TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Chương 207

Thật Là Hào Phóng

Sở Niệm nheo hai mắt, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá người đàn ông đang ngồi trên ghế lái xe.   “Thương Sùng, em cảm thấy anh bình luận vậy có chút cổ quái nha. Chẳng lẽ anh đang lấp liếm vì anh ngày sau nhăng nhít, nói rõ một lần cho em nghe xem nào?”

Nhăng nhít? Thương Sùng thật đúng là nhất thời không nhịn nổi mà cười thành tiếng.

Nhẹ nhàng bâng quơ mà liếc mắt nhìn Vương Lượng ở ghế sau, sáp lại gần Sở Niệm, đè thấp thanh âm, nhẹ nhàng nói: “Em yên tâm, người có thể làm cho cơ thể anh sinh phản ứng cũng chỉ có một mình em thôi.”

Sở Niệm loáng cái đỏ bừng cả mặt, nghiêng đầu hung hăng trừng mắt với kẻ đang nhìn lén bọn họ - Vương Lượng, sau đó túm lấy cổ áo Thương Sùng. Đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào mắt hàn, sau đó mới gằn từng chữ một mà nói: “Thương tiên sinh, ngươi tốt nhất nói được thì làm được! Nếu có một ngày làm em biết anh ở bên hái hoa dại, em-Sở Niệm bảo đảm khiến anh cả đời không lên nổi!”

“Phốc……”

Nhịn không được, Vương Lượng cười ra tiếng, xong vội vàng cúi đầu xuống thật thấp. Dùng tay che đầu hết nửa ngày, mới cảm giác ánh mắt ăn thịt người của Sở Niệm mới dời đi.

Hậm hực mà liếc mắt nhìn Thương Sùng còn đang bị cô túm lấy, Vương Lượng rất là đồng tình bĩu môi.

Quả nhiên là độc nhất phụ nhân tâm, thần tượng, anh ráng chịu đựng!

Mặc dù trước mặt người ngoài bị Sở Niệm nắm cổ áo thì rất mất mặt, nhưng mà Thương Sùng khóe môi vẫn là nhịn không được cong lên.

Cô uy hiếp chính là bởi vì để ý mình sao?

Ngẫm lại loại cảm giác này, hình như thật sự không tồi.

Không để ý đến ánh mắt Vương Lượng nhìn mình, Thương Sùng dùng tay nắm cằm Sở Niệm, cười tít mắt. “Anh bảo đảm, củ cải của anh cũng chỉ sẽ nhận đúng cái hố của em.”

“… Lưu manh!” Sở Niệm bị hắn chọc tới đỏ cả mặt, tim đập thùm thụp, nhanh chóng mà buông cổ áo Thương Sùng ra. Hơn nữa còn vì phòng ngừa Vương Lượng nhìn thấy hình ảnh hung thần của mình mà  囧, vội vàng ngồi thẳng lên.

Trong nháy mắt lại trở về hình tượng đứng đắn, lời lẽ chính đáng, Sở Niệm nói: “Nếu tuần sau Quý Xà mới về, vậy chúng ta chút nữa đi xem thi thể hai phóng viên trước đi.” Thương Sùng cười cười, không có hé răng cũng coi như là đáp ứng lời Sở Niệm.

Nhưng Vương Lượng lại rõ ràng chưa thoát khỏi câu chuyện ban nãy, mơ mơ hồ hồ mà chớp mắt, không biết sao xui xẻo mà còn hỏi câu: “Em nói cái gì?”

Sở Niệm khí kiệt, hít sâu vài hơi để đè nén ý định muốn nghiến chết đồ ngốc này đi. Nghiến răng nghiến lợi mà đem lời vừa nói ban nãy lặp lại một lần, sau đó mới dựa vào ghế, đơn giản nhắm lại hai mắt.

Cảm giác được bên trong xe áp suất không khí phảng phất nháy mắt lại thấp chút, Vương Lượng ngồi ở ghế sau nuốt nước miếng. Như chuột con nhút nhát sợ sệt báo địa chỉ cho Thương Sùng, sau đó liền ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại, không rên một tiếng.

- ----

Tối qua lên mạng, thấy các bạn nói nên con Mèo đã ôm cái Mac dỏm xì mà làm truyện, làm đã đời xong up lên xong, thấy lên rồi, tắt máy đi làm chiện khác. 

Tới lúc quay lại hỏi mọi người có vui chưa...xong ko thấy truyện đâu!?!!!

Vào mục bài đã đăng cũng không thấy. Mà truyện thì do làm lén làm lút, đâu có dám lưu lại đâu, lần nào làm xong cũng xóa, với xóa history này kia....

Nên giờ ngồi gõ lại....

Bà con ráng chờ!

Yêu thương!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi