TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: Chirido

Beta: Nora

Liên lão gia tử mang theo Liên Thủ Nhân ra ngoài hoạt động vài ngày cũng không có người làm mai thỏa đáng chính thức tới thăm. Ngoài miệng ông nhanh chóng nổi lên một vòng mụn rộp, trong khoang miệng cũng toàn những vết lở loét đau đớn, vì vậy mỗi ngày ông không thể nuốt nổi đồ ăn cứng mà chỉ có thể húp cháo loãng (Có các triệu chứng này do ông lo âu, stress, trầm cảm, tức giận, nóng nảy…). Liên lão gia tử cũng không hồ đồ, ông biết nguyên nhân chủ yếu những ngày qua không thu hoạch được gì là do Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đi khắp nơi kê chân vào phá hoại.

Hôm nay sau khi người một nhà trầm mặc ăn cơm tối xong, Liên lão gia tử gọi Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang ở lại.

“Lão Nhị, rốt cuộc con muốn làm cái gì đây? Nhìn cha và đại ca con thành trò cười vậy con vui sướng lắm sao? Con được lợi ích gì hả?” Liên lão gia tử nhìn Liên Thủ Nghĩa từ tốn hỏi.

“Cha, cha nói gì vậy?” Liên Thủ Nghĩa cười toe toét miệng, không tim không phổi trả lời: “Sao con nghe không rõ?”

“Mày đừng giỡn mặt với ta!” Liên lão gia tử giận tái mặt nói: “Mày đi khắp nơi kê chân phá hoại, bêu xấu thanh danh đại ca mày, mày cho rằng như vậy là có thể làm cho đại ca mày không cưới được vợ?! Làm vậy mày cũng không được chỗ tốt nào đâu!”

“Mày cũng đừng nghĩ tới chuyện đánh chủ ý lên hai mươi lượng bạc kia, bạc đó là chuẩn bị để đại ca mày lấy vợ. Nếu nó không lấy được vợ thì cũng không cho mày xài. Ta nói lời này coi như đã định!”

Liên lão gia tử nắm tay phải thành nắm, đấm một phát lên giường gạch, quắc mắt nghiêm nghị nhìn Liên Thủ Nghĩa. Ông đang biểu thị quyết tâm và thể hiện uy nghiêm gia chủ cho Liên Thủ Nghĩa thấy.

Lần này Liên lão gia tử đã thể hiện rõ ông thiên vị Liên Thủ Nhân thế nào. Nhưng Liên Thủ Nghĩa cũng không nhảy dựng lên. Ông ta biết nói thế nào cũng không lại Liên lão gia tử, vì vậy đã quyết định chủ ý: Liên lão gia tử đi trước xếp đặt lo liệu, ông ta theo sau phá hư.

Làm một việc thành công rất khó nhưng phá hư lại dễ hơn nhiều.

Liên Thủ Nghĩa chuyển tròng mắt láo liên, nhếch miệng cười nhìn Liên lão gia tử.

Liên lão gia tử giơ tay vuốt vuốt huyệt thái dương. Liên Thủ Nghĩa là đứa lưu manh, làm việc không cần quan tâm trước sau không khác gì giang hồ, cái gì cũng không sợ nên khó đối phó cự kì.

“Lão Nhị à.” đầu óc Liên lão gia tử nhức như búa bổ nhưng ông vẫn cố gắng chống đỡ, hòa hoãn giọng, thành khẩn sâu xa nói với Liên Thủ Nghĩa: “Sao con không nghĩ kỹ lại đi? Cha nói thiệt với con, con đừng gấp gáp. Chỉ cần cưới vợ cho đại ca con xong, cha lập tức hỏi vợ cho Tứ Lang. Quyết không để các con chịu thiệt đâu”.

“Chuyện tiền bạc căn bản không cần các con lo lắng. Gia nghiệp nhà ta lớn như vậy, chưa kể còn có lão Tứ. Dù bất cứ giá nào cha cũng lo liệu xong mà. Cái mặt mo cha đây không đáng mấy lượng bạc sao? Đến lúc đó tìm mối tốt cho Tứ Lang, phong quang vô hạn mà lấy về cho nó con vợ.”

“Cha, lão Tứ đáp ứng cho cha mượn tiền, chẳng lẽ không cần trả sao?” Liên Thủ Nghĩa hỏi.

Liên lão gia tử nghe Liên Thủ Nghĩa hỏi vậy cũng không giận mà trái lại còn vui mừng, ông cho là Liên Thủ Nghĩa đã dao động.

“Cha mượn nó, nó dám nói không cho?” Liên lão gia tử chém đi chặt sắt nói: ”Nếu mượn tiền làm mai mối cho đại ca con thì nó còn có thể cự tuyệt nhưng cho Tứ Lang, làm mai cho cháu trai ruột, nó lẽ nào đành lòng không quan tâm. Có cha ở đây, các con lo cái gì. Chuyện trả tiền cũng không nhọc các con lo. Có cha đây, đảm bảo không liên luỵ các con.”

Lời này nói cách khác là mượn tiền không cần trả sao?!

“Đến lúc đó đình đình đám đám tổ chức hỉ sự cho Tứ Lang thật lớn. Cha lại cho hai vợ chồng Tứ Lang thêm Tây sương phòng.” Liên lão gia tử lại nói. Lời này tương đương với hứa hẹn cho một phòng Liên Thủ Nghĩa lợi ích không nhỏ.

“Lão Nhị, chuyện này trước sau gì cũng phải làm. Dù sao cũng lấy vợ, đại ca con là trưởng bối, nên cho nó cưới vợ vào cửa trước đi. Nếu không, nhỡ đến lúc làm mai cho Tứ Lang, người ta nghe nói đại ca con không có vợ thì cũng không dễ nghe.”

“Đây là tâm nguyện cuối cùng của cha.” Liên lão gia tử thở dài nói: “Hãy để cha hoàn thành tâm nguyện này đi. Cha sẽ an bài hết thảy cho các con mà. Sau này các con không cần lo lắng chuyện gì cả.”

Câu nói sau cùng của Liên lão gia tử như hàm chứa thâm ý khác. Con ngươi Liên Thủ Nghĩa đảo lòng vòng trong hốc mắt, tỏ vẻ như hiểu ý, khì khì cười một tiếng.

Liên lão gia tử thấy Liên Thủ Nghĩa như vậy, cho là Liên Thủ Nghĩa đã bị ông thuyết phục, không khỏi thở phào một hơi.

Ai dè sau khi cười xong, Liên Thủ Nghĩa lại nói thêm: “Cha, chuyện sau này thì để sau này nói. Trước mắt vẫn cứ hỏi vợ cho Tứ Lang đã. Rước vợ Tứ Lang vào cửa trước đi, sau này tùy tiện ngài nói gì con cũng nghe theo. Đừng nói lão nhân ngài muốn cưới cho đại ca một con vợ, mà hai, ba con con cũng sẽ không thèm ngăn cản.”

Liên lão gia tử cơ hồ bị chọc cho tức giận muốn ngã lăn quay.

“Mày nói lời đốn mạt gì vậy hả, cái gì mà cưới hai ba người, nề nếp nhà chúng ta có thể như vậy sao?” Liên lão gia tử cả giận nói.

“Thế ra Anh Tử chắc không phải tiểu thiếp nhỏ nhắn đáng yêu của đại ca đâu nhỉ?” Liên Thủ Nghĩa nhếch miệng cười nói.

Liên lão gia tử biết ông không thể tiếp tục đề tài này, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt một hơi xuống cổ họng.

“Sao con dầu muối đều không nhận thế! Cha có thể lừa gạt con sao? Chỉ muộn mấy ngày thôi mà cũng không được!” Liên lão gia tử vô cùng đau đớn nói.

“Vậy để đại ca trì hoãn hai ngày chứ sao.” Liên Thủ Nghĩa vẫn không tim không phổi như trước nói: “Đại ca đã lấy biết bao nhiêu vợ rồi, còn có thể sinh thêm cháu trai cho cha được sao? Tứ Lang lấy vợ, sang năm sau cha có thể đã ôm chắt trai béo mập, năm kế tiếp ôm thêm vài đứa nữa không phải hơn à.”

Liên lão gia tử thấy có nói tiếp với Liên Thủ Nghĩa thế nào cũng không ăn nhằm gì lại bị Liên Thủ Nghĩa chọc đến chỗ đau, vì vậy gấp rút phất tay đuổi mấy người Liên Thủ Nghĩa nhanh chóng ra ngoài.

Nãy giờ Liên Thủ Nhân vẫn luôn ngồi dưới đất không lên tiếng, lúc này ông ta đứng lên đi tới trước mặt Liên lão gia tử.

“Cha…” Liên Thủ Nhân ngập ngà ngập ngừng gọi.

Mấy ngày qua trong nhà luôn tranh cãi chuyện phải cưới vợ cho Liên Thủ Nhân hay cho Tứ Lang. Liên Thủ Nghĩa và Hà thị thường xuyên châm biếm mỉa mai Liên Thủ Nhân. So với hai người nói chuyện không biết cố kỵ đó, Liên Thủ Nhân từ đầu đến cuối đều không hề tranh luận một câu, đa số đều là cúi thấp đầu ngồi một góc.

Liên lão gia tử nhìn thấy trong lòng càng thêm thương tiếc mấy phần đối với con trai trưởng. Bên cạnh đứa vô lại như con thứ hai, con trai trưởng càng nổi bật là một thư sinh ôn nhã (ôn hòa, văn nhã). Ông đương nhiên càng muốn che chở con trai trưởng hơn.

“Haiz… trong lòng cha tự có tính toán. Con trở về nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều sẽ tổn hại thân thể.” Liên lão gia tử nhu hòa nói.

Tuy nói Liên Thủ Nhân đã có con trai, con dâu cực kỳ hiếu thuận như Liên Kế Tổ và Tưởng thị nhưng chờ Liên Thủ Nhân thật sự già yếu đi rồi vẫn nên có một người vợ hiền bên cạnh hầu hạ chu đáo.

Liên lão gia tử một lần nữa hạ quyết tâm tự nhủ trong lòng. Trước khi nhắm mắt xuôi tay, ông nhất định phải cưới được một người vợ đàng hoàng cho con trai trưởng, không thể để nó một mình lẻ loi trơ trọi chịu khổ trên cõi đời này được.

Nghĩ vậy xong, Liên lão gia tử quay đầu lại thấy Chu thị đang ngồi gật gà gật gù lim dim ngủ trên giường gạch phía đối diện nói: “Bà ngồi đó làm gì, đừng quên thắp nhang.”

“Còn chờ ông nói sao, ta đang định đi thắp nhang đây.” Chu thị bị đánh thức lập tức nói. Bà nhanh chóng xuống giường mang giầy, lấy ra vài cây nhang đốt rồi đứng trước bàn thờ phật chấp tay xá xá hai lạy, sau đó cắm vào lư hương.

Liên lão gia tử nhìn thoáng qua Chu thị rồi thở dài một cái thật lớn.

Chu thị liếc nhìn Liên lão gia tử, thấy ông thật chướng mắt thì càm ràm: “Lại vì chuyện của lão đại sao? Ông nhìn ông xem, mấy ngày nay ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ sợ chưa kịp rước vợ lão Đại vào nhà, ông đã chết thẳng cẳng trước rồi.” .

Liên lão gia tử vừa nghe thấy những lời này, tự động chuyển đổi theo ngôn ngữ của bà thì hiểu ra bà đang quan tâm ông.

“Không riêng gì chuyện lão đại, ta không giống bà, chuyện gì cũng không lo!” Liên lão gia tử mờ mịt nhìn làn hương phiêu phiêu từ bàn thờ phật: “Ta đốt nhang không ít nhưng cũng không có thêm được thằng cháu trai nào.”

Liên lão gia tử chán nản, thất vọng gục đầu xuống.

Chu thị không nói một lời, nghiêng người ngồi dựa vào bệ cửa sổ bên giường rủ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

“Vợ chồng lão Tam, haiz… sớm đã không còn trông cậy được. Thân thể vợ chồng lão Tứ đều tốt, có hai trai hai gái, là tướng có nhiều con, vậy mà mấy năm nay đừng nói tiểu tử, đến một nha đầu cũng không sinh được. Vì chuyện này trong lòng lão Tứ cũng sinh oán giận… Còn vợ chồng Kế Tổ sinh được một đứa con gái rồi cũng không thấy động tĩnh… Ta đã tạo nên nghiệt gì chứ?!”

Những năm gần đây, trong nhà không thêm được nam đinh nào đã trở thành tâm bệnh trong lòng Liên lão gia tử. Nhưng vì nguyên nhân không tốt lành kia nên ông không tiện nói ra, đành vùi sâu cọc tâm bệnh này xuống tận đáy lòng, chỉ là thường xuyên dặn dò Chu thị thắp nhang lạy phật.

“Ông oán trách ta?” Chu thị chợt vung mí mắt lên, quay đầu lại nhìn chằm chằm Liên lão gia tử: ”Bộ ta muốn như vậy lắm sao? Điều kiện trong nhà lúc đó sao mời lang trung được chứ? Ả ta sinh con cũng đâu phải lần một lần hai, ai biết sao lúc đó lại yếu ớt như vậy? Có ai mà không gặp trắc trở, có ai mà không có hài tử chết non? Chỉ mình đứa nhỏ đó chết non thành yêu ma thôi sao?”

“Ta không sợ, ta xuống mồ rồi để nó tới tìm ta, ta đền mạng cho nó!” Chu thị trợn trừng hai mắt kích động nói với giọng điệu chói tai.

Tính tình Chu thị là như vậy, bà càng đuối lý, càng chột dạ thì khí thế ngược lại càng lớn. Chỉ là dù khí thế có mạnh mẽ thế nào cũng không che dấu được tia sợ hãi trong lòng.

Có lẽ người ngoài không biết, giờ đây mỗi đêm trước khi lên giường Chu thị phải để dưới gối một con dao nhỏ mới có thể yên ổn chìm vào giấc ngủ.

“Bà xem bà kìa, ta còn chưa nói gì, bà đã đòi sống đòi chết.” Liên lão gia tử vội vàng nói. Hôm nay ông vì chuyện hỏi vợ cho Liên Thủ Nhân đã bốn bề thọ địch, đương nhiên không còn tinh lực đâu mà tranh cãi với Chu thị, đành phải nhẫn nại trấn an bà cho êm chuyện.

Bởi Chu thị cũng chột dạ nên vừa nghe Liên lão gia tử nói lời này cũng ngậm miệng không nói gì nữa.

Đã qua nhiều ngày Liên lão gia tử chạy chọt khắp nơi cũng không có kết quả, ông liền hạ quyết tâm kêu Chu thị lấy tiền bạc từ trong tủ chén ra áng chừng một lần rồi kéo Liên Thủ Nhân đến nhà mấy người làm mai mối quen.

Gia đình người ta luyến tiếc con cái nên không ma nào chịu đẩy con vào miệng sói. Liên lão gia tử trước thả một ít tiền, lại hứa hẹn sẽ còn số tiền lớn hơn nữa, hi vọng như vậy có thể sớm hỏi được vợ cho Liên Thủ Nhân.

Liên lão gia tử vung rắc tiền bạc bừa bãi khắp nơi như vậy người ta còn chưa có hồi âm, lại có người ngoài ý muốn tới cửa.

Hai huynh đệ Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu mò tới tận cửa nói họ muốn làm mai cho Liên Thủ Nhân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi