TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 1509

 

Mỗi một người đều được chọn lựa kĩ càng, có được thiên phú cực kì mạnh thì mới có thể được vào.

 

Nhưng mà người hộ vệ cao ráo này từ đầu tới cuối thậm chí còn chưa thể hiện được bản lĩnh của mình thì đã bị một chưởng của Tân Trạm chụp chết rồi.

 

Tân Trạm hạ xuống, thò tay túm lấy, túi trữ vật của hộ vệ thấp kia liền đã bị anh lấy vào tay sau đó cầm lấy đứng lên.

 

Về phần hộ vệ cao ráo kia, thân thể cùng thần hồn của hắn đều đã bị một chưởng Yêu Hoàng Chưởng chôn vùi rồi, túi trữ vật cũng đã bị hóa thành bột mịn rồi.

 

“Đi thôi, đi tụ họp với đám Diệp Thành” Tân Trạm hít sâu một ngụm, lấy bình sứ đựng một lượng lớn linh dược, nói với hai người.

 

Ban nấy hai lần anh ra tay đã bị hao tổn rất nhiều dường như đã hết sạch khí tức.

 

Từ Kim Thanh và Vân công tử cũng gật đầu, ba người bay lên hướng về phía ngoài sơn cốc nơi tụ họp của bọn họ.

 

Bên trong sơn cốc, bốn phía đều có khe hở, căn nguyên lại cực kì hỗn loạn, đại trận truyền tống sẽ bị quấy nhiễu không thể bố trí được.

 

Cho nên Tân Trạm mới sắp xếp cho ba người Diệp Thành đi trước, còn chính mình sẽ bày trận pháp ở ngoài cốc.

 

Nhưng mà lúc này ở chỗ trận pháp, đám Diệp Thành lại sắc mặt âm trầm, bận rộn không ngừng.

 

“Tên Mộc Thăng Khanh đáng chết này, thật sự là quá cẩn thận, thận trọng mà, thế mà lại tìm được truyền trống trận mà Tân Trạm đã che dấu rồi, hắn còn không lập tức vào trong sơn cốc thu thập bản nguyên ngũ hành mà lại hủy trận pháp trước.

 

rồi mới đi, cũng may chủ yếu hắn chỉ vẽ bừa làm loạn trận văn không thì thật sự là phiền toái to rồi Diệp Thành vừa sửa lại hoa văn trận pháp bị phá, vừa mắng chửi.

 

Phù Ma cũng nghiêm túc hẳn, chỉ huy Râu quai nón và Viên Khánh, Nhạc Nhu.

 

Cả đời ông ta chỉ thích bùa chú, đối với trận pháp cũng không am hiểu lắm, thậm chí còn có chút chán ghét nó nhưng mà Tân Trạm bắt ông ta chỉ học trận pháp truyền tống này, không ngờ rằng hiện tại càng nhìn trận pháp này lại càng thích hơn.

 

“Haizz, đáng tiếc cũng không có cách nào để bùa có thể nháy mắt dịch chuyển tới một khoảng cách xa như thế, nếu không thì ông đây đã chẳng việc gì phải học mấy cách thức của Trận Pháp Sư rồi” Phù Ma rung đùi đắc ý, chỉ huy Viên Khánh, nói: “ẤY, tên nhóc thối, trận văn này không phải là đường thẳng, chỗ này và chỗ đó cần phải cong, đúng, chính là như thế”

 

“Chăm chỉ một chút, tốc độ nhanh lên, không thì một khi Sài Chính Đạo trở về, tôi với cậu cũng chẳng còn mạng mà sống nữa đâu” Phù Ma gào ầm lên.

 

Trong lúc mấy người bận rộn ở bên trong thì đại trận truyền tống này cũng dần dần khôi phục lại.

 

Nhưng mà lúc trước Tân Trạm bày ra trận pháp cũng không thể truyền tống được nhiều người như thế nên bây giờ còn cần phải gia tăng thêm một chút.

 

Tóm lại, mọi người vô cùng lo lắng, đám Tân Trạm bọn họ đang giúp bọn hắn kéo dài thời gian mà tuyền tống bên này còn chưa hoàn thành nữa.

 

Lúc này, trong một nơi hẻo lánh trong sơn cốc.

 

Vị lão giả Thôi trưởng lão đang bày ra trận bàn, hơn nữa ở bên cạnh còn khắc trận văn.

 

Đây đã là trận bàn thứ năm trong sơn cốc rồi, chỉ cần bày thứ này ra thì Ngũ Hành trận pháp sẽ hình thành lần nữa.

 

“Hửm?”

 

Ngay lúc mà Thôi trưởng lão đang hết sức tập trung thì ngón tay ông ta đột nhiên run lên, từng vệt hoa văn chợt dừng lại.

 

Ông ta khế nhướn mày, lấy ra hai khối ngọc bài, phát hiện ngọc bài vốn trơn bóng nay đã vỡ vụn, đầy chỉ chít vết nứt, không còn một chút khí tức nào.

 

“Hai người Lê Thịnh đều đã chết, này là có chuyện gì xảy ra? Là xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay là đã bị căn nguyên trong sơn cốc quấy nhiễu rồi”

 

Thôi trưởng lão hơi bất an, nhưng ông ta cũng không tin chỉ bằng thứ trong sơn cốc này mà có thế giết được hai người Lê Thịnh.

 

Nhưng mà có cả công tử ở đó, thì lại càng chẳng thể có khả năng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi