TRÙNG SINH ĐI TRA NAM!



Edit: Nhung Nhũn.
Beta: Moonmaplun + Pi sà Nguyệt
Chung Duy Cảnh dậy từ lúc sáng sớm.

Trước kia vì biết Cam Điềm sẽ tỉnh lúc này nên nó đã thành thói quen, chẳng qua hôm nay người bạn nhỏ Cam Điềm lại không khóc khi Chung Duy Cảnh tỉnh dậy.

Liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, Chung Duy Cảnh cẩn thận vươn mình rời giường.
Căn nhà đã lâu không ai ở, tối qua đã thay đổi ga giường mới.

Lúc này Chung Duy Cảnh mới biết là những thứ họ mang đi hoàn toàn không dư thừa chút nào.
Không khí sáng sớm giữa núi rất trong lành, nhưng có chút lạnh, đặc biệt là đối với Chung Duy Cảnh chưa từng ở nơi này thì không tránh khỏi cảm thấy không quen.

Bây giờ còn đang là mùa đông, trời còn chưa sáng, Chung Duy Cảnh đang do dự không biết có nên quay về giường ngủ tiếp không thì quay đầu lại đã thấy Cam Ninh “Sao anh dậy sớm thế?” Cam Ninh mắt lim dim hỏi.
“Anh về giường ngủ tiếp đi.” Cam Ninh vừa nói vừa đi về phía nhà bếp.

Nơi này vốn hẻo lánh, hơn nữa cũng đã lâu không có người ở, bọn họ giờ chỉ có thể dùng nến để soi mới thấy đường đi.

Chung Duy Cảnh nhìn bóng lưng cô liền nói “Để anh giúp em.” Cam Ninh ngẩn người, quay đầu lại nhìn anh, sau đó khẽ gật đầu.
Cam Ninh vốn định nấu bánh trôi, nhưng nghĩ Chung Duy Cảnh không thích ăn nên đành thôi.

Người đàn ông kia ghét món này đến mức khó có thể tưởng tượng.

Cam Ninh lo lắng hôm nay anh chỉ miễn cưỡng ăn rồi tới lúc giao thừa lại không ăn.

Cuối cùng cô nấu hai món như hồi ở nhà, rau dưa đã mua từ trước, bởi vì nhiệt độ thấp nên có thể để ngoài được mấy ngày.
Hai người chưa ăn xong thì tiếng khóc vang lên, Cam Ninh vội vàng để đũa xuống, Chung Duy Cảnh chầm chậm để đũa xuống nói “Em ăn thêm chút đi.” Sau đó đứng dậy đi vào nhà.


Không khí nơi này trong lành nhưng lại lạnh hơn trong thành phố nhiều, cho nên Cam Ninh không dám bế hai đứa bé ra ngoài vào sáng sớm.
Chung Duy Cảnh đi tới bên chiếc xe đẩy trẻ con nhìn hai đứa trẻ đang nằm.

Anh trai thì nhắm mắt lại ngủ, dường như miễn dịch với tiếng khóc của em gái, hoàn toàn mặc kệ cô bé có khóc đến mức nào đi nữa.

Chung Duy Cảnh thở dài trong lòng, ôm con gái lên, đắp chăn len cho bé rồi sau đó mới bắt đầu sự nghiệp dỗ con gái.
Nói là như vậy nhưng thực chất Chung Duy Cảnh chỉ ôm con gái đi đi lại lại trong phòng, chăm sóc trẻ con cho đến bây giờ vẫn không phải là chuyện dễ dàng gì đối với Chung Duy Cảnh.

Cũng may cô bé hôm nay không kén chọn; chứ hồi trước là cứ nháo loạn đúng lúc Chung Duy Cảnh đến, có vẻ bé không mong chờ người cha này đến dỗ bé.
Từ góc độ sinh lý mà nói thì bây giờ là lúc hai đứa nhỏ phải ngủ.

Chung Duy Cảnh cúi đầu nhìn con gái, rõ ràng rằng bé đang cố gắng ngủ, trong lòng còn đang cảm thấy kỳ quái, chưa kịp nghĩ gì thì Cam Ninh đi đến “Con còn chưa ngủ sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Lúc bé ngủ lại cũng chuyện của nửa tiếng sau.

Trong lúc này Cam Ninh đã phân loại đồ ăn.

Chuyện này nhìn như đơn giản nhưng ở đây không có tủ lạnh, lâu lâu lại có chuột chạy qua, đây đúng là một nơi thử thách người ta mà.

Chung Duy Cảnh bế con gái trở lại xe đẩy, lúc ra thấy Cam Ninh đang rửa tay.
“Chúng ta đi bắt cua đi, hôm qua đã bàn rồi.” Chung Duy Cảnh nói, Cam Ninh không ngờ là anh còn nhớ đến chuyện này, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt rất chăm chú.

“Vậy để buổi chiều tối đi đi, buổi sáng còn phải làm những chuyện khác nữa.” Chung Duy Cảnh có chút không hiểu “Những chuyện khác?” Tuy rằng nơi này là quê của cô nhưng ngoại trừ căn nhà này ra thì chẳng có cái gì, mà cũng chẳng có ai chờ cô cả.
Nhìn thấy Cam Ninh cầm thứ gì đó trên tay, Chung Duy Cảnh mới biết “những chuyện khác” cô nói là chỉ cái gì.

“Anh ở lại đây chờ em một lát, em đi ra ngoài một chút.” Cam Ninh sắp xếp xong giấy tiền vàng bạc, nến, rượu và ly tách qua một bên rồi nói với Chung Duy Cảnh, sau đó đi ra ngoài, không để Chung Duy Cảnh kịp phản ứng gì.
Hai đứa bé vẫn còn đang ngủ.


Trong phòng ngủ chỉ còn mỗi Chung Duy Cảnh, đột nhiên anh cảm thấy rất vắng vẻ.

Người phụ nữ này đã từng sống ở đây suốt mười mấy năm, nếu như không phải thực sự đang đứng ở đây, Chung Duy Cảnh chắc cũng không thể tin rằng sẽ có một ngày mình lại đến nơi này.
Trời đã mờ sáng, xa xa có chút ánh sáng màu cam, có vẻ hôm nay khí trời tốt.

Chung Duy Cảnh chợt nhớ, trước đây, dường như hằng năm người phụ nữ này sẽ dắt con đi một thời gian.

Lúc mới đầu cô còn chút chờ mong nhưng sau đó thì không, bởi cô biết anh sẽ không về cùng cô.
Chung Duy Cảnh thấy Cam Ninh từ xa, bên cạnh là một cô bé “Đứa bé này là ai?” Chung Duy Cảnh cau mày hỏi Cam Ninh.

Bên cạnh cô là một bé gái tóc được tết hai bên, nhìn có vẻ tầm tám chín tuổi.
“Đây là cháu ngoại của dì em, nhờ em đến chăm sóc.” Cam Ninh nhìn bé gái, bé gái nói “Chúc chú một ngày tốt lành.

Cháu tên Sở Đình.” Đứa bé gái ngại ngùng giới thiệu mình, mặt hơi hồng.

Chung Duy Cảnh nhìn là biết đã có người dạy nhưng những chuyện này anh cũng không không quan tâm.
Thật ra hai người cũng không đi đâu xa, Chung Duy Cảnh đứng bên sườn núi là có thể nhìn thấy ngôi nhà anh vừa rời đi.

Trước mặt là ngôi mộ bị cỏ dại bao phủ.

Cam Ninh kéo ống tay áo ngồi nhổ từng ngọn cỏ, Chung Duy Cảnh thấy vậy cũng ngồi xuống giúp cô.
Đây là ngôi mộ của bà ngoại Cam Ninh, mặc dù không có bia mộ nhưng Chung Duy Cảnh biết rằng người phụ nữ này không có cha mẹ.

Hai người yên lặng nhổ cổ, sau đó lặng lẽ đốt giấy tiền vàng bạc, không ai nói một câu.

Sau khi viếng mộ về, Cam Ninh có chút suy sụp, Chunng Duy Cảnh cũng không nhắc lại chuyện đi bắt cua.

Vừa nãy anh im lặng, thật ra là bởi vì cô thật sự rất đáng thương, trong lúc lơ đãng anh phát hiện rằng mình còn không bằng cô.
Tuổi thơ của anh gắn với Hồ Tố Nhiên tràn ngập mùi rượu và mùi vị oán giận của đàn bà.

Chung Duy Cảnh từ nhỏ đã thích đọc sách, anh cảm thấy chỉ có sách mới miêu tả được những mơ mộng, những chuyện cổ tích một cách đẹp đẽ nhất.

Lúc Hồ Tố Nhiên đi, người đàn ông kia chết, Chung Duy Cảnh thành người không thân không thích không nơi nương tựa.
Không có tiền bảo hiểm, không có tài sản gì, lại không ai đồng ý nhận nuôi anh.

Nhưng dù sao họ vẫn muốn sĩ diện, bọn họ không muốn nuôi anh thật, nhưng cũng không muốn những người khác bàn tán.

Trong đó, người cậu mợ mà anh quý nhất cũng sợ nghe mấy lời như thế, dù sao mọi việc trong nhà cũng do họ xử lí.
Thời gian ở đây đối với Chung Duy Cảnh mới thực sự là kỳ nghỉ, được tự do thoải mái.

Cam Ninh thỉnh thoảng có dẫn anh đến những nhà xung quanh, theo như cô nói thì đây là những người đã từng giúp cô.

Thành thật mà nói, Chung Duy Cảnh không thích đi đến nhà người lạ, chủ nhà thường rất nồng nhiệt với anh nhưng Chung Duy Cảnh vẫn trưng bộ mặt không cảm xúc, nên bọn họ không dám hỏi gì mà tất cả mục tiêu chuyển qua người Cam Ninh.
Cam Ninh không muốn Chung Duy Cảnh tức giận, nhưng lại không biết nói gì cho tốt, Chung Duy Cảnh không thích nhìn dáng vẻ luống cuống đấy của cô, nhất là khi trước mặt người khác.

Cũng may bọn họ không định ở chỗ này lâu, Chung Duy Cảnh nghĩ đến lúc đó không còn lâu, khẽ cắn răng nhẫn nhịn, chỉ là sắc mặt không được tốt.
Ngày 30 Tết Cam Ninh thức dậy sớm hơn bình thường.

Chung Duy Cảnh sau khi tỉnh không thấy người bên cạnh mình đâu, gương mặt phút chốc sa sầm lại.

Đứng dậy nghe thấy tiếng từ nhà bếp vọng ra, tâm tình mới tốt lên được một chút.

Không biết có phải hôm nay là ngày đặc biệt gì không mà bé con từ sáng đã rất biết điều, không quậy phá Chung Duy Cảnh như những ngày khác.
Cam Ninh rất thông minh, chỉ nấu mỗi bánh trôi làm đồ ăn sáng.

Chung Duy Cảnh tuy rằng không thích nhưng cũng chỉ hỏi cô “Chỉ có cái này thôi à?” Ý là nếu có món khác nữa thì anh tuyệt đối không ăn cái này, Cam Ninh hết sức gật đầu, Chung Duy Cảnh chỉ biết “Ừ” một tiếng rồi yên lặng bắt đầu ăn, cũng may không phải là bánh mặn.

Cả ngày hôm nay Cam Ninh đặc biệt vui vẻ, hai cục cưng dường như cũng cảm thấy thế nên cũng cười suốt.

Chung Duy Cảnh biết cô đang mong chờ điều gì.

Lúc mua pháo hoa, Cam Ninh suýt chút nữa hoa mắt bởi sự đa dạng của nó, mà vào lúc này giá cả cũng đắt, khiến cô do dự một hồi lâu.
Cuối cùng dưới sự chỉ đạo của Chung Duy Cảnh, ông chủ cười xếp hai thùng pháo hoa cho Chung Duy Cảnh vào trong xe.

Ăn tối xong Cam Ninh không thể chờ được mà lấy pháo hoa ra xem, hai cục cưng cũng được mẹ bọc chăn len tròn vo nằm trong xe đẩy.

Trên tay Cam Ninh còn cầm một tấm gỗ như ghế của học sinh đặt dưới đất ngồi xuống.
“Anh ra đây đi.” Cam Ninh vui sướng vẫy tay về phía Chung Duy Cảnh đang ngồi trong nhà.

Chung tiên sinh cau mày “Em tính đợi tới 12 giờ đấy à?” Người phụ nữ này nhất định sẽ làm thế, anh nghĩ thầm.

Cam Ninh gật đầu “Phải đúng 12 giờ mới được.” Cô chưa từng nghĩ mình sẽ từ bỏ việc đốt pháo hoa.

Lúc còn bé mỗi lần Tết đến, trong thôn sẽ có một người mua một chút pháo hoa cho bọn trẻ con, nhưng tất nhiên chuyện này không bao gồm Cam Ninh.
Nửa đêm, trước mười hai giờ.

Chung Duy Cảnh vẫn là phải từ trong nhà đi ra “Sao còn chưa đốt?” Cam Ninh đứng trước mặt không nhúc nhích, Chung Duy Cảnh cảm thấy kỳ quái.

Cam Ninh quay đầu “Chúng ta cùng bắn pháo hoa đi.” Trên mặt cô xuất hiện một nụ cười vui vẻ đến mức Chung Duy Cảnh vốn định cự tuyệt thì trong nháy mắt gật đầu “Được.”
Cam Ninh cầm pháo hoa đứng trước mặt, Chung Duy Cảnh đếm ngược tính giờ, nhất định là phải 12 giờ mới được châm lửa.

Đến lúc Chung Duy Cảnh đếm đến giây cuối cùng, Cam Ninh khom lưng châm cho pháo hoa to nhất, sau đó kéo Chung Duy Cảnh chạy đến bên hai đứa bé.
Pháo hoa nổ giữa không gian mênh mông, Chung Duy Cảnh nghe thấy tiếng vang chói tai sau đó ngẩng đầu lên thấy một màu sắc đơn giản nhưng vô cùng đẹp đẽ và lóa mắt.

Cam Ninh đứng bên cạnh chiếc xe đẩy, chỉ về phía pháo hoa, nói với hai cục cưng “Đó, nơi đó có pháo hoa!” Hai đứa bé cũng nhìn về phía mẹ chúng chỉ.
“Chung Duy Cảnh!” Dưới âm thanh chói tai của pháo hoa, Cam Ninh ra sức gọi anh, Chung Duy Cảnh quay đầu nhìn cô “Hả?” Cứ như vậy, trong một buổi tối lạnh giá mà đẹp đẽ, Cam Ninh dùng hết dũng khí của mình nói với anh “Em thích anh!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi