TRƯỚC GHÉT SAU YÊU, HOÁN ĐỔI THÊ

Ngày hôm sau Lý Nghệ Hoành đáp chuyến bay từ Mỹ trở về, thư ký của anh đã có mặt từ sớm để đón boss. Lý Nghệ Hoành sắc mặt hình sự toát lên nét u ám khó tả, anh đeo kính mắt màu ánh bạc đi nhanh ra khỏi sân bay, thư ký vừa đi theo vừa báo cáo:

" Giám đốc, cuộc họp với tập đoàn CBM còn 20 phút nữa là bắt đầu."

Lý Nghệ Hoàng đi vội vàng nhưng anh ta không gắp việc đó, Lý Nghệ Hoành dơ một ngón tay lên nói " Xếp lịch lại chuyển cuộc họp sang 1h chiều nay, bây giờ tôi phải đến bệnh viện, anh hãy lựa lời nói với ban giám đốc của CBM cho khéo. Còn nữa cổ phiếu của Hàn thị tôi muốn có số liệu thống kê của họ trong tháng này."

Thư ký gật đầu mạnh một cái " Vâng thưa giám đốc."

Lý Nghệ Hoành sau đó lên xe thẳng tiến đến bệnh viện của Lý Nghệ Hân, cô ta lúc này đang nằm trong phòng hồi sức đặc biệt chỉ là đã qua 15h đồng hồ kể từ lúc ca phẫu thuật kết thúc thì Lý Nghệ Hân vẫn chưa tĩnh lại.

Lý phu nhân thức trực suốt bên con, bà vô cùng lo lắng khi Nghệ Hân cứ nhắm mắt mãi trên giường bệnh, gia đình cũng đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói có thể do ảnh hưởng của thuốc mê vẫn còn nên mới chưa thể tĩnh lại.

Hàn Minh Vũ bước vào nhẹ nhàng, trong bệnh viện chỉ còn lại anh và Lý phu nhân mọi người đều đã về nghỉ ngơi. Minh Vũ khẽ nói " Mẹ về nghỉ một chút đi, con sẽ ở đây trông Nghệ Hân."

Lý phu nhân nhìn qua Minh Vũ " Nếu Nghệ Hân tĩnh lại ngay lúc mẹ không có ở đây thì nó sẽ sợ lắm, từ nhỏ nó đã sợ nằm viện rồi."

" Mẹ đừng lo có con ở đây mà, mẹ phải nghỉ ngơi để còn có sức gặp Nghệ Hân khi cô ấy tĩnh lại chứ?"

Lý phu nhân cảm thấy những lời Minh Vũ nói cũng đúng, bà cũng thấm mệt cả ngày hôm qua, thôi thì nghe lời Minh Vũ về nhà nghỉ ngơi lấy sức rồi lại vào thăm Nghệ Hân sau. Lý phu nhân vuốt má của Nghệ Hân một cái rồi đứng dậy khỏi ghế, bà vừa đi ra mở cánh cửa thì ngạc nhiên khi đứng bên ngoài là Lý Nghệ Hoành.

" Nghệ Hoành." Lý phu nhân gọi.

Lý Nghệ Hoành bước vào " Mẹ, Nghệ Hân sao rồi?"

" Như con thấy đấy vẫn chưa thể tĩnh lại."

Lý Nghệ Hoành đưa ánh mắt xót xa nhìn cô em gái bảo bối đang nằm trên giường bất động, phần đầu lại bị băng bó, bỗng nỗi căm phẫn lóe lên trong đôi mắt của Lý Nghệ Hoành anh ta quay sang đấm một cái vào mặt của Hàn Minh Vũ.

Lý phu nhân bàng hoàng " Hoành con làm gì vậy?"

" Hàn Minh Vũ cậu dám đánh Nghệ Hân bây giờ còn khiến nó ra nông nổi này, cậu còn đáng mặt đứng đây sao?" Lý Nghệ Hoành to tiếng chửi Minh Vũ.

Hàn Minh Vũ lau vết máu trên miệng, anh không nóng giận mà vẫn bình tĩnh nói " Nếu là lỗi của tôi thì tôi càng phải ở đây để chăm sóc cô ấy không phải sao?"

Lý phu nhân kinh ngạc khi Nghệ Hoành nói là Minh Vũ đánh Nghệ Hân, bà hoang mang nhìn chằm chằm Minh Vũ:

" Vũ, con đánh Nghệ Hân ư? Con đã đánh nó ư?"

" Chuyện không phải như vậy đâu mẹ." Minh Vũ giả vờ bình thản trước mặt của Lý phu nhân.

" Vậy sao Nghệ Hoành lại nói."

Lý Nghệ Hoành cười khinh " Hàn Minh Vũ cậu dám làm mà không dám nhận, quá là hèn hạ. "

"Mẹ, đợi khi Nghệ Hân tĩnh lại mẹ hỏi em nó thì sẽ rõ thôi, còn cậu Hàn Minh Vũ.."

Lý Nghệ Hoành chỉ tay vào mặt Minh Vũ: " Cậu sẽ phải trả giá đắt cho những gì mà cậu đã làm với em gái tôi."

Lý Nghệ Hoành vụt mạnh tay xuống, đi ra ngoài, Lý phu nhân thì ngỡ ngàn bà hoài nghi nhìn Minh Vũ, nếu thực sự như những gì mà Nghệ Hoành nói thì Minh Vũ bà cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ta.

" Mẹ, mẹ nghe con giải thích."

" Được rồi Minh Vũ, con không cần giải thích, đợi đến khi Nghệ Hân tĩnh lại thì sẽ rõ thôi. Nhưng nếu con thật sự đã đánh Nghệ Hân thì mẹ tuyệt đối sẽ không tha thứ."

Lý phu nhân nói lời không mấy vui vẻ, sau đó bà cũng ra về. Hàn Minh Vũ thì tâm trạng lo âu ngồi xuống ghế, giờ Lý Nghệ Hoành đã về nước anh phải nghĩ cách để đối phó với hắn.

Minh Vũ sầu não, ánh mắt hướng về Lý Nghệ Hân " Nghệ Hân ơi là Nghệ Hân cô có nên tĩnh lại không đây? Nếu cô tĩnh lại thì tôi khó, mà cô không tĩnh lại thì tôi cũng khó, rốt cuộc tôi phải làm sao với cô mới được?"

___________

Mạc Đình ủ rũ dùng khăn lau tay cho Quyển Nhu, hôm qua cô vì Quyển Nhu mà khóc sưng cả mắt. Trong khi đó người Mẹ nuôi của Quyển Nhu mới đáp chuyến xe lên thành phố X, bà ấy là viện trưởng của một cô nhi viện, nghe tin từ Mạc Đình là Quyển Nhu gặp tai nạn bà liền vội vã sắp xếp để lên với Quyển Nhu.

" Mạc Đình à, Quyển Nhu ra sao rồi?"

Mạc Đình đau buồn nói " Bác sĩ nói Quyển Nhu bây giờ...bây giờ là người thực vật."

Mẹ nuôi không khỏi sốc " Mạc Đình, Quyển Nhu? Sao có thể?"

_______________

Minh Vũ ngồi một hồi lâu bên cạnh Lý Nghệ Hân nhưng sau đó thì anh thấm mệt mà ngủ quên trên mép giường. Trong lúc không có sự tĩnh thức của Minh Vũ thì ngón tay của Lý Nghệ Hân nhè nhẹ nhích động, trên gương mặt của cô ấy toát lên biểu cảm hoảng hốt, hàng chân mày giật giật. Cô liên tục nghiêng đầu qua lại theo phản ứng như đang gặp ác mộng, thế rồi đột nhiên hai mắt cô mở ra như một cách rất đột ngột không hề có nhịp điệu.

Lý Nghệ Hân dường như vẫn chưa hết sợ hãi nên thở dốc, cô hoang mang nhìn lên trần nhà, nhìn đến các thiết bị y tế, trong đầu của cô bây giờ là một mớ hỗn độn quay cuồng đến đau nhức inh ỏi.

Lý Nghệ Hân nhắm mắt lại một chút cho tĩnh táo hơn rồi lại mở ra một lần nữa, cô điều hòa lại hơi thở nhưng lúc này cô mới ngạc nhiên khi nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang gối đầu lên tay nằm trên mép giường của cô.

Lý Nghẹ Hân chớp nhẹ ánh mắt " Anh ta là ai?"

Lý Nghệ Hân cố gắng ngồi dậy, cô tháo kim ở tay và loạng choạng leo xuống giường, nhưng vô tình cô đi ngang qua tấm gương được cheo lên tường thì bỗng đứng sửng. Đôi mắt xinh đẹp mở to, cô đi từ từ đến gương rồi sờ tay lên mặt, sắc đẹp này, sắc đẹp này không phải là của mình, trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh tưởng cô đứng ở nhà của Lý gia và nhìn thấy một người giống hệt cô đó chính là Lý Nghệ Hân.

Cô sờ khắp mặt rồi nhìn đến bàn tay năm ngón được sơn màu đỏ bóng loáng, mái tóc nhuộm màu nâu hạt dẻ và uống xoăn phần đuôi mượt mà, toàn bộ đều là không phải hình dáng của cô.

" Đây không phải là mình, mình là Khương Quyển Nhu. Sao lại như thế này, cô gái này là người mà mình đã thấy ở Lý gia, tại sao mình lại ở trong cơ thể của cô ấy?. Không lẽ...không lẽ mình đã xuyên hồn đổi xác, nếu vậy thì thân xác thật sự của mình đang ở đâu?"

Quyển Nhu bơ phờ ngồi sụp xuống, tâm trí vô cùng mơ hồ hoảng loạng.

Lúc này thì Minh Vũ chợt tĩnh giấc, anh giật mình khi không thấy Lý Nghệ Hân định vội đi tìm thì lại thấy cô ta đang ngồi ở một góc.

Minh Vũ thở ra, anh đi tới " Cô mới vừa tĩnh lại mà đã trèo xuống giường rồi sao?"

Lý Nghệ Hân lúc này đã không còn là Lý Nghệ Hân nữa, thân phận thật sự của cô ấy là Khương Quyển Nhu nhưng đối với Lý Nghệ Hân thì Quyển Nhu lại không hề có một chút ký ức nào về cô ấy, đối diện với Hàn Minh Vũ cô vô cùng xa lạ, người đàn ông này rốt cuộc là ai? Nếu cô nói cho anh ta biết mình không phải là cô gái này thì anh ta có tin hay không? Hoặc là cô giả vờ mất trí nhớ thì sao?

" Anh là ai?" Quyển Nhu bỗng hỏi.

Hàn Minh Vũ chợt im lặng, Quyển Nhu thì nghĩ chắc chắn anh ta đang nghĩ cô không nhớ gì.

Nhưng thật không ngờ Minh Vũ lại nói khác với những gì mà Quyển Nhu phán đoán " Lý Nghệ Hân cô định chơi trò mất trí nhớ đấy à, đầu cô tuy bị thương những chỉ là vết thương rách ở trán được khâu lại, vết thương nguy hiểm nhất của cô là bị tấm kính gâm vào ngực. Cô bị ở ngực chứ không phải ở đầu."

Quyển Nhu ngỡ ngàn, thôi tiêu rồi nghiệt thay đầu lại không có vấn đề, nếu như để người khác biết cô không phải là cô gái này mà là Khương Quyển Nhu thì chỉ có thể chắc chắn rằng cô sẽ được đưa ngay vào trại tâm thần, có lẽ cách duy nhất bây giờ là cô phải chấp nhận một sự thật cô hiện tại không phải là Khương Quyển Nhu.

" Tôi đùa một chút không được sao?" Quyển Nhu đứng dậy cô bỗng nhíu mày, ái za... bây giờ cô mới phát hiện rõ cô bị đau ở ngực thật.

" Không sao chứ?"

Minh Vũ đỡ tay Quyển Nhu anh dìu cô đến giường " Cô nằm xuống nghỉ ngơi đừng có đi lung tung, tôi sẽ đi gọi bác sĩ đến khám lại cho cô."

Quyển Nhu ngoan ngoãn nằm xuống " Vâng."

Minh Vũ ngạc nhiên, anh cảm thấy Lý Nghệ Hân rất lạ, cô ta trước giờ ăn nói rất ngang hàng với anh nhưng lúc này không ngờ cô ta lại " vâng " một tiếng, không lẽ cô ta có bị thương nặng ở đầu mà các bác sĩ không biết ư?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi