TỪ BỎ VỊ TRÍ PHU NHÂN PHẢN DIỆN


Mùa đông ngày ngắn đêm dài, khoảng sáu giờ, trời đã hoàn toàn tối đen.
Phía nam rất có rất nhiều nơi sẽ không có tuyết rơi, nhưng mùa đông buổi tối gió lạnh thổi qua da giống như cắt từng miếng da, miếng thịt vậy, cái lạnh lẽo làm cho người ra run lẩy bẩy.
Bởi vì thật sự rất lạnh, cho nên Tề Duyệt làm tổ ở quán Starbucks.
Ngồi ở trước cửa sổ, nhìn nhân viên văn phòng đi từ trong công typ Đại Hạ ra, trong lòng có chút ghen tị.
Cô cũng từng đi làm, từng trải qua cảm giác làm việc trong văn phòng.

Cô chủ yếu là vẽ tranh minh họa, sau thời gian làm việc cô có thể tự do làm những việc khác.
Thở dài một hơi, cho dù hiện tại không được đi làm, nhưng đứa nhỏ này sau khi sinh ra cũng không thể dựa dẫm vào phí nuôi dưỡng mà Thẩm Mục Thâm đưa.

Cô cũng muốn tự lực cánh sinh.
Cho nên vì để nâng cao gu thẩm mỹ của bản thân, trong thời kỳ mang thai, Tề Duyệt thường xuyên xem những buổi triển lãm tranh trong và ngoài nước.
Để tránh sau khi sinh đứa nhỏ ra cô sẽ bị ngượng tay khi cầm lại cọ vẽ.

Dù ở đây không có những bộ màu chuyên dụng nhưng cô tự phác họa những nét cơ bản trong đầu.
Đồng thời, cô cũng bán tranh vẽ tay trên mạng, một số bức tranh vẽ trước đây được cô đăng trên mạng, chỉ cần giá không quá cao sẽ có người hỏi mua.
Tề Duyệt nghĩ đến có chút xuất thần, cũng không chú ý đến đối diện có người đang nhìn.
Thẩm Mục Thâm mặc áo khoác ngoài màu đen đứng ngoài cửa một hồi, đang muốn gọi cho Tề Duyệt thì rất nhanh bắt gặp cảnh Tề Duyệt ngồi sát cửa sổ quán Starbucks.
Tóc rối xõa trên vai, áo lông màu trắng kết hợp với khăn quàng cổ màu đỏ.

Có lẽ do quấn khăn quàng cổ màu đỏ cho nên nhìn sắc mặt cô có vẻ rất tốt.
Không biết cô đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng là nhìn về phía phương hướng của hắn, nhưng lại không để ý hắn đi đến.
Thẩm Mục Thâm mày hơi nhíu lại, khoảng thời gian từ lúc hắn đi London nước Anh cho đến bây giờ đã được mười một ngày.
Cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ.
Ồ, còn thiếu hai giờ nữa chính là tròn mười một ngày hắn và Tề Duyệt đã không gặp mặt nhau.
Tề Duyệt nghĩ đến xuất thần, bỗng nhiên phía sau xuất hiện một giọng nói lạnh buốt.
"Phương thức không từ mà biệt của cô đúng là khiến người ta ấn tượng khắc sâu."
m thanh quen thuộc trong nháy mắt khiến Tề Duyệt hoàn hồn, nghiêng người quay đầu lại, liền bắt gặp Thẩm Mục Thâm khoanh hai tay, biểu cảm lạnh lùng đứng sau lưng cô.
Nhiều ngày không gặp, Tề Duyệt cũng không trông cậy vào hắn có thể dùng khuôn mặt tươi cười chào đón cô, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ bày ra bộ mặt thối ấy...
Tề Duyệt đang tựa lưng vào ghế đứng lên, nhàn nhạt giải thích "Lúc đó anh cũng đang có việc bận, tôi cũng không thể vì chuyện nhỏ này mà quấy rầy đến anh được."
Nghe xong lời nói của Tề Duyệt, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Mục nhất thời lộ ra hàn khí.
"Cho nên, cô đến nhà người khác làm khách, chủ nhà có việc bận đi ra ngoài, cô liền không nói lời nào rời đi.

Loại hành vi này là đúng sao?"

...
Thẩm Mục Thâm vẫn như trước, vĩnh viễn có thể khiến người ra á khẩu không trả lời được.
"Cái này không giống nhau."
Thẩm Mục nhìn Tề Duyệt, dương như đang đợi cô giải thích ba chữ "Không giống nhau" kia.
"...!Được được, giống nhau." Quên đi, Tề Duyệt chắc chắn rằng dù cô có nói điều gì khác đi chăng nữa, Thẩm Mục Thâm sẽ có thể đem hai vấn đề ấy thành một vấn đề, sau đó lại như lúc ban đầu khiến người ta không thể nói được điều gì.
Thẩm Mục Thâm thu hồi ánh mắt, gật đầu.
"Cô xem, chính cô cũng cho rằng như vậy."
Tề Duyệt nhất thời đau não, nhưng một thoáng qua lập tức nở nụ cười.

Cũng đúng, đây mới chính là phong cách của Thẩm Mục Thâm.

Nếu dùng giọng điệu người bình thường nói chuyện, khẳng định cô sẽ cho rằng gặp phải Thẩm Mục Thâm giả rồi.
Tề Duyệt không có bởi vậy mà tức giận, nằm ngoài dự kiến của Thẩm Mục Thâm.

Khi nhìn thấy Tề Duyệt, hắn vô tình giảm đi hơn phân nửa cảm giác phiền não, tức giận.
Cảm xúc giảm bớt, sắc mặt đen trầm của hắn cũng phai nhạt đi rất nhiều.
"Cô nếu ngay cả tờ giấy cũng không để lại, cô có biết điều tôi muốn làm đầu tiên chính là gì không?"
Tề Duyệt sửng sốt, "Anh định làm cái gì?"
Thẩm Mục Thâm mỉm cười "Đem hiệp nghị hủy bỏ."
Tề Duyệt: "......"
*** *** ***
Bảy giờ rưỡi tối về tới nhà cũ, từ lúc bước vào cửa, Tề Duyệt đã cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ.
Người Thẩm gia cùng nhau tiếp đón, nhưng dường như mỗi người nụ tươi cười đều nhàn nhạt, ngay cả Thẩm lão gia.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Tình Đầu Ngọt Ngào
2.

Mưu Đồ Dụ Dỗ (Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em)
3.

Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma

4.

Trùng Sinh Để Gặp Người
=====================================
Ở trên bàn cơm, Tề Duyệt phát hiện thiếu một người, người đó chính là cha của Thẩm Mục Thâm.
Trước kia mỗi buổi liên hoan của gia tộc, bất kể là ai dù ở đâu cũng phải trở về, trừ khi là đang ở nước ngoài.

Nhưng theo hiểu biết của Tề Duyệt, đây chính là lần đầu tiên ông Thẩm vắng mặt.

suy đoán một chút, rốt cuộc cũng hiểu bầu không khí này lại kỳ lạ như thế.
Tuy rằng đoán ra được trong này khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng nội tình biên trong là gì, Tề Duyệt không nhìn ra.
Bữa cơm đã ăn được một nửa, bà Thẩm hỏi Tề Duyệt "Gần đây con thế nào rồi?"
Tề Duyệt gật đầu "Dạ tốt lắm mẹ, không có gì vấn đề lớn."
Thẩm lão phu nhân mang theo ý cười nhàn nhạt, nói "Nghe nói Mục Thâm một đoạn này thời gian này vô cùng bận rộn, cũng không phải vì vậy mà không quan tâm đến cháu chứ?"
Vừa nghe đến Thẩm Mục Thâm gần nhất bận rộn dường như không quan tâm đến Tề Duyệt, với tư cách là chủ tịch đã bỏ bê công ty từ lâu, cũng chính là Thẩm lão gia nhìn về phía Thẩm Mục Thâm.
"Gần đây cháu bận chuyện gì đến mức ngay cả người vợ đang mang thai cũng không quan tâm đến?" Giọng nói của Thẩm lão gia mang theo tia tức giận.
Giống như vì Thẩm Mục Thâm mới trở nên tức giận, lại hoặc như là giận lây lên Thẩm Mục Thâm.
Tề Duyệt nhàn nhạt nhìn qua Thẩm lão phu nhân, mỉm cười.
"Cũng không bận gì đâu bà, mỗi ngày chúng cháu sẽ đều sẽ cùng nhau call video nói chuyện bữa sáng và bữa trưa trò chuyện.

buổi tối tuy rằng rất bận nhưng sẽ đều nói "Chúc ngủ ngon" với cháu.

Đúng không? Mục Thâm." Tề Duyệt quay đầu nhìn về phía Thẩm Mục Thâm.
—— Tôi cũng đã phối hợp nói đến mức này, anh hẳn cũng phải biết trả lời làm sao cho tôi đỡ quê chứ!
Thẩm Mục Thâm khóe miệng hơi nhếch lên, bỗng nhiên đối với Tề Duyệt lộ ra một chút ý cười, Tề Duyệt giật mình, còn chưa phản ứng đi lại, đối phương bỗng nhiên liền cầm tay cô, từ bàn ăn kéo cô đứng dậy.
Một động tác nhỏ này nhưng hấp dẫn sự chú ý của những người khác, lúc Thẩm lão phu nhân nhìn thấy một màn này, nét mặt trên cười cũng thoáng tạm dừng một chút, sau đó lại khôi phục nụ cười trước sau như một.
Thẩm Mục Thâm bình tĩnh nhìn Tề Duyệt, con ngươi đen trầm như nước "Đương nhiên, quan hệ chúng con vô cùng tốt."
Vừa nãy thôi, Tề Duyệt còn cảm thấy nụ cười của Thẩm Mục Thâm thiếu chút nữa làm cô mù mắt, nhưng hiện tại...!Nghe lời này của hắn nói, lại nhớ đến nụ cười lúc nãy của hắn, cô lại cảm giác được trong nụ cười ấy đã ẩn giấu một con dao.
Luôn cảm thấy chuyện không mấy tốt đẹp sắp xảy ra...
Tay bị cầm hơi nóng lên, Tề Duyệt không tưởng tượng được một người lạnh lùng như Thẩm Mục Thâm, tay thế nhưng lại ấm áp vô cùng.

Tề Duyệt sắc mặt không thay đổi, hơi hơi từ chối một chút, Thẩm Mục Thâm cũng lập tức buông lỏng tay ra, sau khi nới tay ra, hơi vuốt lòng bàn tay một chút.

Mềm nhũn, giống như lông chạm vào lòng bàn tay.
Nhìn cảnh này, Thẩm lão gia trong nháy mắt mang theo sự kinh ngạc.

Trong trí nhớ của ông, đứa cháu trai lạnh lùng này của ông, ai cũng không thể khiến hắn động tâm dù chỉ một chút.
Mặc dù cùng Tề Duyệt kết hôn, cũng trước sau lãnh đạm như một, cả khi lần trước trở về vẫn là bộ dáng lạnh lùng, cũng không thấy nó đối với Tề Duyệt thay đổi quá lớn, thế nào lúc này lại thay đổi nhiều như thế.
Tính tình thực sự thay đổi?
Biểu cảm tức giận của Thẩm lão gia cuối cùng cũng hòa hoãn "Công việc tuy bận rộn nhưng Tề Duyệt với đứa nhỏ trong bụng.

Cháu cũng đừng quên chăm sóc nó."
"Xem ra, quan hệ của Mục Thâm với Tiểu Duyệt thật sự đã thay đổi." Thẩm lão phu nhân nói bâng khua với Thẩm lão gia.
Tề Duyệt nhìn về phía bà.
Lại một người ẩn giấu con dao trong nụ cười của mình.
Tề Duyệt cảm thấy bản thân cô chính là con cừu đang sống trong hang sói.

Nếu cô mà ở đây lâu hơn chút nữa, sớm muộn gì cũng trở thành bữa tối của họ.

IQ của cô không chơi lại mấy người này.
Thẩm lão gia nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, ánh mắt lại nhìn về phía Tề Duyệt, bởi vì câu nói của Thẩm lão phu trong ánh mắt lộ ra vẻ hoài nghi.
"Hai đứa không phải vì muốn dỗ ông già này nên diễn trò cho ta xem đấy chứ?"
Bà Thẩm mẫu bưng cốc nước trái cây được đặt trên mặt bàn uống một ngụm, nhàn nhạt nói "Ba, người còn không biết tính cách của Mục Thâm.

Nó như thế nào chẳng lẽ trong lòng ba còn không rõ."
Thẩm lão gia gật đầu, trên mặt xuất hiện vẻ tươi cười.
"Là thật thì tốt rồi, thật sự tốt rồi."
Ánh mắt Thẩm Mục Thâm rũ xuống, tiếp tục dùng cơm, nhàn nhạt nói: "Bà Lý quả thật để tâm đến quan hệ của tôi và Tề Duyệt."
"Bà Lý" là xưng hô của Thẩm Mục Thâm đối với Thẩm lão phu nhân.
Bà Lý thong dong đáp lại: "Người một nhà quan tâm đến nhau là chuyện đương nhiên."
Thẩm Mục Thâm nhàn nhạt cười, không nói gì thêm.
Bữa cơm này, những cao thủ so chiêu không thấy máu.
Buổi tối Tề Duyệt ngồi trên xe Thẩm Mục Thâm, ở trên xe, Tề Duyệt hỏi "Vì sao không gặp được cha anh vậy?"
Biểu cảm Thẩm Mục Thâm bình tĩnh nói "Cô đương nhiên không thấy được ông ta.

Ngày hôm qua đã bị ông nội đuổi ra khỏi cửa rồi."
Tề Duyệt hơi giật mình "Vì sao?"
Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng "Ông ta muốn đem đứa con riêng về nhà."
Con riêng...
"Không có gì phải kinh ngạc, ông ta có con riêng không phải là chuyện bình thường sao.

Ông ta cho rằng ông nội sẽ không bỏ rơi huyết thống con cháu Thẩm gia, liền nói ra chuyện này.


Ông nội cũng không tức giận, trực tiếp đuổi ông ta ra khỏi cửa."
"Ngày hôm qua anh ở đó?"
"Người hầu trong nhà vẫn tương đối đáng tin cậy."
Tề Duyệt trầm mặc một lát, dường như đang muốn dùng lời nói để an ủi hắn, nhưng ngay sau đó Thẩm Mục Thâm lãnh đạm nói "Không cần nghĩ những lời kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì với tôi.

Đối với ông ta mà nói, chỉ như hai người xa lạ không hơn, không kém."
Tề Duyệt: "......"
Tính cách Thẩm Mục Thâm lãnh đạm đến thế nào, Tề Duyệt đột nhiên có chút minh bạch, ở trong một gia đình như vậy lớn lên, có thể trở thành một người lạc quan, hướng đến nhân sinh bình thường thì trái đất đã không tồn tại.
"Được rồi, tôi đây cái gì cũng không nói." Tề Duyệt yên lặng không mở miệng.
Một lát sau, Tề Duyệt nhìn hai bên ven đường có chút quen thuộc.

"Đây là...!Chỗ ở của tôi?"
Thẩm Mục Thâm gật đầu.
"Nếu không cô nghĩ tôi sẽ tùy tiện để phụ nữ mang thai tự đi tàu điện ngầm gần đó về?"
Tề Duyệt "..."
Trí nhớ tốt thật đấy, lời nói một tháng trước rồi mà hắn vẫn còn có thể nhớ được như thế.
Bởi vì đã nói với Tống thư ký cô ở chỗ nào, cho nên Tề Duyệt cũng không kỳ quái tại sao Thẩm Mục Thâm lại biết nơi cô đang ở.

Từ dưới lầu lái xe qua, lại không có lập tức dừng xe, Tề Duyệt nhìn thấy chưng cư của mình đã thuê gần đó, sừng sờ hỏi "Anh không dừng lại sao?"
"Tìm một chỗ để xe đã."
"...!Vì sao?" Tề Duyệt cảm thấy chỉ số thông minh của bản thân không có đất dụng võ, rõ ràng hắn có thể dừng xe dưới khu chung cư, cô đi xuống là được.
Thẩm Mục Thâm không có trả lời Tề Duyệt, tìm chỗ dừng xe, đem xe ngừng lại, sau đó cởi bỏ thắt dây an toàn, nhìn thoáng qua Tề Duyệt "Cô không xuống xe sao?"
Tề Duyệt ngây ngốc gật gật đầu, sau đó cởi bỏ thắt dây an toàn, xuống xe.
Sau khi xuống xe, nhìn Thẩm Mục Thâm đi phía trước, bước nhanh đuổi theo.
"Anh muốn đi đâu?"
Thẩm Mục Thâm liếc mắt lườm cô một cái, trả lời, "Đương nhiên là về nhà."
"Nhưng nhà anh có ở chỗ này đâu?"
Thẩm Mục Thâm nhẹ nhàng bâng quơ nói "Tôi chuyển nhà không được sao? Tôi còn tưởng là cô đoán ra được."
"Đoán được..."
Ánh mắt Tề Duyệt đột nhiên mở lớn.

Đúng rồi, rèm cửa sổ! Còn có cái giường kia nữa!
Khi nhìn cái giường kia, Tề Duyệt cũng không quá để ý nhiều, nhưng hiện tại ngẫm lại một chút, thực sự rất giống cái giường kia của Thẩm Mục Thâm!
Không thể tin được nhìn hắn "Anh chính là người có tiền không có việc gì làm, mua căn phòng ở đối diện phòng tôi?!"
Thẩm Mục Thâm ánh mắt híp lại "Cô nên đem câu trước rút lại đi, mặc dù đúng là tôi mua căn phòng đối diện cô thật."
Tề Duyệt bước chân ngừng lại, trên mặt biểu cảm trở nên nghiêm túc, hỏi "Vì sao anh lại muốn làm như vậy?"
- -------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi