TRỞ VỀ - PHÙ HOA



"Đồ nhi đưa sư phụ đi thực hiện lời hẹn"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Lời Liên Hề Vi vừa thốt ra, đến cả Chấp Đình cũng giật thót.

Yến Vân Ca chỉ nói vậy, không ngờ nàng sẽ đồng ý, nàng ta sững người sau đó bật cười, "Tốt, ngươi đã đồng ý thì chớ có hối hận đấy!"
Dù Chấp Đình biết sư phụ không bao giờ đồng ý chuyện ấy nhưng vẫn hơi thấp thỏm, kéo áo sư phụ: "Sư phụ chờ tí…"
"Đừng nói nữa." Liên Hề Vi bắt lấy tay đồ đệ, "Hôm nay sư đồ chúng ta có nạn cùng chia, muốn ngủ thì ngủ chung!"
Chấp Đình sửng sốt: "...!Hả?"
Yến Vân Ca: "Không ngờ ngươi là loại người này.

Nếu ngươi đã ra yêu cầu như thế, ta cũng không tiện từ chối.

Ba người thì ba người."
Yến Vân Ca cười rạng rỡ, dẫn hai sư đồ vào trong một lầu gác hoa lệ tinh tế.

Trong vườn hoa này, ngàn hoa đua sắc, đâu đâu cũng là cảnh đẹp tú lệ, cách trang trí trong lầu gác càng bộc lộ ra nét tao nhã và phóng khoáng.

Người sống ở nơi thế này thường người ta sẽ cho rằng là mỹ nhân huệ chất lan tâm, nhưng trên thực tế, chủ nhân Yến Vân Ca của nó khác xa mười tám ngàn dặm.
Yến Vân Ca này mang dáng vẻ nam tử, mặc y phục của nữ nhưng không có chút khí chất nữ tử nào.

Nhưng khi nàng ta giới thiệu khung cảnh xung quanh với hai sư đồ, có thể nhìn ra nàng ta đầy một bụng thơ văn.


Nếu không phải vì nàng ta có thói thích bắt người thì Liên Hề Vi vẫn rất vui lòng kết bạn với nàng ta.
"Màn đêm sắp buông xuống rồi, ngươi tỏ ra bình tĩnh như vậy làm ta cảm thấy nghi ngờ đó." Yến Vân Ca rót một ly rượu cho Liên Hề Vi.

Liên Hề Vi ôm kiếm ngồi trong đình, không chút do dự uống cạn ly rượu Yến Vân Ca đẩy tới.
Yến Vân Ca cười hài lòng, sau đó rót rượu cho Chấp Đình: "Tiểu đồ nhi cũng uống đi."
Chấp Đình đang giơ tay định nhận thì Liên Hề Vi cản lại, "Nó không uống rượu, để ta cho."
Yến Vân Ca lại rót thêm một ly cho nàng, "Đồ nhi ngươi không uống thật là đáng tiếc quá, ngươi có biết rượu này được ta ủ dụng tâm cỡ nào không, những nơi khác không có mà uống đâu.

Vả lại nguyên liệu dùng để ủ rượu đều thuộc loại đặc biệt chính tay ta pha chế đó, cũng rất hữu ích với người tu tiên như các ngươi."
Liên Hề Vi gật gật đầu, "Ừm, mùi vị không tệ thật."
Liên Hề Vi và Yến Vân Ca lưu phiên uống hết bình rượu, Liên Hề Vi lên tiếng trước: "Cũng trễ rồi, nên nghỉ ngơi thôi."
Yến Vân Ca: "Ái chà, sao ngươi còn nóng ruột hơn ta vậy, ta…"
Câu còn chưa nói hết, Yến Vân Ca cảm thấy cơ thể tê dại, không thể động đậy cũng không thể nói chuyện.

Liên Hề Vi đứng dậy, vác nàng ta đi vào phòng, sau đó đặt nàng ta lên giường, đắp kín chăn.

Tuy giường của Yến Vân Ca không to nhưng chen chúc ba người vẫn ổn.
Liên Hề Vi đẩy Yến Vân Ca vào trong cùng, lấy chăn chặn lại ở giữa, sau đó ngồi xuống giường, vỗ vỗ mép giường nói với Chấp Đình: "Qua đây ngồi đi, đêm nay sư đồ chúng ta ở đây ngủ với Yến Vân Ca một đêm."
Chấp Đình ngồi xuống giường, liếc Yến Vân Ca đang điên tiết mà không thể mở miệng, "Sư phụ, con thấy ý ngủ cùng của nàng ta không phải là ngủ như này." 
Liên Hề Vi thẳng thắn đáp: "Nhưng ý của ta là ngủ như này."
Cách một tấm chăn, hai sư đồ tán gẫu với nhau, chịu đựng ánh mắt đầy công kích của Yến Vân Ca.

Sau nửa canh giờ, ánh mắt phẫn nộ của Yến Vân Ca dần biến thành nghi hoặc.
Liên Hề Vi ngoái đầu sang nhìn nét mặt nàng ta, hỏi: "Ngươi tò mò vì sao ta uống rượu mà không có khác lạ phải không?"
Yến Vân Ca: "..."
Liên Hề Vi bật cười, "Ngươi tưởng ta là ai, thứ rượu nhỏ nhoi như vậy mà cũng định làm đảo lộn ý thức của ta à."
Cứ thế, Yến Vân Ca nằm thẳng đơ trên giường suốt một đêm.

Đến sáng hôm sau, Liên Hề Vi giải huyệt cho nàng ta, "Được rồi, yêu cầu của ngươi ta đã hoàn thành, bây giờ tới lượt ngươi giao Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa cho ta."
Yến Vân Ca hừ một tiếng, đỡ cổ bước xuống giường, "Ta đồng ý sẽ cho ngươi một trăm loài hoa, đợi đi."
Một lát sau, Yến Vân Ca mang một trăm loài hoa ra đặt trước mặt Liên Hề Vi.

Liên Hề Vi nhìn lướt qua, nói: "Không có Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa."
Yến Vân Ca hừ lạnh, "Ta chỉ đồng ý cho ngươi một trăm loài hoa chứ nói cho ngươi Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa hồi nào.

Ngươi chơi xỏ thì ta không được chơi lại à?"
Liên Hề Vi: "..."
Chấp Đình đằng hắng một tiếng, kéo kéo sư phụ, nhỏ giọng nói: "Sư phụ chớ giận, hay là để Chấp Đình thương lượng với Yến cô nương.

Con nghĩ cô nương ấy cũng là người nói lý lẽ, chỉ cần nói hợp tình hợp lẽ là được, cô nương ấy chắc chắn sẽ thấu hiểu mà đồng ý giúp chúng ta thôi."
Liên Hề Vi cảm thấy đồ đệ nghĩ quá đơn giản nhưng không tiện cự tuyệt hắn mãi nên đành đồng ý.
Chấp Đình thấy sư phụ gật đầu thì quay sang nói với Yến Vân Ca: "Yến cô nương, ta muốn nói chuyện riêng với cô, có thể dời bước đến thủy đình bên kia không?"
Liên Hề Vi nhìn đồ đệ và Yến Vân Ca đang nổi giận đùng đùng vào đình nói chuyện, đương ngẫm nghĩ có nên nghe xem bọn họ nói gì hay không, linh khí hội tụ trên tay rồi lại tan đi.

Thôi bỏ đi, nếu đồ đệ đã muốn nói chuyện riêng thì mặc kệ nó vậy, dù sao cũng có nàng ở đây trông coi, không xảy ra chuyện gì được.
Trong mắt Liên Hề Vi, Chấp Đình vô cùng lễ phép, luôn mỉm cười nói chuyện với Yến Vân Ca giống như đang thương lượng với nàng ta.

Nhưng đối với đương sự là Yến Vân Ca thì hoàn toàn chẳng phải thế.
Lúc đầu, Yến Vân Ca không có ấn tượng gì quá sâu sắc với Chấp Đình, chỉ cảm thấy hắn là một quân tử lễ độ, từ đầu tới cuối đều rất hiền lành, đặc biệt là khi ở trước mặt sư phụ, hắn là một đồ nhi ngoan hiền hiếu thảo.
Nhưng hiện tại, Yến Vân Ca nghe những lời hắn thốt ra mà nổi da gà.

Nàng ta cảm thấy ánh mắt nhìn chằm chằm mình của hắn như chiếc lồng giam đầy sát ý, cả người ngồi im cứng đơ.
Nàng ta vừa đổ mồ hôi lạnh vừa nghe người thanh niên bề ngoài tươi cười ôn hòa, lời nói lại hoàn toàn đối lập với biểu cảm.
"Sư phụ ta là người nói lý, người hết cách với ngươi là vì người không muốn làm ra chuyện trái với đạo nghĩa công bằng, cũng không thích miễn cưỡng người khác.

Nhưng ta thì không, để đạt được mục đích ta có thể không từ thủ đoạn.

Hiện tại sư phụ ta cần Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa, nếu ngươi chịu đưa thì tốt, nếu ngươi không chịu, vậy thì để đạt được thứ mình muốn, ta không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
"Sau khi đến Vạn Hoa Thiên Kính này, ta nghe được rất nhiều lời đồn, hiểu được một số chuyện.

Quá khứ và tất cả những gì ngươi làm ta cũng đã đoán ra, nên ta biết nơi này có ý nghĩa quan trọng với ngươi như thế nào, ngươi không sống thoải mái tự tại như vẻ bề ngoài.

Người để tâm quá nhiều thứ rất dễ bị uy hiếp, ngươi nói xem có phải không?"
"Thật ra, ngươi đưa Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa cho chúng ta cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi.

Nếu ngươi đồng ý cho, ta có thể hứa làm giúp ngươi một việc sau này.

Nhưng nếu ngươi không đồng ý…" Ánh mắt Chấp Đình lạnh lẽo, ngập tràn sát ý, nhìn chằm chặp Yến Vân Ca, nói: "Ta bảo đảm, trong vòng ba ngày, vườn hoa này của ngươi và Vạn Hoa Thiên Kính ngươi bảo vệ kia sẽ gặp phải tai ương mà ngươi không thể nào tưởng tượng nổi.

Ngươi thật sự muốn vì một nhánh hoa mà hy sinh mọi thứ sao?"
Dưới uy áp lạnh lẽo của Chấp Đình, Yến Vân Ca miễn cưỡng tìm lại được tiếng nói của mình nhưng bất giác hạ thấp giọng nói: "Ngươi… ngươi không phải đệ tử chính phái sao, nếu sư phụ ngươi biết ngươi làm chuyện này thì nàng ta sẽ thế nào!"
Chấp Đình vẫn cười nói, "Làm sao ta có thể để sư phụ biết chứ.

Nếu sự việc thật sự đến bước đường mà ta nói, thứ sư phụ ta nhìn thấy chỉ là nơi này gặp phải ôn dịch, là do thiên tai, không phải do người gây ra, càng chẳng có liên can gì tới ta."

Liên Hề Vi chờ một lúc thì thấy đồ đệ quay trở ra.
"Sư phụ, Yến cô nương đồng ý đưa Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa cho chúng ta rồi."
Liên Hề Vi ngạc nhiên, "Yến Vân Ca đâu phải người dễ bị thuyết phục, con nói gì với nàng ta vậy? Đừng có nói con giấu sư phụ đồng ý yêu cầu quá đáng gì đó của nàng ta nha?"
Vừa lúc Yến Vân Ca bước ra nghe được câu này, biểu cảm của nàng ta càng khó coi hơn.

Yến Vân Ca muốn nói gì đó nhưng thấy ánh mắt hàm ý cười của Chấp Đình nhìn qua, nàng ta đành nuốt lời muốn nói xuống.
Chấp Đình giải thích với sư phụ: "Yêu cầu của Yến cô nương là dùng Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa để đổi lấy sau này chúng ta giúp cô ấy một chuyện, sư phụ thấy sao?"
Liên Hề Vi đồng ý một cách sảng khoái: "Được chứ." Nàng nhìn sắc mặt không được tốt cho lắm của Yến Vân Ca, khó hiểu nói: "Đồng ý dễ dàng như vậy không giống phong cách của ngươi nhỉ."
Chấp Đình cười nói: "Sư phụ đừng nói vậy, Yến cô nương không phải là người thấy chết không cứu."
Yến Vân Ca: "Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa cho các ngươi rồi đó, mau đi đi, chỗ này của ta không hoan nghênh các ngươi."
Liên Hề Vi nhìn theo bóng lưng vội vã bỏ đi của Yến Vân Ca, vỗ vỗ tay đồ đệ: "Nơi không hoan nghênh sư phụ lại tăng thêm một chỗ rồi, còn liên lụy tới con."
Hai người lấy được Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa rời khỏi Vạn Hoa Thiên Kính.

Liên Hề Vi nghịch thứ chẳng giống hoa tí nào trên tay, "Cái này dùng như nào?"

Chấp Đình cẩn thận thu lại nhánh hoa từ tay nàng, "Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa này phải dùng sau khi sư phụ kết thúc chín lần luân hồi.

Bây giờ cứ để cho con bảo quản, sư phụ yên tâm, đồ nhi nhất định không để người gặp chuyện gì đâu."
"Đương nhiên ta tin Chấp Đình, tính mạng của sư phụ giao cho con rồi đó." Liên Hề Vi nhìn ngọn núi phía xa, "Ừm, vậy bây giờ chúng ta đi… " Bất chợt nàng ôm ngực, nhíu mày.
Chấp Đình thấy vậy hỏi: "Sư phụ, có phải người thấy tức ngực, linh lực bị rút cạn nhanh chóng không?"
"Phải, ý con là lại sắp có biến hóa rồi hả?" Dứt lời, Liên Hề Vi cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ngực đau quặn thắt khiến nàng không thể nào đứng vững.

Chấp Đình nhanh nhẹn đỡ lấy nàng, thấp giọng an ủi, "Sư phụ đừng sợ, con sẽ canh chừng cho người."
Lần biến đổi thứ hai kéo dài gần một canh giờ, lúc Liên Hề Vi tỉnh lại, nàng bỗng thấy Chấp Đình trước mắt mình trở nên cao to vô cùng.
"Ta biến thành cái gì vậy?" Tuy còn có thể nói chuyện nhưng linh lực thì chẳng còn đâu.

Không hiểu sao nàng cảm thấy cơ thể mình rất nặng nề, tay chân chẳng nhấc lên nổi.
Chấp Đình quỳ một gối trước mặt nàng, biến ra một tấm gương đặt ra trước.

Liên Hề Vi nhìn kỹ, thấy trên mặt gương hiện ra hình hài một con… rùa xanh.
"Tại sao là rùa thế?" Liên Hề Vi điên cuồng đập móng lên chăn nệm mềm mại.
Chấp Đình khó xử nói: "Cái này con cũng không ngờ.

Chín lần biến hóa mỗi lần mỗi khác, biến thành cái gì phải đợi sau khi biến xong mới biết được.

May mà sư phụ còn nói chuyện được, vậy là trong bất hạnh có may mắn rồi."
Liên Hề Vi cố gắng vươn móng chân tới tấm gương: "Rùa thì rùa, tại sao lại là rùa xanh vậy!"
Chấp Đình: "Thế là sư phụ không hài lòng với màu này ạ?"
Liên Hề Vi: "Chứ sao nữa."
Chấp Đình: "Tấm lòng sư phụ tựa biển rộng, đồ nhi cảm thấy hổ thẹn."
Liên Hề Vi: "Giờ chúng ta đang ở đâu?"
Chấp Đình: "Chúng ta đang nghỉ tạm trong một căn khách đi3m ở Bạch Lộ tiên phường."
Liên Hề Vi: "Bạch Lộ tiên phường? À, ta sực nhớ mình còn một việc chưa làm nhưng thời gian cũng sắp gần kề, lần này toi rồi."
Chấp Đình lo lắng cho nỗi lo của sư phụ, hỏi: "Chuyện gì vậy ạ? Có cần con làm giúp sư phụ không?"
Liên Hề Vi suy nghĩ giây lát rồi nói: "Dạo trước ta nhận lời mời của một người bạn, hắn mời ta đi bình phẩm một thanh kiếm lạ, hắn ở trong Bạch Lộ sơn trang của Bạch Lộ tiên phường ấy.

Thời gian bọn ta hẹn hình như là tối nay, mà bây giờ ta thành thế này không tiện đi gặp hắn, hay là Chấp Đình con đi thay sư phụ đi."
Chấp Đình: "Vâng, cũng được, vậy đồ nhi dẫn sư phụ cùng đi."
- Hết chương 81 -
NNPH lảm nhảm:
Tui hứa chân thành là qua tháng 8 sẽ up chương đều đặn và full truyện nhanh nhất có thể (cũng gần 1 năm rồi chứ ít đâu)..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi