TRÙNG SINH CHI HUYỀN NỮ

Edit: Lily_Carlos

Huyền Nữ không biết bản thân làm mọi người lo lắng như thế nào nàng đang dẫn một đạo linh khí cuối cùng vào trong đan điền, nàng mở mắt mỉm cười nàng thành công rồi.

Cuối cùng nàng cũng đột phá tầng thứ năm rồi, chỉ cần luyện đến tầng năm đỉnh phong nàng lúc nào cũng có thể nghênh đòn thiên kiếp. Bây giờ nếu nàng đấu pháp với Dao Quang thượng thần cũng sẽ không thua đến mức khó coi như vậy nữa.

Nàng đứng dậy thi triển thanh khiết thuật một lần sau đó đi mở cửa, nàng kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn đám người đang đứng ngoài cửa. Nàng hoang mang sờ mũi, ta là ai? Đây là đâu? Bọn họ đang làm gì thế?

Thấy nàng hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở đó, sắc mặt qua mấy ngày càng lạnh hơn của Điệp Phong mới ấm áp hơn một chút. Điệp Phong vui sướng nhìn nàng từ đầu đến chân sau đó đưa tay ôm nàng vào trong ngực.

Huyền Nữ nhất thời không thể bắt bẻ được, đợi nàng lấy lại tinh thần thì hơi thở của nam tử xa lạ quanh quẩn bên chóp mũi của nàng. Nàng cũng biết bản thân mình làm các sư huynh lo lắng nhưng mà đại sư huynh cũng quá……

Huyền Nữ xấu hổ đẩy hắn ra, mọi người ngây ra nhìn đại sư huynh đột nhiên mất khống chế nên cũng không chú ý tới động tác nhỏ của hắn, cũng may Huyền Nữ vẫn luôn mặc nam trang nếu không lại trở thành trò cười lớn rồi.

Điệp Phong tự biết luống cuống chật vật buông tay ra, mọi người nhìn nhau không nói gì. Lúc này Bạch Thiển đưa Mặc Uyên đến nơi phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

Thấy nàng không bị làm sao Bạch Thiển mới thở phào nhẹ nhõm thành thật đi theo sau Mặc Uyên.

Huyền Nữ thấy bản thân kinh động đến cả sư phụ nên lúng túng đi lên hành lễ.

“Đệ tử bái kiến sư phụ.”

Mặc Uyên nhìn chằm chằm Huyền Nữ một lát, bộ công pháp này quả nhiên cổ quái, thượng tiên và thượng thần tuy chỉ khác nhau một chữ nhưng mà có người mười vạn năm cũng không thể vượt qua cửa này. Mân Kỳ mới tu luyện mấy năm? Vậy mà sắp đến lúc lịch kiếp……

Mặc Uyên nhàn nhạt nói: “Thập bát tiến bộ rất nhanh, sau này nhớ dạy dỗ thập thất nhiều hơn.”

Khó được sư phụ khích lệ một lần, Huyền Nữ vui vẻ tiến lên phía trước hành lễ.

“Vâng, sư phụ.”

Mặc Uyên lại nhìn Bạch Thiển một cái rồi nói.

“Thập thất, kinh thư giao cho ngươi hôm qua đã xem chưa?”

Bạch Thiển chột dạ nhìn Mặc Uyên.

“Còn không có……”

Ánh mắt của Mặc Uyên trở nên sắc bén nhìn lướt qua đám đệ tử phía dưới.

“Các ngươi không được giúp nó.”

Mặc Uyên vừa nói xong liền quay đầu rời đi.

Điệp Phong nhìn chằm chằm Huyền Nữ thoáng do dự cuối cùng vẫn hạ quyết tâm. Hắn không thể cứ đắm chìm trong cái loại tình cảm này nữa hắn phải nhanh chóng xin sư phụ về Tây hải nghỉ phép thôi.

Huyền Nữ đang nói về những tâm đắc trong mấy ngày bế quan vừa rồi cho Bạch Thiển và các sư huynh nghe, không hề phát hiện ra Điệp Phong đã rời đi và cả tâm tư của hắn. Khi Bạch Thiển còn chưa kịp chép xong ba vạn kinh thư thì Bạch Thiển nhận được thư từ Thanh Khâu, Bạch Thiển có thư là lẽ đương nhiên nhưng tại sao nàng(Huyền Nữ) lại có?

Huyền Nữ khó hiểu thư ra, phong thư này làm nàng vừa xem vừa đỏ mặt. Tứ ca… Hắn cứ nói những thứ làm người ta ngại ngùng đến vậy, Huyền Nữ không có tiền đồ che trái tim đang đập thình thịch trong ngực lại, đây là lần đầu tiên có người nói với nàng những lời ngọt ngào như vậy!

Đang lúc tâm tư tiểu nữ nhi của Huyền Nữ bị gợi lên thì Bạch Thiển đẩy cửa vào kéo tay nàng nói: “Huyền Nữ, Thanh Khâu tiểu đế cơ ra đời, không bằng chúng ta……”

Huyền Nữ trợn mắt nhìn nàng.

“Trộm xuống núi? Không được không được, ta cảm thấy chúng ta có thể trực tiếp đi gặp mặt sư phụ xin nghỉ, đây là hỉ sự của Thanh Khâu, nhất định sư phụ sẽ đồng ý.”

Bạch Thiển do dự mở miệng: “Người sẽ đồng ý sao? Nhưng mà ta chưa chép xong kinh thư nữa.”

Huyền Nữ kéo Bạch Thiển ra ngoài.

“Không thử làm sao biết? Đi thôi!”

Nàng vừa kéo vừa đẩy Bạch Thiển đi vào đại điện, thấy nàng vẫn còn do dự Huyền Nữ chuyển mắt nảy ý chơi xấu dùng sức đẩy nàng vào trong, cửa mở ra rồi nàng có muốn không vào cũng không được.

Rõ ràng Mặc Uyên vẫn thương thập thất đệ tử này nhất nên kết quả thế nào cũng biết rồi đó. Lần này đi Thanh Khâu Cửu sư huynh không đi cùng, Huyền Nữ rất vui vẻ ít nhất lần này vận mệnh của hắn sẽ hoàn toàn thay đổi.

Xuống Côn Luân khư Bạch Thiển và Huyền Nữ biến trở lại nữ trang. Lần này không đi đường tắt nên các nàng bình an về đến Thanh Khâu.

Bạch Thiển hài lòng nhìn một thế hệ đế cơ mới của Thanh Khâu Bạch Phượng Cửu, tuy trên mặt Huyền Nữ không hiện ra nhưng trong nháy mắt khi đối mặt với Bạch Chân trái tim Huyền Nữ đập thình thịch trong lồng ngực, chung quy nàng vẫn không thể lừa dối bản thân mình.

Bạch Chân vất vả lắm mới được gặp người trong lòng mình vậy mà nàng ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm Bạch Phượng Cửu không thèm liếc hắn một cái. Thời gian nhanh chóng trôi đi, Bạch Chân đợi lúc cha và mẫu thân không chú ý kéo nàng ra ngoài.

Bạch Chân kéo Huyền Nữ đến bên cạnh hồ hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhất thời quên cả ngôn ngữ.

Huyền Nữ bị hắn nhìn chằm như vậy xấu hổ quay qua chỗ khác, tay trái không tự giác nắm lấy váy, tứ ca sao có thể như vậy chứ? Bị người khác nhìn chằm chằm như vậy thật không tốt?

Bộ dáng hơi khó chịu này giống như có móng vuốt cào vào trong lòng hắn làm hắn cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, Bạch Chân bất giác cười cầm bàn tay mềm mại của nàng lên hỏi.

“Huyền Nữ, muội có biết tâm tư của tứ ca không?”

Huyền Nữ bị hắn hỏi một câu như vậy cả người cũng trở nên lộn xộn trái tim cũng đập thình thịch, sắc mặt cũng chuyển sang một màu đỏ ửng. Huyền Nữ há miệng thở dốc, nàng muốn nói tất nhiên nàng đã biết và nàng cũng…… nhưng mà khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của tứ ca ca nàng lại không nói gì nữa.

Xin lỗi tứ ca, khúc mắc của nàng còn chưa được cởi bỏ.

Xin lỗi vì nàng chưa thực sự chưa buông được người nam nhân đã làm nàng thương tích đầy mình kia. Nếu ta và chàng ở bên nhau lúc này sẽ thật không công bằng đối với chàng ấy.

Huyền Nữ chậm rãi cúi đầu nàng không dám nhìn vào đôi mắt lấp lánh như sao trời tràn ngập thất vọng kia.

“Tứ ca, thực xin lỗi.”

Bạch Chân nhẹ nhàng buông tay, đôi tay mềm mại của Huyền Nữ cứ thế rơi xuống, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại không muốn để cảm xúc tiêu cực bộc phát ra ngoài, hắn nở nụ cười giả vờ chấn định.

“Không sao, muội không cần phải xin lỗi, muội có thể cho ta biết người trong lòng nàng là ai không?”

Nghe vậy đồng tử của Huyền Nữ đột nhiên co rút lại kinh ngạc ngẩng đầu, sao tứ ca lại biết? Nàng chưa từng nói với ai hết.

Bạch Chân thấy phản ứng của nàng thì biết bản thân đoán đúng rồi, Bạch Chân chỉ cảm thấy miệng đắng ngắt, Chiết Nhan nói không sai đúng là không nên dính đến chữ tình.

Bạch Chân giấu hết cảm xúc trong mắt đưa tay lên xoa đầu tiểu hồ ly.

“Tứ ca muốn ở một mình trong chốc lát, muội đi trước đi!”

Huyền Nữ lo lắng nhìn hắn một cái, nàng làm tổn thương tứ ca rồi đúng không! Tứ ca, nếu như lúc Huyền Nữ cởi bỏ được khúc mắc tứ ca còn cần Huyền Nữ thì cho dù phải trả bất cứ cái giá nào ta đều trả để được ở cạnh tứ ca.

Nhưng mà bây giờ…… Huyền Nữ quyết tâm xoay người rời đi, lúc quay đầu đi nước mắt nàng cũng như vỡ đê mà rơi xuống.

Nàng đi lang thang ở bên ngoài một lúc lâu mới nhớ ra đây là Thanh Khâu, nhưng nàng cũng không muốn quay về vì nàng sắp bị chìm trong cái cảm giác áy náy này rồi.

Huyền Nữ tùy tiện tìm một sơn động vô chủ gần đó trốn vào, ngốc nghếch ngồi trong động một ngày giống như nhập định vậy.

Không biết vì sao trong lòng nàng giống như thiếu một thứ gì đó, vắng vẻ, không chút sức lực. Thời gia trôi đi Huyền Nữ cũng tiến vào một cái cảnh giới huyền diệu, linh lực trong cơ thể bắt đầu xao động.

Đột nhiên, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi Huyền Nữ thấy được chính bản thân mình, chuẩn xác mà nói nàng thấy mình ở kiếp trước, nhìn ‘nàng’ ghen ghét với dung mạo của Bạch Thiển, nhìn bộ dạng kinh ngạc của ‘nàng’ khi lần đầu nhìn thấy gương mặt của Ly Kính, nhìn ‘nàng’ chật vật ôm hài tử ngồi chật vật trong cung điện, lại nhìn ‘nàng’ từng bước từng bước mua dây buộc mình sau đó tự chịu diệt vong.

Huyền Nữ gọi ‘nàng’ quay đầu rất nhiều lần nhưng ‘nàng’ hoàn toàn không nghe thấy………

Mà Bạch Thiển thấy thời gian không còn sớm lại thấy tứ ca và Huyền Nữ còn chưa về nên đi ra ngoài tìm kiếm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi