TRỞ LẠI NHỮNG NĂM 80

Tiền Chu ‘ừ’ một tiếng.

Cả phòng kinh ngạc nhìn về phía Tiền Chu.

“Cậu là người có thành tích trội nhất lớp, ra trường chắc chắn sẽ có đường ra tốt hơn, sao lại ký với công ty đó?”

Tiền Chu nhún vai, “Trực giác thôi.”

Nghe vậy, các bạn khác không tiện nói thêm gì nữa.

Tiền Chu nhìn đi nhìn lại bản hợp đồng, đầu ngón tay ma sát lên mấy chữ ‘Truyền Thông Cốc Viễn’, nhớ tới tòa nhà cao tầng rộng lớn và những gì thấy được trong đó, ánh mắt dần trở nên kiên định, không thành công hẳn cũng ‘thành nhân’!

Hôm sau nhóm sinh viên mới ký hợp đồng được dẫn đi giới thiệu công ty một vòng. Qua vài ngày, có người đưa cho mấy quyển kịch bản, xem họ có hứng thú với cái nào không.

Tiền Chu cầm kịch bản về, đọc mê mẩn hết hai ngày hai đêm, sau đó vội vàng tới công ty, tìm giám đốc trình bày ý kiến. “Em thấy cả ba kịch bản này đều có tiềm năng! Khi nào thì bắt đầu được ạ? Đã tìm được đạo diễn chưa?”

Giám đốc bình tĩnh đáp, “Ba bộ này đều do cậu phụ trách.” Thật ra khi nghe chỉ thị như vậy, giám đốc cũng thầm cảm thán: quả là tuổi còn quá nhỏ, làm cái gì cũng tùy tùy tiện tiện.

Tiền Chu không dám tin vào tai mình, “Nhưng em vẫn chưa tốt nghiệp, chưa từng làm đạo diễn cho một bộ phim nào…”

“Ở trường hẳn là đã từng đúng không?”

Tiền Chu gật đầu, “Dạ. Nhưng đó đều là bài tập, khác một trời một vực với phim thật…”

Giám đốc gật đầu tán thưởng, cũng còn tự biết mình biết ta. “Đây là ý của tổng giám đốc.”

Tiền Chu bước ra khỏi cửa chính công ty trong tình trạng như mộng du. d,

ie/annnlf/eq/td,nl"ndnol.đô;nln Lúc ký hợp đồng cứ nghĩ khi nào công ty có phim, may mắn lắm là được đi theo làm phó đạo diễn học hỏi một ít kinh nghiệm, rồi từ từ sẽ thành đạo diễn thực thụ, nào ngờ đùng một cái thành luôn đạo diễn, toàn quyền quyết định.

Tiền Chu cảm thấy áp lực, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng biết ơn, sờ sờ khuôn mặt hốc hác vì không ngủ hai ngày liền, thầm nghĩ: để không phụ kỳ vọng của tổng giám đốc, cũng để cho mình một tương lai tốt đẹp, nhất định phải cố gắng hết sức mới được!

Sau Truyền Thông Cốc Viễn, công ty bất động sản, công ty khai phá mạng, công ty điện tử này nọ lần lượt ra đời. Cốc Viễn trở thành tập đoàn đa lĩnh vực.

Nửa năm sau, bộ phim ‘Quyết Định’ do Tiền Chu làm đạo diễn công chiếu, gây oanh động toàn quốc. Nhờ nó diễn viên chính, diễn viên phụ gì đều bỗng chốc thành ngôi sao. Tiền Chu cũng trở thành đạo diễn mới nổi, ‘nóng’ tới mức bỏng tay.

Tất cả diễn viên trong ‘Quyết Định’, từ chính tới phụ thật phụ đều là người của Truyền Thông Cốc Viễn. Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn dùng phương thức đào tạo ngôi sao của tương lai bồi dưỡng diễn viên của công ty, quả nhiên đã thành công.

Lúc này những sinh viên được chọn lại không tới ký hợp đồng hồi trước, thấy bạn học xưa không bằng nay lại hơn hẳn mình, đều hối hận không thôi. 

Cốc Viễn cũng chỉ qua một đêm đã được mọi người biết đến, không ngờ tập đoàn này đã thâm nhập vào nhiều lĩnh vực tới vậy, chẳng những khai phá bất động sản, hiện cả xây dựng cũng không tha. Về phần mạng internet và điện tử, trừ một số ít người biết, những người bình thường hầu như chưa từng nghe qua. Mọi người đều tò mò chủ của số sản nghiệp khủng bố này là ai. 

Lúc này Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đang bận đàm phán với đối tác. 

Thời Trang Viễn Cốc đã gặt hái thành công vang dội khắp Trung Quốc. Hiện giờ ngồi trước mặt Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn là đại diện một thương hiệu thời trang của Mỹ. di"m;lên/alk"nnnlqb;m/lê/quý,do.,đn Họ thích thú với phong cách thời trang của Viễn Cốc, tìm đến bàn chuyện hợp tác.

Sau một hồi bàn bạc, Viễn Cốc đồng ý hợp tác, sẽ phái người phụ trách và chuyển giao thiết kế qua.

Đại diện phía đối tác vươn tay vuốt mồ hôi trên trán, thở phào một hơi như vừa đánh xong trận chiến ác liệt, nói, “Triệu Thanh Cốc, cậu rất tuyệt!” dứt lời giơ ngón cái lên.

Triệu Thanh Cốc mỉm cười bắt tay, đáp, “Ai cũng mong có một đối tác thông minh đúng không? Ít nhất như vậy mới có thể bảo đảm lợi ích lâu dài cho cả đôi bên.”

Những lời này Triệu Thanh Cốc nói bằng tiếng Trung nên bên kia không hiểu. Lúc này phiên dịch có đất dụng võ, nhanh chóng dịch lại bằng tiếng Anh. Đại diện bên Mỹ nghe xong, cười gật đầu liên tục, “Đúng đúng đúng!”

Tiễn đại diện bên Mỹ đi xong, Triệu Thanh Cốc nói với mấy quản lý đứng phía sau, “Hôm nay mọi người vất vả rồi, về nghỉ sớm đi.”

Nhóm quản lý cung kính chào Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn rồi mới ra khỏi phòng làm việc.          

Triệu Thanh Cốc sờ bụng Quan Viễn, hỏi, “Đói bụng rồi đúng không?”

Quan Viễn lắc đầu, “Dạ chưa. Có điều thấy mệt chết đi được.”

Triệu Thanh Cốc véo nhẹ mũi Quan Viễn, cười nói, “Đã bảo ở nhà nghỉ ngơi không chịu, cứ đòi đi theo anh, mệt ráng chịu.”

Quan Viễn ôm cổ Triệu Thanh Cốc làm nũng, “Một mình anh càng cực, ít nhất em có mặt có thể chia sẻ với anh một ít.”

Triệu Thanh Cốc nghe vậy, cúi đầu hôn trán Quan Viễn với vẻ mặt cưng chiều. Quan Viễn lập tức hạnh phúc nở nụ cười.

“Chưa muốn lên đại học thật à?” 

Quan Viễn vừa cọ đầu vào ngực Triệu Thanh Cốc vừa nói, “Em mới mười ba tuổi, không vội. Nhờ trường học bảo lưu kết quả để thi tốt nghiệp sau. Em muốn thừa dịp này sửa sang lại tư liệu trong không gian một chút, từ nay trở đi chuyên tâm thiết kế.”

“Em vui là được. Về ăn cơm thôi.”

Năm năm sau.

Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Quan Viễn.

Tờ mờ sáng Triệu Thanh Cốc đã thức dậy nấu mì trường thọ cho Quan Viễn, cứ nghĩ tới qua ngày hôm nay Quan Viễn đã là người trưởng thành, ánh mắt càng thêm nóng bỏng.

“Ưm…” Quan Viễn vươn bàn tay thon dài như trúc ra khỏi chăn dụi mặt, sau đó duỗi người, vô tình để lộ thân thể cao gầy cân xứng và làn da bóng loáng như vừa được bôi sữa tươi.

Đúng lúc Triệu Thanh Cốc bước vào phòng ngủ, bắt gặp Quan Viễn để lộ vòng eo thon gầy, ánh mắt tối sầm, “Cẩn thận đừng để cảm lạnh.” Dứt lời tiến lại lôi chăn đắp cho cậu.

“Anh...” Quan Viễn mơ màng hô, cười khúc khích nhìn Triệu Thanh Cốc.

Nụ cười này lại khiến Triệu Thanh Cốc không nhịn nổi nữa, cúi đầu hôn lên môi Quan Viễn. Cậu lập tức nhắm mắt lại, vươn tay ôm lấy cổ anh. Mấy năm qua, hai người thân thiết đã thành quen.

Triệu Thanh Cốc hôn cho tới khi Quan Viễn không thở nổi mới thả ra.

“Mau dậy nào. Còn chuẩn bị tiệc tối nữa.”

“Dạ. Anh ôm em.”

Triệu Thanh Cốc cười với vẻ mặt cưng chiều, ẵm Quan Viễn lên.

Đến khi ăn xong bữa sáng, Quan Viễn mới xem như tỉnh hẳn, hỏi, “Tiệc tối gì? Sao em không biết?”

“Chúc mừng em tròn mười tám tuổi, đương nhiên là phải có tiệc rồi.”

Năm năm qua, dưới sự điều hành của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, Cốc Viễn đã trở thành một tập đoàn khổng lồ ở Trung Quốc, dựa vào những công nghệ và kỹ thuật tương lai Quan Viễn có thúc đẩy kinh tế Trung Quốc tiến vào thời kỳ hưng thịnh, thậm chí từ từ tiến gần Mỹ. 

Nhờ khai phá internet, tập đoàn Cốc Viễn sớm vượt qua các tập đoàn đa quốc gia khác không biết bao nhiêu lần. Bên cạnh đó, hai người cũng đã cống hiến kỹ thuật nồng cốt cho quốc gia, giúp bọn họ có được lợi ích và sự bảo vệ lớn nhất từ chính phủ. Dĩ nhiên những phần bọn họ chuyển giao cho chính phủ sẽ dùng trong quân sự. 

Hiện tại phần mềm của Cốc Viễn đã có mặt khắp thế giới, nhờ làm tốt công tác bảo mật, các bên khác muốn trộm kỹ thuật cũng không trộm được, khiến họ hận tới nghiến răng nhưng vẫn không thể không mua.

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn trở thành một trong ‘những nhân vật’ cần bảo vệ tuyệt đối của Cục An Ninh Quốc Phòng Trung Quốc.

Hai người ăn sáng xong, thong thả bước ra cổng. Tài xế đã chờ sẵn, cung kính mở cửa xe, chở hai người tới tòa nhà lớn của tập đoàn Viễn Cốc. Tới nơi, tài xế mở cửa cho hai người vào, sau đó cất xe trong bãi đỗ, vào phòng nghỉ tùy thời chờ chỉ thị.

Tài xế nhờ đi theo Triệu Thanh Cốc, đã tận mắt thấy không biết bao nhiêu ‘nhân vật lớn’ khiến cha mẹ vẫn luôn chê con trai ngu ngốc không kiếm được công việc đàng hoàng giờ cũng phải tự hào.

Mấy năm qua, đã có vô số người hỏi thẳng lẫn bóng gió chuyện của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, nhưng tài xế đều không tiết lộ lấy một chữ, hẳn là nhờ vậy mới có thể ở lại tới tận bây giờ.

Tập đoàn Viễn Cốc đã nhanh tay mua hết đất cả khu phồn hoa nhất thủ đô, xây dựng trụ sở chính sáu mươi sáu tầng cao ngất chọc thẳng lên trời, chỉ dành riêng cho Cốc Viễn.

Mùa đông ở thủ đô luôn lạnh khủng khiếp, Triệu Thanh Cốc quàng khăn Quan Viễn cẩn thận, xác nhận không bị lọt gió mới dắt cậu đi vào tòa nhà.

Tiếp tân vừa thấy hai người vào, nhanh chóng hô chào, “Tổng giám đốc! Cậu chủ!”

Tất nhiên ‘cậu chủ’ là chỉ Quan Viễn. Không biết mọi người đã truyền nhau thế nào, chỉ biết hiện giờ tất cả mọi người trong tòa nhà này đều kêu cậu là ‘cậu chủ’.

Cô tiếp tân chẳng biết tại sao đặc biệt kích động, nhìn theo bóng lưng hai người thầm nghĩ: một ngầu một dễ thương, nhìn kiểu nào cũng thấy vô cùng xứng đôi! 

Hẳn là thêm một vài năm nữa cô tiếp tân sẽ biết đó chính là biểu hiện của ‘hủ nữ điển hình’.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi