TỪ BỎ VỊ TRÍ PHU NHÂN PHẢN DIỆN


Mùa đông cuối cùng cũng đến, lúc tám chín giờ đêm, số lượng người đi trên đường phố ngày càng ít.

Trừ những việc cần thiết phải ra ngoài, còn đâu mọi người đều ai ở nhà nấy.

Mà ở bên ngoài, ai ai cũng mặc quần áo thật dày, tay đút trong túi, kéo áo đến quá cổ.

Tề Duyệt sau khi kết thúc buổi học ở trung tâm giảm sức ép xong liền gọi cho Tống thư ký.

Tống thư ký nói hai phút nữa sẽ đến nơi, tính toán thời gian Tống thư ký đến, cô đi ra cửa, gió lạnh ập đến nửa mặt cô đang trùm khăn quàng cổ, thật sự quá lãnh, dù có đeo khẩu trang cũng không ngăn được cái lạnh buốt ấy.

Đứng đợi một hồi, Tống thư ký lái chiếc xe Cadillac của Thẩm Mục Thâm đến, dừng xe ở bên lè đường, lập tức xuống xe mở cửa cho Tề Duyệt.

Sau khi lên xe, Tống thư ký nói "Tề tiểu thư, thời tiết bây giờ lạnh như vậy, cô không cần ra ngoài đứng chờ đâu."
Tề Duyệt đem khẩu trang bỏ xuống, bình tĩnh nói, "Không sao đâu, cũng bớt đi được một chút thời gian."
"Tề tiểu thư không nóng lòng trở về sao?"
"Vì sao hỏi như vậy?"
"Tôi phải đi đón Phó tổng."
"Anh ta ở đâu?"
"Phó tổng đi ăn cơm với khách hàng, lúc tôi đi đón Tề tiểu thư, Phó tổng có uống một chút rượu, cho nên không thể lái xe, hiện tại hẳn là đã ăn xong rồi."
Tống thư ký từ kính chiếu hậu nhìn Tề Duyệt, nghĩ mồi hồi lại lại bổ sung: "Phó tổng lẽ ra hai ngày trước có hẹn ăn cơm với ông chủ X.

Nhưng dường như vì chuyện nào đó nên chậm trễ lại, khó được đúng một hôm tan ca đúng giờ.

Nhưng ông chủ X ngày hôm qua lại bận, cho nên lùi lịch đến ngày hôm nay.

Bằng không nhất định hôm nay, người đến đón Tề tiểu thư là Phó tổng."
Lời nói của Tống thư ký muốn nói cho Tề Duyệt hai tin tức, thứ nhất là có nguyên nhân nên Thẩm Mục Thâm mới không thể tới đón cô, thứ hai là nói cho Tề Duyệt, Phó tổng anh ta có khả năng cao vì cô mà tan ca sớm hơn bình thường.

"Phó tổng các anh đúng là người của công việc." Tuy nhiên, Tề Duyệt cũng không quá để ý đến tin tức mà Tống thư ký muốn truyền đạt cho Tề Duyệt biết.

"Phó tổng có nói qua, phía sau ngài ấy có vô số người muốn đẩy ngã ngài ấy để leo lên vị trí đó, những người đó cũng không hề nghỉ ngơi."
Quả thật là tác phong của Thẩm Mục Thâm, đã không làm thì thôi, nhưng nếu đã làm chắc chắn phải làm tốt nhất, đứng trên đỉnh cao nghiền ép người khác.

Có lẽ là khoảng hai mươi phút, xe dừng ở cửa của khách sạn, Tống thư ký nói "Vừa ông chủ X có gọi cho tôi, nói rằng Phó tổng uống say.


Tề tiểu thư cô ở trong xe một chút, hoặc có thể vào trong đại sảnh ngồi chờ, tôi sẽ đi lên đón Phó tổng."
"Anh cứ đi đi, không cần lo cho tôi." Tề Duyệt nói.
Tống thư ký đi lên đón Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt thoáng suy nghĩ một chút, vẫn là đem khẩu trang đeo lên.

Thẩm Mục Thâm uống say, khẳng định một thân sẽ toàn mùi rượu, cô bây giờ vẫn đang ở thời kỳ mẫn cảm, không thể ngửi được mùi rượu.

Khoảng tầm mười phút sau, Tống thư ký và một người đàn ông khác cùng nhau đỡ Thẩm Mục Thâm từ trong khách sạn đi ra.

Sau khi đến nơi để xe, lập tức mở cửa sau xe ra.

Nhìn hai người đỡ Thẩm Mục Thâm đang choáng váng không tỉnh táo, nhắm chặt mắt tựa vào trên người Tống thư ký, Tề Duyệt thoáng nhíu mày "Rốt cuộc anh ta uống bao nhiêu rượu vậy?"
Một người đàn ông xa lạ trả lời: "Hình như là ba cốc."
Tề Duyệt trầm mặc, cho nên nói ba cốc đã say rồi?
Tửu lượng cảm động của nhân vật phản diện.

Còn may là Thẩm Mục Thâm uống say, không giống với những tên say rượu vào là nói mê sảng, sau khi lên xe, liền im lặng dựa vào ghế sau nằm ngủ.

Tống thư ký và người đàn ông kia cùng nhau đứng nói chuyện một hồi chào hỏi, Tề Duyệt cũng lên xe, hướng chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Mục Thâm, tính toán định giúp hắn thắt dây an toàn.

Ai biết vừa mới nghiêng người qua, vốn dĩ người đang nhắm mắt lại mở mắt tỉnh dậy, khiến Tề Duyệt phát hoảng.

Nhìn nhau ba giây, Tề Duyệt nói "Tôi chỉ định muốn giúp anh thắt dây an toàn thôi."
Thẩm Mục Thâm gật gật đầu, sau đó đem dây an toàn kéo lại, chính mình tự cài.

Có lẽ do uống say, sắc mặt Thẩm Mục Thâm ửng đỏ, hơn nữa bộ dáng rất nghe lời, trong nháy mắt đó, trong đầu Tề Duyệt hiện lên bốn chữ—— nhu thuận nghe lời.
"Nhu thuận nghe lời" bốn chữ này đặt lên người Thẩm Mục Thâm, có chút sợ hãi...!
Tề Duyệt đang muốn chuyển vị trí đến bên cửa sổ ngồi, người luôn luôn im lặng không nói gì như Thẩm Mục Thâm bỗng vươn tay trực tiếp kéo cổ tay Tề Duyệt.

Dưới ánh mắt khó hiểu của Tề Duyệt, chậm rãi bắt đầu tựa vào bả vai của Tề Duyệt, nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, mang theo men say, tiếng nói giống như đàn violin trầm thấp "Thơm quá."
...
...
......!
Tề Duyệt ánh mắt khiếp sợ nhìn Thẩm Mục Thâm, hắn làm gì giống người uống say, rõ ràng là quỷ bám người thì có!
Cô hơi đẩy đẩy đầu của hắn, ai biết hắn càng hướng cổ Tề Duyệt cọ cọ, hởi thở nóng bóng hơi thở ra, tỏa ra trên cô Tề Duyệt.


"Đừng nhúc nhích."
Đừng nhúc nhích...!Đại gia nhà anh!
Người có tính cách tốt giống như Tề Duyệt cũng không nhịn được muốn mắng chửi người.

Hơi dùng sức một lần nữa đẩy đầu của Thẩm Mục Thâm ra, ai biết Thẩm Mục Thâm nâng tay lên, trực tiếp vỗ vỗ vào mu bàn tay của Tề Duyệt.

"Lucky đừng nhúc nhích."
Tề Duyệt hơi dừng tay lại, Lucky...!May mắn, người kia là ai? Chẳng lẽ là vừa mới ăn cơm với người phụ nữ nào khác?
Nghĩ tới khả năng này, Tề Duyệt đem khẩu trang trên mặt kéo xuống, ngửi ngửi mùi trên người Thẩm Mục Thâm, chỉ ngửi thấy mùi rượu, không thấy có mùi nước hoa.

Ngửi được mùi rượu, lại cảm thấy được người có chút không ổn, Tề Duyệt lại đem khẩu trang kéo lên, nghĩ một hồi lại cảm thấy hành động của ban thân có chút khôi hài.

Cô chỉ là vợ trước của Thẩm Mục Thâm, cũng chẳng phải là vợ hiện tại, cô hoàn toàn không cần thiết để ý đến người tên Lucky là ai.

Sau khi Tống thư ký lên xe, nhìn thấy Thẩm Mục Thâm tựa đầu vào bờ vai của Tề Duyệt, kinh ngạc vô cùng.

Tề Duyệt bất đắc dĩ cười khổ "Tôi đẩy không được."
Tống thư ký trầm mặc ba giây, hơi hơi gật đầu, "Quả thật, lúc Phó tổng uống say có chút dính người."
Tề Duyệt "..." thật sự không thể nào tưởng tượng được người luôn luôn lạnh lùng xa cách như Thẩm Mục Thâm lúc dính người là như thế nào!
Vô luôn thế nào, ánh mắt cô nhìn Thẩm Mục Thâm đều là thờ ơ, giờ cô đã nhận thức được, lúc say rượu, Thẩm Mục Thâm không khác gì keo 502 chuyên dính cao su.

Sau khi đến khu dưới của căn hộ hai người, Tề Duyệt và Tống thư ký, hai người cùng nhau đem Thẩm Mục Thâm lên lầu, để lên ghế sofa trong phòng khách.

Tống thư ký mệt gần chết, tự rót cho mình một cốc nước, sau khi uống xong, Tống thư ký nhìn sếp trên của mình đang nằm trên ghế sofa, hít một hơi thật sâu, sau đó nói với Tề Duyệt, "Tề tiểu thư cô ra ngoài một chút được không, tôi thay quần áo cho Phó tổng một chút.

Nếu sáng mai ngài ấy tỉnh dậy, thấy cả người đều là toàn mùi rượu, ngài ấy tuyệt đối muốn gϊếŧ người cho hả giận.

Mà người kia, không ai khác chính là tôi."
...
Tề Duyệt quả thật nhớ lại Thẩm Mục Thâm, mặc kệ thế nào trong cuộc sống sinh hoạt bình thường rất dễ nổi nóng, mà người tội nghiệp không ai khác chính là Tống thư ký.

.........
Dường như đây không phải lần đầu tiên Tống thư ký chiếu cố Thẩm Mục Thâm sau khi uống say.


Ngựa quen đường cũ vào phòng đựng quần áo của Thẩm Mục Thâm lấy ra một bộ quần áo thoải mái để mặc.

Tề Duyệt vốn định đến giúp Tống thư ký một tay, nhưng nhìn thấy Tống thư ký bắt đầu linh hoạt cởϊ qυầи áo của Thẩm Mục Thâm, ngược lại lúc này Thẩm Mục Thâm lại phá lệ vô cùng phối hợp.

Tề Duyệt lại nhớ tới đêm không thể miêu tả đêm hôm đó, sắc mặt ửng đỏ.

"Tôi đi hâm chút sữa nóng, khi nào anh ta tỉnh rượu có thể uống."
Chờ đến khi làm xong hết tất cả mọi việc đã là gần mười một giờ, Tề Duyệt tiễn Tống thư ký ra đến cửa, không quên nhắc nhở Tề Duyệt trông coi Thẩm Mục Thâm hộ anh ta.

Sau khi Tống thư ký đã đi rồi, Tề Duyệt từ trong thư phòng Thẩm Mục Thâm lấy chăn của hắn ra đắp lên người, nhìn Thẩm Mục Thâm đang ngủ say ngon lành, nhỏ giọng nói, "Lúc nhắm mắt lại cũng đáng yêu đấy chứ."
Độc mồm độc miệng, ánh mắt lại còn kiêu căng, hai điểm này cùng đặt trên người Thẩm Mục Thâm, lực sát thương cũng không phải lớn bình thường.

Sau khi đã đắp chăn lên, Tề Duyệt ngáp một cái, cô cũng mệt mỏi, muốn đi ngủ, nhìn Thẩm Mục Thâm đang ngủ say, cô nghĩ hẳn là hắn cũng không thể nháo cái gì cả, cho nên yên tâm đi vào phòng ngủ.

Cửa sổ khép chặt, ngoài phòng khách không một tiếng động.

Đêm khuya tầm hai ba giờ sáng, trong phòng khách yên chỉ chỉ truyền đến tiếng kim đồng hồ kêu tí tách rất nhỏ.

Trong phòng khách phát ra ánh sáng rất nhỏ từ ánh đèn cảm ứng, người lúc này đang nằm trên sofa bỗng nhiên giật giật, lập tức ngồi dậy, giống như người mộng du đứng lên, ánh mắt không mở, hoàn toàn dựa vào cảm giác đi tới trước bình đựng nước, cầm cái cốc lên, chuẩn xác rót nước vào cốc.

Sau ki uống nước xong, lập tức theo thói quen đi đến phòng ngủ của bản thân.

Mở cửa, đi vào phòng, đóng cửa.
Lên giường, đắp chăn đi ngủ.

......
Đồng hồ sinh học của Thẩm Mục Thâm vẫn luôn cố định, bất kể là ngủ muộn đến mức nào, buổi sáng đều đúng sáu giờ tỉnh lại, nhiều nhất là trễ hơn năm phút đồng hồ.

Sắc trời dần dần sáng lên, Thẩm Mục Thâm đã thanh tỉnh, mười giây sau, mặt không biểu cảm nhìn trần nhà, dường như bản thân đã dần tỉnh táo lại.

Chỉ là ánh mắt dần trở nên kinh ngạc.

Đây là phòng của hắn, đó là trước khi Tề Duyệt chưa chuyển đến đây.

Sau khi Tề Duyệt chuyển đến đây, cũng tự nhiên vì vậy mà biến thành phòng của cô.

Phòng Tề Duyệt....
Thẩm Mục Thâm có chút cứng ngắc quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tề Duyệt gần trong gang tấc.

Tề Duyệt dường như ngủ vô cùng an ổn, nằm đối diện với hắn.


Trên mặt làn da nhẵn nhụi trắng nõn, ngũ quan tinh tế, lông mi dài hơi cong lên, mái tóc nâu dài xoa trên gối.

Gương mặt Tề Duyệt hết sức nhu hòa, đồng thời càng làm tăng lên vẻ đẹp thanh tú của cô.

Rất đẹp.
Thẩm Mục Thâm lần đầu tiên cảm nhận được vẻ đẹp của một người phụ nữ.

Tim không theo tiết tấu dần đập nhanh hơn, hô hấp vì thế cũng trở nên nặng nhọc.

Thẩm Mục Thâm nhíu mày, chắc chắn đây không phải là hiện tượng tốt đẹp gì.

Một phút đồng hồ sau, Tề Duyệt dường như cảm giác được điều gì đó, mí mắt động động.

Thẩm Mục Thâm nháy mắt hoàn hồn, lập tức chạy xuống giường, đeo dép lê, vọn vẹn trong năm giây đã đứng trước tủ quần áo.

"Thẩm Mục Thâm...?"
Tề Duyệt mở hai mắt, dường như còn chưa tỉnh ngủ, trong ánh mắt còn mang theo một chút mê mang, nhưng chỉ hai giây sau, bỗng dưng cô mở to hai mắt nhìn, từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy chăn trên người, có chút khiếp sợ nhìn về phía Thẩm Mục Thâm đang đứng trước tủ quần áo, đang định mở tủ quần áo ra...
"Làm sao anh lại ở trong phòng của tôi?"
Thẩm Mục Thâm bình tĩnh như không có chuyện gì, quay đầu nhìn thoáng qua Tề Duyệt, nói "Tôi không cầm thú đến mức nảy sinh ý đồ gì đó với phụ nữ mang thai.

Chẳng qua tôi chỉ muốn tìm chút đồ thôi."
Nói xong, mở ra tủ quần áo, mà tủ quần áo này, Tề Duyệt không có đựng đồ, vẫn còn một ít đồ của Thẩm Mục Thâm được xếp ngay ngắn chỉnh tề bên trong.

Tùy tiện lấy một bộ quần áo, một lúc sau lấy ra một bộ quần áo màu đen bên trong tủ.

Tề Duyệt nhìn Thẩm Mục Thâm lấy quần áo trong tủ ra, tức giân nói, "Thẩm tiên sinh, mời anh trước khi vào phòng làm ơn gõ cửa trước có được không?"
Thẩm Mục Thâm thoáng nhíu mày, lập tức nhàn nhạt nói "Do cô ngủ say, tôi đã gõ ba lần rồi nhưng cô không nghe thấy.

Hơn nữa tôi còn có việc phải vội đi ra ngoài, quấy rầy đến cô rồi.

Thành thật xin lôi."
Sau khi nói xong, Thẩm Mục Thâm cầm quần áo đi ra cửa phòng, đồng thời còn thay Tề Duyệt đóng cửa lại.
Đứng ở ngoài cửa, Thẩm Mục Thâm thầm hít một hơi thật sâu, lập tức tay bưng kín trán.

Tối hôm qua, dường như hắn xông vào phòng Tề Duyệt.

May mà hắn nhanh trí, không bây giờ không có lỗ nào để chui xuống.

Việc này không phải là tác phong của hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi