TRỌNG SINH CHI ĐÔ THỊ TU TIÊN



Editor: Hoa Hạ
CHƯƠNG 21: LÂM BÁO KHỦNG BỐ
Chờ đến tối, bảy người cưỡi ca nô đến tiểu đảo giữa hồ Yến Quy.
Vì được gọi tiểu đảo nên diện tích không lớn, chỉ to cỡ mấy cái sân bóng đá, nhưng giá trị lại tấc đất tấc vàng, bên trên đảo có vài cái khách sạn, nhà hàng cùng sàn giải trí, nhìn có thể đoán được cũng là nơi xa hoa đắc đỏ ở Sở Châu.
"Xem ra, Lâm Báo ước định nơi này, chắc sợ anh cho người vây công, ở đây bất cứ lúc nào hắn cũng có thể nhảy cầu chạy trốn".

Quách sư phụ nhìn xung quanh một chút nói.
"Có Quách sư phụ, hắn còn có thể chạy trốn sao?" Chu Thiên Hào cười to nói.
"Cẩn tắc vô áy náy" Quách Uy gật đầu, nhưng vẻ tự đắc không cách nào che giấu.

Ông ta xưng bá Sở Châu hơn mười năm, đã sớm nuôi thành tự mãn khí.

Hơn nữa trong xã hội hiện đại Võ giả rất ít ỏi, Quách Uy cũng chưa từng thấy mấy người, sao sợ hãi Lâm Báo đây.
Cò Trắng lâu được chọn làm địa điểm gặp mặt, đã được Chu Thiên Hào bao toàn bộ, một đám đại hán áo đen, mỗi người cầm đao đeo súng chờ sẳn nơi này.
Chu Thiên Hào là nhân vật cỡ nào, sao có khả năng đem an toàn đặt ở trên người Quách Uy, Trần Phàm cùng hai tên xạ thủ.
Đến lầu ba, Quách Uy bệ vệ hướng về một tòa ghế salông ngồi xuống, người phục vụ đã chờ sẵn run run rẩy rẩy đến châm trà cho mấy người.

Lúc này tiểu đảo giữa hồ rất náo nhiệt, tiếng người huyên náo, nhưng bên trong Cò Trắng lâu lại yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Trần Phàm ngồi ở đó, uống trà, nhìn thấy tiểu lâu được xây dựng theo phong cách cổ hương cổ sắc không khỏi khẽ gật đầu, trên hòn đảo giữa hồ có một tòa kiến trúc như vậy, ngồi tán gẫu cùng ngắm cảnh hồ, quả thực rất có ý cảnh.
Chờ đến nửa đêm, thời điểm mọi người sắp mất kiên nhẫn, Quách Uy đột nhiên mở mắt ra, trầm giọng nói:
"Tới rồi!"
Chỉ thấy dưới lầu bỗng truyền đến một loạt âm thanh kinh hô, sau đó là liên tiếp tiếng bùm bùm đánh nhau, thậm chí còn xen lẫn vài tiếng súng vang lên, nhưng rất nhanh đều biến mất.

Tất cả mọi người ở lầu ba sắc mặt không khỏi cả kinh, ánh mắt đều tập trung nơi cầu thang lên xuống lầu.
Lúc này vang lên âm thanh cộc cộc bước chân, đạp trên cầu thang, thong dong bước đi.
Chu Thiên Hào yết hầu có chút khô khốc, ở bên dưới lầu có tới mười mấy tên đàn em, tất cả đều có thể đánh có thể kháng rất tinh nhuệ, mấy tên còn mang theo súng, nhanh như vậy đã bị xử lý?
Ông ta phát hiện mình thật sự đánh giá thấp thực lực của Lâm Báo.

Rất nhanh, tiếng bước chân đã đến lầu ba, Trần Phàm chăm chú nhìn, thì thấy một thân quần áo luyện công màu đen, chân mang giầy vải nam màu đen đi tới.

Hắn nhìn thấy một người hơn ba mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo, làm cho dung mạo của ông ta trông rất dữ tợn.
"Sao thế? Hào ca? Nhìn thấy bạn cũ, chẳng lẽ không cao hứng à?".

Lâm Báo ung dung đi tới, cũng mặc kệ mấy người Chu Thiên Hào, tự mình ngồi vào đối diện, tựa như cười mà không cười nhìn Chu Thiên Hào.
Chu Thiên Hào dù sao cũng là lão đại một phương, cưỡng chế kinh hãi trong lòng nói: "Lâm Báo, tôi không nghĩ tới cậu còn dám trở về?"
"Năm xưa tao được mày ban tặng, vết sẹo trên mặt cùng vết súng trên đùi vẫn còn đó, thời khắc nào mà không nhớ".

Lâm Báo nở nụ cười liền khẽ động vết sẹo trên mặt, hiện lên vẻ dữ tợn đến mức dị thường nói.

"Những năm qua, tao chạy đến hải ngoại, cả ngày lẫn đêm luyện quyền, chính là vì ngày hôm nay".
"Chúng ta không thể vui vẻ ngồi xuống nói chuyện?" Chu Thiên Hào cuối cùng thử giảng hòa một chút.
"Có thể, để tao cũng chém mày một đao, bắn mày một phát súng sau đó nói tiếp" Lâm Báo cười lạnh nói.
"Nếu vậy, là không nói chuyện?" Chu Thiên Hào thanh âm trầm thấp hỏi.

"Cậu đừng tưởng rằng tu thành nội kình là có thể muốn làm gì thì làm".
"Ồ? Mày cũng biết nội kình sao?" Lâm Báo không khỏi liếc mắt nhìn hắn, hừ nói: "Nếu biết nội kình, còn không bó tay chịu trói? Mày không phải không biết ở trước mặt cao thủ nội kình, mấy tên hộ vệ quèn này, quả thực chỉ như gà vườn chó xóm".
"Ha ha, Lâm Báo, mày cho rằng chỉ mình mày có nội kình sao?" Chu Thiên Hào ngửa mặt lên trời cười to.

Hắn đột nhiên vỗ bàn một cái nói: "Quách sư phụ, xem ra phải mời ngài ra tay rồi".
Quách Uy hơi nghiên đầu, nhìn người trẻ tuổi đứng bên cạnh nói: "Đông Sơn, con đi xem thử hắn".
Nam tử trẻ tuổi trang phục luyện công bó sát người gật gật đầu, đi tới trước mặt Lâm Báo, bày ra một tư thế xin mời.
"Đông Sơn là đại đệ tử của ta, theo ta mười mấy năm, nội kình đã nhập môn, muốn thu thập tên Lâm Báo này không thành vấn đề." Quách Uy tự tin nói.
"Ha ha, ông để tên tiểu tử này đi tìm chết sao?" Lâm Báo cười khẩy, nhìn Đông Sơn nói: "Chỉ là nội kình nhập môn, cũng dám đến khiêu khích? Tao sẽ cho mày toàn thây".
"Muốn chết!".


Đông Sơn là người trẻ tuổi, lại tập võ mỗi ngày, sao có thể chịu được khiêu khích như vậy, liền quát.
Thân hình đột nhiên vừa động, đã vọt tới.
Tức khắc nhìn thấy bóng người hầu như vừa chạm tới liền tách ra, một thân hình bay ngược ra ngoài, ầm ầm đập trên mặt vách tường, làm toàn bộ tiểu lâu giả cổ run lên vì chấn động.
"Đông Sơn!" Quách Uy từ lúc hai người vừa tiếp xúc thì mặt hoàn toàn biến sắc, không nhịn được hét lên.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy, người bay ra ngoài chính là Đông Sơn.
Ngực cậu ta có dấu quyền ấn, bị lõm vào.

Cả người dán trên vách tường, mềm như bãi bùn.
"Đồ đệ ông chưa có chết đâu, giờ đến phiên ông".

Lâm Báo toét miệng cười, trong mắt loé lên một tia khát máu.
Quách Uy trong lòng ớn lạnh, sớm đã không còn tự tin.

Đông Sơn xem như là đệ tử mạnh nhất của ông ta, nhưng một quyền của người này cũng không chịu nổi, chẳng phải công phu của hắn ta so với mình còn cao hơn sao?
Nhưng lúc này không còn cách nào khác, chỉ có thể nhắm mắt đứng lên.
Quách Uy chậm rãi đứng lên, trong ánh mắt chờ đợi của mọi người đi tới trước mặt Lâm Báo, ôm quyền nói:
"Tại hạ vốn là quán chủ võ quán Uy Thịnh, Hình ý quyền Quách Uy, không biết huynh đệ là đệ tử của ai?"
"Có nói cũng vô dụng, sư phụ tôi ở hải ngoại, không nửa điểm quan hệ với đại lục, vẫn nhanh tới chịu chết đi".

Lâm Báo lạnh lùng nói.
"Hừ, cậu quá ngông cuồng." Dù cho tự biết không địch lại, Quách Uy cũng không nhịn được bị làm cho tức giận, vận nội kình lập tức vọt lên.
"Bùm bùm!"
Trong nháy mắt quyền cước cả hai chạm vào nhau bảy tám lần, mọi người chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng đen ở chổ trống trên mặt đất phía trước bàn biến thành một đóng lộn xộn, mỗi quyền mỗi cước đều mang theo kình phong gào thét, bọn họ chiến tới chỗ nào, bình hoa, bàn, đồ vật bài trí nơi đó đều bị nát tan.
"Đây chính là Võ giả nội kình sao? Thật đáng sợ!".

Chu Thiên Hào trong lòng không nhịn được mồ hôi lạnh ứa ra.

Ông ta bây giờ mới biết mình như ếch ngồi đáy giếng, nắm giữ Sở Châu mười mấy năm thì cho rằng sau lão đại ông ta chính là lão nhị, nhưng không biết bên ngoài có rất nhiều người chỉ một tay có thể bóp chết ông ta bất cứ lúc nào.
Sau trận chiến này, dù giá cao đến đâu cũng phải chiêu mộ cao thủ nội kình làm bảo tiêu mới được, nếu không đến khi bị giết rồi cũng chả ai hay biết.

Trong lòng ông ta nghĩ thầm, nhưng càng cầu khẩn Quách sư phụ có thể thắng, nếu không đêm nay khó tránh được tai kiếp này.
Chỉ nghe Binh một tiếng, bóng người ở khoảng trống đột nhiên tách ra, một đứng tại chỗ, một liên tục thối lui bảy tám bước, thân hình lung lay lảo đảo.
Mọi người tập trung nhìn kỹ, trong lòng không khỏi lạnh lẽo, người thình lình rút lui kia chính là Quách Uy.
Chỉ thấy thân hình ông ta run rẩy, khóe miệng mang theo một vệt máu, cười khổ nói:
"Không nghĩ tới các hạ đã là nội kình đại thành, là tôi coi thường anh hùng thiên hạ rồi".
Lâm Báo chỉ có hơi thở dốc một chút, hiển nhiên sự dẽo dai trong chiến đấu vô cùng hoàn hảo, hắn ngạo nghễ nói:
"Ông cứ ngốc ở địa phương nhỏ, làm sao biết thiên hạ rộng lớn? Tôi mười mấy năm qua may mắn bái một vị tông sư võ đạo, được ông ta chỉ điểm.

Ở hải ngoại cùng lính đánh thuê vào sinh ra tử, dùng chiến trường mài giũa quyền thuật, mới có thể bước vào cảnh giới nội kình đại thành nhanh như thế".
"Còn ông ở nhà ngắm hoa, nên mãi nội kình tiểu thành vẫn chưa tới, thực lực giữa tôi và ông không tương đồng, liều mạng tranh đấu, không chết cũng bị thương".
"Hóa ra là môn hạ của tông sư? Chẳng trách mạnh như thế, ta thua không oan".

Quách Uy biến sắc mặt, chỉ có thể thở dài.
Lúc này, mấy người Chu Thiên Hào tâm đã sớm rơi vào vực sâu không đáy, thấy Lâm Báo nhìn sang, Chu Thiên Hào phẩn nộ quát một tiếng:
"Mau ra tay".
Hai tay súng ở phía sau ông ta đã tốn nhiều tiền mời tới, được xưng thương pháp như thần, là chỗ dựa cuối cùng của Chu Thiên Hào.
Chỉ thấy bọn họ mới vừa móc súng lục ra, còn chưa kịp nổ súng, Lâm Báo đột nhiên chộp đôi đũa ở trên bàn, phóng ra, lập tức cắm vào tay của hai người kia.
"A!"
Chỉ nghe một tiếng hét thảm, súng của hai người cùng lúc rơi xuống đất, trên tay bị một chiếc đũa gỗ đâm vào, chỉ có thể ôm cổ tay gào lên đau đớn.
Từ lúc Lâm Báo ra tay đến hiện tại, chỉ mới mười phút, lực lượng của Chu Thiên Hào đã thương thương, tàn tàn, chỉ còn mỗi A Bưu mang súng cùng ngồi ở chỗ Trần Phàm uống trà.
Lâm Báo căn bản không để hai người trong mắt, ông ta từng bước một đi tới Chu Thiên Hào.
Chu Thiên Hào lúc này mặt xám như tro tàn, hai chân run rẩy, vẫn cố nén nói: "Lâm huynh, chúng ta năm đó cũng không thù hận gì, chỉ là cướp địa bàn mà thôi.

Anh hiện tại tập võ đại thành trở về, chính là thời điểm đại triển thân thủ.

Huynh đệ! Tôi có thể đem sản nghiệp tặng cho anh một nửa, chúng ta chia đều Sở Châu, thế nào?"
"Ha ha, mày cho rằng tao để ý chút tài sản này?" Lâm Báo bước chân không chút dừng lại nói.
Lúc này, A Bưu mới vọt lên che trước người Chu Thiên Hào, liền bị ông ta hất tay một cái đã bay ra phía sau, nằm lăn lộn trên đất không dậy nổi.
"Tao ở hải ngoại ngang dọc nhiều năm như thế, luận sản nghiệp so với mày chỉ cao chứ không thấp hơn.


Chu Thiên Hào! Mày bị cái nơi nhỏ này gò bó, che khuất tầm mắt, mày chỉ là ếch xanh đáy giếng thôi".

Lâm Báo đi tới trước người ông ta, dùng bàn tay vỗ vỗ vào mặt, cười híp mắt nói.
"Báo ca, Báo ca, là tôi sai, tôi chỉ là ếch ngồi đáy giếng, anh tha cho tôi đi".

Mất đi chổ dựa dẫm cuối cùng, dù cho là đại lão một phương, lúc này cùng người bình thường cũng không gì khác nhau, ông ta run rẩy nói tiếp:
"Anh cũng biết, tôi đi theo Ngụy tam gia.

Anh...!anh nếu như giết tôi, Ngụy tam gia sẽ không bỏ qua cho anh đâu".
"Ngụy gia? Uy danh thật lớn!" Lâm Báo cười lạnh một tiếng: "Tao hiện tại giết mày, phủi mông một cái rời đi, Ngụy gia còn có thể đi hải ngoại bắt tao hay sao? Nếu thật sự có khả năng này, Chu Thiên Hào mày đã không phải chỉ chiếm giữ một thị, mà đã tung hoành thiên hạ rồi".
"Đúng..

là..

là..

Báo ca nói đúng lắm, ngài hãy tha cho cái mạng nhỏ này đi".

Chu Thiên Hào rốt cuộc cũng không chịu được áp lực trước cái chết, phịch tiếng quỳ gối vang lên, ôm chân Lâm Báo, đột nhiên dập đầu nói.
Tuy là đại lão, ở trước mặt cái chết cũng sẽ hoảng sợ, thậm chí so với người bình thường càng sợ hãi nhiều hơn, bởi vì ông ta hưởng qua quyền lực cùng tư vị phú quý, vì lẽ đó càng sợ mất đi sinh mệnh.
"Ha ha ha".

Lâm Báo đắc ý cười lớn, nhìn ngày xưa đem hắn nện như chó mất chủ, kẻ thù giờ quỳ xuống đất dập đầu, chỉ cảm thấy phiền muộn tận ở đáy lòng mười mấy năm tan thành mây khói.
Quách Uy ôm ngực, đứng ở đó tiến thối lưỡng nan, trong lòng thở dài: Ngày hôm nay thực sự là một chiêu tính sai, thua cả ván rồi
Mà A Bưu đang nằm trên đất, nhìn lão đại oai phong lẫm liệt ở Sở Châu bây giờ chỉ có thể quỳ xuống xin tha thứ, trong lòng cực kỳ cay đắng.

Sớm biết như vậy, anh ta năm đó cùng sư phụ học quyền cho tới nơi tới chốn, bất luận thế nào cũng vào bằng được nội kình, như vậy sẽ uy phong cỡ nào.
Lúc này, bên cạnh bỗng nhiên có một thanh âm truyền đến:
"Chu Thiên Hào, ông chỉ cần cho tôi ngàn vạn, tôi lập tức cứu ông"..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi