TRƯỚC KHI NHẢY LẦU, TÔI GỌI MỘT CUỘC ĐIỆN THOẠI

“Tôi không muốn sống nữa.”

Dư Tình giữ điện thoại bên tai, toàn thân cứng đờ, không có lấy một động tác nào khác, cậu kiên nhẫn chờ đợi lời hồi đáp từ một người xa lạ.

Cậu đang ở trên sân thượng gọi một cuộc điện thoại.

Trước khi gọi điện thoại, miệng cậu ngậm một điếu thuốc, cầm bút và giấy trong tay, tựa vào bậc thang viết giấy chứng nhận tự sát, cuối làn khói là ánh lửa màu cam chớp tắt không ngừng. Đêm nay ánh trăng sáng vô cùng, dịu dàng chiếu vào bậc thang khiến có thể thấy lờ mờ được những gì cậu viết. Những dòng chữ viết vội lại đẹp đẽ lạ thường: Một thanh niên tên Dư Tình quyết định đi tự tử.

Sau đó cậu ném giấy bút và điếu thuốc xuống, đứng ở rìa sân thượng, rồi lưu loát xoay người ngồi lên. Cậu không chút sợ hãi nào đưa mắt nhìn xuống một cái, nhưng rồi nhanh chóng bị doạ sợ, cảm giác bàn tay mình hơi run rẩy. Tầng thứ 34, ngã xuống một cái phỏng chừng sẽ biến thành một vũng máu.

Không biết bản thân mình xuất phát từ mục đích gì, hay là ôm ấp loại ý tưởng nào, cậu gọi một cuộc điện thoại. Sau đó cậu nói với người xa lạ trong điện thoại kia: “Tôi không muốn sống nữa.”

Cậu không biết đối phương sẽ trả lời thế nào, nhưng cậu đoán được, gặp người tính tình không tốt có thể sẽ táo bạo mắng cậu bị tâm thần; nếu đối phương đang ngủ có thể sẽ oán trách cậu phá hỏng giấc mơ của họ; đại đa số người bình thường hẳn là sẽ bị doạ sợ, sau đó trực tiếp ngắt điện thoại.

Cậu chờ đợi đối phương đáp lại. Cậu năm nay 18 tuổi, qua trăm ngày nữa sẽ thi đại học, chỉ là cậu thường xuyên cảm giác được bản thân đã sớm hiểu rõ nhân tính, biết rõ mọi điều, luôn cảm giác được cậu không hợp với thế giới này.

Trong thế giới này, giãy giụa chính là thái độ bình thường của cậu.

Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, cậu nghe đối phương nói: “Có lẽ nồng độ serotonin của cậu đang thấp, việc cậu cần làm bây giờ chính là quay về phòng ngủ một giấc ngon lành, bây giờ đang là tháng một.” Âm thanh của đối phương rõ ràng có chút không tự nhiên, nhưng anh vẫn tiếp tục nói: “Cậu cần phải đắp chăn đàng hoàng, có thể đốt tinh dầu hoa cam trên đầu giường, nếu không ngủ được có thể uống một ly sữa bò.”

(Serotonin: một chất dẫn truyền thần kinh. Có khoảng 20% trong tổng số serotonin được tổng hợp trong tế bào thần kinh serotonergic trong thần kinh trung ương, nơi nó có nhiều chức năng khác nhau: điều chỉnh tâm trạng, sự thèm ăn, giấc ngủ, co cơ và một số chức năng thuộc về nhận thức.

Serotonin bị suy giảm dẫn đến việc cảm thấy buồn chán, giảm sự ham muốn, giảm quan tâm hoặc dễ dàng cáu giận, gặp khó khăn trong việc hoàn thành công việc. – Nguồn: Wiki)

Dừng một chút, đối phương mới không chắc chắn tiếp tục bổ sung một câu: “… được chứ?”

Qua thật lâu, lại tưởng chừng mới chỉ qua một cái chớp mắt, đây là điều một người xa lạ trả lời Dư Tình. Cậu nghe âm thanh của anh, một thoáng thất thần. Âm thanh của đối phương rất êm tai, rất có từ tính, lại vì đang hạ giọng nên dường như vô cùng dịu dàng trầm ấm.

“Nhưng tôi không ngủ được.” Dư Tình nói.

Anh tiếp tục nói: “Cậu biết không? Thật ra tôi đã bị người ta đâm vô số nhát dao, nhưng bọn họ không hề biết. Tôi nói với họ, tôi nói, đừng đâm tôi nữa, tôi còn muốn thi đại học, tôi còn tương lai và cuộc sống vô cùng vô cùng tốt đẹp. Nhưng rồi bọn họ lại nói, không ai đâm tôi, là tôi vẫn luôn muốn giết chính mình.”

Dư Tình ngồi trên sân thượng tầng 34 quan sát thành phố về đêm. Cậu lẩm bẩm: “Nếu như vậy… sẽ không có ai biết đến.”

Thành phố này về đêm đèn đuốc sáng trưng, phía xa có cao ốc, cũng có những toà nhà đã thấy đỉnh, đèn neon cùng đủ loại ánh đèn khiến thành phố này phản chiếu ánh sáng rực rỡ sắc màu. Vào lúc 11 giờ rưỡi một buổi tối mùa đông bình thường, có người như cũ chạy việc vặt vì kế sinh nhai, có người quây quần bên nhau ăn tối nói chuyện phiếm vui vẻ. Dư Tình không biết người ta ở thành phố này bận rộn như vậy là vì điều gì, những người kia vui vẻ như thế là vì sao, điều duy nhất cậu biết đến là, ở trong thành phố này, hôm nay cậu nhảy từ nơi này xuống, chết rồi, rồi thì ngày mai lên báo, ngày kia bị người ta quên sạch, không hơn.

“Nhưng mà tôi biết rồi.”

Dư Tình ngồi trên rìa sân thượng, cảm nhận được gió lạnh phần phật, không nói gì.

“Hơn nữa.” Đối phương lại nói, “Tôi sẽ nhớ rõ.”

“Anh sợ sẽ gặp ác mộng à.” Âm thanh Dư Tình không có chút độ ấm nào, cậu hỏi.

Đối phương trong giây lát không lên tiếng, tựa như đang cân nhắc lời nói, Dư Tình lại vì sự luống cuống của người kia mà cảm thấy buồn cười, cậu tiếp tục nói, như là tuyên cáo: “Đại khái là vào lúc 11 giờ 59 phút, tôi sẽ nhảy xuống từ nơi này.”

Trong giọng nói người kia mang theo một chút ý cười: “Vậy đợi đến lúc cậu chạm đến mặt đất đã là chuyện của ngày hôm sau.”

“Ừ.”

Cậu lên tiếng rồi không nói gì nữa. Người bên kia giống như cũng không biết nên nói gì, hai người giằng co nhưng rồi chẳng có ai cúp máy.

Một lát sau, Dư Tình hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”

Bên kia trả lời rất nhanh: “11 giờ 57 phút.”

Dư Tình cảm giác được dường như đối phương đang đi vào đám đông nào đó, cậu có thể cảm nhận rõ ràng âm thanh của bối cảnh dần phong phú hơn ở đầu dây bên kia, xuất hiện giọng của rất nhiều người, có chút ầm ĩ, lại rất náo nhiệt. Người bên kia điện thoại hiển nhiên vô cùng vui vẻ, cách một cuộc điện thoại Dư Tình có thể cảm nhận được bầu không khí hân hoan đó, mà cậu tại nơi này lại quạnh quẽ cô độc đến vậy.

“Hai phút nữa tôi nhảy, anh giúp tôi canh giờ đi.”

“Ừ, bây giờ còn một phút.” Đối phương nói, tiếp đó anh dừng một chút, giống như đang đùa nghịch thứ gì, rồi lại nhanh chóng nói: “Có điều trước khi cậu nhảy xuống, tôi phải nói với cậu một câu.”

“Một câu?”

“Ừ.”

“Nói đi.”

Quý Trăn nhìn thời gian trên di động, 11 giờ 59 phút, rồi lại nhìn pháo hoa sắp đốt ở phía xa. Tự động bỏ qua đám bạn bè chưa hiểu sự đời giống như học sinh cuối cấp phát điên vì kỳ thi xung quanh mình, anh ở trong đám đông vui đùa yên tĩnh chờ đợi dây dẫn lửa cháy hết. Lúc pháo hoa bay lên nổ tung trong không trung kia, anh nhẹ nhàng nói với đầu dây bên kia: “Năm mới vui vẻ. Chỗ chúng tôi đang bắn pháo hoa, cậu nghe thấy không?”

Dư Tình ngồi trên sân thượng, nhìn chằm chằm bầu trời giống như một tấm màn đen, yên lặng chờ đợi câu nói cuối cùng mà anh muốn nói, cũng có thể đó chính là lời nói cuối cùng mà cậu nghe được trên thế giới này.

Còn có một phút, cậu yên lặng thầm tính giờ.

Lúc cậu đến đến gần 30 lần, đột nhiên nghe thấy âm thanh từ bờ sông không xa truyền đến, sau đó cậu nhìn thấy pháo hoa bay lên từ bên kia bờ sông, lên đến ngang tầm mắt của cậu, pháo hoa nổ tung, ngàn bông hoa như mưa sao. Một màn pháo hoa nhanh chóng qua đi, nhưng tiếp nối ngay sau đó là một tràng pháo hoa bất tận, không ngừng phản chiếu ánh sáng rực rỡ lên đồng tử đang mở lớn của Dư Tình. Ánh lửa nhóm lên tới không trung, tựa như sánh vai với các vì tinh tú, lập loè chiếu sáng trong đêm tối.

Hô hấp Dư Tình đình trệ.

Rất lâu sau cậu mới nhớ ra mình còn đang gọi điện thoại, nghe không rõ là tiếng pháo hoa bên phía mình hay là tiếng từ bên kia điện thoại truyền đến, cậu nhẹ giọng trả lời: “Thấy được.”

Cái gọi là học sinh cuối cấp, đặc biệt là đám học sinh đã trả qua kỳ thi thử, chính là Tết âm lịch cũng không thể nghỉ ngơi, vẫn phải làm đề, sửa lỗi sai, toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kỳ thi đại học cách sau đó không lâu. Nhưng Quý Trăn thì khác, bởi vì anh đã được tuyển thẳng vào hai người hàng đầu của Trung Quốc, vậy nên bây giờ chỉ cần bảo đảm điểm thi đại học của anh chỉ cần vượt ngưỡng là được.

Bởi vậy ngày đầu tiên của năm mới, anh liền đồng ý lời mời ăn lẩu của Hứa Miễn và Lạc Dương, ở nhà chuẩn bị thức ăn từ sớm, vừa phụ đạo bài tập cho Quý Kha vừa chờ hai đứa đó đến.

Sau khi Quý Kha khó khăn làm bài tập xong dưới sự uy hiếp của Quý Trăn, chuông cửa mới vang lên, hai người cùng nhau ung dung đến muộn.

Hứa Miễn bỏ qua người mở cửa cho bọn họ là Quý Trăn, chạy thẳng đến trước mặt Quý Kha, xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn: “Em giai, nhớ anh không?”

Quý Kha vừa mới bị Quý Trăn đàn áp làm bài tập, tâm tình không tốt lắm, cậu hất tay Hứa Miễn: “Ai là em anh, đừng có mà động chạm.”

Quý Trăn cau mày đi tới cảnh cáo: “Đừng vô lễ như vậy.”

Lạc Dương vừa vào cửa liền chủ động rửa tay, cầm chén đũa đổ dầu mè ra: “Đừng đùa nữa, mau đến ăn lẩu đi.”

Quý Kha rì rà rì rầm không quan tâm đến anh mình mà chạy thẳng đến nhà bếp.

Hứa Miễn nhìn Quý Kha đi rồi mới nhân cơ hội kéo Quý Trăn sang một bên: “Xin lỗi nha, anh Quý, đến trễ quá.” Còn tỏ vẻ hối lỗi.

Quý Trăn cười nói: “Mùng một đầu năm mà còn đến nhà tôi ăn cơm được, không dễ dàng gì.”

Hứa Miễn cũng cười theo: “Còn không phải đến thăm hai người cô nam quả nam cô đơn à.” Chớp chớp mắt.

Quý Trăn nhìn vào mắt Hứa Miễn, nói lời chân thành: “Cám ơn.”

“Ai da!” Hứa Miễn khoác vai anh, lay một cái: “Tết nhất rồi, đừng có nói mấy lời giả tạo đó với Hứa gia. Nào, đi ăn.”

Bốn người ở bên nhau vô cùng náo nhiệt ăn hết nồi lẩu, Hứa Miễn mới vừa rồi còn làm bộ ‘đã lâu không gặp thiệt là nhớ quá đi’ với Quý Kha, hiện tại lại giống như đối đãi với kẻ địch không chút nương tay, hai người tranh đồ ăn trong nồi lẩu vui vẻ vô cùng. Lạc Dương phát hiện hai tên ngu ngốc này cứ mãi tranh cùng một loại thức ăn, vì thế liền trộm nhặt của hời, ăn đến bụng cũng căng tròn. Quý Trăn ăn ít lắm, cứ thỉnh thoảng lại xem điện thoại.

Ăn xong, ngoại trừ Quý Trăn, ba người còn lại lập tức nghiêng ngả trên sa lông, ai nấy đều lấy điện thoại ra, động tác đều nhịp, cứ thế mà chơi điện thoại của mình. Quý Trăn nhìn bàn ăn lúc này như châu chấu vượt biên, vẻ mặt muốn chết, rồi lại nhìn ra ba tên trong phòng khách đã bắt đầu chat voice, anh thở dài vén tay áo thu dọn tàng cuộc.

(ba bạn nhỏ lập hội chơi game cùng nhau, sử dụng chat voice để giao tiếp với nhau trong game, có điều ngồi cạnh nhau thì nói thẳng vào mặt nhau rồi cần gì chat voice)

Một lát sau, Hứa Miễn đột nhiên cảm thán: “Ầy, cớ làm sao bây giờ chơi vui thế này mà lát nữa về nhà phải làm bài tập.”

Không ai để ý đến Hứa Miễn, trong phòng khách ngoại trừ âm thanh phát ra từ di động thì vẫn yên tĩnh tuyệt đối.

Đột nhiên Quý Kha thình lình cười nói: “Haha, em làm xong rồi.”

Trầm mặc.

Lạc Dương tiếp sức: “Làm em trai của Quý Trăn sướng thật, còn miễn phí phụ đạo bài tập.” Nói xong thì hướng về Quý Trăn đang bận rộn ở nhà bếp mà rống lên: “Anh Quý, có thiếu em trai không?”

Sắc mặt Quý Kha đột ngột đen xì, đùng một cái giết chết đồng đội của mình, sau đó tự sát, toàn quân mình bị diệt sạch.

Hứa Miễn bị biến cố bất thình lình doạ sợ không ít, trực tiếp gào lên đến mức vỡ giọng: “Đậu má, em giai làm gì vậy hả, chúng ta là đồng đội đó trời ơi.”

Sắc mặt Quý Kha rất tệ, cậu bỏ mặc hai người bọn họ mà quay về phòng, đóng cửa cái rầm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi