TRỞ LẠI NHỮNG NĂM 80

Sáng sớm hôm sau, cả nhà Quan Thụ Lâm và Quan Quốc cùng đi tới trường.

Chủ nhiệm lớp Quan Viễn là một cô giáo trẻ tính tình ôn hòa, rất có trách nhiệm với học sinh, đặc biệt là những học sinh chăm chỉ có thành tích tốt như nhóm Quan Viễn. Sau khi biết chuyện cô chủ nhiệm đã đi tìm thầy giám thị hỏi thăm, không ngờ lại bị thầy giám thị mắng cho một trận.

Hôm nay cô chủ nhiệm biết phụ huynh nhóm Quan Viễn tới phòng làm việc của thầy giám thị, sợ bọn họ bị thiệt, cũng đi theo. Lúc bọn họ vào, thầy giám thị đang ân cần rót trà cho một người phụ nữ với vẻ tươi cười nịnh nọt. Cậu học sinh phách lối hôm qua cũng có mặt, ngồi bên cạnh người phụ nữ kia. 

Người phụ nữ kia vừa thấy bọn họ, lập tức nói, “Thầy Mã, là bọn nhóc này đánh con tôi đúng không?” giọng nói đầy sự khinh thường.

“A… Chuyện này…” Thầy giám thị ấp úng không nói nên câu. Hôm qua đã có rất nhiều người chứng kiến rốt cuộc là ai đánh ai, nên thầy giám thị cũng không tiện trợn mắt nói dối.

Ngô Tú Lệ tức giận cắt ngang, “Hừ! Rõ ràng là con cô đánh người, còn đổ vấy cho người ta! Cô xem con cô cao to thế kia, còn hai đứa nhỏ này chỉ cao bấy nhiêu, ai đánh ai có lý hơn? Con tôi bị bầm dập mặt mũi hết rồi, tôi nói cho cô biết, chuyện này tôi không dễ dàng cho qua đâu!”

Lý Anh cũng xắn tay áo lên, tỏ vẻ có thể nhào vào đánh nhau bất kỳ lúc nào.

Mẹ cậu học sinh kia lúc đầu tỏ vẻ cao ngạo, giờ thấy bộ dáng hùng hổ của Lý Anh và Ngô Tú Lệ, kinh hoảng hô, “Mấy người muốn làm gì?! Dám giở thói hung hăng ngay trong trường học hả? Thầy Mã!”

Thầy giám thị vội vàng đứng chắn trước mặt người phụ nữ kia, “Các vị phụ huynh có gì cứ từ từ nói! Đừng gấp!”

“Từ từ cái gì?! Nghe nói ông muốn đuổi học con tôi đúng không? Muốn đuổi thì đuổi đi! Ai thèm!” Lý Anh nổi điên nói.

Người phụ nữ kia nghe thấy ‘đuổi học’, lập tức hùa theo, “Đúng, đuổi học hết cả đám đi! Thầy Mã, mấy phụ huynh không có phẩm chất thế này chắc chắn cũng chẳng dạy dỗ được con cái cho ra hồn đâu! Đuổi sớm đi, đỡ mắc công trường ta lại bị bêu xấu vì những học sinh cá biệt như vậy!”

“Bộ trường học là nhà riêng của cô hay sao mà cô nói đuổi là phải đuổi?” Lý Anh cãi lại.

Người phụ nữ kia nói với vẻ mặt đắc chí, “Hừ! Biết chồng tôi là ai không? Chồng tôi chính là cục trưởng Cục Giáo Dục huyện Vân Sơn, muốn đuổi học đứa nào chỉ cần nói một câu là đủ! Hơn nữa, tôi bảo đảm sau khi bị đuổi khỏi trường, con mấy người sẽ không thể vào học bất kỳ một trường nào khác trong huyện này!”

Ngô Tú Lệ và Quan Thụ Lâm nghe vậy đều hốt hoảng, mặc dù không biết cục trưởng là chức gì, nhưng coi bộ là rất lớn, Mộc Mộc nhà họ ham học như vậy, nếu không được tới trường nữa, chẳng khác gì bị hủy cả tương lai rồi.

Người phụ nữ kia thấy Ngô Tú Lệ và Quan Thụ Lâm hốt hoảng cười càng thêm hả hê.

Lý Anh tức giận nói, “Mặc kệ chồng cô chức lớn cỡ nào, cũng phải làm việc theo lý chứ! Rõ ràng con tôi không sai, dựa vào đâu đòi đuổi học nó?!” Quan Quốc cũng gằn giọng chất vấn, “Thầy Mã, chẳng lẽ trường học xử lý mọi chuyện đều không phân đúng sai như vậy sao?”

Người phụ nữ kia gảy móng tay nói, “Mặc kệ tụi nó có sai hay không, tôi nói tụi nó sai là tụi nó phải sai! Thầy Mã, thầy mau nói gì đi chứ?”

“A, chuyện lần này đúng là ba học sinh Triệu Thanh Cốc, Quan Thạch Đầu, Quan Mộc Mộc đã sai, bị đuổi học ngay lập tức. Ngày mai sẽ có công văn chính thức, các vị phụ huynh mau dẫn con mình về nhà trước đi.” Thầy Mã nói.

Quan Quốc tức giận định xông lên cho thầy Mã một trận thì cửa phòng đột nhiên bị đạp văng ra. “Thầy Mã, tôi thật sự không biết thầy có quyền lớn dữ vậy đó! Việc quan trọng như đuổi học học sinh cũng không cần thông qua hiệu trưởng luôn.”

“Hiệu trưởng…” Thầy Mã chột dạ hô.

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc quay đầu lại, thấy ông Lý đang đứng bên cạnh hiệu trưởng. “Ông!” Hai người đồng thời kêu to. 

Ông Lý nghiêm mặt nói, “Hai đứa nhóc này! Bị bắt nạt cũng không biết nói với ông một tiếng, để im cho người ta bắt nạt vậy đó hả?!”

Hiệu trưởng ân cần đỡ ông Lý vào phòng, “Mời ngài ngồi đây ạ! Chuyện này đúng là do tôi quản lý không nghiêm, để cấp dưới nhân cơ hội làm bừa.”

Thầy Mã cứ như thấy quỷ, thầm nghĩ bình thường hiệu trưởng chỉ lo uống trà, đánh cờ, vội vàng tính chuyện trèo cao, sao hôm nay lại ân cần với ông già này dữ vậy? Chẳng lẽ đã chọc trúng người không thể chọc?!

Người phụ nữ kia biết mặt hiệu trưởng, bởi vì hiệu trưởng thường hay tới nhà tặng quà. di"/iễn.đàn/leq/eqyd/sdoon “Hiệu trưởng tới đúng lúc lắm! Thầy Mã đã quyết định đuổi học mấy học sinh cá biệt này, nhờ hiệu trưởng tranh thủ soạn thông báo chính thức ngay trong hôm nay luôn đi!”

Thầy hiệu trưởng đáp với vẻ mặt chính nghĩa, “Nhà trường đã điều tra rõ ràng, ba bạn học sinh này hoàn toàn không có lỗi, tất cả là do nhóm Tiền Hâm gây sự trước. Nhà trường quyết định nhóm Tiền Hâm sẽ phải xin lỗi ba bạn này, và bị kỷ luật với hình thức cảnh cáo.”

“Cái gì?!” Người phụ nữ kia hét lên, “Ông có biết tôi là ai không?!”

Hiệu trưởng chột dạ nói, “Tôi biết bà đây là vợ của cục trưởng Cục Giáo Dục, nhưng trước giờ trường luôn đối xử bình đẳng với tất cả các học sinh, không thể thiên vị bất kỳ một em nào.”

Thầy Mã nhận thấy mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát, xoa xoa mớ mồ hôi lạnh trên trán, yên lặng rúc vào góc phòng.

Mẹ Tiền Hâm nghe hiệu trưởng nói vậy, giận điên lên, thầm nghĩ trong huyện Vân Sơn ai dám không nể mặt mình, không ngờ hôm nay lại không trị được cái bọn nhà quê này!

Ông Lý ngồi im nãy giờ bỗng nhiên một tiếng, “Xem ra vị phụ huynh này không đồng ý lắm với quyết định của nhà trường. Cô cứ về nói với cục trưởng Cục Giáo Dục là có ý kiến gì thì cứ tìm Lý Quốc Phong nói.”

Hiệu trưởng biết ông Lý muốn bảo vệ mấy đứa nhỏ này tới cùng, vội nói, “Thông báo kỷ luật Tiền Hâm và hai bạn học sinh kia sẽ có ngay trong hôm nay, hi vọng gia đình sẽ phối hợp với nhà trường để thực hiện.”

Mẹ Tiền Hâm chỉ tay vào mặt hiệu trưởng, tức giận tới mức ngón tay run run, hô một câu, “Chờ đó!” rồi đùng đùng dẫn Tiền Hâm đi.

Hiệu trưởng cung kính hỏi ông Lý, “Ngài có muốn đi dạo một vòng quanh trường không ạ?”

Ông Lý khoát tay, “Quang cảnh ở đây đúng là không tệ, nhưng tư cách của giáo viên thì phải đề cao lên mới được!”

Hiệu trưởng gật đầu liên tục, “Dạ dạ dạ! Nhà trường sẽ lập tức tăng cường đề cao phương diện này!”

Ông Lý nghe vậy gật đầu một cái, rồi nghiêm mặt nói với Triệu Thanh Cốc, “Về lớp đi! Lần sau có chuyện gì phải lập tức nói cho ông biết ngay, nhớ chưa?”

Quan Viễn cười hì hì đáp thay Triệu Thanh Cốc, “Dạ nhớ ạ!”

Ông Lý sờ đầu Quan Viễn nói, “Ngoan. Con cũng về lớp đi.”

Về phòng học rồi Triệu Thanh Cốc mới nói, “Nìn ông Lý có vẻ không vui…”

Quan Viễn nhún vai, “Chắc là dỗi việc anh em mình không tìm ông nhờ giúp đỡ đó!”

Sau chuyện này quan hệ giữa Quan Mộc Mộc và Quan Thạch Đầu đã trở nên tốt hẳn. diếbdnn.đàn/lêq/uydb.đôn Quan Mộc Mộc cảm động việc Quan Thạch Đầu đánh nhau vì mình, dù có bị Quan Thạch Đầu bắt nạt cũng chỉ cười hì hì, khiến Quan Thạch Đầu mất đi niềm vui khi bắt nạt cậu ta.

Ngược lại, bên nhà Tiền Hâm hiện chẳng vui nổi. Cha Tiền Hâm đi làm về thấy bộ mặt hầm hầm của mẹ Tiền Hầm bèn hỏi, “Lại có ai chọc bà à? Ngày nào cũng thấy mặt hầm hầm!”

Mẹ Tiền Hâm lập tức thêm mắm dặm muối tuôn ra một tràng. Cha Tiền Hâm biết tính con trai, nói ngay, “Tôi còn không hiểu thằng nhóc này sao! Nó mà bị người khác bắt nạt hả? Bà cứ chiều nó tiếp đi, đến lúc nó gây chuyện rồi thấy!”

Tiền Hâm dù sao cũng chỉ mới học tiểu học, nghe vậy bĩu môi không dám lên tiếng.

“Quan trọng là lão hiệu trưởng chết tiệt kia, dám bắt Tiểu Hâm phải xin lỗi bọn nhà quê đó, còn nói sẽ kỷ luật với hình thức cảnh cáo! Rõ ràng là không xem ông ra gì mà!”

Cha Tiền Hâm giật mình nói, “Bà kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho tôi nghe thử xem!” 

Lúc này Mẹ Tiền Hâm không dám thêm mắm thêm muối nữa, tường thuật lại sự việc. 

Cha Tiền Hâm nghe vợ kêu gào muốn đuổi học nhóm Triệu Thanh Cốc vẫn tỏ vẻ thờ ơ như không chẳng cảm thấy có gì là sai, đến khi nghe tới tên Lý Quốc Phong, bàn tay cầm ly trà lập tức run lên. “Miêu tả thật kỹ bề ngoài của ông già kia coi nào!”

“Trông rất có khí thế. Hiệu trưởng vô cùng ân cần với ông ta, gọi ông ta là ông Lý.”

Nghe vậy, tay cha Tiền Hâm càng run dữ hơn. Tên hiệu trưởng kia rất cáo già nếu không phải đối phương có hậu thuẫn quá lớn, chắc chắn ông ta sẽ không dám làm như vậy.

“Rầm!” Ly trà rơi xuống đất vỡ tan tành. “Hai mẹ con bà biết kiếm chuyện cho tôi làm ghê!”

Mẹ Tiền Hâm hoảng sợ hỏi, “Sao vậy? Rốt cuộc ông già kia là ai?”

“Là cha của chủ tịch huyện!”

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Cha Tiền Hâm lắc đầu một cái, cảm giác thật bất lực. Ai cũng biết chủ tịch Lý có gốc bự, mấy người anh đều giữ chức vị quan trọng trong thủ đô, là những ngôi sao mới trong giới chính trị. Cha Tiền Hâm cũng muốn bám víu nhà họ Lý, nào ngờ lại bị vợ con phá hư. 

Cha Tiền Hâm nhanh chóng đứng dậy cầm áo khoác đi ra ngoài. Mẹ Tiền Hâm vội hỏi, “Ông đi đâu vậy?”

Cha Tiền Hâm vẫn không thèm quay đầu lại, đáp, “Đi xử lý đống lộn xộn hai mẹ con bà gây ra chứ đi đâu nữa!”

Chuyện sau đó thế nào Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc không rõ lắm, cũng không dư sức quan tâm, chỉ biết là Tiền Hâm đã không còn cao ngạo như trước và không thấy bóng dáng Thầy Mã trong trường nữa. Lúc này hai người còn chuyện quan trọng hơn phải lo.

Ông Triệu báo cho Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc biết tờ báo con trai ông đang làm đã đồng ý cho đăng. Con trai ông đã viết giùm luôn nội dung thông báo. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc xem thử, thấy rất chi tiết rõ ràng, nên vô cùng hài lòng. Giờ chỉ còn ngồi chờ phản hồi của những người quan tâm.

Mới qua một ngày đã có người tìm tới cửa. Người này sống ở huyện Lâm Sơn, lúc trước có việc tới huyện Vân Sơn, được người quen giới thiệu ăn thử thịt kho Viễn Cốc rồi thích luôn từ đó, thường hay chạy tới huyện Vân Sơn để mua thịt kho Viễn Cốc về ăn. 

Người này tìm tới nhà Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn theo địa chỉ ghi trên báo, sau khi thấy mặt hai người, lập tức trợn to mắt hỏi, “Hai đứa không đùa anh chứ? Hai đứa thật sự là chủ của Thịt Kho Viễn Cốc?”

“Sao? Anh cảm thấy chúng tôi không đủ tư cách à?” Quan Viễn cười hỏi.

“Không phải, không phải! Chỉ là kinh ngạc quá thôi! Xin chào, tôi tên là Thượng Minh.” 

Thượng Minh là một thanh niên trẻ chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, dám nghĩ dám làm, đang suy nghĩ nên làm gì để kiếm tiền thì nghe nói về chính sách kinh tế mới của nhà nước, lập tức linh cảm thời cơ đã đến.

Sau khi giới thiệu tên xong, Triệu Thanh Cốc nói thẳng vào chủ đề luôn, “Hẳn là anh đã ăn thử thịt kho của chúng tôi, biết chất lượng cũng như tiềm năng của nó rồi. Một huyện chúng tôi chỉ trao quyền cho một tiệm duy nhất, do đó nếu chúng ta hợp tác thành công, ở huyện anh sẽ chỉ có một mình tiệm anh là được bán thịt kho của Viễn Cốc.”

Thượng Minh nghe vậy vô cùng vui mừng, như thế cạnh tranh sẽ bớt đi rất nhiều.

“Tất nhiên chúng tôi sẽ có những yêu cầu nhất định như không được dùng thịt kém chất lượng, phải mua gia vị đã pha sẵn ở chỗ chúng tôi vân vân... Để đảm bảo mùi vị thịt kho tiệm anh giống y hệt mùi vị thịt kho ở đây, như vậy mới đúng với nhãn hiệu Thịt Kho Viễn Cốc. Anh có ý kiến gì không?” Triệu Thanh Cốc hỏi Thượng Minh.

Thượng Minh lắc đầu liên tục, “Không! Hai cậu không nói thì tôi cũng muốn làm như vậy! Dù gì phải ngon người ta mới chịu mua chứ!”

“Vậy thì tốt! Chúng ta bàn tiếp việc chia tiền lời. Anh phụ trách hết việc kinh doanh, sau đó phân năm phần tiền lời cho chúng tôi. Tiền mua gia vị pha sẵn tính riêng. Dĩ nhiên sẽ có ưu đãi là công thức gia vị bí truyền của chúng tôi không bán cho người ngoài, chỉ những ai gia nhập hệ thống Thịt Kho Viễn Cốc mới mua được.” dagiễn.dn;afl;/lêqSglstylđ"on Triệu Thanh Cốc nói những quy định đã bàn bạc trước với Quan Viễn.

Thượng Minh ngạc nhiên hỏi lại, “Ý là hai cậu không cần lo gì hết, chỉ ngồi không cũng lấy năm phần tiền lời?”

Triệu Thanh Cốc gật đầu xác nhận. “Năm phần này xem như là phí cho việc chúng tôi cung cấp nhãn hiệu Thịt Kho Viễn Cốc. Hẳn là anh đã thấy tình hình buôn bán của Thịt Kho Viễn Cốc ở huyện Vân Sơn, anh cảm thấy nếu chúng tôi tự mở chi nhánh ở những nơi khác thì có kiếm được tiền không?”

Thượng Minh lập tức đáp, “Tất nhiên là được rồi!”

“Như vậy nếu chúng tôi mở thêm chi nhánh tự kinh doanh, tất cả tiền lời sẽ thuộc về chúng tôi cho nên thực ra bên thiệt là chúng tôi mới đúng.” Triệu Thanh Cốc uống một hớp trà, thong thả nói ra kết luận.

Thượng Minh cứ cảm giác không đúng chỗ nào đó, nhưng không chỉ ra được là chỗ nào, “Vậy sao hai cậu không tự kinh doanh?”

Triệu Thanh Cốc đáp, “Bởi vì chúng tôi còn nhỏ, lại muốn đi học, không có nhiều thời gian rảnh xử lý việc kinh doanh. Hơn nữa đó là cách mở rộng Thịt Kho Viễn Cốc nhanh nhất.”

Thượng Minh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Triệu Thanh Cốc lại bổ sung, “Chúng tôi sẽ phái người tới kiểm tra định kỳ, nếu như phát hiện thịt kho bên anh làm kém chất lượng, chúng tôi sẽ lập tức hủy bỏ quyền gia nhập hệ thống của anh.”

Thượng Minh nhìn Triệu Thanh Cốc một hồi, hỏi, “Cậu thật sự vẫn còn là thiếu niên à?”

Quan Viễn buồn cười thầm nghĩ ‘yêu quái già’ chân chính đang ngồi kế bên đây này!

Triệu Thanh Cốc hỏi lại, “Sao?”

Thượng Minh nói, “Chỉ là cảm giác ở trước mặt cậu, tôi bỗng nhiên trở thành tên ngốc.”

Quan Viễn nhịn hết nổi, bật cười ha ha. Triệu Thanh Cốc nể tình Thượng Minh đã chọc cho Quan Viễn vui vẻ, mời, “Anh ở lại ăn cơm đi rồi hẵng về.”

Thượng Minh thầm nghĩ mời ăn một bữa cơm gia đình bình thường thôi, có cần tỏ vẻ như mời ăn sơn hào hải vị vậy không? Đến khi cơm nước xong, Thượng Minh ôm bụng ngồi phịch trên ghế, thầm cảm thán: đây quả thật là bữa cơm ngon nhất trong số các bữa cơm được ăn từ trước tới giờ!

Chỉ sau một bữa cơm, Thượng Minh càng có lòng tin với việc gia nhập hệ thống Thịt Kho Viễn Cốc. Khi Thượng Minh yêu cầu làm hợp đồng, Triệu Thanh Cốc lại nói, “Không vội. Chờ chúng tôi khảo sát xem anh có đủ tư cách không đã.”

Thượng Minh vốn tưởng đã xong, không ngờ còn tiết mục ‘khảo sát’ này nữa, mặt như đưa đám, hỏi, “Khảo sát thế nào?”

“Việc này anh không cần lo, chúng tôi có cách của mình, chờ khảo sát xong tự nhiên sẽ báo kết quả cho anh biết.”

“Cũng được. Mất khoảng bao lâu?” Thượng Minh hỏi.

“Không lâu lắm đâu, chỉ khoảng ba bốn ngày thôi.” Đây là việc ông Lý đề nghị từ trước, và đã chủ động nhận lấy.

Ông Lý giao thiệp rộng, chừng hai ngày đã tìm hiểu rõ ràng về Thượng Minh. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc cảm thấy Thượng Minh là người có thể tin được, qua ngày thứ ba, nhân lúc Thượng Minh còn ở huyện Vân Sơn, hẹn gặp mặt ký hợp đồng luôn.

Thượng Minh ở lại nhà Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc hai ngày học cách làm thịt kho với Quan Quốc, lúc đi mang theo lượng gia vị dùng được khoảng mười ngày. Nếu không do Triệu Thanh Cốc nói gia vị để lâu không ngon, ảnh hưởng tới hương vị của thịt kho, e là Thượng Minh đã đòi mua luôn một tháng.

Sau Thượng Minh, lần lượt có mấy người nữa tới, tất cả đều cách huyện Vân Sơn không xa, bởi vì đã từng ăn thịt kho Viễn Cốc nên mới tin tưởng tìm đến.

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn tiếp tục thực hiện quy trình như với Thượng Minh, trong vòng mười ngày liên tục ký sáu bảy cái hợp đồng.

Mười ngày sau, Thượng Minh hào hứng quay lại. Quan Viễn vừa nhìn là biết Thượng Minh đã thành công. Lâm Sơn là một huyện lớn gần huyện Vân Sơn, danh tiếng của Thịt Kho Viễn Cốc đã lan tới từ trước, cho nên Thượng Minh mới có thể nhanh chóng thành công như vậy.

Thượng Minh mang theo ba trăm tệ tiền lời cho Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. Nói cách khác, chỉ trong vòng mười ngày, Thượng Minh đã kiếm được sáu trăm tệ. Lần này Thượng Minh mua gia vị xong, một hai đòi ở lại ăn một bữa cơm do Triệu Thanh Cốc nấu xong mới chịu về.

Hệ thống Thịt Kho Viễn Cốc đang phát triển từng bước ổn định, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc không cần tự kinh doanh vẫn thu được tiền lời đều đều.

Ngược lại, lúc này nhà họ Quan đang trong cảnh mây mù ảm đạm.

Tiếng gào của Dương Tú Thúy truyền đi thật xa, khiến cả thôn tò mò chạy lại xem thử chuyện gì, khi thấy Quan Mãn Nguyệt với đôi chân bị đánh gãy, ai ai cũng kinh hoảng hô lên. điếhn.đànl;qe/quydodnzshoư/dn Quan Mãn Nguyệt như bị điên, tóc tai rối bù, miệng nói toàn mấy lời ô uế, nguyền rủa. 

Thì ra, cách đây một tháng, trong lúc lên cơn, Vương Thế Huy đã đánh gãy chân Quan Mãn Nguyệt. Nhà họ Quan biết chuyện, kéo nhau tới gây náo loạn vẫn không làm gì được nhà họ Vương. Vương Thế Huy mắc bệnh tâm thần, đánh chết người cũng không phải vào tù nữa là. Huống chi mục đích chính của Quan Hà và mấy anh em Quan Mãn Thương là vòi tiền chứ chẳng phải để đòi lại công bằng cho Quan Mãn Nguyệt.

Nhà họ Quan tới gây náo loạn, nhà họ Vương tức giận bắt đầu ngược đãi Quan Mãn Nguyệt. Lần này, Dương Tú Thúy không yên lòng, một hai đòi đi theo mấy cha con Quan Hà tới nhà họ Vương cho bằng được, mới phát hiện Quan Mãn Nguyệt đã trôi qua những ngày không bằng heo chó. Không thể không thừa nhận Dương Tú Thúy thật sự rất yêu thương hai cô con gái, sau khi thấy tình trạng thê thảm của Quan Mãn Nguyệt, mặc kệ Quan Hà quát tháo thế nào, vẫn kiên quyết dẫn Quan Mãn Nguyệt về nhà chăm sóc, thề không bỏ qua cho nhà họ Vương.

Nhà họ Vương cũng muốn tống khứ cô con dâu què cho lẹ, cò kè mặc cả với Quan Hà hồi lâu, cuối cùng quyết định cho Quan Hà năm trăm tệ, Vương Thế Huy và Quan Mãn Nguyệt ly hôn.

Dương Tú Thúy khóc suốt đường về, tới nhà mắt đã sưng húp lên. Người trong thôn thấy Quan Mãn Nguyệt như vậy đều động lòng trắc ẩn. Có người nóng tính còn hô hào muốn đi đánh nhà họ Vương một trận cho họ biết cái giá phải trả khi dám bắt nạt người thôn mình. Sau đó không biết là ai tiết lộ nhà họ Quan đã nhân việc này vòi tiền nhà họ Vương, những người nhiệt tình kia mới thôi, người ta không thèm quan tâm sống chết của con gái họ, mình là người ngoài ồn ào cái gì?!

Chẳng mấy chốc chuyện Quan Mãn Nguyệt bị đánh gãy chân còn ly dị đã truyền khắp thôn Quan Gia. Ngay cả Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc cũng biết, lúc qua nhà Quan Viễn chơi đều nói năng rất thận trọng, thỉnh thoảng lại lén nhìn Quan Viễn với ánh mắt phức tạp. Quan Viễn phát hiện, ngạc nhiên kéo Quan Thạch Đầu hỏi, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Quan Thạch Đầu muốn nói lại bị Quan Mộc Mộc kéo lại. Quan Viễn cười nguy hiểm, “Không chịu nói thì từ nay về sau đừng tới đây ăn cơm nữa.” Chiêu này quả thực đã đánh trúng chỗ yếu của Quan Thạch Đầu. 

Quan Thạch Đầu vội hất tay Quan Mộc Mộc ra, trịnh trọng nói, “Cả thôn đều đang bàn tán chuyện cô nhỏ của đại ca đó! Bọn Đại Tráng cũng gọi cô ta là người què, nhưng em và Mộc Mộc thì không hề!”

Quan Viễn bật cười, “Quan Mãn Nguyệt không phải là cô tôi nữa rồi, người ta muốn nói gì kệ người ta, chẳng liên quan gì tới tôi hết.”

Quan Thạch Đầu nghe vậy thở phào một hơi, thầm nghĩ: xem ra mẹ nói đúng rồi, nhà họ Quan đã khiến đại ca vô cùng thương tâm, không thèm xem bọn họ là người thân nữa.

Quan Mộc Mộc nói nhỏ, “Mộc Mộc không thích cô Quan Mãn Nguyệt kia.”

Quan Viễn hỏi, “Sao vậy?”

“Bởi vì trước kia cô ta cứ chế giễu Mộc Mộc bẩn, còn nói Mộc Mộc là thằng nhóc được nhặt lên từ hầm phân.” Quan Mộc Mộc đặc biệt để ý chuyện người khác chê mình bẩn, nay đã có thể tự chăm lo cho bản thân, luôn giữ mình ‘sạch bóng’ cả ngày.

Quan Viễn nghe vậy chỉ biết thở dài, Quan Mãn Nguyệt ơi Quan Mãn Nguyệt, cô làm gì mà cả đứa bé năm tuổi cũng chán ghét thế này. Quả nhiên đúng như ông bà ta nói, người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.

Triệu Thanh Cốc biết chuyện, cẩn thận quan sát Quan Viễn mấy ngày thấy cậu thật sự không bị ảnh hưởng mới yên tâm. Hai người ăn ý với nhau không ai nhắc tới bất kỳ chuyện gì dính líu đến nhà họ Quan hết.

Nhưng, trên đời luôn có những kẻ có mắt như không tồn tại. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc không thèm quan tâm bọn họ, bọn họ lại tính kế đu bám hai người.

Quan Mãn Nguyệt điên điên khùng khùng mấy ngày, rốt cuộc dưới sự chăm sóc cẩn thận hết lòng của Dương Tú Thúy cũng tỉnh táo lại, níu tay Dương Tú Thúy xin được trị chân, “Mẹ, chân con có thể trị hết, thật đấy! Con đã tìm hiểu rồi! Mẹ kêu cha cho tiền trị đi! Chẳng lẽ mẹ nhẫn tâm nhìn con gái mẹ sống lay lắt cả đời như vậy sao?”

Dương Tú Thúy vừa nghe chân Quan Mãn Nguyệt còn trị được, vô cùng vui mừng tìm Quan Hà nói chuyện. Quan Hà chưa trả lời có chịu hay không, Quan Mãn Thương đã nhảy dựng lên đầu tiên, “Mẹ! Mẹ nghe ai nói bậy vậy! Chân Quan Mãn Nguyệt đã gãy hẳn rồi còn trị gì được nữa?!”

Dương Tú Thúy lập tức phản bác, “Không thử sao mày biết không trị được?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi