TRÚC MÃ CỦA TÔI LÀ TRA CÔNG

Chương 73

Trà đã lạnh ngắt.

Diệp Khai kéo ghế ra rồi từ từ ngồi xuống. Ánh nắng ấm áp bao bọc lấy cậu. Sáng nay có lẽ Trần Hựu Hàm đã thức dậy rất sớm, hắn đã rón rén bước xuống giường vì sợ đánh thức cậu thế nào ra sao? Rồi lại nhờ Đa Cát lục tung căn nhà để tìm một tờ giấy viết thư đàng hoàng thế nào? Trong ánh sáng màu xanh nhạt của buổi ban mai, có lẽ Đa Cát đã rót cho hắn một tách trà nóng, hắn uống một ngụm, nuốt vài viên thuốc màu trắng, nhấc bút lên, bắt đầu viết bức thư này. Diệp Khai nghĩ, khi đó mình còn đang ngủ. Rõ ràng là muốn sưởi ấm cho hắn, thế mà mình lại đáng xấu hổ mà ngủ một cách yên bình và sâu giấc hơn bao giờ hết.

Dưới ánh mặt trời, những ngón tay hơi trong suốt vuốt nhẹ quanh thành cốc.

Là khi nào nhỉ, có lẽ là khi tia sáng đầu tiên xuyên qua cửa sổ, Trần Hựu Hàm đặt bút xuống, gấp bức thư lại, cuối cùng nhìn cậu mấy giây, rồi cầm ba lô đi xuống lầu.

Diệp Khai nhắm mắt lại. Ánh nắng làm mí mắt mỏng mà nhợt nhạt của cậu trở nên nóng bừng. Cậu gần như có thể nhìn thấy bóng lưng của Trần Hựu Hàm lúc đi.

Mở mắt ra, cả căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lay động ngọn cỏ.

Diệp Khai lấy điện thoại gọi cho Trần Hựu Hàm, lúc gọi qua trên mặt cậu không hề có cảm xúc gì.

Đừng cúp máy, cũng đừng không trả lời -- kể từ khi Trần Hựu Hàm liên tục cúp máy và cho mình vào danh sách đen hai năm trước, cậu đã sinh ra một loại khủng hoảng và mâu thuận từ bản năng đối với việc gọi điện thoại cho hắn.

Ba tiếng bíp tiếng vang lên, cảm ơn trời đất -- đã gọi được rồi

Diệp Khai mừng rỡ, hơi thở vô thức trở nên ngắn lại: "Hựu Hàm ca ca."

Tiếng cười nhàn nhạt của Trần Hựu Hàm xuyên qua điện thoại mà truyền đến: "Em dậy rồi à."

Diệp Khai quay lại ngồi trên ghế, cậu chống khuỷu tay vào thành ghế, vô thức gật đầu, rồi lại "Ừ" một tiếng, nói: "Anh đi rồi sao?"

"Anh vừa mới đến huyện thành." Không gian bên kia quả nhiên rất ồn ào, lâu lâu còn có mấy tiếng còi xe buýt mạnh mẽ vang lên.

Trong lúc nhất thời Diệp Khai có loại cảm giác cực kỳ hoang đường: "Anh đi xe buýt?"

Trần Hựu Hàm còn thiếu gia hơn cả cậu, là tên hoàn khố thậm chí còn chưa từng đi xe buýt hay là tàu điện ngầm, bây giờ lại phải ngồi trên một chiếc xe buýt bẩn thỉu hôi hám dễ phải cả năm mới vệ sinh một lần mà bôn ba một vòng quanh các thị trấn biên giới.

Trần Hựu Hàm quả nhiên cười cười: "Chứ không lẽ lại lái Lamborghini đến đây sao?"

Diệp Khai cũng theo đó mà mấp máy khóe môi, trong loa nhất thời trầm mặc hai giây, cậu bỗng thấy hoảng sợ trong sự trầm mặc này, nhanh chóng hỏi: "Anh đi đâu? Vẫn là Đức Khâm sao?"

Đối thoại là sự tương tác của hai người, sự im lặng không chỉ nằm trong tầm kiểm soát của một mình cậu. Mặc dù không muốn, nhưng Trần Hựu Hàm vẫn là dừng lại một chút. Tiếng còi càng lúc càng gay gắt hơn, cuối cùng hắn cũng lên tiếng, giọng điệu tự nhiên mà tránh đi: "Là một chỗ nằm chếch dưới chân núi, có lẽ em chưa từng nghe qua đâu."

Mạt gỗ trên thành ghế rơi xuống, móng tay vừa dùng sức một chút là có thể ấn lên một vết hình lưỡi liềm. Diệp Khai nhấn lên hai đường gấp khúc ở trên đó, "Em còn tưởng anh sẽ không nhận điện thoại của em."

Sảnh chờ ở huyện thành nhỏ hẹp và cũ kỹ, việc xoát vé toàn dựa vào tiếng gào thét của nhân viên, có rất nhiều người đang nằm hoặc ngồi trên sàn đá cẩm thạch, sau lưng họ chất đống túi hành lý bằng vải thô bẩn thỉu. Trần Hựu Hàm đeo ba lô, mặc một thân đồ đen, đứng dưới mái hiên hung hăng hút thuốc. Làn khói hờ hững tan trong gió, hắn nhíu chặt đôi mày đã mỏi, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Không đâu, em có việc gì thì có thể gọi cho anh."

Dù là nói như vậy, nhưng họ đều biết rằng, kể từ giờ sẽ khó có việc gì để họ có thể gọi cho đối phương.

Hai ngón tay Diệp Khai mở bức thư ra, ánh mắt quét nhẹ qua. Mỗi một chữ trong đó đều đã được ghi nhớ lại. Cậu gật gật đầu, nói mà không có chút biểu cảm nào: ". . . Em đồng ý với anh."

Đồng ý chuyện gì? Đồng ý rằng em sẽ buông tay, đồng ý với anh là sẽ không hận nữa, đồng ý rằng sẽ tin vào tình yêu một lần nữa, đồng ý rằng em sẽ sống thật hạnh phúc.

Trần Hựu Hàm không hỏi, chỉ nói: "Vậy là tốt rồi." Hắn dụi tắt thuốc lá, xoay người bước vào phòng chờ. Ném ba lô lên băng chuyền kiểm tra an ninh, đoàn người đợi xe bắt đầu di chuyển theo tiếng kêu gào của tài xế, hắn thấp giọng nói: "Anh phải đi xoát vé rồi, em ở lại tự chăm sóc mình cho tốt."

Cúp điện thoại, Diệp Khai lại gấp lại bức thư kia, mở ốp điện thoại ra rồi kẹp nó vào.

Cậu đang cố gắng buông tay, Trần Hựu Hàm cũng đang cố gắng buông tay. Cuộc hội ngộ lần này chỉ là gợn sóng từ cuộc gặp gỡ bất ngờ của hai dòng suối mà thôi, cuối cùng rồi họ sẽ tiến về phía trước của một người.

Thế nhưng, cùng lúc như trút được gánh nặng, vì sao trái tim cậu lại không trở nên nhẹ nhàng dù chỉ một chút? Diệp Khai vịn ghế rồi từ từ ngồi xuống, lòng bàn tay áp lên lồng ngực.

Cậu vừa bước xuống lầu Đa Cát đã cảm thấy kỳ lạ. Trần tiên sinh đi rồi, giống như mang theo cả sự vui vẻ của Thầy giáo Tiểu Hoa. Trước mặt Trần tiên sinh, Thầy giáo Tiểu Hoa giống hệt như một đứa trẻ. Trần tiên sinh vừa đi, cậu liền trở thành một người trưởng thành đầy lịch sự, xa cách, đúng mực hơn bao giờ hết.

Đa Cát đem chuyện cười nuốt vào trong bụng, nhìn Diệp Khai bước từng bước xuống cầu thang mà có chút lo lắng trong lòng.

Cảm giác nhàn nhã thảnh thơi của kỳ nghỉ biến mất, hai tuần sau đó cậu gần như trôi qua trong sự căng thẳng, hỗ trợ dạy học, nghiên cứu điều tra, đi thăm hỏi từng hộ gia đình, tìm hiểu việc đi học của học sinh nam và học sinh nữ, đi khắp thôn làng để tìm đọc những tư liệu về việc cứu đói giảm nghèo bao năm qua, nhìn còn giống cán bộ trong thôn hơn cả Khương Nham. Trước khi cậu rời đi mọi người trong làng hầu như đều biết đến cậu, biết rằng Thầy giáo Tiểu Hoa cũng giống như Trần tổng, muốn làm điều gì đó có ý nghĩ và tốt đẹp với ngôi làng vừa mới thoát nghèo này.

Trước khi Diệp Khai đi, cậu đến chia tay với các sinh viên tình nguyện và đám nhỏ trong ngôi trường cũ, lại một mình đi bộ đến trường học mới. Công trường vẫn vậy, bởi vì tiến độ mà nhìn còn có vẻ lộn xộn hơn khi trước, gạch đỏ, bao vôi chất thành đống, xe bê tông đang vận hành ầm ầm, vụn bào rơi lả tả trên mặt đất, hai con chó chạy vòng quanh để đuổi theo cái đuôi. Cậu chợt nhớ đến tiết học đầu tiên mà mình giảng cho lớp của Ram, cậu đã miêu tả sân trường mới đẹp cỡ nào. Cậu muốn nói rằng ở bên kia ngọn núi có một ngôi trường rất đẹp, chỉ cần các em học tập thật chăm chỉ, vậy thì có thể đi ra ngoài nhìn thấy một thế giới tươi đẹp khác. Tiết học đầu tiên của cậu có một cô học trò ngây thơ giơ tay, cô nhóc với đôi mắt đen láy nghiêm túc, nhìn cậu với vẻ không phục, đứa nhóc ấy lớn tiếng nói: "Thầy giáo Tiểu Hoa, chúng con cũng sắp có trường học đẹp như thế rồi!"

Đám nhóc không biết Trần Hựu Hàm, mỗi lần nhìn thấy hắn sẽ sợ hãi trốn đông trốn tây.

Diệp Khai vừa đi xuống núi, vừa gọi điện cho Cù Gia: "Mommy, chuyện mà mẹ vẫn luôn muốn làm nhưng chưa làm được, Trần Hựu Hàm đã làm rất tốt."

Cơn mưa phùn lất phất qua khung cửa sổ xe buýt, dưới bầu trời xám xịt, những người chăn cừu mặc áo tơi lùa đàn cừu, dõi mắt nhìn theo chiếc xe dần biến mất trong mưa.

Hơn mười giờ sau, máy bay hạ cánh xuống Ninh Thị, Diệp Khai đẩy hành lý đi ra ngoài, Chú Lục và Cù Gia đang đợi cậu ở cửa. Chú Lục lấy chiếc balo leo núi nặng nề trên vai cậu, Cù Gia đưa cho cậu một chai Perrier lạnh. Cậu ngồi ngồi ở ghế sau rộng rãi của chiếc Cayenne, giờ cậu lại là một thiếu gia sống trong nhung lụa, bò Tây Tạng cao nguyên, thời tiết sớm nắng chiều mưa, những đồng cỏ và hồ nước nở rộ những bông hoa cúc vàng, những chiếc bánh thịt kiểu Tạng ăn nhiều đến mức phát ngán đều đã bị bỏ lại trong tiếng động cơ ồn ã trên đường cao tốc.

Cù Gia đau lòng đến không biết phải làm sao, cầm lấy tay cậu mà thở ngắn than dài.

Diệp Khai bất thình lình lên tiếng: "Mommy, mẹ còn chưa khen Hựu Hàm ca ca."

Cù Gia bị cậu làm cho nghẹn lời: "Mẹ khen cậu ta làm cái gì?"

"Anh ấy đã làm được chuyện mà mẹ vẫn luôn trốn tránh, vậy nên thành kiến của mẹ với anh ấy là không công bằng."

Cù Gia không phản bác được, miễn cưỡng nói: "Mẹ chưa từng phủ nhận hắn. Con người của hắn ấy mà, vấn đề duy nhất chính là đời tư --"

"Cuộc sống riêng tư của anh ấy không loạn." Diệp Khai dừng lại một chút, khóe môi cong lên: "Con có thể làm chứng."

Cù Gia liếc nhìn chú Lục từ kính chiếu hậu như cảnh cáo, sau đó cẩn thận hỏi Diệp Khai: "Gần đây con có liên lạc với cậu ta sao?"

Bà cho rằng Diệp Khai đã biết công cuộc làm từ thiện của Trần Hựu Hàm từ chỗ Khương Nham.

"Có mấy lần." Diệp Khai nửa giấu nửa nói thật: "Không thân."

Cù Gia lo lắng đến mức trái tim đều như bị ai nhấc lên. Sự đau khổ của Diệp Khai lúc trước đến giờ còn như rõ mồn một trước mắt bà, bà hoàn toàn không muốn nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu tro tàn lại cháy nào: "Vậy con. . ."

Ánh mắt Diệp Khai nhàn nhạt mà nhìn bà một cái: "Con rất ổn, tất cả đều đã kết thúc rồi."

Cậu ngủ một giấc trên xe, vừa mới quay về đường Tư Nguyên, những lời mời nhanh chóng tràn vào trong vòng bạn bè Ninh Thành của cậu, có Dương Trác Ninh, Lộ Phất, cũng có bạn đại học, Lucas cũng mười cậu đi uống rượu vào tối mai, Diệp Khai do dự một chút, tạm thời không đưa ra câu trả lời chắc chắn mà ấn mở hộp thoại với Cố Tụ trước.

Cố Tụ nói muốn giao lại những tài liệu liên quan đến phúc lợi công cộng, hỏi cậu ngày nào thì tiện để gặp mặt.

Có lẽ là liên quan đến một số nội dung nhạy cảm, dùng bản điện tử quả thực không kín đáo cho lắm. Diệp Khai phải đến Ninh Thông để xử lý một số công việc chính thức, vì vậy cậu đã hẹn sẽ gặp mặt anh tại Tòa nhà trụ sở Ninh Thông vào chiều mai, sau đó thì trả lời Lucas rằng mình sẽ rảnh sau 8 giờ tối. Lucas gửi cho cậu một tin nhắn định vị, sau đó nói rằng đó là địa chỉ của căn nhà mới thuê của hắn, hi vọng có thể mười Diệp Khai đến ăn tối, coi như là giúp hắn về nhà mới.

Khuôn mặt Diệp Khai không chút cảm xúc mà nhìn định vị. Là biệt thự Phồn Ninh. Lucas từng đến đó, cũng biết rằng Trần Hựu Hàm sống ở nơi đó.

Lucas không muốn cậu hiểu lầm nên đã gửi ngay một tin nhắn thật dài để giải thích, ý là Phồn Ninh nằm ở trung tâm của khu kinh doanh CBD. Công ty tạm thời chưa cấp xe cho hắn, vậy nên nếu ở nơi này thì mỗi ngày hắn chỉ cần đi bộ cũng có thể tới văn phòng, nơi này chính là sự lựa chọn hàng đầu vì sự tiện lợi. Hắn nói có lý có chứng cứ, chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Ban đầu trong lòng Diệp Khai cũng chỉ thấy có chút vi diệu, nhưng sau khi nhìn thấy Lucas gióng trống khua chiêng mà trình bày như thế thì lại thấy hơi buồn cười. Nói cho cùng thì dù cho Lucas có trở thành bạn trai của cậu đi chăng nữa, thì cậu cũng không quan tâm người kia sống ở đâu.

Đúng giờ ba giờ chiều Cố Tụ gõ lên bàn làm việc của Tư Kỳ. Tư Kỳ đã được dặn dò từ trước, sau khi gọi điện thoại nội tuyến và nhận được câu trả lời đồng ý liền mới anh vào phòng.

Cánh cửa gỗ màu đỏ chắc chắn và khiêm tốn, rất phù hợp với phong cách của Ninh Thông, nhưng lúc mở cửa ra, nhìn thấy Diệp Khai thì anh vẫn có chút không quen.

"Leslie, Cố tiên sinh đến rồi."

Diệp Khai lấy kính xuống, vẻ mặt lạnh nhạt ló ra khỏi màn hình IMac to đùng, cậu nở một nụ cười rất thành thạo với Cố Tụ, "Cà phê? Hay là Trà?"

Nụ cười này không mắc lỗi gì, những Cố Tụ vẫn cảm thấy không thoải mái. Anh dứt khoát từ chối: "Không cần, tôi sẽ đi ngay."

Diệp Khai cũng không cưỡng cầu, cậu gật đầu với Tư Kỳ, để cô đi kéo cửa lên.

"Cậu càng ngày càng giống chị gái cậu."

Diệp Khai hơi nhướng mày: "Anh có quen với chị gái em sao?"

"Từng gặp mấy lần, vừa rồi cũng đụng phải trong thang máy."

Diệp Khai tỏ vẻ muốn rửa tai lắng nghe.

Cố Tụ lạnh lùng phun ra tám chữ: "Cấp bậc lễ nghĩa đúng mực, mắt cao hơn đầu."

Câu này chẳng khác gì là mắng chửi người. Không ngờ Diệp Khai lại thoải mái cười một tiếng. Cậu đã học được rất nhiều thứ tạp nham ở chỗ Trần Hựu Hàm, và thứ có ích nhất chính là mặt dày mày dạn, phong độ nhẹ nhàng. Lúc này cậu lập tức gật đầu với Cố Tụ, nhẹ nhàng mà cười: "Quá khen rồi."

Cố Tụ cũng cười, bầu không khí xem như đã nhẹ nhàng hơn một chút. Anh ném hai túi tài liệu thật dày lên trên bàn: "Hựu Hàm kêu tôi đưa cho cậu, dự án phúc lợi công cộng đã được xúc tiến từ khi hắn còn ở GC. Trong đây chứa tất cả các thiết kế và kế hoạch hoạt động cấp cao nhất, tài chính, dây chuyền, chi tiết các mục đều có, đây là bản photocopy, cậu đọc xong thì xử lý ngay đi."

Sau đó anh lại lưu loát chỉ vào một chiếc túi khác: "Sau khi hắn rời khỏi GC đã chia riêng hạng mục công ích ra ngoài, trong này là dự án mà hắn đã xúc tiến trong hơn một năm nay, rất phức tạp, cậu không cần phải xem hết, tìm hiểu một dự án từ quá trình điều tra nghiên cứu đến lập kế hoạch, rồi cuối cùng là tiến hành ra sao là đủ, cậu chỉ cần xem chừng hai bộ là sẽ hiểu rõ. Những nơi hang cùng ngõ hẽm, phong tục dân tình các nơi cũng khác nhau, cậu không có sự quyết đoán và thủ đoạn như hắn, không làm được công việc ở tuyến đầu đâu." Cố Tụ dừng một chút, tự giễu mà cười một tiếng, "Dĩ nhiên, trên thực tế cậu cũng không cần tham gia vào tuyến đầu."

"Trần Hựu Hàm cũng không cần."

Cố Tụ gật gật đầu: ". . . Hắn dù sao cũng phải tìm một chút việc gì đó để có thể gửi gắm."

"Anh ấy. . . sao bỗng nhiên lại muốn làm chuyện này?"

Dù Trần Hựu Hàm có rời đi GC đi chăng nữa, hắn vẫn có thể tự đứng lên mà xây dưng cơ ngơi của riêng mình.

Cố Tụ lạnh lùng nhếch môi: "Xin lỗi, thứ cho tôi không thể trả lời."

Nhất thời không ai nói chuyện, Diệp Khai đẩy ghế ra đứng dậy: "Em tiễn anh xuống lầu."

Cậu dẫn Cố Tụ đến thang máy dành cho khách VIP, trong thang máy rộng rãi chỉ có hai người. Từ tầng 30 đến bãi đậu xe dưới tầng hầm không mất bao nhiêu thời gian, Cố Tụ nhẫn rồi lại nhẫn, cuối cùng vẫn mở cặp tài liệu ra, từ trong đó lấy ra một tập tài liệu, ném vào lồng ngực Diệp Khai: "Đây là tài liệu Trần Hựu Hàm nhờ tôi điều tra, hắn không định nói cho cậu biết, có điều tôi nghĩ vẫn cần thiết."

Diệp Khai mở tập tài liệu ra, bên trong là một bản báo cáo điều tra giống như một bản sơ yếu lý lịch, chính giữa có ảnh chứng minh thư của Lucas.

"Đây là?"

"Thông tin về bạn trai mới của cậu, từ tình sử trong quá khứ đến tiền sử bệnh gia đình đều có ở trong đó. Hắn tự dưng lên cơn, chuyện bé xé ra to kêu tôi đi điều tra trong lúc uống say, tỉnh rượu rồi lại bắt tôi xóa bỏ. Tôi mất hơn một tuần lễ cho cái việc vớ vẩn này, đáng để chúc mừng chính là, gia đình của bạn trai cậu không hề có tiền sử mắc bệnh di truyền nào, cũng chưa từng xuất hiện bất cứ ai mắc chứng rối loạn tâm thần như gϊếŧ người, nhân cách phản xạ hội hay là trầm cảm lẫn hưng cảm, cũng không có người mắc bệnh ung thư, tỷ lệ mắc bệnh Alzheimer cũng rất thấp, chờ đến khi tên đó già rồi cũng sẽ không đến nỗi đãng trí cần cậu phải chăm sóc."

Diệp Khai sững sờ, bàn tay đang lật giở trang giấy mãi vẫn không động đậy, ánh mắt cậu lướt qua một lượt, nhưng không có mấy chữ đọng vào trong đầu.

"Tình sử của hắn ta không tính là sạch sẽ, lịch sử quan hệ phong phú, nhưng hầu hết đều hảo tụ hảo tán, mặc dù là bisεメual, nhưng đã sớm công khai comeout, những mối quan hệ xã hội của hắn ta khá là khoan dung với xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ của hắn, hai người hẳn sẽ không phải chịu cảnh chia rẽ ngăn cách cẩu huyết các loại."

Cố Tụ dừng lại một chút, màn hình hiển thị trong tháng máy báo -1, cửa mở ra, anh bình tĩnh ung dung đi ra ngoài, cuối cùng nói: "Đáng tiếc là có một mối quan hệ bởi vì hắn xử lý không ổn thỏa cho lắm nên đối phương đã vì hắn mà tự sát. Có điều bản thân người kia cũng đã mắc trầm cảm nhẹ, cho nên cũng không thể trách hắn. Còn lại thì tự cậu xem đi. Tuyệt đối đừng hiểu lầm Trần Hựu Hàm, hắn không phải chưa dứt tình với cậu, càng không phải coi bạn trai mới của cậu thành đối thủ mà chèn ép, dĩ nhiên cũng tuyệt đối không phải còn sót lại du͙ƈ vọиɠ khống chế hay là tính chiếm hữu với cậu," Cố Tụ nhìn cậu một cái, từ lúc mới gặp mặt đến giờ, anh vẫn luôn áp chế một ngọn lửa giận khó hiểu, duy chỉ có cái nhìn này là còn mang theo ôn hòa: "Ngày đó hắn uống say, nên mới thấy không an tâm mà thôi."

Sau đó anh lập tức thở phào một cái: "Tôi điều tra xong rồi, đến lúc đưa cho hắn thì hắn mới nhớ ra. Các số liệu đều rất ổn, hắn cảm thấy không cần thiết phải nói cho cậu biết. Lần này là do tôi tự chủ trương."

Diệp Khai siết chặt tập tài liệu, lạnh lùng nói: "Xen vào việc của người khác."

Cố Tụ nho nhã mà lễ phép nói: "Tôi cũng cảm thấy hắn lo lắng thái quá. Bạn trai mới của cậu mặc dù vô tình, nhưng cậu thì cũng kém là bao đâu, hai người các cậu kẻ tám lạng người nửa cân --" Anh nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Xứng, lắm."

Diệp Khai cuối cùng cũng nổi giận: "Anh có ý gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi