TU LA KIẾM THẦN


Chỉ cần là nhân vật có máu mặt trong kinh, ai sẽ tình nguyện gả con gái hoặc con em trong tộc mình cho Cố Thiên Mệnh? Cho dù sau lưng của hắn là toàn bộ Cố gia, cũng không có mấy người nguyện ý đẩy con gái mình vào hố lửa.

Xét cho cùng, sự khét tiếng của Cố Thiên Mệnh quá chói mắt.

Trong phủ Cố gia, tĩnh mịch vắng lặng.

Cố Thiên Mệnh, người đang ở một mình trong đình viện còn chưa biết bản thân đã lại một lần nữa trở thành chủ đề bàn tán của vô số người trong kinh vào giờ rảnh rỗi.

Hắn giống như một tảng đá đứng tại đầm nước trong veo, trong mắt xẹt qua từng tia nối tiếp từng mảnh cảm xúc phức tạp.

Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân dồn dập phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này, kèm theo đó là một tiếng hô hào kích động: “Cố ca, Cố ca!”
“Hửm?”, Cố Thiên Mệnh nghe thấy âm thanh này thì chậm rãi quay người liền thấy Hàn Ngụy đang rảo nhanh bước chân đi tới, hắn khẽ cười: “Tiểu Ngụy, sao ngươi lại tới đây? Phụ thân ngươi chịu thả ngươi ra ngoài rồi à? Hay là nói ngươi lại chui lỗ chó nữa?”

Hàn Ngụy là người bạn Cố Thiên Mệnh công nhận trong kiếp này, hắn ta từ nhỏ đã lẽo đẽo theo sau Cố Thiên Mệnh, chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với hắn, hai người họ cực kỳ thân thiết với nhau.

Hàn Ngụy nhanh chóng đi đến trước mặt Cố Thiên Mệnh, do đi vội mà thở hổn hển nên phải hít vài hơi, sau đó kinh ngạc nói: “Cố ca, sao phụ thân có thể thả ta ra, đương nhiên là cách cũ rồi.

Nhưng chúng ta không nói cái này nữa, mà bàn về chuyện của huynh đi”.

Cố Thiên Mệnh sao không hiểu cách cũ trong miệng Hàn Ngụy, nhớ lại lúc đầu khi lục thức của hắn chưa mở, còn cùng Hàn Ngụy chui qua hai lần.

“Chuyện của ta? Chuyện gì?”, Cố Thiên Mệnh thờ ơ hỏi.

“Là liên hôn đó! Trước kia không phải nói Cố ca huynh phải ở rể Lý gia sao, sao bỗng nhiên lại biến thành nhà huynh tới Lý gia cầu hôn để rước lấy Lý tiểu thư rồi?”, sau khi Hàn Ngụy ở nhà nghe được tin tức này liền vội vàng bí mật chạy tới đây, chỉ vì muốn hiểu chi tiết tình huống trong đó.

“Ồ, là chuyện này à”, Cố Thiên Mệnh thản nhiên đáp.

“Cố ca, mau nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Lý gia lại đồng ý gả Lý tiểu thư cho huynh? Không lẽ chuyện huynh chọc ghẹo nàng ta lúc đầu cứ như vậy được xóa bỏ sao?"
Thấy thái độ thản nhiên này của Cố Thiên Mệnh, Hàn Ngụy liền sửng sốt, sau đó cười khổ lôi kéo hắn, tò mò không thôi hỏi dồn.

“Cút!”
Cố Thiên Mệnh hơi bực mình trực tiếp trợn trắng mắt đuổi Hàn Ngụy đi.

...!
Sính lễ xuất hiện, cả kinh thành đều choáng ngợp.


Không ai biết lý do vì sao Lý gia cùng Cố gia thay đổi chuyện ở rể, cũng không ai hiểu tại sao Lý Thiên Nguyên lại gả Lý tiểu thư cho tiểu công tử Cố gia.

Tuy rằng đồn đại Lý tiểu thư miệng không nói được, nhưng ngũ quan của nàng ta lại cực kỳ tinh xảo, sở hữu dung mạo khuynh quốc khuynh thành cùng phong tháit ưu nhã của tiểu thư nhà quyền quý.

Số người trong kinh muốn lấy nàng ta làm vợ nhiều như sao trên trời, nhưng lại khăng khăng gả cho tên tiểu công tử Cố gia nổi danh tệ hại kia, điều này sao có thể không khiến họ cảm thấy kỳ quái đây?
Nếu dựa theo sự thỏa thuận giữa hai nhà để tiểu công tử Cố gia tới ở rể Lý gia, cho dù họ chướng mắt tới đâu, cũng có thể âm thầm chấp nhận trong lòng.

Dẫu sao với tướng uy hiển hách cùng địa vị của Cố gia muốn đưa người thừa kế duy nhất của mình đi ở rể, ai có thể phản đối?
Nhưng biến cố đột ngột xảy đến, sính lễ mà Cố gia đưa tới đã chất đầy Lý gia.

"Ba ngày sau, hai nhà Cố- Lý sẽ bày tiệc rượu tại tửu lâu Túy Yên, cử hành nghi thức đính hôn”.

Từ nơi sâu trong Lý gia, giọng nói trầm thấp của Lý Thiên Nguyên, đại thần nhất phẩm đương triều truyền tới vang vọng khắp ngang cùng ngõ hẻm của kinh thành.

Ầm!
Lời này của ông ta đã đẩy cơn náo nhiệt lên một cao điểm mới.


Lễ đính hôn sẽ được tổ chức vào ba ngày sau, há không phải là chẳng còn bao lâu nữa sẽ cử hành hôn lễ chính thức sao?
Vào giờ phút này, không chỉ dân chúng trong kinh sửng sốt, mà ngay cả các đại gia tộc cũng đều ngỡ ngàng không thôi.

“Ông cụ Lý gia, con cáo già này, vậy mà nhìn trúng điểm nào của tiểu công tử Cố gia vậy? Thật không có đạo lý mà!”, trong một gia đình quý tộc nào đó, một ông lão chừng bảy tám mươi tuổi lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, hoàn toàn mờ mịt.

“Hai nhà Cố Lý chính thức liên hôn rồi sao? E rằng… tương lai của Thiên Phong Quốc đều là thiên hạ của họ”, tại một góc nào đó trong kinh thành, có người khẽ thở dài lẩm bẩm một mình.

"Sự việc diễn ra bất ngờ, ông cụ Lý sao lại đồng ý để cháu gái quý báu duy nhất gả cho tên con trai hoang đàng kia của Cố gia đây?”, tại một cung điện xanh vàng rực rỡ nào đó, một người đàn ông mặc gấm vàng với gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng ra lệnh: “Điều tra cho ta! Phải tìm ra nguyên do đằng sau!"
Cố gia lúc này vẫn bình lặng như thường ngày.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi