TRUY ĐUỔI - CỐ HÀN Y

Edit: Huyết Mạc Hoàng.“Harry.”

Ai đó? Có rất nhiều người.

“Harry, tỉnh tỉnh.”

Ai?

“Harry, Harry.”

Harry đột nhiên mở to mắt, căn phòng được chiếu sáng bởi ánh nến, ngoài cửa sổ vẫn tối om “Con ngất bao lâu rồi?” cậu hỏi.

“Vài phút.” Lupin đứng bên cạnh trả lời.

Harry nhìn quanh lần nữa, đúng vậy, cậu vẫn ngồi trên chiếc ghế lúc nãy.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Cậu xoa mi tâm, hơi mê mang nhìn vẻ mặt lo lắng của những người xung quanh, Arthur và Molly cùng những đứa con nhà Weasley đều đã quay về, còn ở lại đây chỉ có Hermione, Ron, Sirius và Remus, mà bây giờ tất cả mọi người đều đứng cạnh cậu.

“Harry, cậu không nhớ gì sao?” Hermione kinh ngạc.

“Tớ nhớ cái gì.” Harry nhắm mắt lại “Đúng rồi, chúng ta đang nói rừng rậm Anbania, rồi…, rồi…..”

“Rồi cậu đột nhiên lấy tay tự bóp cổ mình, dọa bọn tớ giật cả mình!” Ron sốt ruột nói tiếp, thấy Harry không sao cậu rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Tự bóp cổ mình.” giọng Harry hết sức mê mang, liếc mắt sang Hermione yêu cầu được chứng thực rồi thấy cô gật đầu.

“Bóp…cổ của mình?” Harry cũng không sợ hãi mà trái lại dùng một khẩu khí như mộng du lặp lại lần nữa.

“Đúng vậy Harry, con không sao chứ.” Hình như sợ dọa đến Harry nên giọng của Sirius đặc biệt khẽ lại.

“Con không sao!” Harry bỗng ngẩng đầu, trong mắt đầy trấn tĩnh “Sirius, cho con một giọt máu, con muốn kiểm tra một vài thứ.”

“Harry?” Sirius kinh ngạc “Con nói con muốn kiểm tra thứ đó?”

“Đúng vậy.” Harry lập tức gật đầu “Nhờ có Hermione mà con cuối cùng cũng lần ra manh mối.”

Sirius cau mày rồi đi ra khỏi cửa, sau một thời gian ngắn trở về với lọ máu nhỏ trên tay.

“Nhiều vậy à?” Harry nhận lọ thủy tinh “Sirius, chú….. ”

“Chú tin con có thể nắm tốt nó, dù sao…… ” Sirius thở dài “Nhiêu đây đủ cho con dùng 1 tháng, tự mình khống chế, nơi đó nhiều tà thuật đến nỗi các thế hệ gia chủ cũng không muốn vào, con…… ”

“Con hiểu.” Harry gật đầu “Nếu có thể, con muốn tìm người đi cùng con.”

“Điều này thực sự cần thiết.” Sirius gật đầu “Nhưng con muốn tìm ai?”

Harry nhìn xung quanh, Hermione và Ron còn quá trẻ, mà tính tình của Sirius thì nóng nảy, Lupin mang dòng máu người sói nên có thể xảy ra bất trắc, những người trong phòng này chẳng ai được cả.

“Con nghĩ…” Harry nói “Ở đây chắc chắn không ai thích hợp.”

Tất cả mọi người đều đồng ý với quan điểm của Harry, bao gồm cả Ron.

“Vậy con cần đến nơi khác để tìm rồi.”

“Chắc chắn.” Remus nói “Con cần một bạn đồng hành có sức mạnh cường đại và ý chí kiên định, tốt nhất là có hiểu biết nhất định với hắc ma pháp mà không trầm mê, đó chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.”

“Mộng Mơ.”

“Ân?”

“Cậu làm tôi nghĩ đến Albus.” Sirius nói.

“Đúng vậy.” Remus gật đầu “Albus chắc chắn đáp ứng đủ các điều kiện trên, nhưng giờ cụ đang ở Bắc Mĩ.”

“Đúng vậy, Bắc Mĩ.” Sirius hung hăng nói một câu “Bắc Mĩ chết tiệt.”

“Vậy Molly hay Arthur thì sao?” Sirius nói.

“Hoàn toàn không có khả năng.” Ron trả lời “Cha phải đi làm, mà mẹ…con thấy bà ấy chẳng có khả năng thừa nhận hắc ma pháp đâu.”

“Được rồi.” Harry nói “Con nghĩ con có một ý tưởng.”

“Harry.” Remus nói “Con không phải nghĩ tới Snape chứ.”

“Anh ấy?” Harry lắc đầu “Remus, chú biết anh ấy còn bận hơn cả con, trong thời kỳ Dumbledore ‘hành tung không rõ’, anh ấy phải thay mặt cho hiệu trưởng của Hogwart.”

“Vậy……?”

“Con cam đoan người này tuyệt đối không mang bất cứ nguy hiểm nào đến cho chúng ta.” Harry cam đoan.

“Hoàn toàn không có khả năng ở phe Voldemort?”

“Không phải.” Harry dứt khoát.

“Vậy được rồi.” sau khi Remus và Sirius trao đổi ánh mắt với nhau đạt được sự nhất trí, dù sao Harry cũng không thật sự là một đứa nhỏ 14 tuổi, cậu hoàn toàn có khả năng chọn lựa.

Thế nên những gì họ cần làm là ở phía sau hỗ trợ cho Harry.

“Thế thì Harry, cậu có muốn về nghỉ ngơi trước không.” Hermione thận trọng nói.

“Đó quả thật là một chủ ý không tồi.” Harry nhu nhu mi tâm, hôm nay cậu cũng đủ mệt mỏi rồi, một giấc ngủ đầy đủ có thể cung cấp những gì cậu cần, còn tài liệu thì mai hẵng tiếp tục, dù sao bây giờ cũng không gấp lắm.

Nhưng cậu vẫn còn một việc phải làm.

Sau khi tạm biệt mọi người và trở về phòng mình, Harry lấy ra một cái gương từ cái tủ nhỏ cạnh giường.

Đây là một tấm gương hai chiều rất hiếm, kiếp trước Sirius từng cho cậu một tấm nhưng sau đó thì bị vỡ, bất quá bây giờ điều này cũng không quan trọng.

Harry lau đi lớp bụi mỏng trên mặt gương, lẩm nhẩm thần chú lên nó, vài giây sau tấm gương bắt đầu phát ra ánh sáng rực rỡ rồi biến mất.

Harry buông gương ra, rót một ly cà phê từ khay đựng nước bên cạnh, bắt đầu chờ tấm gương đáp lại.

Vài phút sau, tấm gương bắt đầu rung lên phát ra ánh sáng màu vàng rồi biến mất, Harry đặt gương trước mặt, mở miệng “Đã lâu không gặp, Draco.”

“Harry.” Đầu kia là một thiếu niên tóc bạch kim vừa cầm gương vừa nhu nhu mái tóc còn hơi ẩm “Sao giờ lại tìm tớ.”

“Không có gì thì không thể tìm cậu sao?” Harry cười khẽ.

“Đây không phải phong cách của cậu, quen biết nhiều năm nên tớ cũng biết cậu chẳng phải kẻ nhàm chán như thế, có lẽ thời đi học là ngoại lệ?” Draco ở đối diện gương nhíu mày.

“A, please Draco, ngay cả khi cậu có chung ký ức thì cũng đừng làm ra vẻ giống Draco ở đó được không, cậu chỉ mới 14 tuổi.”

“Potter.”

“Nếu tớ không lợi dụng tốt tất cả những thứ có thể tạo điều kiện thuận lợi cho tớ, thì tớ sẽ không là một Slytherin!”

“Được rồi.” Harry thở dài một tiếng, lẩm bẩm mấy từ linh tinh như ‘Tớ chỉ biết’, rồi thuật lại yêu cầu được giúp đỡ bây giờ của cậu với Malfoy.

“Thế nên cậu muốn tớ tiến vào thư viện nhà Black với cậu?” Malfoy tóm tắt mục đích của Harry.

“Đúng, đúng vậy.”

“Bởi vì nó có thể tiết kiệm số máu quý giá của cha đỡ đầu cậu?” Draco châm chọc.

“A?”

“Harry.” Draco cười nói “Chẳng lẽ cậu quên mẹ tớ là chị của cha đỡ đầu cậu?”

“Đúng….” Harry liền tỉnh ngộ “Vậy thì rất tốt.”

“Hừ.” Draco khinh thường hừ một tiếng “Cậu muốn tớ khi nào đến, và dùng lý do gì?”

“Càng sớm càng tốt.” Harry nghĩ nghĩ rồi trả lời “Dùng lý do gì tùy cậu, nhưng đừng để Voldemort phát hiện, chẳng phải cậu có thể nhờ Severus giúp sao?”

“Cha đỡ đầu đã đủ phiền phức rồi.” Draco nói “Dumbledore âm thầm ra đi tạo ra tình trạng nghiêm trọng, cậu không về Hogwart, con bé Muggle kia cũng không về, trừ bỏ Ronald cũng chọn không về giống cậu thì những đứa nhà Weasley bây giờ đều trải qua những ngày ‘nơm nớp lo sợ’, đặc biệt là cặp sinh đôi.”

“Tớ có thể tưởng tượng ra sự ‘nơm nớp lo sợ’ của họ.” Harry cười “Tuyệt đối là những ngày cực kỳ đặc sắc ở Hogwart, đúng không?

“Đúng vậy, đáng tiếc là cậu không ở đây làm tớ mất một bạn diễn tốt.” Draco nửa đùa nửa thật trả lời, rồi chuyển sang giọng nghiêm túc “Tớ có thể đến vào buổi tối, tuy không thể nán lại lâu lắm nhưng cũng may bây giờ phòng ngủ chỉ có một mình tớ, chú ý một chút chắc không sao.”

“Một mình? Bạn cùng phòng của cậu đâu?”

“Cậu nói tên Robert Alexander kia?” Draco bĩu môi “Chạy.”

“Chạy?”

“Thanh trừng huyết thống.” vẻ mặt Draco nghiêm túc “Cậu biết đấy, Slytherin tuy không nhận Muggle nhưng lại thu máu lai, mà cha của tên Alexander kia là Muggle, đây vốn cũng chẳng phải là chuyện không thể tha thứ, đặc biệt….” Draco chán ghét tiếp tục “Đặc biệt là khi bây giờ Chúa tể Hắc ám phần lớn đều tập trung vào những phương diện khác.”

“Vậy vì sao hắn phải vội vàng chạy trốn?”

“Báo cáo láo.” Draco cười lạnh “Ý đồ giả mạo thuần huyết để tiến thân trước mặt Chúa tể Hắc ám, cậu biết rồi đấy, ở đâu cũng có những kẻ không đầu óc như thế.”

“Nga, tớ nghĩ tớ có thể hiểu, hư vinh nhưng ngu xuẩn.”

“Đúng vậy, xem ra đầu óc Gryffindor của cậu thỉnh thoảng cũng có thể suy nghĩ ra một vài thứ giá trị.” Draco vui vẻ trả lời, hơn nữa còn tặng kèm một cái giả cười cho Harry.

“Thôi đi.” Harry cười, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.

“Cậu muốn nói gì.” Draco thấy vẻ mặt của Harry liền hỏi.

“Draco.”

“Ân?”

“Nói cho tớ biết, tớ…bọn tớ có thể hoàn toàn tín nhiệm cậu không? Lấy vinh quang của nhà Malfoy để thề, cậu sẵn dàng dùng năng lực của bản thân, bằng niềm tin của cậu, phấn đấu cho tương lai của thế giới Phù Thử.”

“Đúng vậy, tất nhiên.” Malfoy lập tức giả cười trả lời.

“…..” Harry không nói gì, chỉ nhìn Draco bằng ánh mắt bi thương.

“Được rồi.” Draco ở đối diện gương giơ hai tay lên “Harry, cậu đừng nhìn tớ như vậy.”

“Draco.” Harry cúi đầu kêu lên một tiếng.

Mà ở đối diện chỉ có một tiếng thở dài:“Harry, cậu hiểu mà.”

Cậu hiểu tớ luôn không có lựa chọn nào khác.

Harry không nói gì nữa, chỉ để lại một câu – ‘Tối mai tớ chờ cậu đến’, rồi úp gương xuống.

Đêm nay thời tiết rất tốt, Harry có thể thấy vầng trăng vàng sáng lên trên bầu trời từ căn phòng, xinh đẹp và không thể lay động.

Giống như một số thứ, cậu tin là vĩnh viễn không thay đổi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chuyện của tiểu Long ở đây có chút nhắn nhủ ~~~ không biết mọi người xem hiểu được không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi