TRÍ TUỆ ĐẠI TỐNG

Mọi người thay quần áo xong dựa theo quan chức lớn nhỏ ngồi xuống, thị nữ mang trà nóng lên, vài chén trà nóng vào bụng, Lão Bao mới chắp tay nói: - Bản quan lần này thay thiên tử tuần thú đất Thục có ba nhiệm vụ, thứ nhất, bệ hạ rất muốn biết quốc kế dân sinh trong thục thế nào, yêu cầu bản quan tận mắt nhìn, biên soạn thành sách mang về cho người.

- Thứ hai, đề nghị thành lập Thiếu niên quân đã được bệ hạ cho phép, song lực cản không nhỏ, bệ hạ cho rằng chỉ tiến hành trong phạm vi Vũ Thắng quân, không tiện mở rộng, không tiện tuyên truyền, khi nào có thành tích rồi mới quyết định có phổ biến không.

- Thứ ba là đất Thục tiễu phỉ, bệ hạ vô cùng coi trọng, có bắt được hết Di Lặc giáo hay không thể hiện một tiêu chuẩn đánh giá năng lực quan viên, lão phu là quan đốc sát, sẽ không nơi lỏng.

Trương Phương Bình thấy Lão Bao nói xong đã cầm chén trà lên uống thì thầm thở phào, chỉ có ý chỉ mà không có thánh chỉ, tức là còn không gian thao tác, khách khí vài câu mời Lão Bao tới dịch quán nghỉ ngơi, đợi ba ngày nữa rồi tính, hiện giờ thời gian vô cùng quý giá, Lưu Ngọc Thành đã đi hơn một tháng, hiện hẳn nên có chiến quả báo về.

Lão Bao đương nhiên sẽ cho Trương Phương Bình chút thời gian đó, lúc này cho dù có khỏe như trâu cũng phải tự xưng là phong hàn, cần nghỉ ngơi. Cái chuyện này Vân Tranh thấy nhiều rồi, cái ông già xấu xa làm giáo sư hướng dẫn cho mình hay làm lắm, lúc uống say thì khóc lớn nói mình không còn là người nghiên cứu học vấn nữa rồi, tỉnh rượu rồi tinh thần phơi phới, sĩ đồ càng đi càng xa, chả thấy có vẻ gì là tiếc nuối.

Ai ngờ Lão Bao thản nhiên nói: - Nghe bảo Vân gia là vọng tộc đất Thục, lão phu muốn tới Vân gia ở, biết đâu hưởng chút văn khí, chẳng biết được chăng?

Đá đểu, đây dứt khoát là đá đểu, Bao Chửng ông mà cũng nói câu này à, Vân gia tới Thành Đô tính cho tròn mới được ba năm, ta còn chưa tới mười tám, nay vẫn là học sinh của người ta, vọng tộc đất Thục ở đâu ra?

Thấy Bành Lễ tiên sinh trừng mắt lên nhìn, Vân Tranh liền ngồi im như tượng, thôi vậy, coi như đếch phải nói mình, Vân gia có phải thế gia vọng tộc quái đâu.

Trương Phương Bình bật cười: - Hi Nhân huynh chiều hư trẻ nhỏ rồi, có điều được một câu này của huynh, ngày sau Vân gia không khó thành vọng tộc đất Thục.

- Lão phu cũng là được người ta ủy thác, một đô ngu hầu bộ quân nho nhỏ mà phiền tới hai vị tể tướng, hai vị khanh tướng, hai vị phong cương hỏi tới, đến Thục lại thấy An Đạo huynh bao bọc đủ điều. Ha ha ha, nhà như thế mà không phải vọng tộc, lão phu nên móc mắt ra rồi.

Vân Tranh không có hứng thú mồm mép khách khí, cứ nhìn ngoài trời mưa như trút, mặc quần áo ướt khó chịu cực kỳ.

Chẳng bao lâu trong mưa xuất hiện một con ngựa, chính là Lãng Lý Cách, trên lưng đeo một cái bọc, hộ vệ chưa kịp phản ứng thì hắn đã phóng ngựa lướt qua, ném cái bọc cho Vân Tranh, sau đó xoay ngựa phóng đi, từ đầu tới cuối hắn xuất hiện trong chớp mắt.

Mấy vị đại nhân tận mắt chứng kiến cảnh này đều thất kinh, phải biết rằng Thập lý trường đình đã bị phong tỏa, người thường không cách nào vào được.

Trương Phương Bình sầm mặt: - Vân Trường Sinh, gia phó nhà ngươi sao lại vô lễ như thế?

- Minh công trách sai ti chức rồi, người ta không phải gia nhân Vân gia, đó là nhân vật cho dù gặp Lý Nguyên Hạo cũng không xuống ngựa. Vân Tranh mở bọc ra, là quần áo khô, cố ý nói mập mờ thân phận Lãng Lý Cách, hắn thù Lý Nguyên Hạo tới tận xương, tất nhiên là không chịu xuống ngựa, mình chả nói dối: - Ti chức khó lắm mới lừa được tới Đại Tống, kiêu ngạo lắm, ai bảo người ta có bản lĩnh. Minh công đối xử với ti chức chẳng phải cũng rất rộng lượng sao, nếu lão nhân gia nghiêm khắc chấp hành quân pháp, cái đầu của ti chức không biết chuyển nhà bao lần, sao giờ lại nghiêm túc rồi.

Trương Phương Bình khoái nhất kiểu nịnh bợ này, cười hả hả chỉ Vân Tranh nói với Lão Bao: - Thằng nhãi láo toét này là thế đấy, may là biết nặng nhẹ, lão phu không dám đưa nó tới trước mặt bệ hạ bêu mặt, Hi Nhân huynh đợi lão phu dạy dỗ khi nó thuần tính đã.

Bao Chửng trầm ngâm: - Nói vậy là An Đạo huynh đã đoán ra mục đích chuyến đi này của lão phu rồi?

Trương Phương Bình chỉ cười không đáp.

Lão Bao thở dài: - Hàn Kỳ, Phú Bật, Tằng Công Lượng đều nói, không thể để Vân Tranh ở ngoài, phải đưa về kinh sư gánh trọng trách, như thế mới thể hiện được triều đình ưu đãi công thần.

- Ưu đãi giống như Địch Hán Thần sao?

Trương Phương Bình chưa nói gì thì một giọng mang chút chế nhạo vang lên, mọi người quay sang, không ngờ là Bành Lễ tiên sinh.

- Hổ thì phải để ở rừng xưng vương, ác cẩu thì nên xích ở ngoài đại môn trông nhà, lại để trong nội trạch ăn sung mặc sướng làm cái gì? Đại Tống ta cung phụng mãnh hổ và ác cẩu còn ít à? Nếu không yên tâm thì giết đi là được, phí hoài anh hùng như vậy, không uổng phí của trời sao? Bành Lễ tiên sinh hai tay cho vào trong ống tay áo, không thèm nhìn ai, nhắm mắt nói: - Đứa học trò này của lão phu, nếu các người sợ nó không dám dùng, vậy để lão phu bảo nó bỏ hết quan chức, theo lão phu về thư viện nghiên cứu học vấn cho an nhàn, tội gì phải tới chỗ đó để chịu người khác nhốt vào như lợn cho mất tư cách.

- Bao Hi Nhân, ngươi về gặp bệ hạ thì chuyển lời giúp lão phu, lão phu dạy hắn thủ đoạn âm hiểm như thế từ bao giờ? Năm xưa thời tiềm đế bệ hạ cũng là đứa tâm địa thiện lương, hi vọng chút thiện lương đó còn chưa bị ngai vàng làm mất, giúp ta cầu xin bệ hạ, mãnh tướng Đại Tống ta không phải quá nhiều, mà là quá ít, đừng hủy hoại nữa.

Oa oa oa, Vân Tranh tròn mắt, suýt nữa nhảy lên vỗ tay, trời ơi quá ngầu, tiên sinh của mình uy phong quá, cứ tưởng chỉ giỏi đánh mình thôi, ai ngờ tới hoàng đế cũng dám lên tiếng chất vấn.

Bao Chửng vội chắp tay đứng dậy: - Bành Lễ tiên sinh chớ giận, bệ hạ không hề có yêu cầu thế, nếu người muốn trách tội, cứ trách Bao Chửng, là Bao Chửng cho rằng Vân Tranh trẻ tuổi mà tài hoa vượt trội, nên giám sát thích hợp, tránh đi nhầm đường, đem về kinh rèn rũa vài năm rồi trọng dụng.

Bành Lễ tiên sinh hừ một tiếng, phất ống tay áo bỏ đi, thế là Vân Tranh đường đường chính chính đi theo rồi, bảo Hầu Tử và Hàm Ngưu giơ cao áo tơi làm ô, tiên sinh tuổi cao, nếu sinh bệnh thì nguy.

Trương Phương Bình cười khổ: - Ông đắc tội với tiên sinh của người ta là không hay rồi, thằng tiểu tử đó là đứa có hiếu lắm, Vân gia không chiêu đãi ông đâu, giờ ông tới người ta đóng cửa không tiếp cũng không phải tội, thôi ở lại dịch trạm đi, không tới nhà ta, buổi tối chúng ta ngủ chung giường, ôn chuyện xưa, thế nào?

Bao Chửng là nhân vật gì chứ, thoáng sững sờ đã hiểu ra: - Hay lắm, hay lắm, đưa cả lão tiên sinh tới đây, các vị sử dụng tới thủ đoạn này để đối phó với lão phu kia à, không thấy cắt rứt lương tâm sao?

Trương Phương Bình cười lớn: - Cắn rứt chứ, cho nên mời Hi Nhân huynh về nhà ta, tối nay ta tự phạt ba chén rượu.

Bành Lễ tiên sinh dẫn Vân Tranh và Hầu Tử, Hàm Ngưu đi qua rừng cây mới dừng chân: - Còn không mau về quân doanh đi, ở lại đây làm cái gì, yên tâm, chút nước mưa này chưa làm vi sư chết được đâu.

- Một khi ngươi tới kinh sư, muốn rời đó khó hơn lên trời, Lỗ Thanh Nguyên gửi thư cho ta nói, nay triều đường đã loạn, Trần Chấp Trung khó giữ tướng vị, loại nịnh thần như Giả Xương Triều sẽ lên thay, Hạ Tủng và Đường Giới vì mấy lời nói mà bị đi đầy không chút dung tình, bệ hạ thay đổi thế này, làm người ta thấy vô cùng xa lạ bất an.

- Nghe nói nguyên nhân là vì một thải nữ tên Lâm Lam Lam, một đêm thăng tới mười cấp, chẳng lẽ sắp có chuyện sủng phi loạn chính hay sao? Lỗ Thanh Nguyên nói ngươi biết nữ nhân này, hôm qua vi sư mới nhận thư, hôm nay còn định đi hỏi ngươi đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi