cầm hơn một nghìn tệ, như muối bỏ biển, ngay cả nửa tiền viện phí cũng không đủ.

Y tá lại đến giục giao viện phí.

Kỷ Lan nhìn cô sắc mặt tái nhợt, nói chuyện ấp a ấp úng, trong lòng liền đoán chẳng lẽ không có tiền.

Một lát sau, quả nhiên nghe thấy cô gọi điện thoại, không biết gọi cho ai nhưng chắc là để vay tiền. Gác máy xong, cô hoảng hốt, máy nhíu chặt, chẳng lẽ không vay được tiền?

Kỷ Lan có chút thương xót cho cô.

Hôm nay đúng ngày nghỉ của Nghiêm Vị, lại đến thay Kỷ Lan trông ông, Bạc Hà nhìn thấy anh, cũng gượng cười một chút.

Nghiêm Vị phát hiện thấy cô hơi lạ, Bạc Hà gầy đi không ít liền quan tâm hỏi: “Bạc Hà, nhìn qua tinh thần cậu không được tốt lắm, để tôi thay cậu một ngày, cậu về nhà nghỉ đi.”

Bạc Hà lắc đầu, một số việc không ai có thể thay cho cô. Bố ở trong đó một phút đều tiêu tiền, hơn nữa vẫn chưa thấy có dấu hiệu hồi phục mỗi ngày tốn một vạn, cô quả thực không biết phải làm sao.

Kỷ Lan mấy hôm nay ngủ rất tốt, ông nội anh buổi chiều ngày hôm nay đã có thể đi ra khỏi phòng hậu phẫu, tâm tình rất tốt đang cùng Nghiêm Vị nói chuyện phiếm trên giường.

Kỷ Lan muốn kéo Nghiêm Vị ra ngoài ăn cơm, đột nhiên có một người trẻ tuổi đẩy cửa bước vào, tướng mạo người này tuấn tú tao nhã.

Bạc Hà cúi đầu giả như không nhìn thấy người này, người này lại như bị đóng đinh tại chỗ, nhìn Bạc Hà chăm chú. Kỷ Lan lần đầu tiên thấy ánh mắt của một người lại có thể thâm tình như vậy. Rốt cuộc người này là ai vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi