TRÙNG SINH ĐI TRA NAM!



Cam Ninh chậm rãi đi ra từ phòng bếp, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha đối diện anh: “Ăn cơm thôi.” Chung Duy Cảnh chuyển tầm mắt từ máy tính sang cô, gật đầu mà mặt vẫn lạnh tanh.

Cam Ninh yên lặng bê đồ ăn từ phòng bếp lên bàn ăn, giờ anh hình như còn lạnh lùng hơn trước, chẳng chuyện gì làm anh hứng thú, cứ nhưu sự yếu ớt hôm đó là ảo giác của cô vậy.
Dù thế Cam Ninh vẫn tin trong lòng anh không lạnh như biểu hiện bên ngoài, nửa đêm anh rời giường dém chăn lại cho cô, anh trải thảm chống trượt trong phòng tắm, thậm chí thỉnh thoảng còn giúp cô việc nhà, dù anh làm không tốt cô vẫn thấy rất thoả mãn rồi.
Chung Duy Cảnh không phải người yếu đuối, nếu lúc Cam Ninh mở cửa không nói câu đó với vẻ dịu dàng tới vậy, có lẽ anh sẽ vờ như chẳng có gì xảy ra, đưa cô ra ngoài đi dạo, nhưng trên thế giới này không có nếu.

Chung Duy Cảnh không thích lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt cô, nó không phải con người thật của anh cũng không phải con người anh muốn cô nhìn thấy.
“Quyển tạp chí lần trước đâu?” Chung Duy Cảnh nhìn đĩa củ cải đỏ trộn trên bàn, đột nhiên nhớ tới quyển tạp chí lần trước cô đưa cho anh xem.

Cam Ninh lần nào ăn cơm cũng rất chú tâm, ăn từng miếng nhỏ, nhai chậm rãi, Chung Duy Cảnh phát hiện cô ăn cơm ở đâu cũng rất bình thản, dù bình thường rõ nhát gan rụt rè.
Cam Ninh ngượng ngùng cười cười: “Anh muốn đọc sao? Em đi lấy cho anh.” Nói xong đứng dậy đi tới phòng ngủ, Chung Duy Cảnh giữ lại: “Ăn cơm xong đi lấy cũng được.” Anh không muốn vì một câu mà ảnh hưởng đến bữa cơm của cô, nhưng không biết có phải ảo giác của anh hay không, hình như cô hơi thất vọng.

Chung Duy Cảnh chỉ chỉ vào khoé miệng cô, “Hả.” Cam Ninh đang tập trung ăn cơm chậm rãi nuốt đồ ăn xuống, nhìn anh khó hiểu, “Hạt cơm.” Chung tiên sinh nhìn cô, trả lời ngắn gọn.

Mặt Cam Ninh đỏ rực, Chung Duy Cảnh thấy dáng vẻ lúng túng của cô mới nhận ra dạo này cô trắng ra nhiều, nét đỏ trên mặt càng rõ rệt.
“Ở đây.” Cam Ninh dùng khăn tay lau lung tung trên khoé miệng, Chung Duy Cảnh nhìn rồi vươn người lau hộ cô.
“Cảm ơn.” Cam Ninh đỏ mặt nhỏ giọng nói, rõ ràng đã là quan hệ thân cận nhất trên đời, nhưng mặt cô vẫn đỏ vì những việc nhỏ nhặt anh làm như lúc trước.
“Buổi chiều anh ra ngoài, em có muốn anh mua gì không?” Chung Duy Cảnh buông bát cơm thản nhiên nói.
Cam Ninh nghĩ trong đầu một loạt đồ cần mua, “Có”, trên mặt cô luôn tươi cười, nhưng chỉ lúc thật sự rất vui hoặc để giấu đi ngượng ngùng, mắt cô mới cong cong như thế này, “Mua cho em một ít kem đi.” Chung Duy Cảnh cúi mình nhìn cô không nói lời nào.
Trong lòng Cam Ninh chột dạ, nhưng cô rất muốn ăn, “Anh đã nói, em muốn ăn cái gì có thể nói cho anh.” Cô mở to hai mắt làm mình có vẻ “cứng” hơn, nhưng Chung Duy Cảnh lại nhìn ra sự chột dạ của cô, là cô đang bất giác được đang làm nũng sao?
“Được.” Chung Duy Cảnh cho cô đáp án hài lòng nhất, nhìn bóng dáng người đàn ông đang đi đến phòng ngủ, Cam Ninh đột nhiên nhận ra mình vừa làm gì, vỗ vỗ ngực an ủi bản thân, cô vừa tranh luận với anh sao? Tự ý thức được việc mới xảy ra làm Cam Ninh hoảng thật luôn, nhưng lời cũng đã nói ra rồi, không thể thu hồi lại nữa.
Ăn cơm xong Chung Duy Cảnh lại xử lý nốt phần mềm trước khi ăn cơm anh chưa làm xong, hiện tại tuy anh không có công ty của mình, nhưng lúc này đối với Chung tiên sinh mà nói, tài sản quan trọng nhất đều ở trong đầu anh.


Anh thiết kế phần mềm thuê cho vài công ty phần mềm nhỏ, thỉnh thoảng cũng giải quyết một số nghiệp vụ khó trong các công ty.

Tuy thu nhập không cao, nhưng Chung Duy Cảnh không ngại, mục đích của anh cũng không phải lúc này.
Công việc hiện tại của anh là phần việc của một công ty phát triển phần mềm, trên thực tế toàn bộ thiết kế chương trình cũng không có gì khó khăn, bên họ cũng bó tay rồi mới để Chung Duy Cảnh thử xem, nhưng tên công ty này anh nghe quen thuộc lắm đấy.

Nếu không có “nhân tố bất ngờ” là anh đây, công ty nhỏ sắp phá sản này sẽ nhanh chóng trở thành vật trong tay Thẩm Lâm.
Cam Ninh đưa tờ tạp chí tới trước mặt Chung Duy Cảnh, anh đang suy nghĩ xem phải làm thế nào để mua lại công ty này mà vẫn giữ lại vài người cũ anh cần, “Đây là?” Một tờ tạp chí sắc màu đơn giản quơ qua quơ lại trước mặt anh, Chung Duy Cảnh lấy lại tinh thần, “Tạp chí em đăng truyện của em hả?”
Chung Duy Cảnh thấy đôi mắt đang ảm đạm chợt bừng sáng, đứa nhỏ kia có diện mạo rất giống mình, duy nhất có đôi mắt là giống Cam Ninh.
“Gần đây nó có đạp không?” Chung Duy Cảnh đột nhiên hỏi, đổi chủ đề quá nhanh Cam Ninh phải tốn một lúc mới hiểu “nó” Duy Cảnh nói là ai.

Vì thế cô đặt tay ở trên bụng nói: “Vâng, thi thoảng con có đạp.” Mặt cô có chút đỏ, không khí trở nên kỳ lạ, cô có chút không quen.

Chung Duy Cảnh cầm tạp chí trong tay cô, “ Em bắt đầu viết truyện từ lúc nào?” Đề tài trong nháy mắt lại đổi, nhưng cuối cùng cũng trở về với chủ đề chính, Cam Ninh trong lòng lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm, “Sau khi chuyển đến đây.” Cô ngượng ngùng sờ sờ đầu mình, “Do em cũng không có việc gì để làm.” Nụ cười của cô luôn chân thành, điểm này khác với Chung Duy Cảnh, độ chân thành trong nụ cười của anh còn tuỳ thuộc vào đối tượng.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến anh ngày trước không thích thấy cô cười, Chung Duy Cảnh nghĩ.
Tên rất cũ, truyện cũng không có gì mới lạ, câu chuyện như một câu chuyện cổ tích vậy, nhưng cả truyện nhuốm vẻ buồn bã khó nói, cho nên Chung Duy Cảnh chắc chắn truyện này viết không phải để cho trẻ em đọc, “Vì sao lại viết truyện này?” Anh rất ngạc nhiên, tuy biết người phụ nữ trước mặt rất thích đọc sách nhưng không ngờ cô lại muốn viết truyện, viết được truyện.

Cho dù chỉ là truyện ngắn đăng lên tạp chí, Chung Duy Cảnh như thấy được ước mơ của cô và mộng tưởng mình đã buông tay.
Chung Duy Cảnh ra ngoài là có chuyện quan trọng hơn, anh phải tranh thủ ra tay khi Thẩm Lâm còn chưa chú ý tới công ty này.

Vì anh với Thẩm Lâm vốn là đối thủ cạnh tranh, Chung Duy Cảnh nhớ rất rõ sau này Thẩm Lâm phát triển nhanh như vậy, công ty này đóng vai trò không thể thay thế.

Mặc dù chỉ là một công ty nhỏ, thậm chí còn không phải là một công ty thật sự, dù sao công ty đó giờ là do một người đàn ông trung niên bán toàn bộ gia sản của mình để chèo chống.
Nhưng ở công ty này Chung Duy Cảnh lại tìm ra một phần mềm rất tốt, tuy chỉ mới ở giai đoạn thử nghiệm sơ bộ nhưng nó rất ý nghĩa, huống chi Chung Duy Cảnh cũng chắc mình có thể hoàn thiện phần mềm kia một cách hoàn hảo.


Hơn nữa công ty này tuy tài chính hiện giờ không khả quan, nhưng nhân viên có rất nhiều người tài giỏi.
Nói anh đầu cơ cũng được, không từ thủ đoạn cũng được, Chung Duy Cảnh không thấy mình làm vậy có gì sai, dù sao trước Thẩm Lâm phải ép ông chủ kia tới tuyệt lộ mới mua được cái công ty nhỏ ấy, còn anh giờ chỉ muốn đạt mức có lợi cho đôi bên thôi.
Chuyến đi này cũng không tốn bao nhiêu thời gian, dù sao đối với công ty này, Chung Duy Cảnh là vị cứu tinh.

Đối phương cũng không đưa ra những yêu cầu quá cao, ở trong phạm vi Chung Duy Cảnh có thể chấp nhận được, anh đã đưa cho ông chủ 100 vạn đổi toàn bộ cổ phần của công ty, đương nhirn bao gồm tất cả phần mềm hiện có.
Lúc Chung Duy Cảnh mở cửa, Cam Ninh đang ngồi đọc sách trên sô pha, nhìn anh trở lại mới buông sách xuống, “Anh về rồi.” Mặt cô hơi phù nhưng vẫn mỉm cười, người phụ nữ này luôn làm anh cảm thấy cô không hề vất vả chút nào, nhưng cô không biết làm như vậy lại khiến anh càng thấy chán ghét bản thân mình.
“Này, cho em.” Duy Cảnh đưa hộp kem cho cô, nhưng chợt nhớ tới điều gì đó nên nói tiếp: “Chỉ được ăn một nửa thôi đấy.” Anh nhớ trong cuốn sách kia có nói, phụ nữ có thai nên ăn ít đồ lạnh.
“Vâng.” Cam Ninh ngoan ngoãn đồng ý, sau đó quay trở lại ghế sô pha.

Bụng cô gần đây lại to thêm, mỗi lần thấy bộ dáng cô đi đường, trái tim Chung Duy Cảnh cảm thấy hơi quá tải, anh cứ lo bụng của cô hình như quá to rồi, anh lên mạng tìm kiếm thấy hình như bụng phụ nữ có thai thời kì này không nên to như vậy.

Chung tiên sinh nghĩ ngợi một hồi rồi nói với người phụ nữ trên sô pha: “Chúng ta đi bệnh viện khám thai đi.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi