TRÊU CHỌC

Nghiêm Vị vừa nghe thấy vậy mây đen lập tức che kín mặt, hỏi: “Làm sao vậy?”

Kỷ Lan nhìn đồng hồ rất lo lắng vỗ vỗ bả vai Nghiêm Vị, nói lời thấm thía: “Thương tổn Hứa Hoài gây ra cho cô ấy quá lớn, cô ấy không thể tin tưởng vào tình yêu được nữa, muốn lay động tấm lòng của những cô gái như vậy quả thật khó hơn lên trời. Huống hồ theo như tình hình trước mắt, cô ấy đối với cậu cũng không có loại tình cảm đó, chỉ có tình bạn học cũ với cảm động nghĩa khí của cậu thôi. Cậu với cô ấy cũng chẳng qua là tình cảm thầm mếm năm đó cũng không phải khắc cốt ghi tâm, sống chết không mòn gì, thừa dịp tình chưa sâu thì không nên tiến xa hơn nữa. Không nên đâm đầu vào khó khăn làm gì, quên đi để tôi giới thiệu người khác cho câu.”

Nghiêm Vị buồn bã nói: “Còn nữa sao, chưa xuất quân đã bị đánh cho chết rồi.”

“Người anh em, nếu không sợ chết, thì cố thêm một lần nữa thử xem. Tớ thấy cô ấy sẽ thẳng thừng từ chối cậu cho xem. Sau này sợ làm bạn bè cũng khó được như bây giờ.”

Tuy rằng Nghiêm Vị thất vọng nhưng không thể không thấy lời Kỷ Lan nói là có đạo lí. Mười mấy năm thanh mai trúc mã, vào thời điểm cô ấy khó khăn nhất nhắm ngay một đao nhắm vào ngực cô ấy, thương tổn như vậy thật làm cho người ta nản lòng, chẳng trách ngay từ khi còn đại học cô ấy cũng không còn có thể yêu thương ai được nữa. Từ những hành động lời nói của cô có thể thấy cô giống như đã trải qua tang thương nhiều lắm. Đối với tình yêu là một thái độ vô cùng lạnh nhạt, nhất là khi nhắc đến hành động hèn mọn của Hứa Hoài muốn dùng tiền mua chuộc tình cảm của cô. Nếu anh theo đuổi cô, tiền anh cho cô vay ban đầu là quang minh chính đại nhiệt tâm giúp đỡ, sẽ bị hiểu lầm là có ý đồ khác.

Nghĩ vậy, Nghiêm Vị đánh mất ngay ý tưởng theo đuổi Bạc Hà, xem ra muốn cùng cô đến với nhau thật sự là quá xa vời, không phải một sớm một chiều mà được.

Tự nhiên, Nghiêm Vị lại có loại cảm giác “thất tình”. Loại thất tình này trông bề ngoài thì giống nhưng thật sự cũng không phải loại đau đớn thống khổ, giày vò, có vẻ đỡ hơn nhưng trong lòng cũng có chút mờ mịt. Trên thế gian này còn có thể có một người cùng mình nắm tay sống tiếp quãng đời còn lại hay sao?Trước kia đó tưởng như là chuyện không thể nghi ngờ nhưng hiện tại lại thấy ngày càng mờ mịt, là vì càng lớn thì càng hiểu nhiều hay sao, càng lớn sẽ càng trưởng thành hay sao?

Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và Kỷ Lan, thứ tình cảm mờ mịt này anh không thể lí giải, vì thế Nghiêm Vị tự nhiên lấy nửa bình rượu còn lại để tiêu sầu.

Kỷ Lan nhìn Nghiêm Vị là người tốt như vậy bị tổn thương mà thấy trong lòng vô cùng áy náy, muốn nghĩ cách nhanh chóng tìm bạn gái mới hộ anh, Nghiêm Vị hai lần thất tình làm anh cũng không yên.

Buổi sáng hôm sau, Bạc Hà ra ngoài mua đồ ăn, về nhà lại thấy Hứa Hoài ngồi trong phòng khách.

Bạc Dự nằm trên ghế sô pha, Hứa Hoài ngồi bên cạnh ông, dưới chân anh để mấy hộp đồ thực phẩm chức năng cùng hoa quả. Anh mặc một chiếc áo măng tô màu vàng nhạt, nét ngây thơ xưa kia sau vài năm đã biến mất thay vào đó là khí chất trưởng thành ôn hòa.

Bạc Hà mặt lạnh nhìn anh, nghĩ rằng đây là một con rùa vàng, anh không nên sống độc thân càng không nên mất mặt cùng với mình hợp lại. Cô cũng không hiểu vì sao anh lại muốn đến tìm thất bại làm gì, phải chăng là do quá êm đềm nên mới muốn tìm đến thất bại, muốn tìm kiếm thử thách hay sao?

Hứa Hoài đứng dậy: “Bạc Hà, em đã về rồi!”

“Sao anh lại ở đây?”

“Anh đến thăm bác.”

Bạc Hà hít sâu một hơi: “Về sau anh đừng tới, tôi không muốn nhìn thấy anh, bố tôi cũng vậy. Tôi không có được tính nhẫn nại giống bố, tính tình cũng không được tốt, anh ép tôi nói điều khó nghe tôi cũng không ngại.”

Hứa Hoài không dám nói câu gì, tình tình cao ngạo khi còn trẻ đã bị triệt tận gốc, đối mặt với những câu nói đầy tính khiêu khích của Bạc Hà mặt anh cũng không đổi sắc.

Bạc Hà lập tức đi vào bếp, đem sườn mua về rửa sạch bỏ vào trong nồi.

Hứa Hoài đi vào, đứng cạnh bồn rửa, nhìn dáng Bạc Hà, gầy gầy, trong lòng bao nhiêu lời muốn nói cũng không biết nói từ đâu.

Mỗi người thời trai trẻ ai cũng đều mắc phải sai lầm anh cũng không ngoại lệ. Anh có gia cảnh hơn người, nhưng ý thức trách nhiệm lại ngược lại so với gia cảnh cho nên mới có câu nói trẻ nhà nghèo hiểu chuyện.

Thời điểm gia đình Bạc Hà gặp biến cố, bố mẹ anh liền lấy tư cách là người trưởng thành hiểu chuyện giúp anh phân tích sự việc cùng thu xếp tương lai, lại bắt anh cùng Bạc Hà chia tay. Anh vốn là không muốn nhưng anh lại chỉ là một sinh viên đại học năm cuối, sinh hoạt phí còn cần người nhà chu cấp, anh cho dù muốn giúp cô nhưng cũng chỉ là ngửa tay xin tiền người nhà. Anh bị áp lực từ gia đình, cũng sợ hãi tương lại phải gánh vác nợ nần, vì thế anh liền khuất phục, mang theo tiền cha mà mẹ chuẩn bị sang Mĩ du học, theo đuổi tương lai của chính mình.

Anh tưởng rằng dần dần Bạc Hà trong lòng anh sẽ dần phai nhạt đi nhưng anh không nghĩ nó lại thành gánh nặng tâm lí trong anh. Từ đấy về sau, trong suốt mấy năm vẫn làm cho lương tâm anh bất an, nhất là khi sự nghiệp của anh thành công, mỗi lần kí hợp đồng có thể kiếm hơn mười vạn, anh lại càng thấy năm đó mình yếu đuối cùng ngây thơ.

Năm đó anh thấy mười vạn là con số quá lớn, là gánh nặng không thể gánh vác, nhưng hiện nay lại có thể dễ dàng kiếm được. Mà anh chỉ vì một chút tiền như vậy lại buông tha cho đoạn tình cảm mười mấy năm, thời điểm cô cần anh nhất anh lại xoạy người rời đi.

Cảm giác hối hận vẫn tra tấn anh, tiền kiếm càng dễ dàng, anh lại càng áy náy. Anh muốn vãn hồi lại đoạn tình cảm đó, không chỉ vì tuổi càng lớn càng thấy đoạn tình năm đó là đáng trân trọng mà hơn nữa càng vì Bạc Hà có thể tha thứ cho anh mới làm anh thoải mái. Chỉ có ở bên cạnh Bạc Hà một lần nữa toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô thật tốt mới có tể làm cho anh cảm thấy lương tâm thanh thàn.

Còn Bạc Hà hiển nhiên không còn là cô gái vô ưu vô lo nữa, cô như cây xương rồng trải qua mưa gió đã biến đau thương thành gai nhọn, kiên cường dũng cảm.

Mỗi lần thấy cô, bị cô nói cho đau đớn trong tim nhưng anh lại cảm thấy thống khoái, cô nói càng cay nghiệt anh càng thoải mái, áy náy trong lòng có thể giảm bớt.

Bạc Hà không quay đầu lại, nhưng cũng có thể cảm thấy hơi thở của người phía sau, từng ở cùng nhau mười mấy năm, cho dù đã xa cánh mấy năm nhưng vẫn cảm thấy như cũ quen thuộc với anh. Cảm giác đau đớn cùng căm hận này làm cho cô không cầm được lòng lại nhớ đến quãng thời gian đẹp đẽ trước đây, mình từng thích anh, ỷ lại anh, tin tưởng anh. Sau đó tại thời điểm lơ là nhất, suy yếu nhất, bị anh bỏ rơi mà ngã từ thiên đàng xuống địa ngục.

Loại cảm giác đau đớn này suốt đời cô không thể quên, đã mấy năm trôi qua, cô đã từ chối rất nhiều người theo đuổi, cũng chỉ vì không muốn nếm lại cái cảm giác đau đớn thấu triệt nội tâm như vậy.

Hứa Hoài đứng phía sau cô, làm cho cô có cảm giác có dao nhọn phía sau lưng, cô đột nhiên thấy phiền phức tại sao anh lại đến phá vỡ cuộc sống đang yên bình của cô. Tại thời điểm cô gần như đã quên anh, anh lại áo gấm vinh quy, vọng tưởng sắm vai anh hùng cứu mỹ nhân, làm cho cô cảm động để lấy thân báo đáp?

Rốt cuộc cô không khắc chế được cơn tức giận trong lòng, quay đầu nói: “Hứa Hoài, anh thật sự rất tự tin. Anh cảm thấy áy náy trong lòng, anh tưởng nói qua loa mấy câu, lại đưa tiền là có thể xóa hết chuyện xưa như chưa có gì xảy ra sao?”

Đứng phía sau, Hứa Hoài trầm mặc một lát nói: “Bạc Hà, chuyện cũ anh thật sự xin lỗi em, tuổi trẻ, ai cũng phạm sai lầm, anh rất hối hận, nhưng khi đó anh cũng có nỗi khổ riêng, anh…”

Bạc Hà đánh gãy lời anh: “Chuyện quá khứ tôi không muốn nghe, anh có khổ hay không cũng thế, đã không còn liên quan đến tôi. Không cần giải thích cùng với tôi.”

“Bạc Hà, chuyện của chúng mình không thể bắt đầu lại một lần nữa hay sao? Nhiều năm như vậy, anh cũng chưa từng quên em.”

Bạc Hà cực lực cười, quay đầu nhìn anh hỏi: “Anh cảm thấy còn có khả năng sao?”

Hứa Hoài nhìn cô trầm giọng nói: “Trên đời này không có gì là không có khả năng.”

“Anh có thể xoay chuyển lại thời gian sao? Có thể làm cho bố tôi không bán nhà đi sao? Có thể đem mọi chuyện quay lại như ban đầu sao. Không thể sao?”

Hứa Hoài bất động.

“Hứa Hoài, tôi biết anh vẫn rất tự tin, hiện tại anh có nhiều tiền, lại cảm thấy thế gian không có gì là không làm được. Đáng tiếc có một số chuyện không thể làm được. Lúc trước khi chia tay là mẹ anh làm cho anh, tôi cảm thấy rất tốt, không cần phải tranh cãi ầm ĩ, giống như duyên phận đã hết tự nhiên là hết vậy. Hiện tại xin anh giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi