TRỜI QUANG MÂY TẠNH (TỄ THANH)

Minh Châu, bên ngoài sứ quán Cao Ly, đó là nơi chiêu đãi sứ giả Cao Ly, nói là sứ giả, chẳng qua cũng chỉ là mấy thương nhân, có điều là hàng hóa buôn bán càng quý giá, thì sẽ do quan viên Trung Quốc tự mình định giá, bán ra, hơn nữa còn đem hàng hóa chuyển thẳng đến kinh thành.

Thanh Quân thức dậy trong quán trọ phổ thông, quần áo y đẹp đẽ, ngôn ngữ và cử chỉ đều giống với thương nhân Cao Ly.

Y mang theo hàng hóa, còn có một người hầu. Sau khi trọ lại Minh Châu, liền đi tiếp xúc với người môi giới, nếu đã bán hàng hóa, nghiễm nhiên trông vào chỉ là một thương nhân ngoại quốc tầm thường.

Quạt trắng của Cao Ly bán rất chạy trong nước, vừa đến cảng, liền gần như bị đám người môi giới tranh nhau sạch.

Hàng hóa của Thanh Quân là vải vóc, y ở cảng Lễ thành nhiều năm, đương nhiên biết loại hàng nào chuyển về Trung Quốc thì bán chạy, nhưng y không muốn làm người khác chú ý.

Ở lại quán trọ mấy ngày, là đang chờ Thẩm Chi Bạc.

Người hầu còn nhỏ tuổi, Thanh Quân đặt tên nó là Hải Đường, mới mười ba mười bốn tuổi, người Cao Ly, Thanh Quân đối xử với nó rất tốt, tính giống như chủ, cũng là người ít lời, cẩn thận.

Dặn Hải Đường chú ý đến quầy quán trọ nhiều hơn, chờ một người đàn ông vận đồ đen, ung dung hào hoa phú quý, có hai ba đồng tử theo hầu.

Đương lúc Thẩm Chi Bạc hỏi danh sách chỗ chủ quán trọ Thanh Quân ở, Hải Đường liền đi tới kính cẩn hành lễ, Hải Đường có thể nói vài từ tiếng Hán, dẫn Thẩm Chi Bạc vào phòng trọ.

Hải Đường dẫn lối ở phía trước, lòng thầm nghĩ bạn của chủ nhân cũng thong dong hào hoa quý phái như vậy. Tướng mạo hơn người, có điều chỉ đến một mình mà không có tôi tớ.

Thẩm Chi Bạc vẫn vận đồ đen như trước, năm năm, hắn hầu như chẳng có gì thay đổi, vẫn là một người nho nhã tuấn tú.

Hầu cận Thanh Quân đẩy cửa vào, Thẩm Chi Bạc đứng cạnh cửa hồi lâu, hắn nhìn Thanh Quân, trừ vui ra thì càng kinh ngạc nhiều hơn.

Người đã từng tái nhợt tiều tụy người nay biến mất, đứng trước mắt hắn, là một người đàn ông phong hoa tuyệt đại, mi mắt hàm chứa ý cười.

Hai người ôm chặt nhau.

Hải Đường chốt cửa lại, đứng bên cạnh, sững sờ nhìn.

“Hải Đường, ngươi đi báo chủ quán chuẩn bị rượu và thức ăn.”

Sau khi ôm chầm nhau, Thanh Quân giục Hải Đường, y và Chi Bạc có rất nhiều chuyện muốn nói.

“Ha ha, trang phục này của ngươi, vậy mà lại là của người Cao Ly, giống quá, nếu ngươi không mở miệng, ta gần như không dám nhận quen đâu.”

Thẩm Chi Bạc vỗ vai Thanh Quân, hắn vui lắm. Vì để nghênh tiếp người bạn về nước này, hắn ngày đêm bôn ba chạy từ kinh thành tới. Đề phòng tùy tùng không đáng tin, vào đến cảng Minh Châu hắn liền sai bọn họ đi, một mình tự đi tìm Thanh Quân.

“Không, không hẳn, cũng không phải chỉ bởi quần áo Cao Ly, Thanh Quân à, ngươi mập lên.”

Thẩm Chi Bạc nhìn kỹ Thanh Quân từ đầu đến chân, Thanh Quân của năm năm trước, gầy quắt, gần như không phải người sống, Thanh Quân của năm năm sau, thong dong hào hoa quý phái, mắt tỏa ý cười, tựa như được tái sinh vậy.

“Niết bàn tái sinh.”

Thanh Quân hiểu rõ sự thay đổi của mình, rồi lại như không hiểu rõ lắm tại sao mình lại thay đổi như vậy. Là bởi vì, có thể sống như chim biển đó sao?

“Nào, ngồi xuống đây, ta bắt mạch cho ngươi.”

Thẩm Chi Bạc kéo Thanh Quân ngồi xuống giường, hắn lấy chiếc ghế ngồi đối diện Thanh Quân, giữ cổ tay Thanh Quân, bắt mạch.

Thẩm Chi Bạc đã là một thầy thuốc lão luyện, hắn chăm sóc Thanh Quân nhiều năm rồi, biết Thanh Quân có bệnh cũ không dứt, mạch tượng hiện mạch hư[0], khí huyết lưỡng hư, tinh khí đều hao hụt.

[0] mạch hư: cho thấy tinh khí không đủ, dương khí ít, suy yếu không có sức lực… 

“Sao nào?!”

Thanh Quân khẽ cười, cơ thể mình, chính mình rõ nhất.

Thẩm Chi Bạc yên lặng buông ra, ngón tay cọ qua lòng bàn tay Thanh Quân, lòng bàn tay ấy ấm áp.

Im lặng nhìn y, lại nhìn kỹ thần sắc y, hắn gần như muốn khóc. Thẩm Chi Bạc khẽ lắc đầy, khóe mắt nhuốm ướt.

Thanh Quân từng là một bệnh nhân rất khó trị của hắn, Thẩm Chi Bạc từng dốc hết kiến thức của mình ra cứu y, rồi lại chỉ có thể trừng mắt nhìn y dần gầy xọp, mấy phen gần chết, vì chứng tư uất dai dẳng.

Lòng người yêu đuối ra sao, lòng người lại mạnh mẽ cỡ nào.

Chi Bạc, ta muốn đến Hoa Sơn tế bái chú và Kỳ Minh.

Thanh Quân bình tĩnh nói ra hai từ này, giống như đang nói chuyện nhà thường ngày vậy.

“Được chứ, ta đưa ngươi đi.”

Thẩm Chi Bạc gật đầu liên tục.

“Hai năm trước quán chủ Tĩnh Huyền sửa chữa lại nhà gỗ ở hồ băng, thường có khách ghé hồ băng ngắm tuyết, tốt nhất đêm hãy đi.”

Từ những lời này cũng biết, năm năm này, Thẩm Chi Bạc đã từng đến hồ băng. Với Thẩm Chi Bạc, đó là nơi nhớ mãi chẳng thể quên, khi ấy hắn và Tử Huyền chân nhân gần như đã tính làm bạn vong niên (bạn không kể tuổi tác).

Không lâu sau khi người đi, xích sắt trên đỉnh Lạc Nhạn bị một trận bão tuyết cuồng phong làm đứt, không ai có thể tới nữa.”

Thẩm Chi Bạc không có võ công, thuở còn trẻ mỗi lần lên Lạc Nhạn thì đều là Thanh Quân hoặc Kỳ Minh dùng giỏ đan kéo hắn hoặc là dìu hắn lên.

“Thanh Quân, có một chuyện, ta cảm thấy nhất định phải nói cho ngươi biết.”

“Hai tháng trước, chân nhân được minh oan, ta lên Hoa Sơn, đúng lúc gặp được Hàn Tễ Cảnh.”

“Ngươi không hỏi sao ta nhận ra hắn sao? Thật sự rất giống. Đời người hoài uổng, vừa trông thấy hắn vậy, thực sự như cách mấy đời.”

“Giống đến bảy tám phần, nhưng chung quy cũng không phải Kỳ Minh.”

Mình năm đó, trầm luân, không thể tự kiềm chế, giờ vật đổi sao dời, cũng đã có thể thản nhiên đối mặt.

Kỳ Minh đã vùi trong núi trên đỉnh Lạc Nhạn nhiều năm qua, người chết há có thể sống lại.

“Hắn biết thân phận của ngươi, thậm chí còn biết cả ta. Hắn hỏi thăm tin tức của ngươi từ ta, nhưng ta chưa nói cho hắn biết.”

“Nghe hắn nói, Kỳ Minh là anh họ của hắn, chẳng trách sao tướng mạo lại giống nhau như vậy.”

“E rằng biết được từ đâu đó đi, chuyện cũ gia tộc nhà họ chỉ sợ càng khiến hắn thêm phiền não mà thôi. Mà ta, chung quy trước kia gây khá nhiều phiền phức cho hắn.”

Năm năm sau, thiếu niên đường hoàng kia chắc đã trở thành một người đàn ông anh tuần trầm ổn rồi nhỉ. Y muốn tưởng tượng Kỳ Minh năm hai mươi tuổi, ba mươi tuổi trông như thế nào, nhưng nghĩ vậy, không khỏi sẽ điên mất.

“Chuyện ngươi bảo ta điều tra, ta nhờ bạn bè trong kinh giúp tìm hiểu, người nọ hình như vẫn ở trong tử ngục, lại nghe đâu tháng bảy đại xá thiên hạ, hắn đã được thả ra, nhưng mà tin tức cũng không quá chính xác.”

Thẩm Chi Bạc cũng giống như cha mẹ hắn, ở lại trong kinh khám bệnh cho quan lại quyền quý, quảng giao, tin tức linh thông.

“Biển người mênh mông, như mò kim đáy bể.”

Trong thư của Thẩm Chi Bạc và Thanh Quân trước kia từng nhiều lần đề cập đến Vệ Tích. Người này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

“Nếu như có người nhà, thì còn có thể báo ân, đáng tiếc hắn đúng là một thân một mình.”

Thanh Quân thở dài, nếu như người còn sống, y muốn được tận mắt nhìn thấy hắn.

Hai người bạn cũ nhiều năm, dừng ở ngoài Minh Châu một đêm, ngày thứ hai liền cùng nhau mua thuyền tiến về Hàng Châu.

Khi Thanh Quân còn trẻ từng đến nhà Thẩm Chi Bạc một lần, là khu nhà quyền qúy ở phía nam, trong nhà người hầu như mây.

Lần thứ hai đi vào, không nghĩ là hơn mười năm sau, trong chớp mắt, thật sự có thể nói là “Ngày chia ly quân chưa thành gia thất, bỗng đâu hay con cái thành đàn.”[1]

[1] Đây là câu trong bài Tặng Vệ Bát Xử Sĩ của Đỗ Phủ, nghĩa là ngày từ biệt bạn chưa kết hôn, nay gặp lại thì con cái đã thành bầy cả rồi. Đã có dịch giả dịch rồi, có điều mình ngại nhắc đến bản dịch của các bậc cha chú ở đây, nên tự phịa ra văn đồng nát. Xin thông cảm =))

Đến phủ họ Thẩm, Thẩm Chi Bạc gọi vợ và hai đứa con ra gặp mặt. Vợ kiều tiểu[2]lại dịu dàng, con trai cùng lắm mới ba tuổi, con gái tám tuổi, đều thanh tú đáng yêu.

[2] (nhỏ nhắn xinh xắn) 

So với bạn bè cùng lứa thì Thẩm Chi Bạc kết hôn muộn. Năm đó bạn thâm giao tại Hoa Sơn gặp phải tai ương, khiến tinh thần hắn sa sút nhiều năm, cứ lần lữa không chịu thành gia.

Trong ba người, không thể nghi ngờ Thẩm Chi Bạc là người hạnh phúc nhất, con trai con gái quẩn quanh gối, khiến người ta vui vẻ.

Người sống cả một đời, tựu chung đều muốn lưu giữ gì đó, tựu chung là hi vọng có người truyền thừa một số thứ, ký ức cũng tốt, hồi ức xa xưa cũng được.

“Thanh Quân, đây là trưởng nữ của ta, lại đây, chào chú đi con.”

Thẩm Chi Bạc gọi con gái đến trước mặt Thanh Quân, cô bé rất lễ phép hành lễ, ngẩng đầu gọi giòn giã: “Chào chú.”

“Thanh Quân, lại đây, ôm một chút.”

Thẩm Chi Bạc bế con trai tới, đặt vào lòng Thanh Quân.

Thanh Quân thật cẩn thận ôm lấy đứa bé mềm mại, bé rất yên lặng, đang lấy ánh mắt tò mò mở to nhìn Thanh Quân.

“Gọi chú đi.”

Thẩm Chi Bạc dạy con trai.

Bé rất nghe lời, e dè, bập bẹ gọi: “Chú.”

Trong cuộc đời này, Thanh Quân coi như chỉ còn có một mình, nhưng cũng không hẳn phải tứ cố vô thân.

Đời này, có rất nhiều tiếc nuối, còn từng có một lần tàn nhẫn như vậy, nhưng mà lúc này, Thanh Quân lại cảm thấy được từng đợt ấm áp và tốt đẹp.

Đây mới gọi là sống chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi