TRƯỜNG NAM SINH QUÝ TỘC

Âm nhạc ồn ào, chỗ ngồi nhất thời im lặng, không ai mở miệng giải thích, Giản Trì thậm chí còn nghe thấy ai đó thì thầm một câu “Không phải chứ”.

Với một giọng điệu không thể tin được và được xem kịch hay.

Quý Hoài Tư đứng dậy ngăn cản tầm mắt của Thẩm Thư Đình, xoa dịu bầu không khí căng thẳng: “Cậu tới không đúng lúc rồi. chúng tớ đang chơi trò chơi, không bằng cậu lên lầu chờ một lát, tớ sẽ lên ngay.”

“Vậy nhiệm vụ vừa rồi…” Một RC không biết là cố ý hay vô tình nói một tiếng, Thẩm Thư Đình nhìn thoáng qua, hỏi: “Nhiệm vụ gì?”

Nếu dùng khiêm tốn ôn hòa để hình dung Quý Hoài Tư, thì Thẩm Thư Đình chính là mặt trái ngược hoàn toàn với anh. Giản Trì không nhớ là ai đã nói, hai hội trưởng hội học sinh giống như một chính diện, một phản diện. Lời xấu xa toàn bộ đều là nói Thẩm Thư Đình, người tốt thì để Quý Hoài Tư làm, đây cũng là lý do vì sao rất nhiều người nhìn không vừa mắt Thẩm Thư Đình giống như Trương Dương. Nhưng mà nhìn không vừa mắt thì nhìn không vừa mắt, chân chính đụng phải, đều chỉ có thể giống như bây giờ, thở mạnh cũng không dám, chứ đừng nói đến nói dối trước mặt Thẩm Thư Đình.

RC kia giải thích kỹ lưỡng trò chơi và quy tắc vừa rồi, cuối cùng không quên xách tên Giản Trì ra. Phát hiện biểu tình của Thẩm Thư Đình càng ngày càng trở nên không thích hợp, cậu ta vội vàng thêm một câu: “Hội trưởng anh đừng để trong lòng, trò chơi mà thôi, chúng tôi có thể chờ người tiếp theo đến.”

Ngụ ý là không tính Thẩm Thư Đình trong đó.

Dù sao ai cũng không có lá gan sai khiến Thẩm Thư Đình tiếp nhận một nụ hôn của học sinh đặc biệt. Chỉ cần nghĩ đến đây là có thể thấy tin tức này đủ lớn để làm sập máy chủ của diễn đàn.

Giản Trì cũng nghĩ như vậy. Mặc dù cậu không muốn hôn người xa lạ, nhất là dưới tình huống đang có Quý Hoài Tư ở bên cạnh, nhưng đầu óc cậu đã nóng lên đáp ứng trò chơi, mấy người phía trước mặc dù không tình nguyện nhưng đều đã làm theo, đến phiên cậu liền đổi ý thì có vẻ không được công bằng lắm. Đại khái là do Thẩm Thư Đình xuất hiện ở đây, khiến Giản Trì hiện tại cảm thấy nếu hôn một người xa lạ cũng không khó khăn như vậy.

Chậm chạp không nhận được phản hồi của Thẩm Thư Đình, RC hình như lo lắng mình đã nói sai, cậu ta vắt hết óc muốn tìm lời lẽ thích hợp để bổ sung, bị thanh âm lạnh lùng của Thẩm Thư Đình cắt ngang mở đầu: “Trò chơi cũng phải vừa phải mà thôi, vừa rồi nhìn nhau, bây giờ là hôn môi, kế tiếp là cái gì?”

Một số người vội vàng nhận sai, nói rằng họ sẽ không đi quá giới hạn nữa.

Thẩm Thư Đình không lãng phí thêm lời nào nữa, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: “Tôi còn có việc, động tác nhanh một chút.”

“Được rồi… Cái gì?”

Không chỉ là RC đó, tất cả mọi người đều giật mình, dường như hiểu, lại không hiểu ý nghĩa của câu nói này của Thẩm Thư Đình. Nụ cười bên môi Quý Hoài Tư phai nhạt một chút, dưới ánh đèn mờ nhạt cũng không rõ ràng: “Thư Đình, cậu không nên làm bậy, yêu cầu này có chút quá đáng, để cho cậu ta sửa lại một chút là được. Không phải cậu có chuyện cần phải xử lý sao? Bây giờ tơ sẽ đi với cậu.”

“Đúng là có hơi quá đáng một chút.” Thẩm Thư Đình nghênh đón ánh mắt của Quý Hoài Tư, đôi mắt ngọc lục bảo hàm chứa thâm hiểu nhìn không thấu: “Nhưng quy tắc trò chơi không thể tùy ý vi phạm, không phải sao?”

Ý nghĩa của câu nói này – Tất cả mọi người hiểu ngụ ý của lời này có nghĩa là gì.

Thoáng chốc, Giản Trì cảm thấy bản thân đứng ngồi không yên, Trương Dương ở bên cạnh dường như bị nghẹn, lúc này cậu ta không dám chen vào. Thẩm Thư Đình nhìn xuống, trong trầm mặc vậy mà lại lộ ra một tia khẩn trương bất thường, giống như là đang… Chờ đợi? Hay là mong đợi? Giản Trì thiếu chút nữa cho rằng mình nhìn nhầm. Đây có phải là chờ cậu hôn hắn không?

Không thể nói rõ là không thể tin được nhiều hơn hay là sợ hãi nhiều hơn.

Giản Trì cũng không biết mình bị ai đẩy một chút, hay là chính mình đứng lên. Ánh mắt của những người xung quanh mang theo ý xem kịch hay, rục rịch rục rịch, còn có người muốn cầm điện thoại di động, nhưng e ngại có Quý Hoài Tư và Thẩm Thư Đình nên đành phải từ bỏ. Giản Trì không dám nhìn Quý Hoài Tư, cậu nuốt nước bọt một chút: “Thật ra anh không cần như vậy…” Hy sinh như vậy.

Rõ ràng Thẩm Thư Đình ghét nhất bị người khác đụng vào, dùng năng lực của hắn nói một câu là có thể thoát khỏi, vì sao phải đáp ứng? Quan trọng nhất, Thẩm Thư Đình đã biết mối quan hệ của cậu với Quý Hoài Tư.

Thẩm Thư Đình không trả lời, sự im lặng dường như còn hấp dẫn hơn câu trả lời. Giản Trì không kịp suy nghĩ sâu xa, cán cân trong đầu lắc lư lên xuống một bên “hôn”, một bên “không hôn”, không có lựa chọn, cánh tay bất ngờ không kịp đề phòng bị người kéo qua, trên môi dán lên một mảnh nhiệt độ mềm mại khác, Giản Trì kinh ngạc, nhìn khuôn mặt phóng đại của Quý Hoài Tư.

Không ai phản ứng lại những gì đã xảy ra, bao gồm cả Giản Trì. Mãi cho đến nụ hôn ngắn ngủi này vừa tách ra, mới có người phát ra một câu “đờ mờ”.

Ngôn ngữ thẳng thắn nhất, đại diện cho tâm trạng của tất cả mọi người tại thời điểm này. Không ai hét lên để diễn tả sự bàng hoàng trong lòng họ, bởi khi cú sốc vượt quá giới hạn bình thường, họ thậm chí quên mất mình phải nói gì.

Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Thẩm Thư Đình chậm rãi trầm xuống, biểu tình có chút khó coi. Quý Hoài Tư nắm tay Giản Trì, độ cong của nụ cười không khác nửa phần so với trước đây, thản nhiên như thường: “Xin lỗi, tôi vẫn cảm thấy yêu cầu này hơi quá đáng.”

Bởi vì cảm thấy quá đáng, vì vậy tự mình làm thay. Không ai tin cái logic hoàn toàn nói không thông này, nhưng không ai dám nhảy ra để tố cáo.

Giản Trì cảm nhận được nhiệt độ chặt chẽ trên tay, muốn rút ra, nhưng cảm thấy như thể quá muộn. Cậu không biết mình có nên nói chuyện hay không, đầu óc hỗn loạn, thậm chí nghĩ có lẽ vừa rồi cậu nên hôn Thẩm Thư Đình, ít nhất như vậy còn có thể dùng trò chơi để lừa gạt cho qua. Nhưng bây giờ tình huống này, giải thích không ai tin, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn thấy tâm trí không hề che giấu của Quý Hoài Tư.

“Ha ha… Chỉ là một trò chơi, tất cả mọi người đừng để trong lòng. Giản Trì, thời gian không còn sớm, nếu không cậu quay về trước đi.”

Trương Dương vừa hòa giải vừa lúng túng cười, còn chưa kịp đứng dậy thì một bóng đen đã sải bước vào cửa, nhanh đến mức gần như không nắm được biểu tình trên mặt hắn. Giây tiếp theo, bên cạnh ghế ngồi có người phát ra tiếng kêu sợ hãi. Chuyện xảy ra ở đây rốt cuộc không thể che giấu được, toàn bộ tầm mắt mọi người đều tập trung lại, Thiệu Hàng, người đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, một tay kéo qua cổ áo Quý Hoài Tư, cứng rắn tách hai người đang nắm tay nhau ra, dưới ánh đèn sắc mặt của hắn đầy u ám, chứa một tia cười lạnh tràn ngập nguy hiểm.

“Anh đã chạm vào chỗ nào của cậu ấy?”

Cho dù bị Thiệu Hàng ngang ngược ép hỏi như vậy, Quý Hoài Tư cũng không lộ ra chút bối rối nào. Anh giãn đôi lông mày đang nhíu lại ra, giọng nói chậm rãi của anh đủ để Thiệu Hàng và mọi người nghe rõ.

“Tôi nắm tay bạn trai tôi, chẳng lẽ như vậy là sai sao?”  

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi