TRUY ĐUỔI - CỐ HÀN Y

Edit: Huyết Mạc Hoàng.

(HMH: Chương này ed mà đầu quay mòng mòng luôn @@, mn k hiểu hay thắc mắc, thấy sai sót chỗ nào nói Mạc với nhé @@)

Dumbledore chỉnh lại tư thế ngồi trên ghế, chờ Harry mở miệng.

“Đầu tiên, chúng ta đều biết Voldemort phát hiện ra vương miện Ravenclaw trong hốc cây ở rừng Albania, hơn nữa còn từng chế nó thành trường sinh linh giá.” Harry cực kỳ bình thản nói.

Dumbledore gật gật đầu, đôi mắt đầy nghiêm túc, còn Grindelwald cũng ngồi ngay ngắn chờ Harry nói tiếp.

=======================================================

Rừng Albania.

Ẩm ướt, oi bức. Harry vừa dùng thần chú ‘Aquamenti’ để rửa sạch khuôn mặt đầy mồ hôi của mình vừa thở phào một cái.

Có trời mới biết vì sao không khí ở đây lại oi bức như thế, thậm chí còn hơn cả Luân Đôn nhiều.

Harry quơ tay trong không khí, cảm nhận sự lưu động của pháp thuật ở đầu ngón tay để xác định phương hướng. Đầu tiên cậu cần biết được nơi từng đặt vương miện.

Trước đó, cậu đã dành rất nhiều thời gian cùng với sự hỗ trợ của Hermione để tìm hiểu về cách làm sao mới có thể sử dụng, cũng như thu được một số pháp thuật và kiến thức ít phổ biến.

Mà vương miện chính là bước đột phá của họ.

Mang theo vương miện có thể giúp người ta thông minh, đây là câu nói được lưu truyền từ xa xưa, nhưng không ai thật sự biết vương miện làm điều đó bằng cách nào. Hermione đưa ra hai giả thiết, một là vương miện có thể khiến đầu óc người ta thanh tỉnh, giúp suy nghĩ của họ được rõ ràng, giống như đột nhiên trở nên thông minh; cái còn lại là trong vương miện chứa đựng tri thức, có thể truyền cho người sử dụng, rồi người nọ dường như sẽ có được tri thức vô hạn, vô cùng trí tuệ.

“Đấy chính là tri thức, không phải trí tuệ thực sự.” Hermione đánh giá về suy đoán thứ hai của họ.

Đối với việc này, Ron hỏi: “Thế vì sao cuối cùng con gái của Ravenclaw lại trộm đi vương miện?”

“Helena?” Harry cười cười “Ron, đôi khi không biết cũng không có nghĩa là bất hạnh.”

Ron lải nhải về chuyện này suốt ba ngày liền, nhưng cũng nhanh chóng quẳng nó ra sau đầu, giống như lời Harry nói…không biết không có nghĩa là bất hạnh.

Nhưng việc tìm kiếm chân tướng của vương miện không thể nghi ngờ là điều tất yếu.

“Ngươi là ai?” Harry nghe được một thanh âm hỏi, cậu cố gắng phân biệt một chút rồi phát hiện ra xen lẫn trong âm thanh đó là âm tê tê khó phân rõ.

Một con rắn.

Cậu hẳn nên nghĩ đến.

Harry dừng lại, dùng Xà ngữ [lời tác giả: cá nhân tôi thiên về ngôn ngữ bò sát hơn, nhưng vì để thống nhất với bản dịch, cho nên chỗ này dùng Xà ngữ.] nói: “Xin chào rắn, ta đến đây tìm một vật, ngươi có thể giúp ta không?”

Vĩnh viễn không nên nói dối động vật và sinh vật huyền bí, đây là những lời viết trong cuốn Quái thư về quái vật mà Harry luôn cho là rất có đạo lý.

“Tìm một vật?” con rắn tê tê nói “Ngươi không phải người đầu tiên đến đây tìm vật gì đó.”

“Đúng vậy.” Harry ngồi xổm xuống để tìm ra con rắn.

“Nhân loại các ngươi đều thích vào rừng tìm đồ vật sao?” con rắn cao giọng hỏi, cũng giúp Harry xác định vị trí của nó.

“Bình thường thì không.” Harry trả lời, tìm thấy một con rắn đen lẫn trong đám lá rụng, đầu hình tam giác nên rõ ràng là loài có độc, bất quá Harry lại chẳng có chút ý thức tự bảo vệ nào vì cậu biết con rắn sẽ không tổn thương mình.

“Nhưng ngươi đã là người thứ hai, tổ mẫu ta cũng từng gặp được một nhân loại đến tìm vật gì đó.”

“Tổ mẫu ngươi nói cho ngươi?” Harry rất kinh ngạc, nhưng cũng rất cao hứng, hình như cậu đã tìm đúng con rắn rồi.

“Đúng vậy.” Con rắn cao hứng cuộn tròn “Ngươi nên biết là loài rắn chúng ta chẳng có nhiều đề tài mấy, mà ngươi cùng một nhân loại kia lại là đề tài duy nhất ngoại trừ về đồ ăn của bọn ta, dù sao rắn cũng có chút tò mò.”

“Đúng vậy, ta tin là thế, ngài rắn – hay quý cô đây có nguyện ý mang ta đến nơi đó hay không?”

Con rắn lắc lắc cái đuôi.

“Là quý cô.” nó cao ngạo nói.

“Vậy thưa quý cô, ngươi có nguyện ý mang ta đến nơi đó không?” Harry thề là ngay cả đối đãi với Cho Chang hay Fleur Delacour cậu cũng chẳng thân sĩ như thế.

Mà quý cô rắn không hề nghi ngờ là cũng rất nể mặt nên bắt đầu di chuyển.

Harry theo sát sau nó

Một người một rắn đi khoảng một tiếng thì con rắn đột nhiên ngừng lại.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Harry tê tê hỏi.

“Không thể đi thêm nữa.” Con rắn ngừng lại.

Harry cũng ngừng lại, cậu cảm giác được nguyên nhân con rắn dừng.

Hắc ma pháp dày đặc, nơi này thật sự kỳ lạ, ngay cả khi con rắn nguyện ý tiếp tục đi thì sợ Harry cũng không đồng ý. Hắc ma pháp dày đặc như vậy có thể ăn mòn bất cứ sinh vật bình thường nào.

“Cám ơn ngươi, quý cô, ta nghĩ ngươi có thể đưa ta đến đây thôi, nơi phía trước ta sẽ tự đi.” Harry lại ngồi xổm xuống.

“Ngươi cần vào?” con rắn lắc lắc cái đuôi “Ngay cả khi ngươi là nhân loại cũng sẽ bị hòa tan trong đó.”

“Không, ta sẽ không bị.” Harry lắc đầu “Ta có biện pháp, hơn nữa ta phải vào đó.”

“Vậy ngươi vào đi, nhân loại vẫn luôn kỳ quái như thế.” Con rắn vặn vẹo thân mình không chút lưu luyến rời đi, còn Harry thì đứng đó hít sâu một hơi.

Khí tức hắc ma pháp quá dày đặc.

Đây rõ ràng không phải điều mà Harry mong đợi.

Nhưng nếu nơi này phát ra khí tức hắc ma pháp dày đặc như vậy, thì khả năng phát hiện ra bí mật của Voldemort ở đây sẽ lớn hơn nhiều.

Sau khi ếm cho mình rất nhiều thần chú bảo hộ, Harry đi về phía trước.

“Harry, cậu bị tính kế.” Như dự kiến, Grindelwald dùng khẩu khí giảo hoạt khẳng định.

“Đúng vậy.” Harry cười khổ “Tôi bị tính kế.”

“Nhưng rốt cuộc trò nhận ra được điều này lúc nào?” Dumbledore hỏi ngay trọng điểm.

“Nửa tháng trước.” Harry trả lời.

“Là lời nguyền kết hợp với thần chú về ký ức, đó cũng là nguyên nhân vì sao giờ cậu nhìn tái nhợt như vậy.” Grindelwald kết luận.

“Đúng vậy.” Harry gật đầu.

“Harry, mời trò tiếp tục, thầy nghĩ trò có lẽ đã tìm ra được điều gì đó rất quan trọng.” Dumbledore nói.

“Đúng vậy.” Harry gật đầu.

“Sau khi đi vào phạm vi dày đặc hắc ma pháp đó, con dùng không ít pháp thuật bản chất ánh sáng dự định tách hắc ma pháp ra ngoài, nhưng con nhanh chóng nhận ra thất sách của mình.”

“Bị ăn mòn.” Dumbledore nói.

“Đúng vậy.” Harry nói “Pháp thuật về ánh sáng trong phạm vi hắc ma pháp mạnh, tất nhiên chỉ có thể bị ăn mòn từ từ, bất luận con có chống đỡ thế nào cũng đều làm suy yếu thêm ma lực của bản thân mà thôi.”

“Cho nên, trò.”

“Ân, con dùng hắc ma pháp.” Harry cười “Albus, trước mặt thầy con nghĩ mình không cần giả bộ rằng sẽ không dùng hay thậm chí không biết Hắc ma pháp. Tuy hắc ma pháp thật sự rất tà ác, hơn nữa còn ảnh hưởng rất xấu tới người sử dụng, nhưng duới tình hình đó con chẳng còn cách nào khác.” Harry dừng một chút, tiếp tục nói “Thế nên con dùng hắc ma pháp để phòng ngự một phần, chính là pháp thuật ăn mòn phòng ngự bằng Bạch ma pháp.”

“Ở đây là cậu thử dung hòa pháp thuật của mình với cảnh vật xung quanh, để cậu có thể có được pháp thuật của chính mình.” Grindelwald nói “Phải không?”

“Đúng, ngay từ đầu tôi đúng là có suy nghĩ như thế, nhưng tôi đã sơ suất, tôi không ngờ rằng nếu tôi đã nghĩ ra được một nơi như vậy, thì tất nhiên Voldemort sẽ không có bất cứ lý do gì để không lợi dụng nó.”

Harry đi suốt nửa giờ, cuối cùng cũng tiếp cận được trung tâm của pháp thuật, hay chính là trung tâm mà cậu đã nghĩ.

Ở đấy có một ma pháp trận.

Nhưng điều thần kỳ là hắc ma pháp không phát ra từ ma pháp trận, mà là tất cả sức mạnh hắc ma pháp đều tập trung ở ma pháp trận này, thế nên sức mạnh pháp thuật ở đây mới mạnh như vậy.

“Tụ linh trận!” Dumbledore cắt ngang lời Harry “Cái trò thấy không phải là Tụ linh trận chứ?”

“Tụ linh trận là gì?” Harry không hiểu.

Dumbledore và Grindelwald nhìn nhau, Dumbledore gật gật đầu, Grindelwald mở miệng nói: “Tụ linh trận, là một loại ma pháp trận cực kỳ nguy hiểm, bởi vì nó có thể ảnh hưởng đến nồng độ ma lực trong không khí, hơn nữa còn dẫn đường cho pháp thuật hoang dã, thế nên nó bị liệt vào một trong những pháp thuật nguy hiểm nhất trên thế giới.”

“Loại ma pháp trận này rất hiếm?” Harry hỏi.

“Thật ra cũng không phải rất hiếm.” Dumbledore xoa huyệt Thái Dương, mở miệng “Harry, trò cứ thử nghĩ một chút…”

“Ân?”

“Nếu một phù thủy, có thể tùy tiện sử dụng Tụ linh trận, thì hắn gần như có thể tạo ra phù thủy, trò có biết điều đó đáng sợ đến cỡ nào không?”

“Tạo ra phù thủy?” Harry kinh ngạc.

“Albus, xem ra có một số chuyện Harry còn chưa biết, tôi nghĩ chúng ta cần phải giải thích.”

“Đúng vậy.” Dumbledore gật đầu nhìn về phía Harry “Harry, trò có bao giờ nghĩ đến việc Phù thủy xuất hiện như thế nào không? Vì sao sức mạnh của họ rất khó tách khỏi mối liên hệ với huyết thống.”

“Bởi vì…di truyền?” Harry đoán.

“Không, không phải.” Dumbledore lắc đầu “Đó là một cách nói có từ xa xưa, gần như là ở thời kỳ đầu tiên khi mà trên thế giới còn chưa có phù thủy, mọi người cơ hồ đều có ma lực ngang nhau.”

“Không có Phù thủy? Ma lực ngang nhau?” Harry kinh ngạc cắt ngang lời Dumbledore.

“Harry, ta hy vọng cậu có thể nghe Albus nói xong.” Grindelwald nghiêm túc mở miệng.

“Nga, thực xin lỗi.” Harry trả lời.

“Đó là chuyện rất lâu rất lâu về trước.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có một việc muốn nói một chút, bắt đầu từ ngày mai, tác giả có thể sẽ không đụng được máy tính, chuẩn bị đi xa khoảng 10 ngày. Tất nhiên, ta sẽ kiên trì cấp tồn văn suốt đêm nay cho mọi người, nhưng ta không biết có thể viết được bao nhiêu, thật sự, ở như thế tranh thủ bảng đan thời điểm, thật sự phi thường thực xin lỗi mọi người, nhưng du lịch lần này nếu ta không đi, thì ta nghĩ đại khái phải mang tội bất hiếu trên lưng, như vậy thanh danh ta sẽ không dậy nổi, hơn nữa ta còn không muốn bị người đánh chết, hoặc là bị bỏ đói linh tinh.

Bởi vì văn của tác giả từng bị cấm ở nhà, cho nên tất cả chỉ có thể làm ngầm, bất kể như thế nào, tác giả cũng cố gắng hết sức.

Cũng hy vọng mọi người có thể giúp đỡ ta. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi