TƯỢNG TÂM

Buổi tối ngủ đến nửa đêm, di động của Lục Thương bỗng reo lên, y đặt chế độ miễn làm phiền, đến tối chỉ có những người nằm trong whitelist mới gọi được.

*Whitelist là dịch vụ giúp khách hàng chỉ nhận cuộc gọi/tin nhắn từ các số thuê bao trong danh sách đã đăng ký trước.

Thấy trên màn hình hiển thị số của chú Viên, Lục Thương khẽ nhíu mày, khoác áo đứng dậy đi ra ngoài.

“Vừa nhận được tin, Lý Kim Thược đã bị cảnh sát tóm, chúng ta có cần hành động không?”

“Tình hình công ty mỹ phẩm thế nào?”

“Theo lời Mạnh tiểu thư nói, sáng mai sẽ niêm phong tài khoản công ty, đoán chừng cũng không giữ được.”

“Lý Nham thì sao?”

“Chạy rồi, hiện giờ chuyện này vẫn chưa bại lộ, lúc trước hắn nhận được tin bỏ chạy, không tra được biên bản xuất cảnh, chắc vẫn còn trong nước.”

Lục Thương trầm ngâm chốc lát, ngón tay theo thói quen gõ gõ tay vịn sô pha, nói: “Gạt chúng ta sang một bên, chuyện khác tạm thời khoan hành động, bảo Tả Siêu chú ý hướng đi của Lưu Hưng Điền.”

Chú Viên giống như ngừng một lát mới nói: “Biết rồi.”

Cúp điện thoại, trong phòng yên lặng trở lại, Lục Thương đứng dậy, chậm rãi đi đến trước cửa sổ sát đất.

Đang là đêm khuya, ngoài cửa sổ tối đen như mực, chỉ có ngọn hải đăng đằng xa chiếu sáng trong hiu quạnh, cả thành phố như chìm vào giấc ngủ say, trên mặt biển ngoài xa, vị trí mặt trời mọc thoáng hiện ánh sáng xanh.

Lý Kim Thược là một con rắn độc, năm đó bố Lục Thương mất không thoát khỏi liên can với lão ta, đáng tiếc thế cục thương trường thay đổi trong chớp mắt, đến phiên y lại vì một vài nguyên nhân mà không thể không kết bạn với con rắn độc này. Ngoài mặt bọn họ là quan hệ hợp tác, nhưng đạp đổ Lý Kim Thược mới là tâm nguyện nhiều năm qua của Lục Thương, thế nên y âm thầm cài không ít người vào, thậm chí còn nhúng tay vào vụ đắm thuyền kia.

Bây giờ Lý Kim Thược sa lưới, coi như tâm nguyện của y đã đạt thành, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, có thể thừa dịp khiến cho Lý Kim Thược triệt để hết đường vươn mình, chú Viên biết vậy nên nửa đêm mới cố ý báo cho y biết tin tốt này. Lục Thương nhắm mắt thở dài một hơi, đáng tiếc giai đoạn hiện giờ y chỉ có thể án binh bất động, cá phải bắt gọn một lưới mới hiệu quả, Lý Nham còn nhởn nhơ ở ngoài, hắn ta là một nhân tố chưa xác định, y không thể mạo hiểm như vậy.

“Xảy ra chuyện hả?” Lê Thúy cầm chăn mỏng qua đây, choàng lên người y.

Lục Thương mím môi: “Không có gì.”

Thấy Lê Thúy lo lắng nhìn mình, Lục Thương nói: “Lấy máy vi tính ra giúp tôi.”

“Anh muốn làm việc? Ngay bây giờ?”

Lục Thương gật đầu.

Một cú điện thoại quấy nhiễu khiến hai người đều có tâm sự, ai cũng hết buồn ngủ. Lê Thúy dứt khoát xách ghế qua, ngồi bên cạnh nhìn Lục Thương ký tên duyệt văn kiện. Chú Viên là một vị trợ lý cực kỳ nghiêm túc cẩn thận, làm việc thoả đáng và chu toàn, tất cả email gửi tới đều được đánh dấu theo mức độ quan trọng, viết tóm lược trọng điểm, nhìn qua là hiểu ngay.

Lục Thương chọn vài cái trong đống văn kiện gấp tải xuống mở ra, có cái tiện tay lật lật rồi đóng, có cái lại đọc rất kỹ lưỡng, viết từng lời chú thích trên đó.

Đàn ông nghiêm túc là bảnh nhất, câu này quả nhiên áp dụng với ai cũng đúng, khí chất của Lục Thương vốn trầm tĩnh, một khi tập trung làm việc, chút yếu ớt và bệnh tật đều bay hết sạch, cả người trông vừa thông minh lại sắc sảo, ngay cả động tác gõ bàn phím đơn giản cũng khiến người ta động lòng không thôi.

Đương sự không hề hay biết gì, nhưng người đứng xem lại bị thu hút đến nỗi không thể dời mắt, hai người ngồi quá gần, có thể nghe cả tiếng hít thở của đôi bên. Lê Thúy ngồi một lát, chỉ cảm thấy cả người khô nóng, cậu bèn chột dạ đứng lên, lủi vào phòng bếp hâm nóng ly sữa tươi.

Trong phòng quá yên tĩnh, hai người lại còn ngồi chung, muốn dời lực chú ý cũng khó. Lê Thúy chống tay bên bồn rửa, mất thật lâu mới làm cho trái tim xao động này dịu lại. Cậu mới vừa bưng ly sữa ra, Lục Thương nhìn chằm chằm máy tính trầm giọng nói: “Cậu đi nghỉ ngơi đi.”

Lê Thúy dừng bước, rồi lại mặt không đổi sắc đi tới, thả ly sữa xuống: “Em không buồn ngủ.”

Lục Thương nhín thời gian liếc nhìn ly sữa, nhưng cũng không nói gì.

Ban đầu lực chú ý của Lê Thúy còn nằm trên người Lục Thương, sau đó dần dần bị nội dung văn kiện trên màn hình hấp dẫn, cậu nhìn chăm chú một hồi, nhịn không được chỉ vào mấy cái email chưa mở, hỏi: “Sao anh không đọc mấy cái này, chẳng phải là văn kiện gấp sao?”

“Văn kiện gấp thì bọn họ gấp thôi,” Lục Thương vừa đánh chữ vừa nói, “Không liên quan tới tôi.”

Lê Thúy tỏ vẻ không hiểu, Lục Thương ngừng động tác tay, quay đầu mỉm cười với cậu: “Nghe câu này chưa, hoàng đế không gấp thái giám gấp.”

Lê Thúy bật cười: “Anh nói bọn họ là thái giám hả?”

Lục Thương suy nghĩ một chút, nói: “Mặc dù lời này không đúng lắm, nhưng đạo lý thì giống nhau, chuyện mà người khác đều gấp, với tư cách là lãnh đạo tuyệt nhiên không thể gấp, không được bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của cấp dưới, phải bắt đầu từ bản thân vụ việc, suy xét cân nhắc chừng mực, biết phân biệt việc gấp và không gấp.”

Lê Thúy cái hiểu cái không, Lục Thương tranh thủ nhìn cậu một cái, bây giờ nói mấy thứ này với cậu ấy còn quá sớm, vì vậy cười bảo: “Cậu đi ngủ đi.”

“Vậy còn anh?” Lê Thúy không cam lòng lắm, Lục Thương nhìn cậu, dường như nghĩ tới điều gì, y nghiền ngẫm một phen, hỏi: “Cậu muốn thử chút không?”

“Em?” Hai mắt Lê Thúy sáng lên.

Lục Thương mở một phần văn kiện, quay màn hình máy tính về phía cậu, giải thích: “Đây là một bản báo cáo tài chính, trên đó liệt kê tình hình kinh doanh của công ty năm ngoái, cậu đọc một lần xem có thể đưa ra kết luận gì.”

Lê Thúy chưa bao giờ tiếp xúc với tài chính, mới nhìn sơ đã thấy hoa cả mắt, Lục Thương ngồi cạnh nhìn nên cậu cũng ngại nói mình chẳng hiểu mô tê gì, chỉ có thể kiên trì mày mò từng chữ một. Có mỗi bản báo cáo mà thấm thoát đọc đến trời gần sáng, Lê Thúy ngẩng đầu lên khỏi màn hình, phát hiện mình nửa đoán nửa mò thế mà cũng đọc hiểu một ít.

Thật ra cũng dễ hiểu thôi, cao siêu tới đâu cũng do con người phát minh, mà mục đích phát minh vốn là để tiện cho người sử dụng tính toán chính xác hơn, tuy rằng cậu không hiểu phương pháp hạch toán cụ thể của một vài dự án, nhưng ý mặt chữ của tài khoản cấp hai cậu vẫn hiểu.

Thấy cậu thả lỏng vai, Lục Thương hỏi: “Có kết luận gì không?”

“Bọn họ tốn nhiều tiền quá.”

Lục Thương gật đầu: “Tiền dùng vào đâu?”

“Có tiếp khách, xe cộ… ở đây còn có chi phí tài chính.”

“Cậu nghĩ lỗ hay lời?”

“Chắc là lời.”

“Tại sao?”

“Lợi nhuận ở đây viết có hơn sáu triệu.” Lê Thúy chỉ tay nói.

Lục Thương cười khẽ một tiếng.

“Không đúng sao?” Lê Thúy ngượng ngùng hỏi.

Lục Thương không trả lời cậu mà khép máy tính lại, kéo cánh tay cậu: “Đi, ngủ một giấc.”

“Rốt cuộc đúng không anh?” Lê Thúy truy hỏi, thấy Lục Thương cởi áo khoác bèn nuốt lời trở vào.

Trên mặt biển ngoài xa, nắng ban mai mờ ảo xuyên thấu tầng mây, vẽ ra từng vòng ánh vàng, từ cửa sổ dần dần chui vào phòng. Lê Thúy không cảm thấy buồn ngủ, lại không muốn quấy rầy Lục Thương nghỉ ngơi, cậu mở to mắt, không thay quần áo nằm trên giường nhìn Lục Thương ngủ, chờ y ngủ say mới rón rén đứng lên, lủi vào phòng bếp làm bữa sáng.

Lê Thuý tay chân lanh lẹ, động tác thoăn thoắt mà nghiêm túc. Trước đây sống đầu đường xó chợ đã lâu, thế nên những vụn vặt đời thường bây giờ cũng có giá trị hơn, cậu rất quý trọng chúng. Có lẽ Lục Thương không rõ nguyên nhân, nhưng cậu biết vì sao, mấy ngày nay cậu cứ nhớ đi nhớ lại nửa câu chưa nói hết của Lục Thương.

“Lê Thúy, không sao cả, sớm muộn gì tôi cũng sẽ…”

Lê Thúy, không sao cả, sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết.

Tuy ngoài miệng không nói, nhưng từ khi Lục Thương xuất viện tới nay, trong lòng Lê Thúy cứ luôn cất giấu một phần bất an, ngày tháng hiện tại quá tốt đẹp, đẹp đến mức giống như lấy trộm vậy, cậu cảm thấy nếu buông lỏng dù chỉ một giây một phút, tất cả sẽ bị ông trời lấy về.

Canh nấu xong, Lục Thương vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh, Lê Thúy lấy máy tính bảng ra, mở kho sách thường dùng, đặt trên chân lật xem từng trang.

Gần đến trưa khi Lục Thương rốt cuộc cũng tỉnh, hai y tá qua đây kiểm tra nhịp tim đvà huyết áp, ghi lại một dãy số liệu. Lúc họ đi, Lê Thúy len lén gọi cô y tá kia lại.

“Vẫn ổn chứ?”

Nữ y tá chỉ lắc đầu, không biết nên nói không biết hay nói không tốt lắm, chỉ nói: “Tôi chưa thấy ca bệnh thế này bao giờ, cậu đợi về hỏi bác sĩ Lương đi.”

Lê Thúy cảm thấy mất mát.

Ăn xong bữa trưa sớm, Lục Thương nhận điện thoại rồi dẫn Lê Thúy ra cửa.

Nơi bọn họ muốn đến là khu vực thi công của Bờ Biển Cát Vàng, dựa theo kế hoạch ban đầu, lẽ ra Lục Thương vừa đến Hải Nam là phải tiến hành khảo sát thực địa đối với nơi này ngay, tiếc rằng khi ấy một phần là sức khoẻ không cho phép, phần khác là mâu thuẫn trong nhóm phụ trách dự án quá lớn, rề rà không thống nhất được phương án, ngày nào mở họp cũng cãi lộn. Lục Thương lẳng lặng nhìn bọn họ tranh cãi nhiều ngày như vậy, cuối cùng cả đám đều mệt lả, chẳng còn sức phát cáu nữa, lúc này mới gọi vài người phụ trách tới khu vực thi công dạo một vòng.

Đông Ngạn vừa là nhà đầu tư vừa là nhà phát triển, mặc dù y là ông chủ, nhưng cũng không thể làm theo ý mình, dù sao cũng là đầu tư với mục đích kiếm lời, nếu y tùy tiện quyết định, mai này thành phẩm không thu lại vốn thì khó mà ăn nói với đám cổ đông.

Công trường cách khu vực thành phố không xa lắm, lái xe hơi ba chục phút là đến nơi, dọc đường đi Lục Thương nhịn không được mà nghĩ, có thể giữ gìn mảnh đất kia ở vùng đảo tấc đất tấc vàng này lâu như vậy, Lưu Tinh Minh đích thực là nhân tài, nếu không phải ông ta quá lưu luyến cố hương, y thật sự muốn đưa ông ta đến tổng bộ Đông Ngạn.

Chuyên viên phụ trách tiếp đãi là một cô gái ưa nhìn, dọc đường đi vừa nói vừa cười, cả đám nóng nảy ngồi chung cũng xem như hòa hợp, không ngờ tới khu vực thi công, vừa xuống xe, mọi người đều như cải trắng phơi sương, á khẩu không nói được lời nào.

Từ lâu đã nghe nói về tình trạng sụt lở ở đây, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn khiến cho bọn họ kinh hãi. Thép rỉ sắt và gạch ngói bỏ hoang vương vãi chung quanh, khắp nơi toàn là hố ngập đầy nước biển, còn có đủ loại rác rưởi sinh hoạt và xác sinh vật biển, trong không khí thoang thoảng mùi hôi thối mục rữa. Hai bữa nay thời tiết cũng khá tốt, nhưng gần bãi biển chẳng có một bóng người, trên mỏm đá quấn đầy tảo xanh, hiển nhiên mọi khi ở đây cũng ít khi có du khách đến thăm.

Chất lượng đất cũng không hẳn là tốt, ngoại trừ sỏi cát, phần lớn là đất đỏ latosol, lỏng le lỏng lét, cho người ta cảm giác vừa giẫm lên là sụp xuống ngay, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Lục Thương nghiêng đầu liếc nhìn Lưu Tinh Minh trong đội, ông ta vô cùng bình tĩnh, còn thò tay cầm một thanh thép lòi ra vứt sang một bên, hiển nhiên là thường xuyên đến đây.

Thật ra đa số người trong đội không phải mới nhìn thấy công trường này lần đầu tiên, chỉ là lời đồn phong thuỷ mười mấy năm trước vẫn còn chưa tan, những người ở đây ít nhiều gì cũng biết một ít, bây giờ cùng nhau bước vào lần hai, ai cũng giữ thái độ im ỉm giấu kín. Chưa kể trước khi lên đường rõ ràng mặt trời vẫn còn trên cao, từ khi bọn họ bước vào khu vực thi công, khí trời lập tức u ám hẳn, còn nổi lên chút gió, một làn sương rải khắp mặt biển ngoài xa, thoạt nhìn càng thêm âm u xúi quẩy.

Nữ tiếp viên đãi thành thạo lấy nón bảo hộ và ủng cao su trong cốp xe phát cho bọn họ. Lê Thúy mặc một bộ, sau đó mở bộ của Lục Thương giúp y mặc vào.

“Tôi nhớ lần trước tôi tới đây, bãi cát này vẫn còn rất nhiều người.” Lục Thương nhìn xa xa.

Nữ tiếp viên kia quay đầu lại: “Phải, mùa xuân năm ngoái còn thường xuyên có người đến chơi.”

Lê Thúy nhìn theo ánh mắt của hai người nọ, vùng biển này đẹp miễn chê, cát cũng rất sạch, không có tí rác nào, cậu cũng không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Vậy thì tại sao?”

“Tại mọi người không biết thôi, hè năm ngoái một chiếc thuyền chở hàng ở lân cận bị rò rỉ, lan đến gần   bãi cát này, suốt nửa năm trên biển đều nổi một lớp dầu lềnh bềnh, tất nhiên không ai đến chơi nữa, mùa xuân năm nay biển mọc tảo mới từ từ trong trở lại.” Nữ tiếp viên nhặt một con trai dưới đất lên ném trở lại bãi cát, “Mấy động vật biển này cũng vì thế mà thiếu oxy chết hết.”

“Dầu máy kinh khủng như vậy sao?” Lê Thúy hỏi.

Không ai trả lời cậu, nữ tiếp viên kia suy nghĩ một lát lại nói: “Có lẽ còn một nguyên nhân nữa.”

“Lần trước tôi nghe ông lão sống gần đây nói, vùng biển này rất quỷ quái, cứ mỗi bốn năm đều phải cuốn đi một người, không nhiều không ít, chính xác đến lạ,” Cô nàng dừng một lát, “Năm nay vừa khéo là năm thứ tư.”

Một cơn gió lạnh buốt ngoài khơi đúng lúc thổi đến, hai người vốn cách khá xa, nghe lời này Lê Thúy không khỏi nhích lại gần Lục Thương.

“Sợ hả?” Lục Thương phát hiện, quay đầu lại cười hỏi.

Lê Thúy không phải sợ, chỉ là trong bầu không khí như thế này, cậu cứ vô thức chú ý đến Lục Thương, chỉ khi che chắn y trong phạm vi mình kiểm soát được mới làm cậu yên tâm hơn một chút.

Lưu Tinh Minh vừa tan ca quả thật chẳng khác gì một lão nông dân, toàn thân ngăm đen và xẻng sắt trên tay không thể nào hợp hơn, người khác tránh được là tránh ngay, ông ta thì ngược lại, trực tiếp đào ra một cái lư hương dưới lòng đất.

“Lần trước tới chôn ở đây, vẫn còn này.” Lưu Tinh Minh cười ha ha, sai nữ tiếp viên lên xe của mình lấy vài nén hương, đoạn quay đầu nói với mấy sếp đang sững ra như du hồn: “Qua đây, mọi người muốn vái không?”

Trước đó cãi nhau ầm trời trong văn phòng, đến đây lại im thin thít, giống như sợ chọc giận thần linh vậy. Ban đầu không ai để ý đến lời của Lưu Tinh Minh, sau đó có hai người mê tín dẫn đầu đi lên dâng nén hương, những người còn lại lập tức không kiềm được, rất sợ rớt lại phía sau sẽ bị thần linh có khi thật sự tồn tại ấy trách tội, vội vàng như ong vỡ tổ chạy về phía lư hương.

Lê Thúy quay đầu nhìn Lục Thương, Lục Thương lại không nhúc nhích, y không có ý đó, Lê Thúy hiể nhiên cũng sẽ không làm chuyện. Nhìn bóng lưng đám người kia, cậu không khỏi cảm khái, thầm nghĩ mệt thân mấy người này quá, vừa muốn kiếm tiền vừa muốn sĩ diện, còn sợ rước lấy tai hoạ cho mình. Có lẽ con người vốn là như thế, càng trèo lên cao càng dễ lo được lo mất, có được quá nhiều lại càng chần chừ lo sợ, trái ngược với Lục Thương một thân bệnh nặng, việc gì cũng vô dục vô cầu, hoặc người hai bàn tay trắng như Lê Thúy đây càng dễ buông tay vứt bỏ hơn.

Trên đường về, Lục Thương vẫn lặng thinh nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như chìm vào suy tư. Lê Thúy không quấy rầy, yên lặng mở máy tính bản của mình lén lút lật xem kho sách bảo bối kia.

Ăn xong cơm tối, Lục Thương mở máy tính làm việc chốc lát, sau đó lại bắt đầu thừ người ra, Lê Thúy đổ nước nóng xong gọi y mà y cũng không trả lời.

“Anh đang bận à? Có muốn tắm trước không?”

Lục Thương quay đầu lại nhìn cậu, lắc đầu: “Tôi đang suy nghĩ chuyện mảnh đất hồi sáng.”

Lê Thúy nhích lại gần: “Có manh mối chưa?”

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào Lục Thương sẽ thảo luận công việc với cậu, y xoay màn hình về phía cậu: “Khách sạn không được, vị trí bị lệch, tỷ suất thu hồi vốn quá thấp. Biệt thự không được, người có tiền kiêng kỵ nhiều, chu kỳ tiêu thụ dài. Chất lượng đất quá lỏng, không xây lầu cao được, bất động sản cũng khỏi phải nghĩ, phương án khả thi duy nhất chỉ còn lại có làng du lịch và công viên vui chơi.”

Lê Thúy áp sát vào máy tính, trên màn hình là đề án quy hoạch và báo cáo điều tra thị trường dựa theo đất đai của Bờ Biển Cát Vàng, cậu xem sơ qua một lần, hỏi: “Cái này là do bọn họ viết à? Không có giá trị tham khảo sao?”

Lục Thương dùng hai từ kết luận: “Lố quá.”

Lê Thúy dở khóc dở cười, mấy ngày nay cậu từ từ phát hiện, Lục Thương nhìn hiền hoà thế thôi, thật ra y rất cố chấp, nhất là trên phương diện công việc, hễ là việc y đã xác định, trên cơ bản không có đất cho người khác chen chân vào.

Lời đồn lạ lùng hồi sáng chợt loé trong đầu Lê Thúy, cậu buột miệng thốt ra: “Nếu có nhiều lời đồn không hay như vậy, tại sao không dứt khoát lợi dụng nó xây căn nhà ma đi.”

Một câu vô tâm của cậu, vốn dĩ chỉ là nói đùa, không ngờ Lục Thương lại nhìn cậu chằm chằm, vậy mà lại bắt đầu nghiêm túc suy xét, trong mắt dần dần có tinh thần, đoạn nâng tay gõ thoăn thoắt trên bàn phím.

Lê Thúy biết một khi Lục Thương nhập tâm làm việc sẽ không dừng lại trong một sớm một chiều, thế là dứt khoát vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn khuya.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi