*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Cindy
Sau buổi dạ tiệc đêm đó, Tô gia và Lâu Ngạo tạm thời cũng yên tĩnh.
Hôm sau, cô đi tới Namib cho Tiểu Hoa xem hình của linh dương đầu bò.
Tô Nhứ ngồi trên băng ghế nhỏ, Tiểu Hoa với dáng vẻ ưu nhã ngồi bên cạnh cô, cúi đầu nhìn chăm chú.
Tô Nhứ nói: "Mày xem, tao giúp mày trả thù rồi nè!"
Tiểu Hoa phát ra tiếng kêu điệu đà.
Nó cúi đầu ma sát màn hình di động, nhìn chằm chằm ảnh sư tử đang nghiêng đầu trong hình, không lâu sau lại giơ móng vuốt lên đập vào di động.
Tô Nhứ để điện thoại di động xuống đất cho Tiểu Hoa chơi.
Tiểu Hoa giơ móng vuốt giẫm lên màn hình điện thoại, vẫn cứ chuyên chú nhìn ảnh.
Vân Dã từ trên xe đi xuống nhìn hai người bọn họ rồi lười biếng nói: "Hôm nay nó còn chưa săn được con nào, đang đói bụng đấy."
"Aiz, sao anh không nói sớm. Giờ tôi đi về mang thức ăn đến cho nó vẫn còn kịp!" Tô Nhứ giơ tay.
"Cứ nuông chiều nó thì càng ngày nó càng vô dụng." Vân Dã cầm máy ảnh DSLR chụp lại bầu trời đầy sao, "Nó sống ở nơi hoang dã. Nếu nó ở trong tình trạng bị nuôi nhốt thì tôi mặc cô đút."
Tô Nhứ lặng lẽ thu hồi móng vuốt của mình, bất lực nhìn Tiểu Hoa: "Không còn cách nào cả, nuôi mày ở trong nước là phạm pháp."
Mà tao chắc chắn rằng mày cũng không muốn tới sở thú đâu.
Tiểu Hoa rời tầm mắt, nhìn về phía Vân Dã rồi đứng lên, đi chưa tới hai bước đã lại nằm xuống bên chân Tô Nhứ.
Nó bị Tô Nhứ thu phục từ cái lần được cô đút thức ăn rồi.
Tô Nhứ hết sờ đầu rồi lại gãi cằm nó, lắng nghe tiếng rên hừ hừ phát ra từ trong cổ họng Tiểu Hoa, cười nói: "Thoải mái không?"
Vân Dã chụp xong bầu trời sao lại quay đầu nhìn Tô Nhứ, hỏi cô: "Vẫn chưa buồn ngủ?"
Tô Nhứ chuyên tâm vuốt ve mèo lớn, lắc đầu.
"Không phải còn muốn quay phim sao?" Vân Dã dựa vào cửa xe, "Đã học thuộc kịch bản chưa mà còn ở đây thức đêm?"
Đầu ngón tay Tô Nhứ nhẹ nhàng xoa nắn lỗ tai Tiểu Hoa, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Thuộc từ lâu rồi. Trí nhớ của tôi rất tốt đấy."
"Vậy cô thử nói mấy câu tôi nghe xem." Hai tay Vân Dã khoanh trước ngực, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô.
Tô Nhứ trầm ngâm một lúc, chiết ra một cành cây khô bên trong lùm cây cầm ở trong tay.
Cô đứng dậy, chỉ cành cây khô kia về phía Vân Dã, mặt đầy vẻ kiên cường chính trực nói: "Ngươi chính là đồ ngu, ngu không có thuốc chữa mà!"
Vân Dã: "..."
Tô Nhứ đau lòng nói: "Ngu đến mức ngay cả chuyện ta thích ngươi mà cũng không biết! Nếu không phải ngươi ngăn cản, ta đã sớm giết nàng ta ngay tại núi Thiên Lan rồi! Bây giờ ta cho ngươi hai sự lựa chọn. Một là rời khỏi Tiêu Dao tông rồi cùng ta trở về Ma vực, hai là tận mắt nhìn sư muội ngươi chết ngay trước mắt ngươi!"
Vân Dã mặt không đổi sắc nói: "Ngươi giết đi."
Tô Nhứ: "..."
Tiểu Hoa vốn đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt nhìn hai người. Ánh mắt đầy sự miệt thị, tựa như nói: cái tên nam nhân căn bã này, ngươi không cứu sư muội của ngươi sao?!
"Lời thoại của nam chính không phải như vậy." Tô Nhứ đang giơ tay lên khoa tay múa chân thì chợt đối diện với ánh mắt của Tiểu Hoa, không khỏi ngừng lại.
Cô hậm hực vứt cành cây khô trong tay ra xa.
Thật ngu xuẩn.
Quá ngu xuẩn.
Tô Nhứ lấy hai tay che mặt rồi ngồi xổm người xuống.
Nhìn Tô Nhứ đột nhiên mắc cỡ, Vân Dã nhướng mày cười.
Tiểu Hoa đứng dậy dùng đầu cọ vào Tô Nhứ ý bảo cô đứng lên diễn tiếp.
Tô Nhứ quay người sang ôm nó, đầu vùi vào cổ nó.
Vân Dã dở khóc dở cười nói: "Tôi còn chưa nói gì cô mà."
Lòng Tô Nhứ cảm thấy quá xấu hổ!
Tiểu Hoa để mặc cho cô ôm, Vân Dã cũng chiều theo cô, một lúc sau mới nói: "Ngày mai Nhiếp Thư sẽ về nước."
Lúc này Tô Nhứ mới ngẩng đầu lên, "Khi nào tới nơi?"
Vân Dã: "Hơn tám giờ tối."
Tô Nhứ suy nghĩ một hồi, nói: "Tôi sẽ tới đón máy bay!"
Khóe mắt Vân Dã khẽ giật nhìn cô, "Đón cái gì mà đón chứ?"
Tô Nhứ nghiêm túc đáp lại: "Để chứng mình nhân khí của Nhiếp đạo diễn cũng không kém so với Lâm Trạch đó! Giúp anh ấy có thêm lòng tin!"
Vân Dã không nhanh không chậm nói: "Cô nhìn coi trong nước một năm có bao nhiêu bộ phim phóng sự? Mà những bộ phim phóng sự đó có từng nổi tiếng hay chưa?"
Tô Nhứ mím môi, không lên tiếng.
Quả thật là những bộ phim phóng sự trong nước không được chú ý nhiều.
"Nhưng anh ấy là Nhiếp đạo người luôn khiêu chiến với những đề tài hiếm gặp nhưng dù thế sao thì bộ nào bộ nấy cũng đều nổi tiếng. Cho dù hơn hai năm nay Nhiếp đạo không có tin tức gì, lần xuất hiện trở lại là bộ phim phóng sự thì chắc chắn vẫn sẽ có người yêu thích." Tô Nhứ không chút che giấu sự tán dương trong lời nói của mình đối với Nhiếp Thư, "Nhưng tác phẩm mà anh ấy quay, hình ảnh thật sự rất tuyệt vời. Tôi cảm thấy bộ phim phóng sự này cũng rất thú vị, có thể xem được."
Vân Dã nghe xong thì hừ lạnh, không lên tiếng.
Tô Nhứ sờ đầu của Tiểu Hoa, chớp mắt hỏi: "Đúng không Tiểu Hoa?"
Tiểu Hoa ngao ô một tiếng.
Tô Nhứ ngửa mặt lên nhìn Vân Dã: "Tiểu Hoa cũng nghĩ như vậy nè."
Vân Dã bước tới, dưới ánh mắt nghi ngờ của Tô Nhứ, anh đưa tay ra chạm vào đầu cô, "Cô nghe thử xem."
Khi lời nói của anh vừa rơi xuống thì Tô Nhứ lại nghe thấy Tiểu Hoa kêu một tiếng.
Lần này cảm giác rất khác.
Ngay lúc Tiểu Hoa lên tiếng, trong đầu cô liền truyền tới một loại thông tin rõ ràng phiên dịch tiếng mèo kêu kia.
Tiểu Hoa nói: "Tôi không nghĩ như vậy."
Tô Nhứ: "..."
Tô Nhứ sợ đến mức choáng váng, cô lắp bắp nói: "Tiểu tiểu tiểu Hoa... mày mày mày..."
Tiểu Hoa lại kêu meo meo: "Cô sợ cái gì chứ?"
Vẻ mặt Tô Nhứ khiếp sợ: "Tiểu Hoa, mày biết nói chuyện kìa!!!"
"Nói tiếng người!"
"Meo —— tôi không biết nói tiếng người." Tiểu Hoa nhìn cô, giọng điệu vẫn là tiếng mèo kêu điệu đà, thế nhưng khi truyền tới tai Tô Nhứ, mấy tiếng đó lại tự động phiên dịch thành tiếng người."
"A ——" Tô Nhứ ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh nhìn Vân Dã, "Tôi có thể nghe thấy Tiểu Hoa nói chuyện này!"
Vân Dã: "Trọng điểm của cô sai rồi. Tôi chỉ muốn cho cô biết Tiểu Hoa không có nghĩ như vậy thôi. Chính nó cũng cảm thấy phim phóng sự của Nhiếp Thư sẽ nát."
Nói xong lại đưa tay về phía Tô Nhứ, Tô Nhứ vội rụt cổ về sau tránh, "Từ đã! Anh muốn đem năng lực này thu về à?"
Vân Dã: "Ừ hửm."
Tô Nhứ tha thiết nhìn anh: "Tôi còn muốn nghe những động vật khác nói nữa."
Giọng điệu của Vân Dã nhẹ nhàng, kiên nhẫn hỏi: "Ví dụ như?"
Tô Nhứ xòe ngón tay ra đếm, nói: "Cọp này, sư tử này, chó rừng này, báo hoa này ——"
Còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy tiếng Vân Dã: "Nằm mơ đi."
Tô Nhứ: "..."
Đồ bạc tình.
Cô ôm Tiểu Hoa mếu máo: "Nhân lúc tao còn có thể nghe, Tiểu Hoa mày nói chuyện nhiều thêm hai câu với tao đi."
Tiểu Hoa nghiêng đầu cà mặt cô, nơi cổ họng phát ra tiếng lẩm bẩm thoải mái.
"Tiểu Hoa cần nghỉ ngơi, cô cũng mau về nhà ngủ đi, đừng có thức đêm." Vân Dã nói, "Coi cô lúc bận đến mức muốn ngủ cũng không có thời gian để ngủ, giờ được ngủ mà còn không biết quý trọng à?"
"Đau lòng tôi hả? Đau lòng tôi thì giờ đừng thu hồi năng lực lại!" Tô Nhứ ôm Tiểu Hoa không buông tay.
Vân Dã: "Người cảm thấy không ngủ được cũng không phải là tôi, sao tôi phải thấy đau lòng chứ?!"
Tô Nhứ mặc kệ, cứ lăn lộn khóc lóc om sòm, thấy Vân Dã tới cô liền vùi đầu trốn trong cổ Tiểu Hoa, ôm Tiểu Hoa ngã lăn trên mặt cát.
Vân Dã: "..."
Không có cách nào tóm được Tô Nhứ, anh đành tức giận nói: "Thôi được, cho cô trải nghiệm mấy ngày đấy."
"Thật?" Tô Nhứ vùi đầu vào cằm Tiểu Hoa, cọ xát vào bộ lông ấm áp mịn màng không chịu đứng lên.
Vân Dã: "Còn nhiễu nữa thì sẽ thu hồi ngay bây giờ."
Tô Nhứ ôm Tiểu Hoa nói: "Nếu có thể phiên dịch tiếng kêu của Tiểu Hoa thành tiếng người thì có thể biến Tiểu Hoa thành người không?"
Cô nghĩ cái quái gì vậy?!
Vân Dã mặt không đổi sắc nhìn cô.
Tô Nhứ ngẩng mặt lên nhìn Tiểu Hoa, "Tiểu Hoa, biến!"
Tiểu Hoa ghét bỏ dùng móng vuốt hất cô ra.
Cuối cùng Tô Nhứ lại bị Vân Dã cưỡng chế đưa về thành phố.
Buổi tối hôm đó, cô nằm mơ.
Trong mơ, cô cùng với một con báo săn mồi trưởng thành nằm trên lớp cỏ xanh. Trong một buổi đêm mà những ngôi sao nhỏ nhiều đếm không xuể trú ngụ trên bầu trời, màu sắc đẹp đến lạ thường của dải ngân hà khiến cho người ta chìm đắm.
Đang lúc cô nhìn đến mê mẩn thì báo săn mồi quay người sang ôm lấy cô. Vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện mèo lớn bên cạnh chẳng biết từ khi nào đã biến thành Vân Dã —— sau đó cô liền bị dọa tỉnh.
Tô Nhứ tỉnh lại, sau hai giây ngẩn ngơ thì vội đưa tay lên vỗ trán rồi chạy đi rửa mặt cho tỉnh táo.
Trong lòng cô thầm nhủ may mà ý thức cộng cảm không chia sẻ cả giấc mơ, nếu không thì chuyện này cũng quá mất mặt rồi.
Sau giấc mộng này, Tô Nhứ hoàn toàn vứt bỏ tâm tư biến Tiểu Hoa thành người.
Hơn bảy giờ tối, Vân Dã gọi điện thoại cho Tô Nhứ.
Tô Nhứ nhìn thấy tên người gọi thì có chút thụ sủng nhược kinh. Đây là lần đầu tiên Vân Dã chủ động gọi điện thoại cho cô.
Cô hắng giọng một cái mới nhận, vừa câu thông thì đã nghe Vân Dã nói: "Không phải cô muốn đi đón bọn họ sao?"
Đúng rồi ha. Thiếu chút nữa là quên mất!
Trên mặt Tô Nhứ hiện vẻ chột dạ nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh: "Tôi lên đường ngay đây!"
Vân Dã chế giễu nói: "Cửa còn chưa ra thì đón cái gì chứ? Chờ đến lúc cô tới sân bay thì cả hai người bọn họ đã về nhà cơm nước xong xuôi rồi đi ngủ lại tỉnh dậy luôn rồi."
Tô Nhứ vừa mặc áo khoác vừa nói: "Tôi sẽ đến sớm thôi!"
Vân Dã ngừng lại một hồi, hỏi: "Chuẩn bị xong hết rồi?"
"Ừ!" Tô Nhứ vừa cầm chìa khóa lên liền bị truyền tới bên người Vân Dã.
Xe đậu ở bên ngoài sân bay, Vân Dã ngồi trên ghế lái liếc mắt nhìn Tô Nhứ vẫn còn đang lờ mờ, nói: "Không đội mũ miếc gì à?"
Tô Nhứ giơ tay lên chạm vào tóc, "Vốn định mang theo nhưng đột nhiên bị anh gọi đến. Mà... anh tới khi nào vậy?"
Vân Dã cà lơ phất phơ đáp: "Muốn đến lúc nào thì đến."
Tô Nhứ nhìn anh đầy hâm mộ.
Cô giơ tay lên sờ tóc, nói: "Tôi đi mua một cái mũ vậy."
Vân Dã: "Mua cái gì mà mua. Cô cứ ở đây chờ đi, tí hai người bọn họ ra ngay."
Tô Nhứ nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện có rất nhiều người. Không ít người trong số đó là người trẻ tuổi trên tay cầm đủ loại bảng đèn tiếp ứng*.
*Đèn tiếp ứng:
Xem ra hôm nay còn có fan hâm mộ tới đón minh tinh nghệ sĩ khác.
Tô Nhứ: "Chúng ta cứ đợi ở trong xe thì còn gọi gì là tới đón chứ? Một chút cảm giác nghi thức cũng không có."
"Còn muốn cảm giác nghi thức cái gì chứ? Tôi chịu tới là cho cậu ta mặt mũi lắm rồi." Vân Dã trở mặt, tỏ vẻ coi thường.
Nói cũng đúng.
Vua của muôn loài tới đón nhà ngươi đó!
Trên đời liệu được mấy người có được loại đãi ngộ này chứ?
Dù sao thì tôi cũng không được.
Trong lòng Tô Nhứ thầm nghĩ, chợt nghe Vân Dã nói: "Tôi đi xuống một lúc, cô ngoan ngoãn ngồi chờ ở trong xe đi, đừng có mà đi xuống chạy loạn đấy."
Cô nhìn chằm Vân Dã hỏi: "Anh định đi đâu thế?"
"Sẽ không lâu đâu." Vân Dã mở cửa xe.
Tô Nhứ suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình không thể vào trong sân bay thì càng cần phải làm chút gì đó cho có cảm giác trang trọng đền bù lần tiếp đón mộc mạc này.
Vì vậy cô lục lọi khắp trong xe, khó khăn lắm mới tìm được một cây bút, nhưng không có giấy viết. Cô lại rút khăn giấy ra, cẩn thận viết một hàng chữ trên tờ khăn giấy trắng tinh mềm mại:
Nhiệt liệt hoan nghênh Nhiếp đạo diễn và thầy Đàm trở về nước.
Sau khi viết xong, Tô Nhứ hài lòng ngắm một lượt rồi mới hạ cửa kính xe xuống, chờ đến khi xung quanh không có người qua lại mới lấy thế sét đánh không kịp bưng tai dán khăn giấy vào trước cửa xe.
Cần gạt nước vừa hay đè lên một góc khăn giấy, không để nó yếu ớt bất lực bị gió đêm thổi đi.
Lúc trở về Vân Dã căn bản là không chú ý tới. Anh bước vào trong xe, nghiêng người đội cái mũ trong tay lên đầu Tô Nhứ.
Tô Nhứ chớp mắt nhìn anh, có chút kinh ngạc.
"Anh đi mua mũ đấy à?"
Vân Dã quay người lại nhìn về phía trước, thờ ơ đáp: "Rút thăm trúng thưởng được."
Tô Nhứ: "... Rút được giải gì thế?"
Vân Dã nâng cằm, kiêu ngạo nói: "Giải đặc biệt."
Tô Nhứ lại hỏi: "Mua cái gì mà được rút thưởng?"
Vân Dã mặt không đổi sắc đáp: "Nước suối."
"Vậy nước suối đâu?"
"Uống hết rồi."
"Một mình anh uống?" Tô Nhứ nói, "Nhanh vậy sao?"
Vân Dã trừng mắt nhìn cô, "Hỏi nữa thì trả tôi đây."
Tô Nhứ đưa tay lên che lại cái mũ, hồn nhiên cười.
Nhiếp Thư và Đàm Chi Hành đã đi ra từ lâu, ở bên ngoài bãi đậu xe vòng trái vòng phải.
Hắn vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với Vân Dã: "Tôi nghi ngờ rằng cậu đang chơi tôi. Tôi tìm từ nãy tới giờ cũng chẳng thấy xe cậu đâu!"
Vân Dã: "Không tìm được thì tôi đi đây."
Tô Nhứ ở bên cạnh nói: "Nhiếp đạo diễn! Trên xe có dán bảng hiệu hoan nghênh!"
"Còn có loại đồ này á?" Nhiếp Thư được sủng ái mà sinh ra lo sợ, để cho Đàm Chi Hành đi xung quanh tìm những xe có biển hoan nghênh.
Đàm Chi Hành tìm mòn con mắt cũng không nhìn thấy bảng hoan nghênh nào có ghi tên hắn.
Cuối cùng Vân Dã đành phải xuống xe dẫn hai đứa mù đường này về.
Nhiếp Thư và Đàm Chi Hành vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện biển chào mừng.
"Không phải cô nói có để biển chào mừng à?!" Nhiếp Thư hỏi.
Vân Dã dẫn hai người đến trước xe rồi chỉ vào chiếc khăn giấy được đè bởi cần gạt.
Nhiếp Thư: "..."
Hắn yên lặng cầm tờ khăn giấy lên, nhìn hàng chữ phía trên mà lệ rơi đầy mặt.
______
Tưởng post rồi mà ai dè chưa post lol
Sorry các tình yêu:3