TƯ CÁCH ĐỂ YÊU ANH

Bệnh viện, ngày hôm sau.

Trong cơn mơ màng,

Một giọng nói quen thuộc lay gọi tên mình.

Trần Đức cố gắng mở mắt,

Nhưng những vết bầm khiến cậu không thể nhìn được rõ ràng,

- Nước...

Cố gắng kiềm chế những cơn đau, cậu mở giọng.

- Đây,

Người bên cạnh cố gắng kề ly nước tới miệng cậu,

- Khụ,

Một chút nước mát lạnh trượt qua cổ họng, thấm lên đôi môi khô khốc.

Ai... như.... Thành Khải... sao?

Đức nhắm nghiền mắt.

Những cơn đau khắp thân mình, sự mất máu và kiệt sức suốt hơn một ngày qua, khiến cậu không còn một chút sức lực nào nữa.. Mê man, lại thiếp đi.

Sơn xách theo một chút hoa quả, bước vào.

Thành Khải đặt lại ly nước xuống bàn, lặng lẽ đứng dậy, nhường chiếc ghế sát giường bệnh đó, cho Sơn, bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài hành lang,

Thành Khải ôm lấy lồng ngực , cố gắng đừng để những tiếng nấc bật ra khỏi khóe miệng, bóng lưng tựa lên tường, cũng dần trượt xuống.

Sơn cũng vừa từ trong cửa phòng bệnh, bước ra, đôi mắt đăm chiêu nhìn hình bóng trước mặt, giờ đây đã ngồi thành một cụm... Cậu không biết, dưới gương mặt kia, là biểu tình gì. Nhưng, đôi vai Thành Khải run rẩy liên hồi, khiến một kẻ thô thiển như Sơn cũng không thể nào mà xẵng giọng.

Cố gắng lấy lại chút giọng điềm tĩnh hơn, Sơn cất lời:

- Đứng dậy đi, nói chuyện một chút.

Thành Khải ngẩng đầu, vội vàng quệt đi những giọt nước mắt vừa vô tình mà rơi ra. Vội theo những sải bước chân của Sơn. Cả hai cùng tới căng tin của bệnh viện.

Sơn mở lời:

- Như thế nào lại như vậy?

Thành Khải chỉ lắc nhẹ đầu, làm sao cậu biết được?!

Làm sao cậu biết được một Trần Đức ngông cuồng tới thế chỉ mới sau mấy tháng đã thành ra như vậy?

Trên người, toàn là vết bầm tím.

Một bả vai bị rạn xương,,

Khóe miệng bị rách, những đường xước toạc da trải đầy cánh tay...

Có vẻ như....đã bị day xuống nền đường...

Đôi mắt mờ sương, đôi môi đã cắn chặt tới muốn bật máu của Thành Khải, khiến Sơn thực sự chỉ biết thở dài.

- Thôi bỏ đi, chỉ là rạn xương vai, cũng sẽ sớm khỏi thôi.

Sơn đốt một điều thuốc.

Thành Khải vẫn là im lặng.

Một lúc lâu sau, Thành Khải mới có thể mở lời:

- Tôi.. có thể... gặp cậu ấy... thêm, một lần... không?

Sơn chăm chú, nhìn từng cử chỉ của người trước mặt.

Những đầu ngón tay bám chặt lên chiếc ly café...

Sự lo lắng của một người tình đã hết thời,

Có lý nào lại đến như thế sao?

- Được. Đi thôi. Cũng không thể để nó ở đó một mình quá lâu được.

Thành Khải, cố gắng hít một hơi dài,

Tiến bước vào trong phòng bệnh...

Khẽ đặt mình, ngồi xuống,

Khuôn mặt tái nhợt, đôi mày hơi nhíu lại,

Một bả vai được cố định bằng những băng vải trắng tinh.

Thành Khải nhẹ đón lấy một bàn tay gần mình, áp lên má:

- Trần Đức, cậu phải mau khỏe. Được chứ?

Sơn không hiểu.

Thực sự là không hiểu,

Những cử chỉ kia...

Thật sự không giống, chỉ là một mối quan hệ tình – tiền.

Đừng nói những giọt nước mắt đó là giả tạo,

Đừng nói những cái cầm tay chạm nhẹ lên gò má đó là giả tạo!

Thành Khải đâu cần phải diễn kịch với tên bạn kia, khi hắn đã chẳng còn một xu dính túi!

Thành Khải tuyệt đối cũng không cần phải hốt hoảng mà gọi tên hắn trên băng ca cấp cứu.

Thành Khải cũng đâu cần phải thức nguyên một đêm để lau đi từng vệt máu khô trên cái cơ thể nhơ nhuốc kia...

Không lẽ... tên nhóc này...

- Sơn. Chăm sóc Đức.. giúp tôi...

- Anh không ở lại sao?

- Chăm sóc cậu ấy. Hứa với tôi...

- Được.

Thành Khải không quay đầu lại thêm một lần nào,

Nhanh chóng, cất bước đi.

Cậu thực sự, không thể dằn nổi trái tim mình. Không thể còn sức để chịu đựng.

Nếu ở lại đây, cậu sẽ không thể chịu nổi từng vết bầm tím kia mà chạm lên, cũng sẽ không thể chịu nổi đôi môi nhợt nhạt ấy, mà hôn lên.

Trần Đức,

Trần Đức...

Anh làm sao.., lại ra như vậy?

=========

Cửa phòng trọ.

Thằng Long đã đứng ở đó tự bao giờ, vừa thấy Thành Khải lặng bước về, nó đã nhào ra:

- Em chờ anh muốn chết!

- Long?

- Hùy, anh bị gì vậy?

Nói rồi, nó giơ giơ chiếc túi trước mặt ra;

- Đặc sản miền tây – vũ nữ chân dài nha!. Chính tay mẹ em làm đó!

- Cạch,

Thành Khải dường như không để ý một chút gì tới Long, cứ thế mở cửa, bước vào.

Long gãi gãi đầu:

- Là con nhái khô đó. Anh không biết hả?

Long vừa đặt chiếc túi lên bàn, vừa nhìn theo gương mặt Thành Khải, dò xét.

Thành Khải bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì, liền vỗ chiếc ghế bên cạnh:

- Long, ngồi xuống đây.

- Gì vậy? sao sắc mặt anh khó coi thế?

- Anh muốn hỏi em một chuyện.

- Chuyện gì?

- Là về, chuyện của Trần Đức.

Long hơi đảo đảo mắt, thực sự muốn lảng tránh câu hỏi này,

Nhưng Thành Khải một mực nhìn thấu, khiến Long cũng không còn cách nào:

- Anh còn quan tâm gì tới nó nữa?

- Em có gì giấu anh, đúng không?

- Nói là giấu thì cũng không đúng, trên mạng có đăng mà, chỉ có điều anh không xem mấy cái tin đó bao giờ, em cũng không muốn nói...

- Rút cuộc là có chuyện gì?

- Còn gì nữa. Bố mẹ nó quẳng nó ra đường rồi! Đáng đời, cái tên khốn kiếp. Quả báo cả!

- Thành Khải nhíu chặt mày: Nói rõ xem?

- Em cũng đâu có biết, chỉ đọc qua là bố nó có con riêng, mang về, chiếm hết tài sản gì đó. Trên mạng có đó!

- .....!

- Thôi em đi nướng vũ nữ chân dài cho anh nhé. Đảm bảo anh ăn xong là ngất ngây!.

Long lật đật rời khỏi, xách vội chiếc túi vào bếp.

Thành Khải sững người...

Từ sau cái ngày rời khỏi giường bệnh,

Cậu tuyệt nhiên không quan tâm tới một thứ gì, ngoài những bài vở qua môn.

Vậy mà ngay trong những ngày ấy, người kia lại xảy ra nhiều chuyện đến thế....

Tìm lại những trang báo mạng từ mấy tháng trước,

Những dòng chữ như nhảy múa trước mặt cậu...

Không công khai danh tính của người con riêng kia.

Nhưng tình cảnh của Đức ngày hôm nay, lại một lần nữa khẳng định với Thành Khải rằng, những thông tin trên báo. Là đúng...

Cậu ta...

Không còn nơi nào để về nữa ư...

Thành Khải ngả lưng lên thành ghế....

Trần Đức..

===========

Sáng hôm sau,

Trần Đức tỉnh, lần này là tỉnh thực sự.

Những bình dinh dưỡng được truyền tới, khiến đôi môi cậu đã trở lên có sức sống hơn. Đôi mắt đã bớt sưng. Khiến cậu có thể rõ ràng khuôn mặt:

- Sơn?

- Tỉnh rồi? hừ. Cũng gan đấy!

Sơn lắc đầu:

- Đói không? Ăn gì tao lấy?

- Người kia... đâu?

Sơn ra vẻ nhìn xung quanh:

- Người nào? Hoang tưởng à?

Sơn đỡ Đức ngồi dậy, Đức vẫn như còn nghi ngờ:

- Ngoài mày ra, không còn ai khác?

Sơn vừa mở cái lồng ủ, múc ra một tô cháo:

- Ăn đê. Có mình thằng này thôi!.

Đức ăn được vài muỗng...

Mùi vị này...

Đức đẩy tay Sơn ra một chút:

- Cháo này ở đâu ra?

- Ở căng tin! chứ còn ở đâu?

- Ở căng tin?

- Sao mới tỉnh mà lắm mồm thế? Ăn đê!

Sơn dúi thìa cháo vào gần miệng, đút liên tục khiến Đức chỉ kịp nuốt.

Khi Đức vừa nằm xuống,

Sơn vờ như bưng cả tô cả cái lồng ủ ra ngoài.

Thành Khải vừa thấy Sơn bước ra, đã một hai bước tới:

- Cậu ấy... khỏe hơn không...

- Ăn hết sạch, khỏe như trâu rồi.

- Vậy... tôi về trước... có gì, nhớ nhắn cho tôi biết!

- Được.

Đôi môi mím chặt, đôi mắt ngó xa vào cánh cửa, bước chân chần chừ.

Thành Khải rời đi.

Sơn bật cười: số thằng bạn chó thế mà lại đỏ. Trong lúc như thế này, mà lại có được một tiểu thụ chung tình tới vậy, còn cái thân mình...

Đến ngày thứ ba. Đức không tin Sơn nữa.

Dùng cánh tay bên bờ vai còn khỏe, Đức túm lấy cổ Sơn:

- Nếu mày không nói thật, tao sẽ thịt mày!

- Vô ơn quá đấy, tao trở thành bảo mẫu bất đắc dĩ, ngày ngày đưa mày đi đái rồi mày tóm cổ tao?

Đức buông tay.

Nhưng, không thể nào...

Là mơ sao...

Những thức ăn ở căng tin bệnh viện, lại mang theo những hương vị giống hệt... như chính đôi tay của người ấy nấu...

Thằng Sơn bị ba nó, gọi về gấp, buổi tối hôm ấy, tới giờ cơm, Đức bước xuống giường, trùm một chiếc áo khoác, ngồi chiếc ghế cuối hành lang.

Như thường lệ,

Thành Khải bước tới cách cửa phòng một đoạn, lấy điện thoại ra..

Là anh ta,

Đúng vậy, Đức không lầm,

Là anh ta...

Thành Khải...

Nhưng, tại sao?

Tại sao anh ta lại phải lén lút mang cơm cho mình?

Tại sao kia chứ?

Một đêm đó. Đức không ngủ.

Những lời nói của Sơn khi bị Đức vặn hỏi, từng chữ từng chữ mà vang vọng trong đầu trong não cậu..

Đêm, yên tĩnh,

Đêm, lại như xôn xao trong lòng.

Người ấy, chính là người đã chăm sóc cho cậu suốt khi cậu còn chưa tỉnh lại,

Cũng là người đã kề bên miệng cậu chút ly nước mát lành ngày hôm ấy.

Không phải là mơ.

Chính là sự thật...

Nhưng, lý do?

Cậu thực sự không thể hiểu nổi, giờ đây, cậu còn cái gì để cho kẻ ấy cơ chứ?

Tiền? không!

Ngay cả cái thân thể này cũng đã rách nát,

Cậu, vẫn không thể nào hiểu được...

Câu trả lời...

Cậu phải tìm được câu trả lời....

Trong đêm.

Đức không quản thằng bạn đã leo hẳn lên giường bệnh mà ngủ say đều bên cạnh.

Cậu, trốn khỏi viện.

==========

Sáng hôm sau. Sơn bị tiếng chuông điện thoại đều đặn lúc 6h vang lên.

Vươn mình. hôm nay thằng bạn cuối cùng cũng được ra viện. Ngoảnh sang bên cạnh:

Không có ai?

Sơn gãi gãi đầu, chắc đi vệ sinh.

Nhận lấy trong tay cặp lồng cơm của Thành Khải. Sơn trêu đùa:

- Hôm nay nó ra viện rồi, từ giờ không được ké cơm ngon nữa rồi. tiếc ghê ta?

- Cậu ấy kén ăn, nên...

Sơn buồn cười, quay trở vào phòng. Công nhận, tay nghề nấu bếp của Thành Khải này quả thực không còn gì để chê. Lại nghĩ tới cái thân mình...

========

Thành Khải vừa bước chân ra khỏi bệnh viện,

Tin tới từ < bác sĩ Minh>: Trưa nay đi ăn nhé?

Thành Khải chần chừ, nhìn vào điện thoại. Hôm nay, Đức ra viện, cậu muốn quay trở lại căn chung cư đó, để dọn dẹp một chút...

< Hôm nay, em bận rồi..>

< Tối mai thì sao?>

< Dạ..>

< Vậy. hẹn em ở quán cũ trên đường Trường Chinh nhé. Anh sẽ chờ>

< Vâng..>

Thế nhưng, cuộc hẹn kia.

Bó hoa hồng nở rộ trên tay Tuấn Minh,

Nụ cười vừa chớm xuyến xao lòng của mấy cô gái trẻ vừa lướt qua bên cạnh, liệu có khi nào, tới được tay người...

=========

Đêm hôm trước.

Đức về lại khu chung cư.

Bật đèn,

Bước vào phòng ngủ.

Nơi ngăn tủ cuối cùng, cậu, tìm được một cuốn sổ bìa da.

Cuốn sổ này, cậu đã từng thấy qua,

Là hàng đêm lén lút Thành Khải trở mình ngồi dậy, viết.

Thế nhưng, khi đó, trong mắt cậu, Thành Khải cũng chỉ giống như bất cứ kẻ tình nhân nào của cậu, đều là vì tiền...

Phủi đi chút bụi mờ trên cuốn sổ.

Vậy mà Trần Đức mới biết được giờ đây, một kẻ từng ngông cuồng như cậu, lại bị một cuốn sổ nhỏ làm cho bối rối tới run rẩy...

Từng trang khẽ mở...

Ngày đầu tiên, giao kèo...

Ngày thứ năm, giao kèo...

Hai tuần...

Một tháng...

Một tháng chín ngày....

Một tháng, hai mươi bảy ngày...

Hai tháng, mười sáu ngày...

Tám nhánh hoa khô...

Từng dòng nhật ký nhàu nhĩ rồi khô lại vì... nước mắt...

Ra là như vậy...

Ra là... tình yêu sao?

Một kẻ như Trần Đức đây mà rút cuộc lại có được thứ mà bao nhiêu bao nhiêu người ngoài kia mơ ước...

Mỗi một dòng, một dòng,

Lại khắc sâu vào trái tim của cậu, một nhịp một nhịp...

Đau thắt có, ngọt ngào có, nhưng hơn tất cả, bao trùm lên tất cả là sự ân hận....

Thành Khải...

Tôi, sai rồi....

Thành Khải...

Là tôi, đã sai rồi...

Ôm chặt cuốn nhật ký vào trong lòng,

Trần Đức bật khóc như một đứa trẻ muốn được dỗ dành.

Thành Khải.

Cuộc đời anh, không mong nhất là bản thân mình.

Cuộc đời tôi, không mong nhất, bây giờ, là mất đi anh...

Còn kịp hay không?

Như thế nào là dư, như thế nào là thiếu?

Người ta đi kiếm vạn bể non dâu

Lại quên đi người thương ngay trước mắt.

Hỏi tôi, hỏi anh, hỏi ai bây giờ?

Sai lầm kia, có cách nào để sửa?

Quá khứ là thứ đã trôi đi.

Tôi biết phải làm sao để bù đắp?

Hóa ra...

Những giọt nước mắt kia, là thật.

Nỗi đau kia, là thật

Hóa ra, tất cả, đều là thật.

Kể cả, tình yêu người dành cho tôi?

Thành Khải,

Thành Khải,...

Cơ hội nào cho tôi đây?

Khi trái tim người đã chịu quá nhiều tổn hại?

Thành Khải...

Xin lỗi anh...

=========

Nụ hoa kia anh ép tự bao giờ?

Héo chẳng tàn bên bờ kia góc giấy?

Anh yêu tôi nhiều hơn điều tôi thấy

Cũng nhiều hơn cả vạn tiếng đầu môi

Nhưng, tôi vô tâm chà đạp lên rồi,

Còn mong chi những lời tha thứ?

Không sửa được, thời gian không sửa được.

Tôi hận mình hận một thủa điên cuồng.

Thành Khải,

Anh, như thế, mà tất cả lại vì tôi, yêu tôi...

Tôi, như thế, lại tất cả đem anh chà đạp...

========

Gượng đôi tay, với lấy chiếc hộp trên kệ sách.

Trần Đức khẽ mở ra...

Những xấp tiền vẫn nguyên si như cũ,

Một tấm thẻ đứng tên Trần Thành Khải,

Một chiếc chìa khóa chiếc xe tay ga đời mới.

Tất cả, vẫn còn nguyên trong chiếc hộp này...

Là như thế....

Giờ thì,

Cậu đã thực sự, thực sự hiểu rồi...

Trần Đức nằm xuống giường...

Vuốt ve lên trên tấm nệm vương mùi bụi,

Hôm nay, nước mắt. Có vị ngọt.

Hôm nay, giấc mơ. Không còn là ác mộng.

Khép đôi mắt,

Từng nụ cười... và cả những giọt nước mắt của người, từng góc căn phòng, từng tấc da ấy, như một cuốn băng quay chậm. Hiện lên.

Như thế nào, cậu lại có thể ngu muội mà đánh rơi mất...

Thành Khải...

Cảm ơn anh.

Cảm ơn anh đã yêu một thằng tệ hại như tôi ngày ấy.....

========

Thành Khải từ bệnh viện đã vội vàng trở lại căn chung cư.

Cậu cũng không hiểu,

Những ngày qua, bản thân là đang làm chuyện gì?

Cậu nói với Long.

Nó nhất định muốn ăn hết tô cháo của cậu.

Nó sống chết thực không muốn, không muốn cậu trở lại với Đức.

Cậu, cũng đã suy nghĩ nhiều.

Không trở lại,

Dĩ nhiên, là không trở lại....

Tư cách gì để yêu anh?

Danh nghĩa gì để trở lại...

Không biết.

Thành Khải chỉ biết rằng,

Hình ảnh của người ấy mấy ngày trước kia, nằm gục trên sàn. Như hàng ngàn mũi dao cứa thẳng vào tim cậu..

Không dấu nổi nữa, cảm xúc bật ra thành những tiếng nghẹn ngào khàn giọng gọi tên người trên băng ca cấp cứu.

Cậu không thể có được, nhưng cũng không thể trọn vẹn mất đi,...

Nếu,

Nếu yêu chỉ là đứng từ sau nhìn chiếc bóng của người.

Cậu vẫn mong rằng, chiếc bóng ấy, là mỉm cười vui vẻ...

Nhưng, người nằm trên giường bệnh hôm ấy, từng thân người đều là những vết bầm tím xót xa.

Khuôn mặt hốc hác rồi, cánh tay rệu rã rồi...

Trần Đức,

Nếu như cậu thực sự, không còn chốn để về.

Có khi nào? Có khi nào không?

Cậu, sẽ nhớ đến tôi...

Ai chê yêu đương là hèn mọn, tôi xin nhận cả về mình.

Được, cứ chê.

Tôi cũng không dám nói rằng mình vạn bề vinh dự.

Dưới ánh sáng heo hắt của ái tình. Tôi, chỉ xin được đứng từ xa, nhìn người. Hạnh phúc....

Trần Đức.

Tôi, là yêu.

Cũng bởi là yêu, nên tôi không thể nào khống chế

Cũng bởi là yêu, nên dẫu người không một lần nhìn lại, tôi vẫn cam lòng.

=================//================

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi