TRỞ VỀ - PHÙ HOA



"Nợ đào hoa"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Liên Hề Vi bất ngờ xuất chưởng đánh về phía Hỗn Phân Phi cô nương.

Hỗn trang chủ yêu con gái như mạng thấy cảnh này lập tức nổi điên lên, xông về phía Liên Hề Vi, hét to: "Hiếp người quá đáng!"
Liên Hề Vi chẳng buồn nhìn ông ta, nàng nâng tay phải lên, vô số kiếm quang bay ra chặn lại công kích của ông ta.

Trong chớp mặt, Hỗn Phân Phi bị giữ chặt, Liên Hề Vi không chút do dự xé phăng da mặt của nàng ta.
Một chuỗi sự việc chỉ diễn ra trong tích tắc, đến khi mọi người hoàn hồn lại thì phát hiện lớp da Liên Hề Vi xé xuống đang ngọ nguậy, mà Hỗn Phân Phi cô nương bị nàng đánh một chưởng bình an vô sự, đang nhắm mắt nằm trong lòng nàng.
"Một con yêu da nhỏ bé mà cũng đẩy các con đến bước đường này cho được, còn bị người ta tìm tới cửa hỏi tội." Một tay Liên Hề Vi ôm cô nương kia, một tay siết yêu da đang ngọ nguậy, lạnh lùng nói.
Tắc Dung và Tắc Tồn đầy hổ thẹn cúi thấp đầu.

Liên Hề Vi nhìn sang Hỗn trang chủ, đến giờ phút này ông ta cũng đã hiểu ra ngọn nguồn câu chuyện, cảm thấy ngượng ngùng, lúng túng nói: "...!À."
Liên Hề Vi nói: "Chỉ là một con yêu da bám vào người của lệnh thiên kim, thế mà Hỗn trang chủ không nhìn ra ư."
Hỗn trang chủ: "...!Thật hổ thẹn, ta quá thương con gái nên nhất thời sơ suất.

Với lại ta chưa từng gặp con yêu da này, không dám so sánh với Hề Vi kiếm chủ hiểu nhiều biết rộng."
Con yêu da bị Liên Hề Vi siết trong tay kêu la thảm thiết, tiếng la đinh tai nhức óc của nó khiến mọi người cảm thấy tê cả hàm răng.


Hỗn Phân Phi cô nương tỉnh lại giữa tiếng la hét ầm ĩ.

Thứ đầu tiên nàng ta nhìn thấy sau khi mở mắt là gương mặt nghiêng của Liên Hề Vi đang ôm mình.

Nàng ta ngẩn người một lúc lâu.
Liên Hề Vi liếc nàng ta một cái rồi giao trả cho Hỗn trang chủ, "Nàng ấy không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy hôm lấy lại tinh khí là ổn.

Chuyện này chỉ là hiểu lầm nên đến đây cũng nên chấm dứt thôi."
Hỗn trang chủ không dám nhiều lời, vội vã đưa con gái còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra xuống núi.

Còn hai huynh đệ Tắc Dung và Tắc Tồn ở lại đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Tuy phần lớn thời gian sư phụ là người rất dễ nói chuyện, có yêu cầu gì cũng sẽ đáp ứng, nhưng lúc nổi giận thì cũng rất đáng sợ, vả lại nàng ít khi ra tay dạy dỗ, mà đã ra tay thì là bọn họ xui xẻo rồi.
Tắc Tồn thấy sư phụ im lặng hồi lâu không nói câu nào bèn lên tiếng lấy lòng, "Sư phụ à."
Liên Hề Vi xụ mặt, miết qua miêt lại con yêu da trong tay làm nó nhăn nhúm thành một cục chẳng kêu la nổi nữa.
"Sư phụ, thật ra lần này…"
Tắc Tồn chưa nói hết, Liên Hề Vi lên tiếng: "Loại yêu da này thường sinh trưởng ở lối vào Ma vực, có thể đụng chạm đến thứ này chứng tỏ các con đã vào đó rồi.

Không hổ là đồ đệ của ta, dũng cảm lắm, tu vi nhường ấy mà dám vào Ma vực rồi."
Giọng điệu này chắc chắn không phải khen ngợi, Tắc Dung lặng lẽ cúi đầu thấp hơn, Tắc Tồn cũng không dám nhõng nhẽo nữa.

Trước khi bọn họ xuống núi, sư phụ đã chỉ rõ những nơi vô cùng nguy hiểm, với tu vi trước mắt của hai người thì không thích hợp đến những nơi đó, bọn họ đã đồng ý không đi rồi.

Nhưng sau đó, y thấy hiếu kỳ nên mò đến lối vào Ma vực, kết quả đụng phải loài yêu da này, còn suýt làm hại vị cô nương kia.

Vì nguyên nhân do bọn họ mà ra, lại không biết đường giải quyết, chỉ còn nước cầu cứu sư phụ.

Bởi thế y mới chịu mất mặt để Hỗn trang chủ kéo về hỏi tội.
"Sư phụ, Tắc Tồn biết sai rồi, Tắc Tồn cam lòng chịu phạt nhưng lỗi của việc này chỉ có mình con gây ra, huynh trưởng bị con liên lụy thôi, xin sư phụ đừng trách phạt huynh ấy." Tắc Tồn ngoan ngoãn nhận lỗi.
Liên Hề Vi: "Tất nhiên ta biết là con gây chuyện, Tắc Dung vững vàng hơn con, vi sư không cho nó đi mà nó nhất quyết muốn đi mạo hiểm.

Nhưng nó cũng có lỗi, bởi vì thường ngày quá dung túng cho con nên khi cả hai đứa cùng xuống núi nó vẫn không có cách nào quản thúc con.

Chuyện này xem như một lần răn dạy cho nó vậy."
Xong đời rồi, chuyến này trời muốn diệt ta thật mà! Hai huynh đệ đang nghĩ như thế thì thấy đại sư huynh bỗng bước vào, ánh mắt hai người tức thì cháy bừng lên tia hy vọng.

Nếu nói trên thế gian có người có thể khuyên sư phụ, làm sư phụ thay đổi quyết định thì chắc chắn người đó chỉ có thể là đại sư huynh! Bình thường đại sư huynh rất yêu thương bọn họ, chỉ cần đại sư huynh nói giúp mấy câu, không chừng có thể giảm nhẹ hình phạt.
Chấp Đình đi vào, nhìn hai sư đệ một cái rồi đi đến bên cạnh sư phụ, nhìn con yêu da trên tay nàng, nói: "Con này là yêu da xanh, chẳng trách hai sư đệ hết cách với nó."
Liên Hề Vi hỏi: "Nghe có vẻ con cũng đi Ma vực rồi, từng thấy loài yêu này sao?"
Chấp Đình cười gật đầu, "Đi rồi ạ."

Liên Hề Vi: "Ừm, xem ra con xuống núi đi cũng nhiều nơi đấy chứ."
Tắc Dung Tắc Tồn: "..." Tại sao tụi con đi thì bị mắng còn đại sư huynh đi thì không sao!
Hình như nhìn ra suy nghĩ của bọn họ, giọng Liên Hề Vi lạnh đi, "Vi sư biết các con đang nghĩ cái gì, nếu tu vi của hai đứa cũng như đại sư huynh con thì một cái Ma vực bé xíu, đi cũng không sao."
"Sư phụ bớt giận." Chấp Đình trấn an nàng, nói: "Dù sao thì các sư đệ cũng còn trẻ, phải rèn luyện nhiều mới được."
Liên Hề Vi: "Rèn luyện? Được, vậy phạt các con đi xuống đáy biển ở ba năm, rèn luyện cho tốt vào."
Vừa dứt lời, Tắc Tồn gào khóc nói: "Sư phụ! Ở đáy biển ba năm lâu lắm!" Nói đoạn lại liếc mắt sang Chấp Đình.
Chấp Đình nở nụ cười hiền hòa trấn an y, quay đầu đề xuất với sư phụ, "Hình phạt này thật sự quá nhẹ rồi, huống hồ chỉ rèn luyện nhục thể của các đệ ấy, chi bằng tăng thêm nhiệm vụ mò kim trong xoáy nước dưới đáy biển.

Như vậy vừa rèn được linh thức vừa rèn được tinh thần.

Đến khi các đệ ấy trở ra, tin chắc sẽ có tiến bộ rõ rệt."
Tắc Tồn đờ người, đến cả Tắc Dung cũng không kìm được ngẩng đầu lên.

Đại sư huynh không những không giúp bọn họ mà còn tăng thêm hình phạt cho bọn họ ư?! Người này chắc chắn không phải đại sư huynh mà bọn họ quen biết!
Liên Hề Vi nhướn mày, "Ồ? Hiếm dịp con không bảo vệ chúng nó, thế thì theo ý của con mà thực hiện đi."
Chuyện này không còn cơ hội xoay chuyển nữa, Tắc Tồn và Tắc Dung đành chịu, quay về thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi biển.

Hai người họ vừa đi, Liên Hề Vi buông con yêu da ra, yêu da được giải thoát, không còn bộ dạng nhụt chí khi nãy, nó hóa thành tia sáng định chạy trốn nhưng nhanh chóng bị hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng kẹp lại.
Liên Hề Vi chống cằm nhìn đại đồ đệ, hài lòng gật đầu, "Chấp Đình lại có tiến bộ rồi, đối phó với loại yêu da này nhẹ nhàng như thế.

Thứ này tặng cho con làm đồ chơi, vi sư đi luyện kiếm đây."
Yêu da cứ thế rơi vào tay Chấp Đình, hắn mang ra làm thành đèn lồng rồi tặng cho hai sư đệ sắp phải xuống biển chịu khổ.
"Chiếc đèn này có thể chiếu sáng dưới đáy biển đen ngòm, các đệ buồn chán thì nghe nó la hét cũng được." Chấp Đình ôn hòa xoa đầu hai sư đệ đáng thương rồi đặt chiếc đèn lồng làm bằng yêu da vừa xấu vừa đáng sợ vào lòng Tắc Tồn, sau đó tàn khốc tuyên bố, "Đến giờ rồi, vào đi."
"Đại sư huynh." Tắc Tồn còn định nói tiếp thì Chấp Đình mỉm cười, vận lực trên tay, đẩy y lọt vào xoáy nước.

Tắc Dung nhìn thảm cảnh của đệ đệ, lui lại một bước nói với Chấp Đình: "Đại sư huynh, bảo trọng!" Sau đó cũng nhảy vào trong xoáy nước.
Chấp Đình chấp tay sau lưng đứng trước xoáy nước, nụ cười tắt dần.

Hắn nhìn xoáy nước cuộn trào liên miên không dứt, thở dài nói: "Chỉ mong các đệ không phụ tấm lòng của sư phụ.

Đợi khi các đệ ra ngoài, có lẽ đại chiến cũng đến gần, khi đó, ta và sư phụ không thể bảo vệ các đệ, chỉ có gia tăng sức mạnh của bản thân, các đệ mới có thể bình an vượt qua kiếp nạn này."
Thiếu đi Tắc Tồn ồn ào lắm chuyện và Tắc Dung trầm mặc nhưng chu đáo, Chủ phong trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Liên Hề Vi đến tìm Chấp Đình, đột nhiên cảm thấy không quen lắm khi Thanh Trúc Lý của hắn yên tĩnh như thế.

Ngược lại, Chấp Đình đã quen, hắn đang ngồi trên ghế trúc, tay cầm ly trà, tắm mình dưới ánh nắng ban mai, tràn đầy cảm giác nhàn nhã tự tại.
"Chấp Đình, ta thấy con lâu lắm rồi không luyện kiếm, sao nào, đi Thí Kiếm Đài tỉ thí với sư phụ không?" Liên Hề Vi ngồi xuống chiếc ghế cạnh đồ đệ.
Chấp Đình quay đầu nhìn nàng, không trả lời mà nói: "Sư phụ đã lâu không xuống núi rồi."
"Thật sự không có chuyện gì xảy ra sao?"
Đây là lần thứ ba Chấp Đình hỏi câu này, hai lần trước Liên Hề Vi đều lấp li3m cho qua.


Nàng thở dài, đỡ trán, "Chấp Đình quả nhiên tinh tế, đúng là vi sư gặp phải vấn đề nan giải nhưng chuyện này ta nghĩ con cũng không giúp được đâu."
Chấp Đình: "Sư phụ cứ nói xem, không chừng Chấp Đình thật sự có cách giúp sư phụ phân ưu."
Liên Hề Vi lưỡng lự giây lát rồi nói: "Ta gặp phải một người khó giải quyết."
Chấp Đình: "Ồ?"
Liên Hề Vi: "Cô ả muốn gả cho ta, hoặc là ta gả cho ả."
Chấp Đình: "...!Ồ?"
Nhắc tới chuyện này, nét mặt Liên Hề Vi trở nên muộn sầu bất lực, "Lần trước ta biến thành nam thân, tuy rằng sau này biến về rồi nhưng ta thấy nam trang dễ hành tẩu bên ngoài hơn, thế là bèn cải trang nam tử đi lại trên đường, kết quả gặp phải một vị tiên hữu.

Ả ta ngộ nhận ta làm nam tử, đem lòng yêu thương ta, mặc dù sau này ta đã nói rõ thân phận của mình nhưng ả ta vẫn bám dính không buông."
"Ta bất đắc dĩ phải tránh né ả ta đủ kiểu, nhưng mà ả ta và sư huynh ả có năng lực bất phàm, lần nào cũng bị tìm ra, sau đó cứ bám theo ta, thật khiến ta khổ không nói nên lời."
Chấp Đình: "Sư phụ luôn không thích day dưa với người khác, theo lẽ thường người sẽ rút kiếm nói chuyện nhưng lần này lại chọn cách tránh đi, hẳn là có nội tình?"
Liên Hề Vi gật đầu: "Đúng là có, lúc trước ta đi thăm dò ở Ma vực suýt gặp nguy hiểm, may nhờ có hai người họ giúp đỡ mới có thể thoát thân.

Bọn họ có ơn với ta, ta cũng không tiện đao kiếm tương hỗ với bọn họ."
Không đánh được thì chỉ đành trốn thôi, nếu ở ngoài bị phát hiện thì trốn về địa bàn của mình.

Chấp Đình đã hiểu vì sao dạo gần đây sư phụ ở yên trong Doanh Châu không xuống núi nửa bước rồi.
Hắn lắc đầu nói: "Nhưng mà sư phụ, theo như người nói, vị tiên hữu đó cố chấp như thế, cho dù sư phụ về Doanh Châu nàng ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc mới phải.

Sư phụ có dự định gì không?"
Liên Hề Vi lẳng lặng lắc đầu, "Con biết đó, vi sư không giỏi xử lý mấy việc này."
Chấp Đình biết rõ, người theo đuổi sư phụ rất nhiều, người tìm đến Doanh Châu càng đếm không xuể.

Phần lớn trong số đó đều là hắn đuổi đi giúp sư phụ nên rất nhiều người trong đó nàng còn chẳng biết là ai.
Chấp Đình: "Vậy…"
Bấy giờ, một đệ tử dưới Chủ phong truyền tin lên Thanh Trúc Lý, nói rằng Cát Âm và Lạc Dương của Âm Dương Nhai đến bái phỏng thiếu sơn chủ.
Liên Hề Vi: "..."
Nhìn thấy phản ứng của sư phụ, Chấp Đình hiểu ngay, "Chủ nợ của sư phụ đến rồi đấy ư?"
Liên Hề Vi: "Chủ nợ?"
Chấp Đình: "Nợ đào hoa."
- Hết chương 94 -.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi