TRÚC MÃ CỦA TÔI LÀ TRA CÔNG

Chương 70:

Sau khi lớp học kết thúc, Diệp Khai và Úc Mẫn Mẫn cùng bước ra khỏi lớp, vừa đi vừa trò chuyện. Đám học trò đều về nhà ăn cơm, các sinh viên tình nguyện cũng được chính quyền thôn sắp xếp riêng. Úc Mẫn Mẫn mời cậu cùng ăn, nhưng cậu chợt nhìn thấy Trần Hựu Hàm đang hút thuốc và chờ người trên sân chơi. Phong cách ăn mặc và khí thế của hắn khi xuất hiện ở đây có vẻ rất không hài hòa, cô giáo Úc lập tức liền đoán ra được hắn tới đây là vì Diệp Khai.

"Cô Úc!", Trần Hựu Hàm phẩy rơi tàn thuốc, khách sao chào hỏi với cô.

Úc Mẫn Mẫn vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô gặp Trần Hựu Hàm.

"Có tiện không, tôi có vài lời muốn nói với thầy giáo Tiểu Hoa."

Úc Mẫn Mẫn bật cười thành tiếng, nhìn sang Diệp Khai vừa mới sầm mặt lại: "Thầy giáo Tiểu Hoa, nhà ăn của bọn chị ở kia --" Cô chỉ vào một ngôi nhà hai tầng dưới chân núi, "Chị đi qua đó trước nhé."

Không đợi Diệp Khai gật đầu, Trần Hựu Hàm đã nói trước: "Không cần chờ em ấy đâu, em ấy sẽ ăn cùng với tôi."

Úc Mẫn Mẫn rời đi, Diệp Khai lạnh lùng nói: "Ai muốn ăn cùng anh?"

Trần Hựu Hàm đưa cho cậu một điếu thuốc: "Anh đưa em đi ăn gà hấp nồi có được hay không? Khẩu vị của bọn họ có hơi nặng, em ăn sẽ thấy không quen đâu."

Diệp Khai nhận lấy điếu thuốc, nhưng không trả lời.

Trần Hựu Hàm ấn bật lửa xuống: "Em không cần khó xử như vậy, lần trước anh hôn em là anh sai."

Diệp Khai cúi đầu nhấp một hơi, nghe hắn nói xong sắc mặt cậu càng tối sầm lại hơn.

"Cù Gia yên tâm để em đi một mình đến đây sao? Anh còn tưởng rằng bà ấy ít nhất cũng sẽ phái một trợ lý đi cùng em."

Trần Hựu Hàm tự nhiên khoác vai cậu một cái, rồi cũng rất nhanh chóng mà buông ra: "Đi bên này.", hắn rất lịch sự, chỉ là dẫn đường cho cậu, lễ độ rất đúng mực.

Mặt trời lên cao làm khô con đường bùn mềm ẩm ướt, bên đường còn có phân bò phân trâu, có chút đã biến thành hạt cỏ sau thời gian dài phong hóa. Diệp Khai đi theo sau Trần Hựu Hàm, hắn mặc một chiếc áo khoác màu xám nhạt, đi đôi ủng lao động, kéo khóa đến trên cùng, nhìn qua còn trẻ hơn bình thường. Nếu không phải thật sự nhìn thấy hắn ở đây, Diệp Khai thực sự không thể tưởng tượng được hình ảnh Trần Hựu Hàm ở nông thôn.

"Trước kia anh từng đến đây sao?"

"Trong quá trình khảo sát từng đến một lần, đến khi khởi công cũng có ghé qua." Trần Hựu Hàm dùng hai ba bước nhảy xuống một con dốc trơn trượt, vươn tay về phía Diệp Khai.

Diệp Khai mặc kệ hắn, nhất quyết muốn tự mình đi xuống, bước đầu tiên còn không sao, bước thứ hai đế giày liền trượt dài rồi ngã thẳng xuống, hai tay vô thức chống xuống đất, kết quả bị mài rách cả da. Cậu bị ngã đến choáng váng, bực bội nhìn Trần Hựu Hàm cười đến là càn rỡ. Trần Hựu Hàm lại vươn tay ra lần nữa, lười biếng hỏi: "Thế này mà em bảo là đã buông xuống rồi sao?" Diệp Khai gạt tay hắn ra, nhịn đau mà tự mình bò khỏi con dốc.

"Đừng cố chấp như vậy, em cứ coi anh như người qua đường đi." Trần Hựu Hàm nắm lấy tay cậu, siết chặt tay cậu rồi đưa lên nhìn một cái, sau đó hắn lấy ra một bao khăn ướt từ trong túi ra: "Em tự lau được chứ?"

Diệp Khai nhận lấy, xé túi ra rồi cầm khăn lau sạch đất cát trong lòng bàn tay. Trần Hựu Hàm muốn giúp cậu phủi đi bụi bẩn trên người, nhưng lại thấy hơi nhạy cảm, cũng không thể không biết xấu hổ mà ra tay, hắn nhướng cằm: "Phủi mông đi em."

Cái quỷ gì không biết! Diệp Khai lạnh lùng xử lý hết mấy chỗ nhếch nhác trên người, mức độ xấu hổ và phiền muộn có thể sánh bằng chuyện bất ngờ gặp lại bạn trai cũ mà không trang điểm.

Trần Hựu Hàm nín cười, cảm thấy Diệp Khai quá đáng yêu. Hắn cố tình lờ đi sự thật rằng Diệp Khai đã bắt đầu một đoạn tình cảm mới, khi một con đà điểu chôn đầu trong cát, nó sẽ cảm thấy cả thế giới đều an toàn.

Tiếp đón hai người là một cặp vợ chồng già Naxi. Khi họ đến nơi, thì đồ ăn đều đã được chuẩn bị xong, giữa mâm cơm quả nhiên là một nồi gà hấp. Có thể là Trần Hựu Hàm đã đặc biệt dặn dò, thế nên hương vị của món ăn rõ ràng đã thanh đạm hơn nhiều so với khẩu vị của Vân Nam. Lần này Trần Hựu Hàm còn dẫn theo hai nhân viên kỹ thuật, họ cũng sống trong ngôi nhà này, nhưng đã ăn trước ở một bàn khác. Thấy Trần Hựu Hàm đột nhiên dẫn thêm người đến, trong nháy mắt cả hai đều có chút câu nệ.

Thím người Naxi rõ ràng là rất thích Trần Hựu Hàm, thím cười với hắn vô cùng thân thiện, nhưng sau đó thím lại lập tức chuyển sự chú ý qua khuôn mặt của Diệp Khai, đôi mắt nhăn nheo của thím nhìn chăm chú Diệp Khai một cách cẩn thận, càng nhìn càng thấy thích, vừa vén tạp dề lau tay vừa nói: "Ôi, con cái nhà ai mà đẹp trai thế này! Làm sao mà nuôi ra được chàng trai thế này đây!"

Sau đó thím còn dẫn họ đi xem đám gà với heo nhỏ đen thui nhà thím.

Mấy con heo nhỏ đen thui cuộn tròn cái đuôi của mình, chạy loạn khắp núi. Trần Hựu Hàm ngồi xổm xuống đối mặt với một con heo con có đốm hình hoa ở bụng, chậc chậc hai tiếng, vẫy vẫy tay: "Thầy giáo Tiểu Hoa, tới đây nào!"

Diệp Khai kiềm chế muốn trợn trắng mắt, nghiêm mặt nói: "Hết chuyện."

Heo tiểu hoa tiến vào lòng bàn tay của Trần Hựu Hàm, nó bị hắn vuốt ve thoải mái đến mức híp hết cả mắt lại, rồi còn đáng yêu kêu hừ hừ hai tiếng.

Trần Hựu Hàm nói: "Làm một con heo cũng tốt mà, ăn ăn ngủ ngủ rồi lại ngủ ngủ ăn ăn, mùa xuân yêu đương, mùa hè nghịch bùn, mùa thu béo mập, cả một đời vui vẻ, cuối đời cũng chỉ phải chịu một đao, nghe có vẻ cũng không lỗ."

Diệp Khai ngồi xổm xuống: "Anh hâm mộ nó sao?"

Trần Hựu Hàm xoa xoa lỗ tai "tiểu Hoa", thả cho nó chạy đi, nhìn theo bóng dáng đang xa dần của nó mà "Ừ" một tiếng, "Hâm mộ lắm chứ."

Diệp Khai liếc hắn một cái: "Heo."

Nói rồi liền quay lưng bỏ đi một cách cao quý và lạnh lùng.

Trái tim Trần Hựu Hàm run lên, đúng là càng sống càng thụt lùi, chỉ là bị người ta công kích như thế thôi mà lại khiến cho lòng hắn cứ như biến thành một vũng nước xuân, tràn ngập hết cả đáy lòng.

Lúc ăn cơm bầu không khí đã dịu đi rất nhiều. Hai ngày này Diệp Khai thực sự không quen với khẩu vị nơi này cho lắm, sau khi uống hai bát canh gà thanh đạm, dạ dày cậu quả thật đã thoải mái hơn nhiều. Sau bữa cơm, thím người Naxi lại pha thêm cho họ hai chén trà Phổ Nhị, cả hai ngồi trên ngưỡng cửa và duỗi chân phơi nắng, Diệp Khai thoải mái thở dài bên ly trà nóng, lại hỏi: "Chừng nào thì anh đi?"

"Ngày kia."

Trong lòng Diệp Khai rất vi diệu mà trầm xuống, không rõ là thế nào.

Trần Hựu Hàm biết cậu có ý gì, nói tiếp: "Anh đã dặn trước rồi, sau này em cứ qua bên này ăn đi. Giờ đang là mùa mưa, hai tuần này em hãy tự chăm sóc cho bản thân thật tốt."

"Tiếp theo anh sẽ đi đâu?"

"Đức Khâm."

Diệp Khai thuận miệng hỏi: "Là chỗ núi tuyết Mai Lý sao?"

"Không phải, em muốn đi đến đó sao?"

"Không." Diệp Khai phủ nhận.

Trần Hựu Hàm cười cười như là không hề gì: "Em căng thẳng gì chứ, anh sẽ không mời em đi chung đâu. Lúc nào em muốn đi thì gọi cho anh, anh sẽ sắp xếp người dẫn đường cho em."

Diệp Khai cầm tách trà dùng một lần lên, lặng im không nói một hồi, mãi sau mới mơ hồ nói: "Nói sau đi".

Nắng trưa trên cao nguyên rất trực diện, gần như là muốn phơi cho linh hồn người ta biến thành trong suốt luôn. Trần Hựu Hàm không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, sau khi uống xong một tách trà hắn liền nhờ thím người Naxi đánh thức hai người quản lý công trình kia dậy. Hắn cởϊ áσ khoác ra, chỉ mặc trên người một chiếc áo phông đen bó sát. Trên cánh tay màu lúa mì ẩn hiện những đường gân xanh, trông săn chắc và gợi cảm vô cùng. Hắn để quần áo lại nhà thím người Naxi. Sáng nay Diệp Khai dậy hơi sớm, giờ muốn về nhà Trát Tây để chợp mắt một lát, liền chủ động nói: "Em có thể mang đồ về giúp anh."

Trần Hựu Hàm nhìn cậu qua làn khói thuốc lượn quanh, đưa cho cậu bộ quần áo: "Cảm ơn em."

"Coi như là đáp lễ anh mời em ăn cơm." Diệp Khai cầm lấy chiếc áo khoác của Arc'teryx, lúc hai người đi bộ trên Đường mòn MacLehose, chiếc áo thun mà hắn mặc lúc ấy cũng là của Arc'teryx.

Ở cạnh người yêu cũ chính là khó xử như thế đấy, bất kỳ chi tiết nào cũng có thể gợi nhớ đến quá khứ khi hai người còn ở bên nhau. Cậu thu lại suy nghĩ của mình, nhìn thấy Trần Hựu Hàm đẩy mở cánh cổng hàng rào được cột bằng những thanh gỗ trước sân.

Khi đi xuống sườn đồi, Trần Hựu Hàm quay đầu nhìn Diệp Khai một cái, thấy Diệp Khai cũng đang nhìn mình, hắn liền cười. Gió luồn qua thung lũng, nắng phơi sương, có vị thần linh nào trong số các thần linh khắp núi nghe thấy tiếng lòng của hắn đang nói "cảm ơn trời đất" chăng? Tiểu Khai, phát hiện em vẫn còn muốn nhìn anh một cái, em không biết anh đang hạnh phúc cỡ nào đâu.

Diệp Khai ôm quần áo Trần Hựu Hàm, chậm rãi đi về phía trước dọc theo sườn núi. Động vật đều đã ngủ trưa, mệt mỏi nằm trên bãi cỏ, cái tai nhướng lên để xua đuổi đám ruồi nhặng. Điều duy nhất còn sót lại trong cả thôn làng là tiếng sủa của con chó vàng khi nhìn thấy người lạ. Nhưng sau đó nó đã lập tức phát hiện ra người khách lạ này không quan tâm, hoàn toàn chẳng có chút đe dọa nào. Cậu ôm áo khoác trong ngực đến đổ cả mồ hôi, Diệp Khai dừng bước lại, rũ cổ áo ra rồi luồn tay vào. Cậu mặc vào chiếc áo khoác của Trần Hựu Hàm.

Trước ngôi nhà cũ bằng bùn vàng, một cô bé đứng đó với cái bụng nhỏ tròn xoe. Khuôn mặt cô nhỏ đen thùi lùi, ngậm ngón tay vào trong miệng, đôi mắt to đen láy ngây thơ mà nhìn cậu đi qua cửa.

"Thầy giáo Tiểu Hoa." Nhóc rụt rè gọi.

Thầy giáo Tiểu Hoa không nghe thấy.

Đại bàng bay qua cụm mây thấp, những bông hoa nhỏ màu vàng đang đung đưa trong gió. Thầy giáo Tiểu Hoa cúi thấp đầu, hai tay nhét vào trong chiếc túi áo ấm áp, lẻ loi bước đi trên con đường núi thật dài.

Khi đến nhà Trát Tây, Ram đang nằm trong lòng mẹ ngủ trưa. Diệp Khai đưa cho Đa Cát một bó hoa dại nhỏ, bước lên cầu thang mà không nói một lời. Tầng thứ tư đã được Đa Cát dọn dẹp sạch sẽ, toát lên phong cách sống ngăn nắp. Cửa phòng ngủ Trần Hựu Hàm nửa mở, chiếc ba lô màu đen của hắn bị ném trên mặt bàn, cả ipad lẫn ví tiền đều đặt ở đầu giường không chút đề phòng. Diệp Khai cởϊ áσ khoác, dựa vào mép giường mà từ từ ngồi xuống. Cậu ôm quần áo hắn vào lòng, cúi đầu thật sâu, không nhúc nhích.

Có lẽ là do đêm qua ngủ không ngon, Diệp Khai trực tiếp ngủ một mạch đến tận bốn giờ chiều, mặt trời đang xuống núi. Diệp Khai tỉnh dậy sau cơn đau đầu, ánh hoàng hôn rực rỡ xuyên qua ô cửa khổ phủ lên khắp người cậu. Những người chăn gia súc đang lùa gia súc về nhà, nhà của Trát Tây là nơi giao nhau giữa đồng cỏ và làng, Diệp Khai từ từ nhắm mắt lại, nghe thấy đàn cừu đang kêu be be. Ngồi mãi một lúc lâu, trời cũng tối, cậu cho rằng mặt trời đã xuống núi, nhưng nhìn kỹ thì mới biết là trời bắt đầu đổ mưa.

Hạt mưa rơi tí tách, Diệp Khai đứng dậy đóng cửa sổ lại, cậu nghe thấy tiếng Đa Cát lên lầu trong tiếng gió phập phùng. Chị nhấc váy, quấn trên người một chiếc áo lông: "Nhiệt độ hạ xuống rồi." Nói rồi lại khoa tay, đi vào phòng ngủ của Trần Hựu Hàm, đóng cửa sổ lại.

Thời tiết ở cao nguyên hay thay đổi, nắng mưa chẳng nói trước được. Diệp Khai xuống lầu uống một bát trà ngọt, nhận được điện thoại Khương Nham kêu cậu qua bên kia ăn cơm tối. Sắc trời đã hoàn toàn tối đen lại, mây mù dày đặc bao phủ trên dãy núi tuyết phía xa, chỗ gần mây đen áp lực rất thấp, thỉnh thoáng lại thấy thấp thoáng vài tia sáng vàng xuyên qua tầng mây, khiến cho đám mây đen phân ra làm hai nửa.

Diệp Khai đứng bên cửa sổ nhìn mê mẩn, từ xa đã nhìn thấy Trát Tây cưỡi mô tô lùa đàn ngựa về. Một lúc sau, cửa phòng khách trên lầu hai bị đẩy ra, Trát Tây toàn thân mang theo gió lạnh chui vào, rét run mà ngồi xuống bên lò lửa: "Lạnh chết đi được, chết rét mất thôi, chết rét mất thôi."

Diệp Khai cảm thấy giọng nói lẩm bẩm mang theo khẩu âm của anh vừa đáng yêu vừa buồn cười, sau đó lập tức sững sờ, đột nhiên ngồi thẳng dậy, đồng tử co lại như bị kim châm.

Tín hiệu trên núi không tốt, gọi đến cuộc thứ hai mới có người nhận máy.

"Trời mưa rồi."

Trần Hựu Hàm "Ừ" một tiếng, "Anh thấy mà."

"Em mang quần áo đến cho anh."

Nghe thấy Trần Hựu Hàm bên kia đầu điện thoại cười cười, mệt mỏi mà dịu dàng: "Không cần đâu, anh không lạnh."

Diệp Khai không ngốc. Cậu lập tức nghĩ ra Trần Hựu Hàm đâu phải lần đầu tiên đến đây, hắn đã sớm trải qua thời tiết thất thường ở nơi này, sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy. Nhà của thím người Naxi kia rất gần công trường xây dựng trường học mới, hắn đã quen với việc để quần áo lại đó. Thế nên chính cậu đã vẽ vời thêm chuyện.

"Anh đang ở TSo? Em qua ngay đây."

Trần Hựu Hàm bên kia yên lặng lại một chút, Diệp Khai lập tức nghe thấy tiếng gió từ bên đó truyền vào tai nghe. Có lẽ hắn vừa ra ngoài để kiểm tra thời tiết. Sau đó, Trần Hựu Hàm nói: "Đi đường cẩn thận nhé."

Diệp Khai lập tức đi lấy quần áo, chỉ một cái áo khoác thôi thì không đủ, cậu nên cầm theo tấm lót lông cừu. Hoặc là mang thêm một chiếc áo lông nữa. Vì vội quá nên cậu đã phạm phải sai lầm, góc áo quét qua tủ đầu giường, gạt rơi chiếc ipad xuống đất. Màn hình sáng lên, hiện ra một khuôn mặt tươi cười. Núi tuyết, ván trượt tuyết, chiếc mũ len màu nâu, chiếc kính bảo hộ lớn được đẩy trên trán. Là ảnh cậu tự chụp năm 17 tuổi ở Whistler, Trần Hựu Hàm đã đặt nó làm màn hình khóa.

Diệp Khai không chút biến sắc nhặt nó lên, đặt lại vị trí cũ. Là hắn cố ý sao? Cậu đột nhiên trở nên tức giận, vì sự công kích toàn diện của Trần Hựu Hàm với mình.

Dù tiếng gió nghe có vẻ đáng sợ, nhưng khi bước ra đường cũng không đến nỗi nào. Diệp Khai kéo khóa áo khoác lên trên cùng, đội chiếc mũ len màu đỏ. Tiểu học tan học sớm, hiện tại trên đường đều là đám trẻ đang về nhà, nhìn thấy Diệp Khai liền gọi: "Thầy giáo Tiểu Hoa.", cậu cũng không thể không đáp, thưa gửi suốt một đường, phụ huynh cả thôn đều đã biết cậu tên là Thầy giáo Tiểu Hoa.

Khi Diệp Khai đến khuôn viên mới, trên công trường vắng vẻ chỉ còn lại một ngôi nhà nhỏ bằng đá còn sáng đèn, đó hẳn là "phòng dự án" của Trần Hựu Hàm. Bóng đèn treo ở cửa khẽ rung rinh trong gió, cánh cửa kêu cót két, tấm kính chắn gió được nâng lên -- cái quỷ gì không biết, nhân viên chạy sạch rồi, chỉ bỏ lại một mình ông chủ ở đây.

Trần Hựu Hàm ngồi bên bếp lửa sưởi ấm, trong tai đeo airpods, đang nói chuyện công việc. Diệp Khai ném quần áo cho hắn, quay người muốn đi thì lại bị kéo lại. Hắn kéo người ta lại rồi nhưng cũng không nói gì, chỉ đưa tay lên làm bộ suỵt một cái. Thói xấu gì không biết, người ta muốn đi rồi còn suỵt với suỵt cái gì? Nhưng mà tay cậu bị hắn nắm đến phát đau, rõ ràng là Trần Hựu Hàm không có ý định thả cho cậu về trước.

Năm sáu phút sau, Trần Hựu Hàm cúp máy, vừa mặc áo vừa nói một cách ung dung: "Thầy giáo Tiểu Hoa đối xử với bạn trai cũ cũng thật là hiền lành."

Diệp Khai bị nghẹn họng một chút, lạnh lùng nói: "Kính già yêu trẻ là đức tính tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa."

Trần Hựu Hàm cũng không cảm thấy bị xúc phạm, hắn ngược lại còn cười: "Ngày kia thôi là anh sẽ không còn lảng vảng trước mắt em nữa rồi, em nhường anh vài câu đi mà."

Diệp Khai hỏi: "Tại sao lúc trưa anh lại để em mang áo về?" Dù trời có không mưa đi chăng nữa thì đến tối cũng sẽ lạnh, hắn căn bản chính là cố ý làm thế.

Trần Hựu Hàm thấy không gạt được cậu, chỉ mỉm cười, giãn mặt mày ra rồi dịu dàng nói: "Hiếm khi em chủ động quan tâm đến anh mà, lúc đó anh cũng không nghĩ được gì nữa, chỉ muốn đồng ý với em thôi."

Diệp Khai thấy hoảng hốt trong lòng, tránh khỏi tầm mắt hắn: "Nói hươu nói vượn."

"Đừng trêu chọc anh thế." Trần Hựu Hàm cảm thấy rất là bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy cậu quá đỗi đáng yêu, cả đau khổ lẫn thương yêu trong lòng đều đồng thời ùn ùn kéo đến, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể cốc nhẹ trán Diệp Khai một cái: "Chỗ này không có ai đâu, anh sẽ không nhịn được mà hôn em đấy."

Diệp Khai hoảng sợ nói trong vô thức: "Em có người yêu rồi!"

Căn nhà nhỏ được lò sưởi sưởi cho ấm áp chợt hoàn toàn yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng kêu tanh tách của đống phân bò khô khi được đốt lên.

Trần Hựu Hàm hít một hơi thật sâu, gật gật đầu: "Xin lỗi, tại anh vẫn chưa nhớ kỹ."

Bức màn nặng nề được vén lên rồi lại buông xuống, bóng dáng của Trần Hựu Hàm biến mất sau cánh cửa.

Diệp Khai nhịn một lát, không đợi cậu nổi giận thì Trần Hựu Hàm lại vén rèm lên lần nữa: "Đi thôi thầy giáo Tiểu Hoa, anh đưa em quay về."

Trời đã tối hẳn, thật ra thì lúc này mới chỉ hơn năm giờ. Không biết là mưa hay là tuyết, tàn thuốc trên đầu ngón tay của Trần Hựu Hàm như là một ngôi sao tí hon đang lấp lánh, gió thổi về phía sau, Diệp Khai hít vào mấy hơi thuốc lá gián tiếp, còn chưa kịp rời khỏi công trường đã chẳng nhịn nổi nữa, cậu vỗ vai Trần Hựu Hàm, rồi ngoắc ngoắc ngón tay, nói mà không chút suy nghĩ: "Cho em đi."

Trần Hựu Hàm không hiểu gì, nghĩ một chút rồi giơ lên điếu thuốc đang hút dở: "Cái này sao?"

Diệp Khai gật gật đầu, ánh mặt dừng lại trên khuôn mặt Trần Hựu Hàm, nhìn không ra cậu đang có tâm tình gì. Trần Hựu Hàm đưa điếu thuốc cho cậu, còn tưởng rằng cậu sẽ dụi tắt, không ngờ Diệp Khai lại nhìn hắn chằm chằm, rồi đưa điếu thuốc hắn hút dở lên miệng mình.

Sau khi làn khói bị gió thổi bay hết, đầu tóc Diệp Khai rối bù, mặt cậu không chút thay đổi mà hít thêm một hơi, thở khói về phía hắn, phẩy rơi tàn thuốc.

Trần Hựu Hàm thở không nổi, nheo mắt nhìn cậu trong không gian mờ tối: "Đừng giày vò anh như thế."

Diệp Khai không rõ có ý gì mà ngoắc ngoắc môi: "Sao nào, chiêu này thế mà vẫn còn có tác dụng với anh sao? Không phải anh đã chán ghét rồi à."

Trần Hựu Hàm không phản bác được, sầm mặt lại đi về phía trước.

Diệp Khai nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn mà cười, ném đầu mẩu thuốc xuống đất rồi dẫm tắt, nghiền nó vào thật sâu trong đất.

Cậu với Khương Nham đã hẹn sẽ gặp nhau ở ủy ban thôn, lẽ ra họ phải tách ra ở ngã tư, nhưng Trần Hựu Hàm vẫn đi cùng hướng với cậu. Trong lòng có suy đoán không hay ho cho lắm, Diệp Khai thử thăm dò mà hỏi: "Anh không về sao?"

"Có hẹn." Trần Hựu Hàm lời ít mà ý nhiều mà đuổi cậu, trong lòng hắn khó chịu, liếc cậu một cái rồi nói: "Em thì sao?"

"Em cũng có hẹn."

Hai người đều có hẹn ở tòa nhà ủy ban thôn, Khương Nham cùng với một người khác cầm đèn pin đứng đợi ở cửa, kinh ngạc nói: "Trùng hợp quá vậy?"

Anh nhìn qua Trần Hựu Hàm một cái, người bên cạnh giới thiệu: "Đây chính là Trần tổng."

Khương Nham bắt tay với Trần Hựu Hàm. Thì ra lần trước Trần Hựu Hàm đến đây là được trưởng thôn đón tiếp, khi ấy trùng hợp đúng là lúc Khương Nham đi họp trên huyện, nên đã bỏ lỡ cuộc gặp mặt. Bốn người vừa đi về phía cổng làng vừa trò chuyện. Diệp Khai đoán tám phần là lại ăn lẩu bỏ Tây Tạng. Dù sao thì Khương Nham cũng chẳng có gì khác để đãi khách, lần nào muốn chiêu đãi cũng toàn dùng lẩu bò cho xong chuyện.

Họ đến một sân nhà đang sáng đèn có tường đá bao quanh, Diệp Khai nghĩ thầm, quả nhiên là vậy mà. Nồi lẩu bằng đồng thau đang bốc khói nghi ngút trên bếp, trên chiếc bàn đá vuông có bốn bát sữa chua bò Tây Tạng, bánh thịt bò với canh miến kiểu Tạng, còn có sườn cừu nướng với khoai tây nướng muối, đây chính là mâm cơm với tiêu chuẩn thấp nhất do chính Khương Nham trả tiền mời khách, cũng là bữa ăn xa hoa nhất trong ngôi làng này.

Trưởng thôn là người Tây Tạng, sau khi ngồi xuống, hắn không nói hai lời liền cầm cái ấm bạc lên, rót cho mỗi người một ly rượu lúa mì thanh khoa đầy.

Khương Nham vẫn còn chưa biết chuyện gì, giới thiệu nói: "Trần tổng chính là nhà tài trợ của dự án trường học, Tiểu Khai, em có vấn đề gì muốn hỏi thì có thể hỏi Trần tổng." Lại quay sang nói với Trần Hựu Hàm: "Đây là đàn em khóa dưới của tôi, lần này tới đây là muốn đi đầu trong việc thành lập một quỹ từ thiện công ích cho sự nghiệp giáo dục ở nông thôn, Trần tổng đã có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này, mong anh hãy chỉ giáo em ấy thêm."

Trần Hựu Hàm cười cười đầy ẩn ý: "Bí thư Khương khách sáo rồi, tôi nhất định là biết gì nói nấy."

Dưới ánh đèn, mặt Diệp Khai có chút đen, bốn người cụng chén, cậu buồn bực một hơi uống cạn.

Trần Hựu Hàm nói với cậu: "Rượu lúa mì thanh khoa rất nặng, tửu lượng em không tốt, vẫn là uống ít lại một chút đi."

Khương Nham lập tức cười: "Trần tổng với Đạt Thố thì không cần phải bàn, nhất định là tửu lượng rất cao, Tiểu Khai cũng không tệ đâu, tính ra thì trong bốn người tôi mới là người uống kém nhất đấy!"

Trần Hựu Hàm rất bình tĩnh mà hỏi: "Thật sao, xem ra bí thư Khương với bạn học Tiểu Khai chắc là hay đi uống rượu cùng nhau lắm nhỉ."

Diệp Khai đá vào chân Khương Nham dưới gầm bàn một cái, Khương Nham tưởng rằng Đạt Thố không cẩn thận đá phải mình, ánh mắt liếc nhìn xuống một cái rồi cười đến run người mà vạch trần: "Mới lúc đầu cậu ấy cũng uống không ra sao đâu, là luyện mãi mới ra đấy chứ."

Trần Hựu Hàm biết rõ trạng thái của Diệp Khai sau khi uống say, nghe thấy Khương Nham nói vậy liền ngước mắt lên quan sát anh một hồi, xác nhận rằng khí chất của Khương Nham rất đàng hoàng đứng đắn, mới thoáng an tâm lại, hắn đè xuống sự ghen tị vô lý của mình, thản nhiên nói: "Thật vậy chăng."

Bí thư chi bộ thôn - Đạt Thố dùng đũa gắp một miếng thịt bò, hào sảng cười nói: "Tiểu Khương cũng không tệ mà! Tôi còn tưởng học bá Thanh Hoa kiểu gì cũng chẳng biết uống đâu, không ngờ ngày đầu tiên đến liền khiến cả đám chúng tôi giật cả mình!"

Lấy nồi lẩu làm vạch ngăn cách, bên phải chiếc bàn ăn chìm vào một sự im lặng vi diệu. Trần Hựu Hàm nắm chặt đôi đũa, mãi vẫn không có động tĩnh gì.

Diệp Khai lấy tay che mặt.

Mãi lâu sau, cậu mới nghe thấy Trần Hựu Hàm chậm rãi nói: "Thì ra bí thư Khương là sinh viên của Thanh Hoa, thật là đáng quý."

Khương Nham khiêm tốn nói: "Quá khen quá khen, cũng không có gì đáng nói, thành tích của Tiểu Khai còn tốt hơn tôi nữa, năm đầu tiên đã đi theo chúng tôi thi đấu giải Citi Cup."

Diệp Khai hít sâu một hơi, lau mặt: ". . . Đừng nói nữa."

Trần Hựu Hàm có ý riêng mà nói: "Bạn học Tiểu Khai nhìn có vẻ điều kiện gia đình cũng không tệ, tại sao lại không đi du học?"

Khương Nham là tên ngốc, chơi hỏi đáp với người ta rất là nhanh, lập tức phụ hoạ nói: "Đúng đó, đồng chí Tiểu Khai, sao em lại không đi du học?"

Diệp Khai qua loa đáp: "Không thi đỗ."

Khương Nham nhíu mày: "Em sao? Trường nào mà đến em còn trượt? Harvard? Massachusetts?"

Dù thông báo mời nhập học của cả hai trường này đều đang nằm trong hộp thư, Diệp Khai vẫn là gật gật đầu: "Đúng vậy, đặt tiêu chuẩn quá cao mà năng lực của bản thân thì quá thấp, nên là thất bại rồi."

Suốt cả bữa cơm cậu đều im lặng, chỉ khi ăn uống đến cao trào mới miễn cưỡng cười mấy cái. Càng về sau thì đến cả người có dây thần kinh thô còn hơn cả dây sắt cầu treo như Khương Nham cũng đã nhận ra có gì đó không ổn, sau khi ăn uống no say, họ cùng đi hút thuốc, anh vỗ vỗ lưng cậu ra vẻ già dặn mà an ủi: "Không sao mà, Học viện Kỹ thuật của chúng ta cũng đâu thua kém ai! Harvard gì chứ, đợi đến khi thi lên nghiên cứu sinh rồi lại xin cũng đâu có muộn."

Sau tám giờ, gió gần như đã lặng xuống, trên bầu trời đêm không một gợn mây, dải ngân hà mênh mông như chiếc thắt lưng bằng ngọc nối ngang đông tây, những con sâu bọ mùa hạ nằm trong bụi cỏ kêu ngắn kêu dài.

Bốn người tách ra ở ngã tư, đi về hai hướng khác nhau. Khương Nham không hiểu sao lại cảm thấy Trần Hựu Hàm đáng tin cậy, yên lòng mà giao đàn em khóa dưới của mình cho hắn.

Hai người lẳng lặng đi về, một lúc sau Trần Hựu Hàm cuối cũng vẫn không nhịn được mà hỏi, giọng hắn trầm thấp mà dịu dàng: "Sao em không đi du học?"

Diệp Khai không biết trả lời thế nào.

Cậu vì Trần Hựu Hàm mà học bạt mạng suốt năm lớp 12, chính là vì muốn ở lại trong nước. Sau đó cậu tuyệt vọng đến mức muốn liều lĩnh chạy đến nơi xa nhất thì Cù Gia lại không yên tâm. Tình trạng của cậu lúc đó quả thực rất đáng sợ, lầm lì ít nói, gần như là rơi vào trầm cảm. Chính ông nội cậu đã nói, "Khai" là khai khoát (*rộng lớn, cởi mở), liễu ám hoa minh* (*có hi vọng), khoát nhiên khai lãng* (*rộng rãi sáng sủa), dù trong lòng có chuyện gì khó mà vượt qua, thì cũng đừng nên quên rằng đi qua mấy tầng sơn thủy, lối ra chính là ngay ở nơi đường cùng.

"Anh đã từng tìm kiếm tất cả các trường đại học mà em có thể đi," Trần Hựu Hàm tiện tay hái một bông hoa dại nhỏ, "Thảo nào mãi vẫn không tìm được em."

Trong lòng Diệp Khai run lên, bước chân dừng lại, cậu quay đầu: ". . . Anh tìm em làm gì?"

Dưới ánh trăng, cậu nhìn thấy Trần Hựu Hàm cong khóe môi, nở một nụ cười rất nhạt.

Hắn quả thực không có tư cách đến tìm cậu. Bên trong hợp đồng của Diệp Cẩn đã ghi rõ ràng: "Bên B không được phép gặp hoặc liên lạc với Diệp Khai tiên sinh nếu không có sự đồng ý của Bên A." Hắn đã đóng dấu lên đó. Chỉ là khi con người ta rơi vào đường cùng, cũng phải bám lấy thứ gì đó mới có thể sống tiếp, cho dù là hư vô mờ mịt, là lâu đài trên không hay là trăng trong nước đi chăng nữa. Vào thời điểm đó, hắn đã giác ngộ được rằng đời này đã đánh mất Diệp Khai rồi, chỉ là trong lòng vẫn ôm theo may mắn -- dù không thể ở bên nhau đi chăng nữa thì biết được cậu ở đâu cũng tốt rồi, không cần phải gặp mặt chuyện trò, chỉ cần đứng từ xa nhìn cậu một cái là được rồi. Như thế nào cũng được, chỉ là đừng bặt vô âm tín, đừng ngay cả một tin tức cũng không chịu bố thí cho hắn.

"Không có gì, anh chỉ muốn xem xem em có học hành chăm chỉ hay không thôi." Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng nói.

Bông hoa nhỏ với năm cánh hoa tròn tròn hiện ra màu xanh biếc nhàn nhạt dưới ánh sao, Trần Hựu Hàm cầm điếu thuốc trong tay, tay kia nắm cuống hoa đưa ra, nửa thật nửa giả nói: "Chẳng có gì để tặng em cả, anh không xứng để nhắc đến chân tình, em nhận chơi chơi đi."

Hắn giống một kẻ hèn nhát nói ra sự thật trong ngày Cá tháng Tư, như một vai hề khóc dưới chiếc mặt nạ hí kịch, như một tên quỷ nghèo muốn tặng quà nhưng lại sợ đối phương ghét bỏ không đáng tiền.

Diệp Khai không nghe hắn lừa gạt, mặt cậu không chút cảm xúc: "Lần trước lúc tặng sapphire anh cũng nói như vậy."

Trần Hựu Hàm ảm đạm cười một tiếng: "Em vẫn là đáng yêu như thế."

"Vừa nghĩ tới chuyện sự đáng yêu này của em sẽ thuộc về người khác, anh liền ngủ không yên, trong mơ cũng gặp phải ác mộng mà tỉnh lại. Anh lớn như vậy rồi mà bao năm qua vẫn chưa từng ghen tị với bất cứ kẻ nào, nhưng anh lại rất ghen tị với tên họ Lư kia, cực kỳ ghen tị, ghen tị đến phát điên lên được. Nếu như không phải em yêu hắn, ngay cả dã tâm gϊếŧ hắn anh cũng có rồi."

Thật kỳ quái, ba chữ "Em yêu hắn." này trong lòng Trần Hựu Hàm tuyệt đối chính là vùng cấm. Thế mà lúc này nói ra miệng lại thấy trong lòng chợt buông xuôi. Hắn đứng dưới bầu trời đêm nhìn kỹ lại, à thì ra không phải buông xuống, mà là trống rỗng. Bởi vì là trống rỗng, cho nên cũng không có gì là căng thẳng hay đau đớn.

Diệp Khai thờ ơ, thậm chí còn bình tĩnh sửa lỗi cho hắn: "Họ của anh ấy không phải là họ Lư."

Trần Hựu Hàm "Ừ" một tiếng: "Anh đã sai khi hôn em vào ngày đó. Hãy cho anh thêm một chút thời gian, anh sẽ cố gắng để có thể chúc phúc cho em và hắn ta".

"Sau đó thì sao?" Diệp Khai lạnh lùng hỏi.

"Đến lúc đó thì anh cũng già rồi." Trần Hựu Hàm cắn điếu thuốc, nheo mắt lại, toàn thân hắn tắm trong ánh trăng, dáng vẻ phóng khoáng, không bị trói buộc, "Thích ra sao thì ra đi."

Diệp Khai lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, phun ra hai chữ: "Ngu xuẩn."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi