TRÚC MÃ CỦA TÔI LÀ TRA CÔNG

Chương 99:

Cù Gia bị câu nói của Diệp Khai làm cho choáng váng đến mức đầu óc lẫn tâm trạng đều rối bời, bà vội vội vàng vàng hỏi: "Có phải hắn chủ động tìm đến quấy rối con không?"

"Dĩ nhiên là không." Diệp Khai quan sát từng nếp nhăn trên khuôn mặt Cù Gia, mỗi một nếp nhăn của bà đều như đang viết lên dòng chữ trốn tránh cùng với tự lừa đối bản thân như một con đà điểu.

Diệp Khai biết, hết thảy những thỏa hiệp của Cù Gia đều là do tình trạng tồi tệ năm đó của cậu, và cả mối quan hệ trong gia đình đến nay vẫn còn xa cách. Trong tay cậu có thẻ đánh bạc, thẻ đánh bạc này chính là tình yêu thương mà Cù Gia dành cho cậu. Có thẻ đánh bạc này, Lucas cũng được, ai cũng được, Cù Gia cũng sẽ không cưỡng ép phản đối. Chỉ là hiện giờ cậu không muốn khiến bà quá kích động, để tránh việc bà sinh ra tâm lý phản nghịch, liền hời hợt nói: "Lần trước tham gia tiệc hôn lễ của Trần Vi Vũ thì gặp nhau, sau đó ông nội lại kêu con đưa tranh chữ tặng anh ấy, từ đó liền bắt đầu liên lạc lại."

Cù Gia nghi ngờ nhìn cậu chằm chằm, lại nghe thấy Diệp Khai nói: "Con đang theo đuổi anh ấy."

Cù Gia: ". . ."

Diệp Khai vô tội dẩu môi, nhướng mày.

"For god's sake-- Có phải đầu óc con có vấn đề không hả Diệp Khai!" Cù Gia trợn trắng mắt: "Hắn xứng sao!"

"Xứng thật mà mẹ." Diệp Khai đút một tay vào túi, thong thả theo sau Cù Gia, cậu biết Cù Gia lại trốn tránh, nhưng Diệp Khai không cho bà cơ hội: "Trần Hựu Hàm vừa đẹp trai cao ráo, gia đình lại có điều kiện, nhân cách tốt, năng lực thì xuất sắc, anh ấy biết gánh vác lại còn có trách nhiệm, sao lại không xứng chứ? Mẹ nên đi xem ngôi trường mà anh ấy xây trên núi, đi xem xem anh ấy làm thế nào để những đứa trẻ quần áo rách rưới kia được đi học, được đọc sách, sao anh ấy lại không xứng hả mẹ? 10 năm trước GC thế nào, mà hiện giờ lại là thế nào, anh ấy có chỗ nào không xứng đâu?"

Cậu không hề lớn tiếng, mặc dù đang chất vấn, thế nhưng giọng điệu vẫn không có chút hung hăng nào. Chỉ là với những câu hỏi kia của cậu, Cù Gia không trả lời nổi một câu nào. Mà tư thái của cậu lại ôn hòa chắc chắn như vậy, như thể Diệp Khai biết mình đã nắm chắc được mẹ mình trong tay.

Cù Gia đã cùng đường bí lối, logic của bà đều đã bị đánh bại bởi cuộc đối thoại được thiết kể cẩn thận bởi Diệp Khai ngày hôm nay. Đến đây thì bà xem như đã hiểu rồi, từ những hồi ức trong tòa nhà dạy học đến câu hỏi về thái độ của bà với chuyện cậu yêu đương với Lucas, sau đó lại từng bước từng bước mà đẩy ra chân tướng về mối quan hệ giữa bọn họ năm đó, từng khung cảnh, từng câu, từng lời, từng mẩu hồi ức, thậm chí từng biểu cảm của Diệp Khai đều đã được tính toán trước.

Bà không thể không che giấu sự kinh ngạc trong lòng bằng một nụ cười lạnh, có chút giễu cợt nói: "Bảo Bảo, hóa ra con đã trưởng thành thật rồi."

Không phải lời khen hay ho gì, nhưng Diệp Khai vẫn nhận hết. Cậu gật đầu, khóe môi hơi cong lên: "Hai năm trước bởi vì sự non nớt của mình mà con đã nhận lại được một bài học đủ thê thảm rồi. Mommy, con không thể mãi mãi trốn sau lưng Trần Hựu Hàm như là chuyện đương nhiên được."

Cù Gia cứng rắn ngụy trang: "Con nói còn dễ nghe hơn cả hát, nhưng không phải con vẫn còn đang theo đuổi hắn ta sao? Với tính tình của hắn, mẹ xem ra có khi hắn còn chẳng còn cảm thấy hứng thú với con nữa đâu."

Diệp Khai bất đắc dĩ cười một tiếng, cơn gió nóng như thiêu như đốt thổi qua, thổi bay mái tóc cậu. Giọng cậu dịu dàng mà trong trẻo: "Mẹ coi thường con đến vậy cơ à?"

Cù Gia sững sờ, không phải vì câu hỏi, mà là vì dáng vẻ của cậu. Bà vô cùng đau đớn nói: "Diệp Khai! Con thế này đi theo đuổi cô gái nào mà không được? Bỏ đi con, theo đuổi Trần Hựu Hàm làm cái gì? Mẹ kêu chị con giới thiệu minh tinh cho con có được không?"

Diệp Khai lắc đầu, thân hình cao gầy trong chiếc áo sơ mi trắng được cắt may chỉnh tề, lộ ra ánh nắng chói chang và bóng cây màu xanh sau lưng, quả thật là đẹp đến độ không một ai có thể chối từ. Cậu nhếch môi, nói một cách đầy ẩn ý: "Anh ấy cũng sẽ bị con theo đuổi được thôi."

Đêm nay Diệp Cẩn có xã giao nên không về ăn cơm, hoặc có thể là vì cuộc xung đột tối qua mà muốn tránh mặt Diệp Khai. Phòng ăn lớn như vậy chỉ có Diệp Khai và Cù Gia ngồi cạnh nhau. Ban ngày đã "nói chuyện" đủ nhiều rồi, người tự xưng là tràn đầy năng lượng như Cù Gia cũng mệt mỏi kiệt sức, nhất thời trên bàn ăn chỉ còn tiếng chén đĩa chạm vào nhau leng keng.

Ăn tối xong đã là hơn bảy giờ, nhiệt độ giảm xuống, gió nổi lên, là một buổi tối đẹp trời. Cù Gia cho người đi pha trà, còn mình thì ngồi đọc sách trong phòng hoa thủy tinh ở tầng một. Nói là đọc sách, nhưng cũng không đọc vào đầu mấy chữ, đột nhiên nghĩ tới gì đó, sắc mặt bà liền thay đổi.

Diệp Khai đang viết báo cáo thực tập mùa hè, laptop bị đóng mạnh lại, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Cù Gia đang sầm mặt.

"Lại sao vậy mẹ?"

Cù Gia lạnh lùng hỏi: "Ngày mai con đi xem phim với ai?"

"Lucas."

Cù Gia nghi ngờ nheo mắt: "Thật không?"

"Thật ạ."

"Con với Lucas là sao? Đã chia tay rồi hay vẫn còn đang yêu?" Ánh mắt bà lập tức trở nên lẫm liệt, giọng bà nghiêm nghị hỏi: "Có phải con đang bắt cá hai tay không?"

Diệp Khai gài kính lên tóc, có chút dở khóc dở cười mà nhéo nhéo mi tâm, không nghĩ ra phải trả lời thế nào mới tốt, cậu dứt khoát nói: ". . . Đúng vậy."

Đời này Diệp Khai đã không còn mặt mũi nào để gặp lại Lucas nữa rồi, chỉ mong ông trời phù hộ cho hắn ta tình duyên êm đẹp, sự nghiệp thuận lợi, vạn sự đều suôn sẻ, Diệp Khai hết lần này đến lần khác lợi dụng hắn, cậu sẵn lòng chia cho hắn ta một chút phúc khí của mình.

Hiển nhiên tam quan của Cù Gia đã gặp phải đả kích, biểu cảm trên mặt đã có chút không khống chế nổi, một lúc lâu sau, bà mới do dự nói: ". . . Bảo Bảo, con không phải loại người đó."

Bà có thể làm sao đây, đánh không đánh được, mà mắng cũng không nỡ mắng, con trai trưởng thành rồi tam quan lại trở nên lệch lạc, ngoại trừ tận tình khuyên bảo vài câu thì bà còn có thể làm gì được đây?

Diệp Khai dùng 1 tay chống má, cười như không cười mà nói: "Vậy sao, thế thì được thôi, ngày mai con sẽ nhân tiện mà chia tay với Lucas."

Cù Gia bị cậu chọc giận mà bỏ đi.

Khi Trần Hựu Hàm nhìn thấy Diệp Khai vào chiều ngày hôm sau, phản ứng đầu tiên của hắn là cảm thấy quen thuộc.

Diệp Khai mặc một chiếc áo phông trắng của Chanel, đường viền cổ áo lộ ra một chút xương quai xanh, nhìn có vẻ rất rộng. Trên cổ cậu là một chiếc khăn lụa màu xanh bơ, nút thắt đuôi én rũ xuống phía sau cổ. Kết hợp với một chiếc đồng hồ Chanel màu gốm trắng trên cổ tay. Phong cách rất lười biếng và tao nhã, hoàn toàn phù hợp với khí chất của cậu. Diệp Khai hiếm khi đeo khăn lụa, Trần Hựu Hàm nhớ ra, hỏi một cách không chắc chắn cho lắm: "Hình như lúc mình đi xem Hồ Thiên Nga em cũng đeo chiếc khăn lụa này thì phải?"

"Ừ."

Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi chiếu phim, hai người xuống quán cà phê Gucci ở tầng dưới ngồi một lúc. Quán này không có nhiều người, phong cách thanh lịch, nhưng có rất nhiều KOL đến chơi, đều đang vui vẻ mà chụp ảnh cho nhau. Một lát sau, có người đến đưa danh thiếp cho Diệp Khai, phía trên in tên một công ty quản lý, Diệp Khai cũng không nhìn kỹ. Người có tiền không sợ lạnh, cũng chẳng sợ nóng, người kia cẩn thận tỉ mỉ mặc bộ suit ba mảnh trên người, trong giọng nói dù đã cố gắng khiêm tốn vẫn không giấu được vẻ tự đắc: "Kha Dữ chính là idol trực thuộc công ty tôi."

Trần Hựu Hàm đang nghe điện thoại trên sân thượng, hắn thoáng nhìn rồi quan sát vài giây, thấy vẻ mặt của Diệp Khai vẫn như thường thì không bận tâm nữa.

Diệp Khai từ chối một cách uyển chuyển, người kia rõ ràng đã tu luyện đến nơi đến chốn, hắn không hề nản chí, ngược lại còn ngồi xuống ghế trống, nói với Diệp Khai: "Chắc là cậu vẫn chưa rõ lắm, với ngoại hình và khí chất của cậu, cùng với các thao tác vận hành của Thần Dã chúng tôi. . ."

Không phải hắn mặt dày mày dạn, cũng không phải hắn chưa thấy qua sự đời. Nếu nhất định phải nói ra nguyên nhân, thì chính là hắn đã xem qua vô số người nhưng cũng lâu lắm rồi không thấy hạt giống nào tốt như thế này.

Nhưng mà sự kiên nhẫn của hắn cũng không nhận được đền đáp xứng đáng.

"Tôi không có hứng thú với ngành giải trí." Diệp Khai nói thẳng.

Trần Hựu Hàm gọi điện thoại xong, đối phương vẫn còn chưa rời đi, thậm chí còn nhiệt tình hơn trước. Hắn đẩy cửa kính ra, đi đến hàng ghế dài bên cửa sổ, đúng lúc lên tiếng: "Có chuyện gì vậy?"

Hắn vừa mới lên tiếng, cả hai người đều nhìn lên. Diệp Khai đang định trả lời thì người đại diện vừa rồi còn quấn lấy cậu đột nhiên đứng bật dậy, bởi vì quá giật mình mà thậm chí hắn còn hơi lắp bắp: "Trần, Trần thiếu?"

Giữa ngón tay Trần Hựu Hàm đang kẹp một điếu thuốc chưa châm lửa, nghe vậy, hắn bình tĩnh lật một lượt các mối quan hệ xã giao trong đầu, vừa làm vừa dụi điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn. Qua chừng 2 giây vẫn chưa có câu trả lời, khí thế của người bề trên bẩm sinh đã ép cho người ta không thở nổi, đối phương hơi cúi người xuống, khách khí nói: "Tôi là Max của Thần Dã, Mạch An Ngôn."

Trần Hựu Hàm lập tức cười một tiếng, đưa tay phải ra: "Mạch tổng, đã lâu không gặp."

Một câu "Mạch tổng" này đã đánh vỡ bầu không khí xấu hổ, thậm chí Mạch An Ngôn còn mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, giải thoát bản thân khỏi cái nhìn dò xét của Trần Hựu Hàm.

"Sao Trần thiếu lại ở đây?"

Trần Hựu Hàm vắt chéo chân ngồi xuống, khóe môi hắn nhếch lên ý cười hững hờ, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh: "Đi xem xuất chiếu đầu."

Đến giờ hắn vẫn chưa nhớ ra mình từng gặp cái người họ Mạch này lúc nào. Nhưng ngay sau đó hắn đã không cần phải nghĩ nữa, vì Mạch An Ngôn đã nói: "Mấy ngày trước tôi có gặp Bồ Ninh, cậu ấy có hỏi thăm về ngài."

Trần Hựu Hàm sững sờ, ngay sau đó liền biến sắc, vô thức liếc sang Diệp Khai. Nhưng sau khi nhìn xong hắn liền hối hận vô cùng.

Diệp Khai dựa vào lưng chiếc ghế sô pha, nhìn hắn đầy hứng thú, trên môi treo ý cười khó hiểu.

Trần Hựu Hàm lập tức nói sang chuyện khác, cắt ngang ý định muốn lôi kéo làm quen của Mạch An Ngôn, hỏi: "Vừa rồi hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Bằng thủ đoạn xã giao của hắn, hoàn toàn có thể xử lý một cách trơn tru khéo léo hơn, vì vậy sự cứng nhắc này chỉ khiến cho người ta càng cảm thấy không đúng. Diệp Khai không nhịn được cười nhẹ một tiếng, ánh mắt càng thêm hàm xúc.

Mạch An Ngôn là người thông minh, lập tức im lặng, sau đó nhìn về phía Diệp Khai. So sánh qua lại, trong lòng liền hiểu rõ. So với Bồ Ninh, người trước mắt đây quả thực hơn xa. Nhưng Trần Hựu Hàm cũng không phải kiểu đi nuôi dạng mĩ nhân lạnh lùng này, vậy nên ngày hôm nay hắn cam lòng dẫn theo chim hoàng yến này tới tham gia xuất chiếu đầu, có lẽ là cũng mang tâm tư muốn nâng đỡ cậu. Dạo này, có người đẹp nào lại không muốn làm ngôi sao? Đồng thời có kim chủ nào mà không thích bao nuôi minh tinh đâu? Hắn lập tức nói: "Thì ra Diệp tiên sinh với Trần thiếu là chỗ quen biết, khó trách. Mới vừa rồi tôi còn nói, người giống như Diệp tiên sinh, không làm minh tinh thì quả là tổn thất cho giới giải trí của chúng ta."

Trần Hựu Hàm cười như không cười hỏi: "Diệp tiên sinh, debut không em?"

Diệp Khai bưng tách cà phê lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cố ý hỏi: "Debut chứ, Trần thiếu có đầu tư phim điện ảnh cho em không?"

Mạch An Ngôn thấy có cơ hội, vội vàng cướp lời nói: "Chuyện này còn phải nói sao! Trần thiếu nhất định sẽ để cậu đóng vai nam chính!"

Hắn không thể không vội, Kha Dữ muốn chấm dứt hợp đồng với Thần Dã. Mặc dù diễn xuất của tên đó chẳng ra sao, nhưng sức nóng vẫn luôn không giảm, chỉ dựa vào khuôn mặt đã có thể mê hoặc mấy vị đạo diễn lớn, chỉ cần dạy dỗ thêm vài lần thì đến heo cũng có thể đóng phim được! Nhưng Kha Dữ quyết tâm rời đi, hắn nhất định phải tìm được người có thể đấu với tên đó ngay lập tức.

Sau khi Diệp Khai nghe được câu này, ánh mắt dần sâu xuống, yên lặng mấy giây, lạnh lùng nói: ". . . Thật vậy sao."

Không đợi đối phương nói gì, Diệp Khai thả chân xuống, cầm điện thoại di động lên, sau khi nhếch môi liền khách sáo nói: "Nếu Trần thiếu có thể bỏ ra 20 tỷ để đầu tư phim điện ảnh thì tôi sẽ cân nhắc lại."

CMN.

Mạch An Ngôn bị con số này làm cho choáng váng, hoa mắt nhìn bóng lưng người nọ đứng dậy rời đi. 20 tỷ? Hắn kinh ngạc nhìn Trần Hựu Hàm. Không phải chứ, Bồ Ninh gần như đã lột sạch nằm trên giường Trần Hựu Hàm mà còn không kéo được nửa xu tiền đầu tư, người kia tưởng mình là thần tiên hạ phàm chắc?!

Mạch An Ngôn còn muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt Trần Hựu Hàm dọa sợ, hắn há miệng, quên sạch lời định nói. Chờ đến khi định thần lại thì chỉ thấy cửa kính lắc lư, bóng dáng vội vã của Trần Hựu Hàm đã biến mất trong đám đông của trung tâm thương mại. Đây là một trung tâm thương mại cao cấp thuộc sở hữu của GC, Mạch An Ngôn nhớ tới sự thật này, cảm thấy sau khi chiếu phim xong mình vẫn nên mặt dày mà đến đánh cược một trận.

Trần Hựu Hàm đuổi theo, thấy Diệp Khai cũng không đi đâu xa mà dựa vào bức tường kính có in logo Gucci rất lớn chờ hắn. Cậu đút hai tay vào túi, khụy chân xuống, ngẩng đầu đứng yên trong hai giây, khóe mắt thoáng thấy bóng dáng Trần Hựu Hàm liền cười hờ hững rồi đứng thẳng dậy chờ hắn đi tới.

Trần Hựu Hàm quan sát vẻ mặt của cậu: "Em giận à?"

"Bồ Ninh là ai?"

"Một đạo diễn mới."

Diệp Khai kinh ngạc nhướng mày: "Đạo diễn? Em còn tưởng là diễn viên." Vẻ mặt cậu có vẻ hơi bất ngờ, trong lời nói có hàm ý: "Hiện giờ đạo diễn cũng phải làm loại chuyện đó ư?"

Trần Hựu Hàm hít sâu một hơi: "Không phải thế."

Diệp Khai nghĩ nghĩ, uyển chuyển nói: "Cái người Mạch. . . gì đó kia, trí nhớ tốt thật đấy, chuyện từ 3,4 năm trước mà cũng nhớ để lôi ra làm đề tài nói chuyện."

Đều là người thông minh, sắc mặt Trần Hựu Hàm có chút khó coi: "Không phải chuyện 3, 4 năm trước."

Nếu không phải ba, bốn năm trước, vậy thì chính là trong 2 năm vừa rồi.

Diệp Khai nhiên cảm thấy tim mình thắt lại, những ngón tay buông thõng bên người lại một lần nữa cảm nhận được sự nhột nhạt như thắt lại của trái tim.

Trần Hựu Hàm cực kỳ vô tội: "Em nghe anh giải thích trước đã."

Lúc đó hắn không nên vô thức nhìn sang Diệp Khai, rõ ràng là chẳng có chuyện gì, vậy mà hành động thừa thãi kia lại khiến cho hắn trông như là đang chột dạ.

Gần đến giờ công chiếu, Diệp Khai giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Tới giờ vào rạp rồi."

"Truyền hình GC đã lập kế hoạch gây quỹ để hỗ trợ các đạo diễn mới vào năm ngoái. Phim của Bồ Ninh bị loại ở vòng tuyển chọn cuối cùng, vì vậy mà hắn quyết định đi đường vòng, nhờ người giật dây mời anh dùng cơm." Trần Hựu Hàm chặn đường Diệp Khai, bá đạo mà vô tội: "Anh không biết thật mà, bữa đó là người khác mời anh, ăn được nửa chừng hắn mới đến, sau đó lại gặp qua 1,2 lần trong bữa tiệc cocktail nào đó. Anh cũng không biết là trùng hợp hay là cố ý, anh thề đấy, anh thật sự chưa từng gặp riêng hay là có lưu lại bất cứ phương thức liên lạc nào của hắn."

Diệp Khai nheo mắt, lạnh lùng nói: "Có lưu cũng không sao, gặp rồi cũng không thành vấn đề."

Trần Hựu Hàm bị cậu chọc tức đến bật cười, cắn răng cầu khẩn: "Bảo bối, mình đừng cãi nhau ở đây có được không?"

"Nếu như chỉ là hắn theo đuổi anh đơn phương, cái người Mạch. . ."

Trần Hựu Hàm đang vừa tức vừa vội, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn cảm thấy cậu quá đáng yêu, dịu giọng nhắc nhở: "Mạch An Ngôn --"

Diệp Khai liếc hắn một cái, cố ý nói: "-- MẠCH, TỔNG, vì sao lúc nhắc đến Bồ Ninh lại làm ra vẻ như anh và người đó rất thân quen, có thể dựa vào người đó để lôi kéo anh như vậy?"

Trần Hựu Hàm đỡ trán: "Sao mà anh biết hắn ta nghĩ cái gì trong đầu được."

Diệp Khai lạnh lùng nhìn anh, không nói lời nào.

"Đm." Trần Hựu Hàm cầm tay cậu, bước nhanh đến cửa khẩn cấp dẫn đến nhà vệ sinh. Trong lối đi rộng rãi sáng sủa, tràn ngập mùi thơm cao cấp không có một ai. Trần Hựu Hàm ấn Diệp Khai lên tường, thấp giọng nói: "Hắn nhìn thấy anh và Bồ Ninh lần lượt đi ra từ nhà vệ sinh sau tiệc rượu. Lần đó thực sự là do hắn ta hiểu lầm. Loại chuyện này trong ngành giải trí truyền từ người này sang người kia, không có cách nào để làm rõ."

Diệp Khai tức giận chết đi được, trái tim khó chịu đến nỗi muốn nổ tung, cậu đẩy Trần Hựu Hàm ra: "Đừng nói nữa."

Dù cho đã xảy ra chuyện gì trong 2 năm qua đi chăng nữa Diệp Khai cũng không có lập trường để truy hỏi, ít nhất là khi cậu giả vờ là đang yêu đương với Lucas, không phải Trần Hựu Hàm cũng chưa từng chất vấn cậu hay sao? Đó là hai năm trống, để cứu lấy bản thân, ai cũng có thể đi thử bắt đầu một mối quan hệ mới. Nhưng tại sao? Cậu chỉ cảm thấy mình bị lừa dối. Cái gì mà 2 năm sống không bằng chết cơ chứ, toàn lừa đảo!

Trần Hựu Hàm siết chặt cổ tay Diệp Khai, khóa cậu vào lòng, đè lên tường.

"Hôm đó anh uống quá nhiều, thật sự không biết là hắn ta đã vào nhà vệ sinh từ bao giờ, hắn đẩy anh vào ngăn trong, cởi thắt lưng của anh, CMN, sao mà anh biết được hắn ta sẽ phát điên ở một nơi như thế được! Xin em thương lấy anh mà tin lời anh nói đi, CMN, anh cũng sợ chết khiếp lên được đấy chứ!". Trần Hựu Hàm hạ giọng nghiến răng nghiến lợi: "Loại chuyện như thế anh phải nói với em thế nào? Mang ra để khoe khoang hay là cùng em cười nhạo sau lưng hắn ta? Em không phải loại người như vậy, mà cũng cũng không phải, vốn là giữa anh với hắn chẳng hề xảy ra chuyện gì, nhưng giờ anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, phải làm sao bây giờ, đến cả camera giám sát cũng không lưu lại những chuyện từ lâu như vậy -- Bảo Bảo, anh mà lừa em một chữ thì ra ngoài đường lập tức bị xe đâm chết."

Hắn nói liền một hơi dài, vội đến mức gần như tuyệt vọng, Diệp Khai ngước mắt, nét mặt trầm xuống, nhìn thấy vẻ căng thẳng và lo lắng trong mắt Trần Hựu Hàm đan xen vào nhau thành một màu ửng đỏ. Hắn lo lắng đến độ đỏ mắt, mất đi vẻ thành thạo điêu luyện thường ngày.

Diệp Khai mấp máy môi, chỉ nói một câu không rõ ràng: "Không thể phát thề bữa bãi."

Trần Hựu Hàm đang thở hổn hển cuối cùng cũng chậm lại sau khi nghe câu này, lồng ngực hắn chập chùng, hắn hít một hơi thật sâu, thoáng cong môi lên, dùng ngón tay cái vuốt ve má Diệp Khai: "Anh không thẹn với lương tâm, thề thế nào cũng được, em muốn nghe cái gì anh cũng có thể nói."

Diệp Khai không nói gì.

Trần Hựu Hàm nghĩ nghĩ, ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Nếu có một chữ là giả, liền trừng phạt anh vĩnh viễn mất đi em, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn em yêu người khác."

Hơi thở nóng rực mang theo mùi nước hoa cùng với hơi thở độc đáo của hắn, cơ thể căng cứng của Diệp Khai dần mềm xuống, cuối cùng cậu tựa cằm vào vai Trần Hựu Hàm.

". . . 2 năm qua anh cũng chẳng vất vả cho lắm."

Trần Hựu Hàm kéo nút thắt đuôi én tơ lụa mềm mại phía sau gáy Diệp Khai: "Thầy giáo Tiểu Hoa, em có thể nói chút đạo lý với anh không?"

Diệp Khai cong cong khóe môi: "Em không nói."

Trần Hựu Hàm không làm gì được cậu, chỉ có thể hôn lên má cậu một cái: "Không nói thì không nói vậy, vẫn đồng ý nghe anh giải thích là được."

Sau một phe giày vò lẫn nhau, cả hai đều có chút nhếch nhác. Hai người đi vào phòng vệ sinh để sửa sang lại một chút, không biết Diệp Khai lại nghĩ ra thứ gì trong đầu, cậu vừa rút khăn giấy ra lau tay, vừa dùng chất giọng thiếu niên trong trẻo của mình mà mập mờ nói một cách đầy hàm ý: "Hựu Hàm ca ca, chơi trong nhà vệ sinh chắc vui lắm nhỉ?"

Bàn tay Diệp Khai vốn đã thanh mảnh, thon dài, đầu ngón tay tròn trịa, xương ngón tay rõ ràng mà tinh tế, khi cậu làm ra loại động tác lau đi lau lại này, có vẻ lười biếng mà tao nhã, đơn giản là giống như đang dụ dỗ người khác.

Trần Hựu Hàm gần như sụp đổ đến nơi: ". . . Diệp Khai!"

Diệp Khai không nhịn được mà bật cười thành tiếng, ôm cổ Trần Hựu Hàm rồi hôn hắn trước gương.

Cuối cùng cũng vào được rạp trước khi bộ phim bắt đầu.

Phim nghệ thuật Châu Âu chiếu ở rạp trong nước quả thực rất hiếm, trước đây Diệp Khai phải đến Hong Kong mới xem được, lần này xem ở rạp đại lục, cảm giác thật sự rất khác. Cậu và Trần Hựu Hàm rất ít khi xem phim cùng nhau, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có nửa tập phim lần sinh nhật năm đó, đến cuối cùng Trần Hựu Hàm còn ngủ thiếp đi, cuối cùng là bài hát "Chúc mừng sinh nhật" được vang lên dưới ánh mắt "mau đi đi để cho tôi tan tầm" của dì quét dọn vệ sinh. Nghĩ tới đây, Diệp Khai quay đầu nhìn Trần Hựu Hàm.

Ánh sáng vĩnh viễn có thể khiến cho hắn nhìn càng thêm anh tuấn.

Trần Hựu Hàm cảm nhận được ánh mắt của Diệp Khai, hắn đáp lại cậu, cầm lấy tay của cậu.

Bộ phim dài 2 tiếng không tính là quá dài, bài hát kết phim vang lên, đèn bật sáng rực rỡ, đội ngũ sản xuất bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay. Trong gần 20 phút phỏng vấn, hầu hết mọi người đều hướng về vị nữ hoàng của dòng phim nghệ thuật châu Âu kia. Có một phiên dịch viên ở hiện trường, Diệp Khai nghe đến mê mẩn, dù sao đây cũng là ngôi sao điện ảnh yêu thích của Cù Gia, đến khi về cậu vẫn phải dỗ vui bà. Nghĩ đến đây, Diệp Khai muốn nhắc nhở Trần Hựu Hàm, nhưng lập tức phát hiện hắn thực sự cũng nghe rất nghiêm túc.

Cậu đụng bả vai Trần Hựu Hàm một cái: "Anh cũng thích cô ấy sao?"

"Cù Gia thích."

Diệp Khai im lặng trong ba giây: ". . . Rốt cuộc anh còn học thuộc lòng bao nhiêu thứ nữa?"

Trần Hựu Hàm nhìn cậu đầy ẩn ý: "Đủ để rước em về dinh rồi." Kết thúc cuộc phỏng vấn, rất nhiều người vẫn còn đang tràn ngập phấn khích. Tiệc tối được tổ chức tại sảnh chính của khách sạn Bulgari ở tầng trên, đây là bãi săn của người đại diện, diễn viên, lưu lượng, nhà sản xuất và nhà đầu tư. Diệp Khai cũng không định tham gia, nhưng vì hôm nay có cái người tên Bồ. . . Bồ gì đó xen vào, cậu cố ý trêu đùa nói: "Hựu Hàm ca ca, mình đi tiệc chiêu đãi nhé? Nói không chừng Bồ. . . đạo diễn Bồ cũng có mặt đấy anh."

Trần Hựu Hàm biết cậu lại không nhớ được tên người ta, nhưng hắn cũng chưa mất trí đến độ đi nhắc cậu. Hắn cười lạnh một tiếng: "Em chơi vui quá nhỉ."

Diệp Khai mỉm cười: "Vui thật."

Trần Hựu Hàm xích lại gần cậu, vừa nhẹ vừa nhanh nói: "Anh cũng cảm thấy rất vui, lại còn đáng yêu nữa. Có điều em mà cứ đáng yêu thế này. . . ngày mai sẽ không xuống giường được đâu."

Sau khi nói xong cả hai vẫn trông như thường lệ, chỉ là màu mắt thì rất sâu.

Đi ra khỏi thông đạo, Diệp Khai có chút không kiên nhẫn với các loại ánh mắt nhìn tới, cảm thấy hôm nay không mang theo khẩu trang đúng là hỏng bét.

Nhưng nếu đeo khẩu trang, cậu làm sao có thể chắc chắn rằng Diệp Cẩn có thể nhìn thấy hai người họ một cách trực diện và nhanh nhất?

Cậu khẽ nhếch môi lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ bàng hoàng đến tắt tiếng của Diệp Cẩn.

Trần Hựu Hàm gần như là ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện, rõ ràng là Diệp Khai đang cố ý. Từ buổi ra mắt này cho đến cách mặc cố tình bắt chước 2 năm trước, tất cả đều là cố ý.

Có một sự tương phản kỳ lạ giữa đám đông đang ồn ào và bầu không khí yên tĩnh một cách vi diệu giữa 3 người.

Lập tức có một giọng nam không hài hòa chen vào: "Diệp tổng, lần này cô cũng đừng có mà cướp người của tôi."

Diệp Khai và Trần Hựu Hàm đều nhìn lại, sao lại là Mạch An Ngôn?

Chỉ có Diệp Cẩn là vẫn thờ ơ. Cô mặc bộ vest xanh malachite cao cấp, thời thượng, gọn gàng, phối với đôi cao gót đỏ 8 cm cùng với mái tóc xoăn dài giúp tôn lên khí chất của cô, bàn tay phải đeo nguyên bộ trang sức, trên tay cầm một chiếc túi xách hàng hiệu màu cam sang trọng. Nghe thấy giọng của Mạch An Ngôn, ánh mắt cô vẫn không hề thay đổi, chỉ cười lạnh hỏi: "Ở đây có chuyện gì liên quan đến anh sao?"

Đối với Mạch An Ngôn, Diệp Khai là tình thế bắt buộc, chưa kể hiện tại cậu còn đang được Trần Hựu Hàm "sủng ái". Hắn nhún nhún vai, ra vẻ thoải mái mà cười nói: "Tôi đã ném cành ô liu ra với Diệp tiên sinh trước, vậy nên mời Diệp tổng nên biết trước biết sau."

Diệp Cẩn nghe xong lời này, ánh mắt sắc bén đang nheo lại mới giật giật chuyển động, cô nhìn từ Diệp Khai sang phía Trần Hựu Hàm, cuối cùng mới dời tầm mắt lên người Mạch An Ngôn: "Anh đang nói gì vậy?"

"Diệp tiên sinh sẽ cân nhắc đến Thần Dã của chúng tôi trước --"

Diệp Cẩn cười lạnh chế nhạo: "Thật ngại quá, làm anh thất vọng rồi, em ấy là em trai tôi." Sau đó liếc Mạch An Ngôn từ trên xuống dưới một lượt: ". . . Bằng không anh hỏi em ấy thử xem, xem liệu em ấy có hứng thú mua lại Thần Dã nhà mấy người hay không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi