TRỜI SÁNG RỒI NÓI TẠM BIỆT

Bầu không khí của buổi tối cũng thật nặng nề.

Tuy rằng sắc mặt của Bắc Bắc không biểu lộ sự lạnh nhạt nữa, nhưng anh không mở miệng nói thêm bất cứ một lời nào.

Chúng tôi đi vào nhà hàng của Hàn Quốc, xung quanh vẫn nghe được tiếng thịt nướng cháy “xèo, xèo, xèo” cùng những tiếng ầm ĩ của bàn bên cạnh.

Chỉ có bàn của chúng tôi là không bị ảnh hưởng không khí sôi động đó mà giảm bớt căng thẳng đi.

Lòng tôi mang đầy tâm sự đem từng miếng thịt dê nướng ngon, sau đó cẩn thận đem miếng thịt đưa đến cho Bắc Bắc, ngập ngừng nói. “Còn nóng…”

Anh vẫn không nói gì, chỉ im lặng ăn miếng thịt dê.

Bầu không khí như vậy làm mọi người không ai cảm thấy thoải mái.

Nhược Hàm đánh vỡ bầu không khí trầm mặc bằng việc bàn luận đoạn gây cấn trong phim vừa rồi. Bắc Bắc cũng chỉ “Ừ” một tiếng rồi thôi.

Khi Nhược Hàm nói đến tình tiết nào đó trong phim, anh mới nhíu chân mày rồi hỏi “Có sao?….” Nhược Hàm tức thời cứng đờ, cuối cùng không còn tiếp tục câu chuyện nữa.

Anh sợ làm cho Nhược Hàm xấu hổ, nên thản nhiên nhìn cô ấy cười gượng ép rồi nói một câu. “Xin lỗi em, anh xem phim luôn không coi thật kĩ.”

Tiếp theo sau đó, bầu không khí đã tẻ nhạt lại càng tẻ nhạt thêm…..

“Em sắp tiêu hoá không nổi nữa rồi…” Tôi thất thần than rất nhẹ, Hải Kỳ ngồi bên cạnh thính tai nghe được, anh cười khẽ nói. “Bảừng ăn nhiều thịt nướng như vậy, rất khó tiêu, để anh kêu thêm ít đồ ăn giúp tiêu hoá tốt cho em.”

Thật vậy sao? Đúng nha, vừa rồi tôi hình như mất hồn lạc phách cho nên luôn lặp lại hai động tác ăn và nướng….

Hải Kỳ gọi nhân viên phục vụ tới, kêu thêm thức ăn. “Cho chúng tôi thêm phần kim chi củ cải trắng và món nấm xào cay nhé….”

Mỗi một món ăn này đều là những món Hàn mà tôi yêu thích nhất. Khi người phục vụ mang thức ăn đặt lên bàn, tôi lập tức lấy thêm rau rồi cầm đũa gắp nhưng vừa mới chạm đến miếng mấm thì đã bị một đôi đũa khác chận lại.

“Em không ăn cay mà.” Một tiếng nói trầm thấp ngăn tôi lại.

Anh cuối cùng đã để ý và chịu lên tiếng nói chuyện với tôi.

“Em…..” Tôi nhanh tay thu đôi đũa về, đi cùng với Hải Kỳ ăn cay riết đã thành thói quen, tôi thiếu chút nữa quên mất…

“Y Y không thể ăn cay sao? Làm sao có chuyện đó! Đêm qua chúng tôi còn cùng nhau ăn món Cua cay nổi tiếng, cô ấy còn nói không cay không vui mà.” Không kịp ngăn lại, Hải Kỳ đã thốt thành lời rồi.

“Cô ấy….ăn cay được?…..” Sắc mặt Bắc Bắc bắt đầu không còn chút máu. “……Cô ấy không phải chỉ cần thêm một ít hạt tiêu thôi, thì cũng muốn uống vài ngụm trà cho đến sạch miệng sao?…..”

Tôi hấp tấp kéo ống tay áo của Hải Kỳ, bối rối phủ nhận. “Em không ăn cay được, em quả thật không ăn được! Là Hải Kỳ nhớ nhầm rồi!”

Hải Kỳ sửng sốt nhìn thoáng thức ăn của Bắc Bắc, dĩ nhiên anh đã hiểu được rồi. “Có thể là tôi nhớ nhầm thật!”

Nhưng càng giải thích càng không có ý nghĩa.

“Thì ra, từ nhỏ chúng ta lớn lên cùng nhau, mà ngay cả khẩu vị của em anh cũng không biết.” Anh nhếch khóe môi tự giễu, dưới ngọn đèn của nhà hàng, anh nở nụ cười thản nhiên, hết sức trong sáng và thờ ơ.

“Ăn xong rồi, em muốn đi về.” Tôi vội vã muốn giải thích cùng anh, không muốn làm anh băn khoăn chuyện này.

“Anh đưa em về.” Hải Kỳ cũng đứng lên.

“Không cần đâu, em đi về cùng xe với anh trai em được rồi.” Tôi xua tay, nhỏ giọng cự tuyệt. Bắc Bắc không nói gì cả, từ chối để cho Hải Kỳ mời, cầm lấy hoá đơn đi lại quầy tính tiền.

“Chúng tôi đi trước đây.” Anh nhìn Hải Kỳ và Nhược Hàm gật đầu chào lịch sự, tuy vẫn chứa một chút lạnh nhạt.

Nắm lấy tay tôi, anh nhanh bước rời đi.

Tôi xấu hổ quay đầu cười với Hải Kỳ và cũng trấn an ánh mắt của Nhược Hàm đang đăm chiêu cùng lo lắng.

……

Dọc trên đường về nhà anh thật im lặng, không còn nét lạnh lùng như lúc nãy mà là không che dấu được sự mệt mỏi, một loại mệt mỏi đến tột độ.

Tôi hết lần này đến lần khác không ngừng quan sát, tìm hiểu anh. Nói thật ra, tôi không hiểu anh lắm. Từ nhỏ đến ớn, tôi không thể đọc được suy nghĩ của anh một lần nào, anh luôn đem bản thân mình giấu quá kĩ lại quá sâu. Ở vị trí đó, nếu anh không biểu hiện ra bên ngoài, không thốt thành lời thì tôi sẽ nhìn không ra, đọc không hiểu.

Khi xe dừng hẳn, anh nắm lấy cổ tay tôi đi thẳng vào thang máy, môi vẫn nhếch lên nhưng vẫn không nói được một lời.

Có phải anh đang tức giận không?

Tìm hiểu kỹ thì lòng sẽ rối loạn. Tôi thậm chí không hiểu rõ lắm, vì sao anh tức giận? Chẳng lẽ anh thật sự không thích Hải Kỳ?…

Hay là…..??? Không thể nào, trong cuộc hôn nhân hai năm ngắn ngủi kia, anh muốn giấu việc kết hôn không phải vì muốn đem tay tôi trao cho một người khác sao?

Mở cửa nhà ra, anh đi thẳng vào nhà bếp rồi mở tủ lạnh lấy một chai nước suối ướp lạnh. Thậm chí anh cũng không nhìn lại phía sau tôi một cái liếc mắt.

Anh vặn nắp chai nước suối, ngửa đầu uống một hơi đã cạn sạch chai nước khoáng 500 ml trong vòng 10 giây.

Phương pháp uống nước “dũng cảm” này không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy, nhưng thấy bình thường trên người một thanh niên đang đổ nhiều mồ hôi tập luyện trên sân vận động…Mà bây giờ đây một người nổi danh tao nhã như Bắc Bắc lại cầm chai nước “uống như trâu” thì quả thật doạ tôi.

Anh lại mở tủ lạnh ra muốn lấy thêm một chai nước thứ hai, tôi ngay lập tức đè tay anh, nói. “Anh trai, nếu anh khát nước em đi nấu nước ấm cho anh uống. Dạ dày của anh không tốt, đừng nên uống quá nhiều nước ướp lạnh.”

Nghe tôi nói vậy, tay đang nắm chai nước trong anh cứng lại rồi sau đó anh cũng bỏ vào chỗ cũ. Mà tôi ngay cả một giây cũng không dám chậm trễấm ra đổ nước vào rồi bật bếp lên đun.

“Đi vào phòng khách ngồi trước đi, hay là trở về phòng nằm nghỉ một lát, khi nào nước nguội em sẽ gọi anh.” Nhìn vẻ mặt ủ rũ của anh, đã thành ấn tượng khắc sâu trong lòng tôi.

“Là vì dạ dày của anh không tốt sao?” Anh bất ngờ hỏi một câu không liên quan gì đến câu nói của tôi.

“Gì cơ?”

“Em gạt anh không ăn cay được là vì có liên quan đến dạ dày của anh sao?” Anh dường như đã bình tĩnh hơn nhiều, không còn ngữ khí lạnh lùng càng không có kích động, chỉ là giọng nói ngọt ngào như trước.

“Lúc anh đi học thì bị đau dạ dày, ăn một lần quá nhiều chất kích thích gì đó thì dạ dày sẽ làm anh đau. Bệnh dạ dày chỉ cần ăn uống ……” Tôi cố gắng giải thích, sợ anh giận tôi.

Nhìn thấu tâm sự của tôi, anh thản nhiên cười, cười thật gượng ép. “Anh không phải tức giận với em, anh chỉ thất vọng với chính bản thân mình thôi.”

“Anh trai….” Tôi cầm lấy tay anh, muốn an ủi anh.

Anh cũng dùng bàn tay mình cầm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi. Bàn tay của anh không lạnh toát như trong rạp chiếu phim nữa nhưng cũng không ấm áp thêm được bao nhiêu. “Y Y à, anh biết lòng của em vẫn còn có anh….cho nên chia tay với Hải Kỳ đi, được không?”

Bắc Bắc đưa ra yêu cầu làm tôi giật mình chấn động, bởi vì ngay cả tôi rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh từ khi nào cũng không biết. “Anh trai, anh có biết mình đang nói gì không? Tại sao phản đối em ở cùng một chỗ với Hải Kỳ?” Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ tới, Bắc Bắc là người luôn không thích can thiệp vào chuyện của người khác, b cản trở tôi và Hải Kỳ kết giao.

“Chẳng lẽ em thật sự không hiểu sao?” Bởi vì tôi rút tay ra khỏi tay anh cho nên cảm xúc của anh bị nóng nảy làm cho ảnh hưởng. “Y Y, em rốt cuộc là thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu?”

Bầu không khí thay đổi nhanh chóng từ bình thản sang giằng co.

“Em không hiểu! Anh trai, Hải Kỳ không tốt sao? Vì sao anh phản đối bọn em ở cùng một chỗ?” Mắt tôi nhìn anh không dám động đậy một chút nào.

Tôi không hiểu thật ư? Thật sự không hiểu ư? Nếu không hiểu thì tại sao trái tim tôi lại có chút chờ đợi?.….

Tôi không hiểu thật ư? Thật sự không hiểu ư? Nếu không hiểu thì tại sao tôi bắt đầu sợ hãi dẫm vào con đường không thể quay đầu?..

“Không phải vì Hải Kỳ không tốt!” Giọng nói của anh hơi cứng lại.

“Vậy sao anh phản đối em và Hải Kỳ quen nhau?” Tôi vội vàng chất vấn, rất muốn nghe câu trả lời. Tâm tình cũng mâu thuẫn phức tạp.

“Em……thích Hải Kỳ à?” Anh hít một hơi thật sâu rồi thốt ra câu hỏi.

“Em thích mà!” Không biết vì đâu mà tôi trả lời không có một tia do dự.

Đôi mắt của anh chợt lóe lên tức giận. “Em sẽ duy trì sự yêu thích đó được bao lâu?”

Giọng anh lạnh cứng mang theo chất vấn làm khoé môi của tôi cứng tê lại, c người như đang đứng ở ngoài xa lộ. “Anh trai, anh……có ý gì vậy?”

Có lẽ câu trả lời của tôi làm tăng thêm tức giận của anh, nên nói hay không nên nói đã không còn gì để bận tâm nữa. “Lúc em ở Hàn Quốc, em hết lần sang lần khác lấy tình yêu ra đùa giỡn với người khác, anh không có cách nào quản lý em. Nhưng bây giờ em lựa chọn quay trở về, không phải cũng lựa chọn kết thúc trò chơi nhân gian kia sao? Vì sao bây giờ tiếp tục chọn Hải Kỳ? Trò chơi tình yêu này em muốn đùa đến bao lâu? Em cùng anh ta sẽ qua lại được bao lâu? Một tháng hay ba tháng là nhiều hơn?”

Tôi ngây người, không dám tin nhìn anh. Lời nói làm tổn thương người khác lại xuất phát từ chính miệng của Bắc Bắc. Trong vòng một ngày thôi mà tôi đã bị hai người chất vấn vấn đề tôi và Hải Kỳ có thể kéo dài được bao lâu?

Tôi có thể không để ý đến Y Đằng Diệu, nhiều lắm anh ta cũng chỉ làm cho trên đỉnh đầu tôi bốc vài cột khói đen mà thôi. Nhưng đây là Bắc Bắc, tôi không thể nào không để ý, lời của anh nói giống như cho tôi uống một ly nước lạnh đông như đá, thật lạnh quá!

Chẵng lẽ anh không nhìn ra tôi thật sự đã bị tổn thương?

Một dòng khí lạnh lẽo từ bàn chân chạy thẳng lên trái tim tôi. Ở trong mắt của anh, tôi đã thành một “kẻ lăng nhăng” rồi sao? Nào là trò chơi nhân gian…. Nào là trò chơi tình yêu….thật là nhiều lời châm chọc chụp mũ lên đầu tôi.

“Yên tâm! Em và Hải Kỳ sẽ ở bên nhau thật lâu….thật lâu.” Tôi có thể nhìn thấy được mặt mình không chút đổi sắc trả lời anh.

“Em đừng lừa gạt bản thân mình! Đừng đem tình cảm ra đùa giỡn nữa! Em có biết khi anh nhìn thấy em đi cùng một người đàn ông khác, tâm trạng của anh ra sao không?” Anh tức giận nói, sự bình tĩnh đã sớm rời bỏ anh mất rồi.

“Anh còn muốn khiển trách em thêm gì nữa? Cứ việc nói ra cho hết!” Giọng của tôi nghe đã chùn xuống hẳn, tôi ngẩ đầu cao lên quật cường nhìn anh.

Trò chơi nhân gian….Đùa giỡn với tình cảm…Đồng Tử Y! Mày đã đủ khổ sở rồi!

“Chẳng lẽ em thật sự không hiểu sao? Đồng Tử Y, anh không muốn những người đàn ông đó đụng vào người em.” Bắc Bắc luôn luôn tao nhã, Bắc Bắc luôn luôn ấm áp thế mà lúc này đây anh đang hổn hển nhìn tôi, phát ra lửa giận điên cuồng.

“Ở trong lòng anh, em là người phụ nữ ai cũng có thể làm chồng sao?” Sự tức giận của anh cũng đồng thời lây truyền qua cho tôi. Tôi bị tổn thương lòng tự trọng, nhìn anh rống giận quát lớn. Tôi biết lòng mình để ý những chuyện vụn vặt, bởi vì mỗi lời nói nhẹ nhàng của anh thôi cũng đủ làm tôi mang thương tích đầy người.

Tôi và Bắc Bắc tức giận trừng nhau, đây là lần đầu tiên bầu không khí giữa chúng tôi căng thẳng mang theo tia chết chóc.

Không dám đoán trước được nguỵ trang kiên cường của mình giây phút nào thì tan rã, tôi xoay người chuẩn bị rời khỏi “chiến trường”.

Không ngờ bị anh núm lấy cổ tay, gằn từng tiếng, nói như đinh đóng cột, ra lệnh cho tôi. “Bắt… buộc…em …phải… chia… tay… với .. Hải… Kỳ!”

“Không!” Tôi thấy mình dùng sức bỏ tay anh ra, quật cường sải bước đi vào phòng.

Tôi không hiểu anh, cũng như anh không thể hiểu tôi.

Có đôi khi càng để ý đến một người nào đó thì càng nhìn không rõ lòng của đối phương.

Vì thế chúng tôi một người ngồi trong phòng ôm đầu gối nhụt chí, nước mắt tuôn ra như i, một người khác ở trong bếp uống nước tạo ra rất nhiều tiếng kêu làm tinh thần hăng hái thêm, uống rất nhiều nước lạnh nhưng cũng không lấy được sự bình tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi