*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ba lô bị mất, trên người cả hai chỉ còn lại duy nhất hai món vũ khí, không có bản đồ, cũng chẳng có đèn pin, chỉ có thể dựa vào chút ký ức còn sót lại tìm đường về. Trời vẫn mưa tầm tã, quần áo ướt nhỏ nước tong tỏng, mặc dù tình hình gay go như thế, hai người cũng không dám dừng lại dù chỉ một phút, thiên nhiên nào biết nói đạo lý, chẳng biết khi nào nguy hiểm lại xuất hiện.
“Sớm biết vậy đã đốt khói tín hiệu rồi.” Tư Mã Tĩnh Vinh rầu rĩ nói.
Lê Thúy ngẩng đầu nhìn trời: “Với thời tiết như này, e rằng có đốt khói tín hiệu, chưa chắc bọn họ đã nhận được.”
Mặt đường gồ ghề khó đi, do từng xảy ra đất đá trôi và lở đất diện tích nhỏ, đường về hơi khác so với lúc đến, hai người quan sát kỹ càng một lát, thế nhưng lại không thống nhất ý kiến.
“Tôi nhớ là đường này, chỗ này có cây.”
“Có cây là ngã rẽ tiếp theo, không phải cái này.”
“Đúng là cây này, cây bị méo cổ, tôi nhớ cây này mà.” Tư Mã Tĩnh Vinh cãi cho bằng được.
Lê Thúy cũng không chắc chắn lắm, cậu dùng dao găm rạch một ký hiệu trên cây, nói: “Nghe lời cậu trước, nếu thấy không ổn thì lập tức quay về đây.”
Nói thì nói vậy, nhưng núi rừng nơi này đều hao hao nhau, trời vừa chập tối là hết phân biệt nổi phương hướng, đi bước nào cũng toàn dựa vào trực giác. Đi một lát, tiếng mưa rơi nhỏ dần, cỏ dại phía trước lại ngày càng nhiều, cuối cùng đừng nói cất bước, ngay cả đặt chân cũng vất vả.
Lê Thúy dừng lại: “Chúng ta chưa đi qua con đường này.”
Tư Mã Tĩnh Vinh quay đầu hỏi: “Cậu chắc chứ?”
Lê Thúy ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nắn bùn đất dưới mặt đất, lập tức cau mày: “Không phải đất pha cát, đi nhầm rồi.”
Tư Mã Tĩnh Vinh nhìn khắp bốn phía, lạnh đến mức hít mũi: “Chờ sáng rồi hẵng về, cây cối ở đây rất rậm rạp, hẳn sẽ không xảy ra lở đất.”
Buổi sáng đi cả ngày, buổi tối không nghỉ ngơi, còn trải qua một phen hú hồn hú vía như vậy, hai người đều mệt phờ. Tư Mã Tĩnh Vinh ít nhiều gì còn được ngủ mấy tiếng, Lê Thúy chưa từng nghỉ ngơi một phút nào, bây giờ cũng mệt đến mức mắt nổ đom đóm, không nghĩ ngợi nhiều lập tức đồng ý.
Mất công cụ nên không nhóm lửa được, quần áo trên người đã sớm bị mưa xối ướt, trong rừng độ ẩm cao, chưa kể đổ chút mồ hôi, cả người ngứa rít khó chịu vô cùng.
Chẳng những thế, xung quanh còn cả đống côn trùng, trận mưa to khi nãy như đuổi chúng ra hết, côn trùng có cánh và muỗi thì không thành vấn đề, loài khó đối phó nhất trong rừng rậm chính là con tích và con đỉa, số lượng nhiều hơn nữa độc tính mạnh, vừa sơ sẩy là bò vào ống quần, hút bám trên làn da, khiến người ta khó mà đề phòng.
Con tích
Lê Thúy xén chút cỏ khô dưới tàng cây, lấy súng ra khỏi xà cạp lau sạch sẽ, may là súng này có lớp màng chống thấm nước bọc bên ngoài, chắc Vương Duy sợ bị ẩm nên cố ý bọc lại. Bây giờ đang ở dã ngoại, rốt cuộc cậu đã hiểu câu “không có súng không cảm thấy an toàn” của Vương Duy, trước mặt nguy hiểm, chẳng có gì khiến ta an tâm hơn giữ vũ khí trong tay. Sau khi làm xong, Lê Thúy bện số cỏ khô còn lại thành vài sợi dây, buộc chặt cổ tay áo, tựa vào cây khô nghỉ ngơi. Do quá mệt mỏi, lẽ ra chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, ai ngờ thiếp đi luôn.
Giấc này ngủ hết sức khó chịu, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu cứ mơ thấy Lục Thương tới đón mình, còn mình thì hớn hở đứng dậy chào đón, nhưng nhích người một tí lại choàng tỉnh, phát hiện chỉ là cảnh trong mơ, lặp lại vài lần như thế, đầu choáng não căng uể oải chịu không thấu.
Càng ngủ càng mệt, Lê Thúy đau đớn mở mắt ra, cứ ngỡ đã ngủ rất lâu, nhưng tỉnh lại phát hiện bốn phía vẫn còn tối mịt, mưa đã tạnh.
Trong bụi cỏ đằng xa truyền đến chút tiếng động, Lê Thúy cảnh giác, đứng dậy nắm dao găm trong tay, huých huých Tư Mã Tĩnh Vinh: “Dậy đi.”
Tư Mã Tĩnh Vinh hiển nhiên cũng ngủ không sâu, Lê Thúy vừa lên tiếng là tỉnh ngay, dụi mắt hỏi: “Gì vậy?” Chưa đợi Lê Thúy trả lời, Tư Mã Tĩnh Vinh cũng trông thấy bụi cỏ lay động, dường như có thứ gì đó đang đến gần bọn họ, tiếng động không hề nhỏ chút nào.
“Cái gì thế kia?” Tư Mã Tĩnh Vinh dùng khẩu hình hỏi.
Lê Thúy nhìn chằm chằm bụi cỏ, không trả lời.
Phát hiện có ánh mắt đang nhìn, vật đằng xa ẩn náu trong bụi cỏ không động đậy.
“Là rắn hả?” Tư Mã Tĩnh Vinh lo lắng nói.
“Hẳn vậy.” Lê Thúy hít một hơi khí lạnh, nắm chặt dao găm trong tay.
Trời sắp sáng, trong rừng nổi lên một tầng sương mờ, Lê Thúy khập khiễng lùi về sau mấy bước, áp sát vào thân cây, hai phe đối nghịch, dường như đang tìm hiểu thực lực của đối phương.
Một làn gió đúng lúc thổi qua rừng cây, tiếng ti ti kỳ dị loáng thoáng phát ra từ bụi cỏ, cùng lúc đó, trong bụi cỏ thình lình hiện ra nửa đoạn thân rắn thẳng tắp đang thè lưỡi với bọn họ.
“Má ơi, là rắn thật kìa.” Tư Mã Tĩnh Vinh suýt nữa hét toáng lên.
“Đừng kêu,” Lê Thúy chùng lòng xuống, “Cũng đừng lộn xộn.”
Đầu rắn không lớn mà mảnh dài, trên thân có đốm ngang màu nâu đen, coi bộ lực công kích không mạnh. Lê Thúy không có nghiên cứu gì về rắn, cậu đoán không ra nó thuộc giống nào, nhưng rắn hoang trong rừng e rằng không dễ đối phó, nếu không có độc còn đỡ, lỡ như có độc, bị cắn một phát cũng tiêu đời.
Lòng bàn tay Lê Thúy ứa mồ hôi, quanh năm sống trong thành phố, đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống này, sợ thì không hẳn, nhưng căng thẳng thì vẫn có. Bây giờ giữa một mảnh hỗn loạn, cậu chợt nhớ người ta thường nói, những khi gặp nguy hiểm, càng lẩn trốn càng dễ bị thương.
“Cậu muốn làm gì?” Tư Mã Tĩnh Vinh sợ đến mặt mũi trắng bệch, thấy Lê Thúy rút súng thì vô thức muốn ngăn cản.
“Tiên hạ thủ vi cường,” Lê Thúy vội vàng kéo chặt áo khoác, quay đầu hỏi Tư Mã Tĩnh Vinh, “Biết bắn súng không?”
*Tiên hạ thủ vi cường:Ra tay trước chiếm lợi thế.“Không, không biết.”
“Tốt lắm!” Lê Thúy ném dao dăm cho cậu ta, “Cầm lấy, leo lên cây đi.”
“Cậu…” Tư Mã Tĩnh Vinh còn chưa dứt lời, Lê Thúy đã nhặt nhánh cây phóng qua nhanh như gió.
Cùng lúc đó, con rắn kia như nhận được tín hiệu khiêu khích, đầu rắn nhảy phắt ra khỏi bụi cỏ, há miệng cắn tới. Lê Thúy tập trung tinh thần, mắt thấy một cái bóng thoăn thoắt xông về phía mình, cậu đánh bạo vớ nhánh cây quất mạnh ngay đầu rắn, quất thân rắn ra xa vài mét, con rắn cuộn tròn thành một vòng dưới mặt đất.
Mục tiêu tức khắc trở nên rõ ràng, Lê Thúy luống cuống tay chân cầm súng lên, thừa dịp rắn bị quất chưa kịp phản ứng, cậu bắn một phát súng về phía thân rắn đang cuộn tròn. Tiếng súng vang vọng khắp rừng cây, đáng tiếc uy lực của nó có hạn, không tổn thương bộ phận yếu hại, con rắn kia lăn lộn mấy vòng, giãy dụa muốn bò đi.
Thấy nó muốn trốn, Lê Thúy vội vàng nói với người trên cây: “Chém đi! Đừng cho nó chạy!”
Công tử bột Tư Mã Tĩnh Vinh chưa từng thấy rắn hoang ở nơi nào ngoài sở thú, nhất thời chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, lại không dám nhảy xuống cây, mắt thấy thứ kia sắp chạy, cậu chàng trực tiếp ngồi trên cây ném dao găm xuống, lưỡi dao vừa khéo ghim thẳng vào đuôi rắn, con rắn kia giãy dụa một phen, cuốn dao trên thân lủi vào trong rừng cây.
Không bắt được rắn còn làm mất một trong hai món vũ khí duy nhất, Lê Thúy thật sự nhịn hết nổi, mắng: “Sao đồ vô dụng như cậu sống được tới hôm nay hay vậy?”
Tư Mã Tĩnh Vinh ngồi trên cây, bày ra vẻ mặt vô tội: “Tôi có tiền chứ sao.”
Lê Thúy nghẹn họng.
… Thế mà không phản bác được.
“Nó còn quay lại nữa không?” Tư Mã Tĩnh Vinh trèo xuống khỏi cây, “Có bạn bè thân thích gì đến báo thù không nhỉ.”
“Cậu xem phim nhiều quá rồi,” Lê Thúy cất khẩu súng vào xà cạp, “Làm gì có rắn nào đoàn kết như thế, với lại cũng không thể nhanh như vậy…”
Lời còn chưa dứt, xung quanh phát ra vài tiếng sột soạt, chúng truyền tới từ bụi cỏ bốn phương tám hướng.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, mặt mũi lập tức tái mét, một con rắn còn miễn cưỡng đối phó được, một bầy rắn thì chẳng còn lựa chọn nào khác.
“Chạy mau!”
Mặc kệ đường dưới chân, dưới sự thúc đẩy của bản năng sinh tồn, hai người liều mạng chạy như điên về phía trước. Ban đầu Lê Thúy còn nhớ nhìn đường, sau đó chẳng quan tâm nữa. Bầy rắn phía sau đuổi theo ráo riết, động tác của chúng vừa nhanh vừa nhạy, lỡ như sơ sẩy té ngã, e rằng sẽ lập tức bị tóm gọn, hiện giờ hai người chỉ có một mục tiêu: Thoát khỏi đám khó chơi này trước đã.
Lê Thúy vừa chạy vừa quay đầu lại bắn hai phát súng, không biết bắn trúng không, nhưng rốt cuộc vẫn tạo chút tác dụng dọa nạt, bầy rắn rõ ràng bị quấy nhiễu, nhưng chẳng mấy chốc con trước ngã xuống con sau tiếp bước đuổi tới đây.
“Bộ chúng ta chạy vào ổ rắn rồi hả?!” Tư Mã Tĩnh Vinh kêu to.
Móc nối với vụ đất đá trôi trước đó, trong lòng Lê Thúy có một suy đoán không lành: “E là chúng ta đã chạy ra khỏi phạm vi trại huấn luyện.”
Đất đá trôi xảy ra khiến hai người luống cuống tay chân, quên mất rằng ngay cả rừng cây cũng có thể bị san bằng trong nháy mắt, đánh sập lưới phòng hộ có gì khó đâu. Trước khi đi huấn luyện viên luôn miệng dặn dò, tuyệt đối không thể ra khỏi phạm vi lưới phòng hộ, xung quanh nơi đây đều là rừng rậm nguyên thủy, nếu không có lưới phòng hộ bảo vệ, khả năng đụng phải động vật hoang dã rất cao, lỡ như chạy vào rồi, muốn tìm người không dễ đâu.
“Tôi chạy hết nổi rồi…” Tư Mã Tĩnh Vinh khóc lóc kêu to.
“Không được ngừng, ngừng thì phiền đấy.”
“Không được, không được thật đó…” Buổi sáng đi cả ngày, lại chạy liên tục một đêm, ngay cả Lê Thúy cũng chống hết nổi, nói chi là Tư Mã Tĩnh Vinh.
Lê Thúy tặc lưỡi, xoay người kéo cánh tay Tư Mã Tĩnh Vinh: “Không thể ngừng được, tôi đã hứa với bố cậu và Lục Thương, nhất định sẽ đưa cậu ra ngoài.”
Bầy rắn ngày càng gần, hình như loại động vật máu lạnh này không biết mệt là gì vậy, hai người chạy loạn xạ trong rừng mà không cắt đuôi chúng nó được. Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, mặt đường phía trước bỗng xuất hiện một rãnh đứt gãy địa tầng, hai người nhất thời không nhìn kỹ nên không dừng chân kịp, hét một tiếng rồi cả người lẫn đá cùng lăn xuống dưới.
Cú ngã này phải nói là xây xẩm mặt mày, cảm giác hệt như rơi vào trục lăn trong máy giặt, ngay cả nội tạng cũng bị khuấy ra. Giữa lúc hỗn loạn, Lê Thúy cố sức túm cỏ dại xung quanh, nhưng với tay chỉ túm được một nhúm đất, cát đất vốn đã lỏng lét trên sườn núi bị kéo tuột xuống chung, trong phút chốc bên tai chỉ còn lại tiếng kêu thất thanh và tiếng nổ ầm ầm.
Trong lúc đầu váng mắt hoa, thân thể thình lình chìm xuống, hai người rơi thẳng vào một cái hố, suýt nữa thì hộc máu. Không chờ hai người kịp phản ứng, cát đá ùn ùn đổ ập xuống, Lê Thúy chỉ kịp dùng hai tay che đầu, sau lưng bỗng nhiên đau nhói, cả người mất đi ý thức.
…
Mưa dông suốt một đêm, Lục Thương vẫn ngủ không ngon, sáng sớm mặt mày tái nhợt ngoài dự tính, vừa thay quần áo xuống lầu, chú Viên đã đứng chờ cạnh cửa từ lâu, người luôn bình chân như vại như chú ấy cũng tỏ ra sốt sắng.
“Chuyện gì vậy?”
“Khu bảo hộ mưa bão nghiêm trọng,” Chú Viên trầm giọng nói, “Lở đất.”
Trong sảnh hội nghị của Đông Ngạn, thư ký Dương chờ hoài không thấy người tới, nhịn không được len lén gọi điện thoại cho chú Viên, sau khi nhận được lệnh hủy cuộc họp lâm thời, cô nàng định hỏi nghi thức ký hợp đồng buổi chiều có cử hành đúng hạn hay không, nào ngờ lời còn chưa dứt, đầu bên kia đã cúp cái rụp.
“Chuyện gì đây, sao gấp dữ vậy…” Nhìn màn hình tắt ngóm, thư ký Dương lầm bầm.
Trên đường đến khu bảo hộ khu, Lục Thương đổi thói quen ngồi ghế sau, lên ghế lái phụ ngồi luôn.
“Nhạc tổng đã báo tin cho quân đội, khởi động chiến dịch cứu hộ khẩn cấp ngay trong đêm, hiện nay đa số học viên đã được đưa đến khu vực an toàn, bọn họ có dẫn theo chó cứu hộ, tìm người hẳn không thành vấn đề.”
“Vương Duy đâu?”
“Vương Duy và con trai thứ nhà Tư Mã đi chung, đã quay về trạm cứu trợ.”
Sắc mặt Lục Thương âm trầm một cách đáng sợ: “Nói với Tả Siêu, không cần dùng người này nữa.”
Chú Viên dừng một lát: “Được.”
Xe lái vào đường ô tô vòng quanh núi, Lục Thương mở cửa sổ, vô ý ấn tay lên ngực.
Chú Viên nhíu mày: “Cậu ra ngoài có đem thuốc theo không?”
Lục Thương nhắm mắt quay đầu lại, dường như đang gắng sức nhẫn nhịn cái gì đó: “Nhìn đường, đừng nhìn tôi.”
Chú Viên đành phải chậm tốc độ xe, thở dài: “Hôm qua nhận được dự báo của bộ phận khí tượng nói có mưa, bên họ vốn định dời cuộc thi lại, nhưng Nhạc tổng quyết tâm muốn cho con trai ăn chút đắng, nói rằng có mưa sẽ tốt hơn, nhưng không ngờ mưa lại lớn như thế.”
Lục Thương chỉ dựa vào cửa kính xe, nhắm nghiền hai mắt không nói tiếng nào.
Chạy một đường đến dưới chân núi, đường cái phía trước đều bị phong tỏa không cho đi, chú Viên bước lên thương lượng chốc lát, đối phương cũng tỏ ra hết sức khó xử: “Không phải tôi không cho các anh đi, nhưng đoạn đường này thật sự quá nguy hiểm, có xu thế sạt lở, các anh xem xe bộ đội cũng dừng hết ở đây này, nhưng nếu các anh muốn lên thì lên đi.”
Chú Viên quay đầu lại nhìn Lục Thương, hai người cho nhau ánh mắt, quyết định đi bộ lên núi. Hai người đi chầm chậm, dọc đường có thể thấy cảnh tượng hoang tàn do lở đất mức độ nhẹ gây nên, sườn đồi bị bùn cát bao phủ, nhìn tình trạng điêu tàn của nó, quả thật khó mà tưởng tượng tình hình lúc đó.
Mười lăm phút đường xe, hai người đi mất hai tiếng đồng hồ, vừa đến trạm cứu trợ đã thấy Nhạc Bằng Phi lo lắng đi loanh quanh cửa, trên tay cầm bộ đàm.
“Nói cái gì? Không tìm thấy? Tìm tiếp, tìm tiếp đi! Tôi mặc kệ các người dùng cách nào, dù phải dời núi cũng phải tìm được người cho tôi!”
Quay đầu thấy Lục Thương, sắc mặt ông ta bỗng chốc suy sụp, vội vàng đi tới: “Cậu em à, xin lỗi cậu…”
“Tạm thời khoan nói chuyện này,” Lục Thương phất tay, “Tình hình sao rồi?”
“Người thì trên cơ bản đã tìm được gần hết, chỉ còn lại con tôi và Tiểu Lê, lúc đó mưa lớn quá nên rất nhiều người bỏ nhiệm vụ quay về, chỉ có hai đứa nó đi sườn núi phía Tây, nơi đó lở đất cực kỳ nghiêm trọng, có chó cứu h tìm thấy tung tích trong một hang núi bị vùi lấp, tôi phái người đào xuống dưới, nhưng chỉ đào được hai cái ba lô.”
Lục Thương rùng mình: “Là của hai cậu ấy?”
Nhạc Bằng Phi cả đêm không ngủ, quầng thâm lộ rõ trên mặt: “Theo xác nhận sơ bộ, đúng là như thế…”
Chỉ thấy ba lô không thấy người, tình huống này một là người đã bị cuốn xuống núi, hai là may mắn trốn thoát, đội cứu hộ còn đang lùng sục, tạm thời chưa đưa ra kết luận được. Sắc mặt Lục Thương tái mét, ngay cả Nhạc Bằng Phi là người ngoài cũng nhận ra, vội vàng gọi người lấy đường glucose cho Lục Thương, an ủi Lục Thương cũng như an ủi chính mình: “Cậu đừng lo quá, hai đứa nó đi chung với nhau, chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Lục Thương thất thần, thật lâu sau mới đáp: “Ừ…”
Tới chiều, hai cái ba lô kia được đưa đến trạm cứu trợ, Lục Thương đi qua lục xem trước, sắc mặt hơi dịu lại: “Đồ đạc đều đầy đủ, nhưng không thấy vũ khí.”
Chí ít chứng tỏ trước khi xảy ra lở đất, hai cậu nhóc đã có ý thức đề phòng, với năng lực phản ứng của Lê Thúy, cộng thêm lâu như vậy vẫn chưa tìm được người, tỷ lệ trốn thoát thành công cao hơn một chút. Nhưng đây là nơi rừng núi hoang vắng, lưới phòng hộ lại bị vỡ, trên người Lê Thúy và Tư Mã Tĩnh Vinh không có bất kỳ thức ăn hay nước uống, chờ lâu một phút sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm.
“Chú Viên,” Lục Thương cân nhắc một lát, nói, “Liên hệ Tâm Du, điều động hai chiếc trực thăng tới đây.”
…
Trời dần sẩm tối, Lê Thúy choàng tỉnh, vừa mở mắt đã thấy chóng mặt khủng khiếp, lồng ngực như bị tảng đá nặng ngàn cân đè lên. Cậu giật giật chân, phát hiện nửa người mình chôn vùi trong bùn đất, cậu ho khù khụ mấy tiếng, nôn sạch cát trong miệng rồi mới từ từ xoay người bò lên.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng mờ trên đỉnh đầu xuyên qua khe hở chiếu xuống, bên ngoài trời đã gần tối, chút ánh sáng ấy trông mỏng manh vô cùng. Lê Thúy nhìn quanh bốn phía, đây là một hố bùn sâu chừng năm sáu mét, đáy hố không bằng phẳng, phân nửa bị lún xuống, bên trong chứa đầy nước đọng, Tư Mã Tĩnh Vinh đang nằm kế bên vũng nước đọng, thân thể co thành một cục.
Lê Thúy hối hả đi qua kiểm tra tứ chi của Tư Mã Tĩnh Vinh, cũng may cậu ta không sao, hít thở cũng xem như ổn định, chỉ là trán bị đá cứa một đường, mặc dù đã tự khép lại, nhưng nhiệt độ cơ thể hơi cao, có lẽ đang phát sốt.
Cậu gọi vài tiếng, Tư Mã Tĩnh Vinh mê man đáp lời rồi xoay người tiếp tục ngủ. Bây giờ ngủ cũng tốt, đỡ phải dậy phải chịu đói, Lê Thúy không gọi cậu ta nữa, ngửa đầu bắt đầu tìm đường ra.
Cùng lăn xuống chỉ có đá tảng và chút ít cành cây, rắn quả nhiên là loại động vật gian giảo, vừa thấy nguy hiểm là rút lui ngay. Lê Thúy tìm một vòng quanh hố, không phát hiện bất luận lối nào có thể ra ngoài, bên trong bịt kín hoàn toàn. Thật ra trên đỉnh đầu có hai lỗ hổng, đó là nơi họ ngã xuống, đáng tiếc vị trí quá cao, không có công cụ không bò lên nổi.
Lê Thúy thử bò bằng tay không, nhưng chỉ bò được một mét là ngã xuống, còn bị xước móng tay, đau đến hít sâu một hơi, coi bộ muốn đi ra chỉ có thể nhờ tác động từ bên ngoài.
Ngửa đầu nhìn một hồi, Lê Thúy cũng cảm thấy đầu quay mòng mòng, cậu đỡ đống bùn ngồi xuống, lưng hẳn đã bị đá đập trúng, nhúc nhích tí là đau. Từ nhỏ cậu không ngừng chịu đòn bị thương, năng lực chống đòn của cơ thể rất mạnh, bị thương riết thành kinh nghiệm luôn, lòng biết phần nhiều là nứt xương rồi, nói chung sẽ không nghiêm trọng hơn thế.
Triệu chứng tuột huyết áp rất rõ ràng, nhưng Lê Thúy lại không có cảm giác đói, chắc do quá đói nhỉ, tính đi tính lại, đúng là một ngày một đêm chưa ăn gì, không ngờ món thịt đóng hộp trong hang núi lại là bữa tối cuối cùng của mình.
Dưới hố quá ẩm thấp khiến cả người khó chịu khôn tả, chẳng biết nơi nào phát ra tiếng ếch và tiếng côn trùng kêu râm ran, ồn ào khủng khiếp. Nhìn Tư Mã Tĩnh Vinh ngủ say sưa, Lê Thúy cũng hâm mộ phần nào, cái cậu này vô tư thật, suy cho cùng cũng được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, một chút cảm giác khủng hoảng cũng không có.
Không lâu sau Lê Thúy chẳng còn cơ hội nhàn nhã suy xét những chuyện này vu vơ nữa, cậu khát khô cả cổ, chỗ lún ở đáy hố có chút nước đọng, nhưng không biết là nước gì. Thoạt đầu Lê Thúy không dám uống, sau đó thật sự chịu không nổi, cậu vốc một vốc nước nếm thử, ngoại trừ mùi tanh của nước bùn thì không còn mùi lạ nào nữa, thế là dứt khoát cúi người uống thỏa thích.
Uống nước xong, Lê Thúy chẳng còn gì để làm nên nằm xuống ngủ luôn. Hố này tuy rằng ra không được, nhưng thứ bên ngoài cũng vào không được, tương đương với một tấm lá chắn thiên nhiên, tính ra an toàn hơn chờ bên ngoài nhiều. Có lẽ do uống no nước, cơ thể được thỏa mãn, Lê Thúy kiệt sức thiếp đi lần nữa.
Sáng hôm sau, hai người đều bị đói tỉnh, Tư Mã Tĩnh Vinh vẫn chưa hạ sốt, cả người vật và vật vờ, hận không thể bốc đất trong hố nhét vào miệng.
Lê Thúy biết không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu bọn họ không bị thương còn dễ nói, dưới hoàn cảnh khắc nghiệt tột độ này, nếu không mau tìm cứu viện, sớm muộn gì hai người cũng tiêu đời.
“Đã qua thời hạn thực hiện nhiệm vụ, chúng ta không trở lại, chắc chắn sẽ có người tới tìm chúng ta.” Tư Mã Tĩnh Vinh ngồi phịch dưới đất, đói bụng đến mức hai mắt trợn trắng.
“Khó nói lắm,” Lê Thúy nói, “Ở đây quá xa, nếu may mắn được phát hiện sớm, chúng ta còn cơ hội được cứu, nhưng nếu không được phát hiện đúng lúc, lẽ nào chúng ta phải ở đây chờ bọn họ tới đào xương mình về?”
“Thế cậu muốn làm gì?”
Lần đầu tiên tháo quân bài trên cổ xuống, Lê Thúy xoay dao gấp trong tay: “Đào đi.”
“Dùng cái này à?”
“Còn tay nữa.”
Nói thì dễ, làm mới khó, ở đây đá lẫn trong đất cát rất nhiều, đào chưa bao lâu đã gặp vật cản, mỗi lần đến lúc này, Lê Thúy lại lấy dao gấp từ từ cạy đá, sau đó dùng hai tay bới bùn. Tuy rằng tiến độ chậm chạp, nhưng qua hết một ngày, nhìn chung cũng gần mặt đất thêm nửa mét.
“Dựa theo tốc độ của cậu, chừng hai tuần nữa là mình ra ngoài được.” Tư Mã Tĩnh Vinh tuyệt vọng.
Lê Thúy đào cả ngày, vừa đói vừa mệt, cơ thể đã sớm đạt mức cực hạn, cậu tựa vào đống bùn thở hổn hển. Hai tay cậu gần như đã đào nát, móng tay mài xước hết, trên đầu ngón tay chi chít vết thương, máu chảy đầm đìa.
Dao gấp không hổ là hàng sưu tầm, đào cả ngày mà lưỡi dao vẫn còn sáng bóng, không có chút vết xước nào. Lê Thúy dùng dao rạch một chữ “nhất (一)” dưới đất, xoay người đi ngủ, không nói tiếng nào.
*Chắc là rạch ngày 1 ngày 2 bị kẹt đó.Tư Mã Tĩnh Vinh im lặng, cho rằng Lê Thúy giận nên biết điều không nói tiếp nữa. Hôm sau trời còn chưa sáng, Tư Mã Tĩnh Vinh đã bị tiếng đào đất đánh thức, vừa giương mắt lên nhìn, Lê Thúy như mê muội đang lặp lại công việc hôm trước.
“Cậu không nghỉ ngơi một chút sao?” Tư Mã Tĩnh Vinh khuyên nhủ, “Như vậy tiêu hao thể lực nhanh lắm, cậu không chống nổi đâu.”
Lê Thúy không để ý tới Tư Mã Tĩnh Vinh, chỉ cúi đầu lo đào đất.
Mấy ngày nay Tư Mã Tĩnh Vinh vẫn không hạ sốt, cơ thể chẳng còn chút sức lực nào, nhưng bây giờ ngồi nhìn hoài cũng không được, đành phải tham gia đào đất.
Tiến độ hôm sau nhanh hơn hôm đầu một chút, nhưng vẫn cách mặt đất rất xa, Tư Mã Tĩnh Vinh sụp đổ, vốn dĩ cậu chàng đã lười biếng, bây giờ sức khỏe không ổn nên lại càng không muốn nhúc nhích, dứt khoát nằm xải lai dưới đất, lúc ngủ lúc tỉnh, cuối cùng từ từ sốt đến mức lâm vào mê man.
Mới đầu Lê Thúy còn có sức hành động, dần dà cậu cũng chịu hết nổi, mấy ngày không ăn gì, đói bụng đến mức sắp nảy sinh ảo giác, nhìn con ếch từ bên ngoài vào nhảy cũng nhịn không được duỗi tay ra bắt. Chẳng quan tâm có sạch sẽ không có trúng độc không, Lê Thúy ngốn hết cỏ dại và sâu có thể ăn trong hố vào bụng, cuối cùng sâu cũng không có mà ăn, thậm chí bắt đầu dòm ngó áo thun vải bông trên người.
Không biết ngày thứ mấy, vào một buổi sáng khi mấy vết rạch dưới đất hợp lại thành chữ “chính (正)”, Lê Thúy bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cậu giật bắn mình, xoay người ngồi dậy, đẩy đẩy Tư Mã Tĩnh Vinh bên cạnh: “Tỉnh lại mau! Máy bay, là máy bay, bố cậu tới đón cậu kìa!”
Tư Mã Tĩnh Vinh đã lâm vào mê man, sốt cao không giảm thêm đói bụng quá độ, cả gương mặt sưng phù, nghe Lê Thúy gọi, cậu ta chỉ mơ màng lầm bầm vài tiếng chứ không tỉnh.
Lê Thúy tặc lưỡi, bò lên gò đất mình đào ra, bắt đầu gọi với ra ngoài kêu cứu. Vài ngày chưa có gì vào bụng, giọng nói đã khản đặc, tiếng máy bay bên ngoài quá lớn, làm gì nghe nổi tiếng hô của cậu. Lê Thúy mở to mắt nhìn máy bay trực thăng bay ngang qua đầu mình, lượn vài vòng rồi bay mất.
Không được, khuất quá, hố ở sâu trong khe núi, máy bay không thấy được, phải nghĩ cách đi ra ngoài.
Lê Thúy vẫn trong trạng thái lơ mơ như bỗng choàng tỉnh, cả người như được bơm sức lần nữa, có máy bay trực thăng tới tìm kiếm, chứng minh Lục Thương vẫn chưa từ bỏ cậu, nếu đã như vậy, cậu nhất định phải sống sót trở ra.
Chẳng biết moi sức từ đâu, Lê Thúy bò lên gò đất, dụng cả tay lẫn chân liều mạng đào ra ngoài. Không biết có phải hành vi Ngu Công dời núi của cậu làm một vị thần nào đó cảm động hay không, khi đêm đến, cậu dùng dao đâm mạnh xuống đất một phát, phía trước thình lình nới lỏng, đồng loạt sụp đổ, vừa khéo sập ra một con đường.
*Ngu Công dời núi: ý bảo bất kể gặp phải việc khó khăn gì, miễn có quyết tâm có nghị lực thì sẽ thành công. Xem chuyện Ngu Công dời núi ở đây.Trong khoảnh khắc đó, Lê Thúy cảm thấy mình sắp ứa cả nước mắt, vội vàng quay lưng gọi Tư Mã Tĩnh Vinh: “Tỉnh mau, ra ngoài được rồi.”
Tư Mã Tĩnh Vinh không đáp, toàn thân nóng một cách bất thường, Lê Thúy không nhiều lời, vác cậu ta lên lưng, nhọc nhằn bò lên trên gò đất. Giây phút lần nữa nhìn thấy ánh trời chiều, Lê Thúy run rẩy, suýt nữa đứng không vững.
Quan sát kỹ cánh rừng này lần nữa, Lê Thúy mới phát hiện, quả nhiên bọn họ đã ra khỏi phạm vi trại huấn luyện, chạy vào khu bảo hộ trong rừng nguyên thủy, thảo nào không thấy ai tới tìm bọn họ. Rừng ở đây rậm đến mức không thể nào đặt chân, đừng nói là người thường, cho dù đội cứu hộ tới cũng phải mỗi người cầm một con dao pha vừa đi vừa chặt cây mới đi nổi.
Biết tiếp theo còn một chặng đường rất dài phải đi, còn lâu mới thả lỏng được, Lê Thúy cởi áo khoác, cố định Tư Mã Tĩnh Vinh trên lưng mình, men theo sườn núi từ từ bò lên trên.
Dọc đường đi, cậu căng thẳng tới cực hạn, mắt nhìn chằm chằm đủ loại vết tích trên mặt đường, tránh khỏi khu vực thượng nguồn mà động vật hoang dã thường lui tới, hái quả dại ăn đỡ đói.
Trạng thái của Tư Mã Tĩnh Vinh không tốt lắm, nhiệt độ lúc cao lúc thấp, thỉnh thoảng còn nói mớ vài câu. Lê Thúy đào chút xa tiền thảo mọc hoang, đút bừa cho Tư Mã Tĩnh Vinh, dùng nước lau trán cậu ta để giảm nhiệt bằng phương pháp vật lý, ít nhiều gì tình trạng cũng không trở nặng, chỉ là người vẫn mê man không tỉnh.
*Xa tiền thảo tính mát, vị ngọt, tác dụng lợi tiểu, giải nhiệt ở gan, phổi.Chờ khi Lê Thúy rốt cuộc nhìn thấy lưới phòng hộ quen thuộc đã là hoàng hôn ngày hôm sau, cách đó không xa có người hoảng hốt hô to, ngay sau đó, tiếng bộ đàm, tiếng bước chân, tiếng nói… Lê Thúy cảm thấy mình hết nghe được gì rồi, như thể tất cả cảm quan đều bãi công vậy, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, trong mắt chỉ còn lại bóng hình của người bước xuống từ trực thăng.
Tư Mã Tĩnh Vinh trên lưng chẳng biết bị ai đỡ xuống đưa đi, Lê Thúy chôn chân tại chỗ, mắt thấy Lục Thương ngày càng gần kề, rõ ràng muốn đi về phía trước, nhưng cơ thể nhất thời không nghe lệnh, nhấc chân chỉ cảm thấy đầu gối như nhũn ra.
Người đến đỡ lấy cơ thể sắp khụy xuống đất của cậu, ngửi được mùi hương nhung nhớ đã lâu, trong mắt Lê Thúy bỗng tuôn ra nước mắt, cậu siết chặt tay Lục Thương, giọng khàn đến gần như nghe không được: “Em… không làm anh mất mặt chứ…”
Dứt lời, dường như tất cả sức lực cuối cùng đã cạn kiệt, cậu nghiêng đầu tựa vào vai Lục Thương, ngất xỉu.