TƯỢNG TÂM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trận mưa đông kéo dài suốt ba ngày, nhiệt độ giảm đột ngột, không khí vừa âm u vừa ẩm ướt, cây cối trên đường trụi lủi, đâu đâu cũng đìu hiu quạnh vắng.

Thời tiết không tốt, bệnh tình của Lục Thương lại bắt đầu trở nặng, uống thuốc vài hôm cũng không thấy khá hơn. Lê Thúy dù bận vẫn thường xuyên dành thời gian về nhà đốc thúc y uống thuốc, nhưng chung quy vẫn không hiệu quả. Gần đây công ty bận rất nhiều chuyện, rắc rối ngoài cảng mới giải quyết xong chưa kết thúc hẳn, Lưu Hưng Điền lại cắn chặt không buông, một giây cũng không thể lơi lỏng. Lê Thúy bận đến hết cách, đôi khi chờ Lục Thương ngủ rồi, cậu lại chạy về công ty tăng ca.

Trời nhá nhem tối, Lục Thương ở nhà chán quá, không muốn Lê Thúy chạy tới chạy lui nên bảo Tiểu Triệu lái xe đưa mình đến văn phòng mới của cậu.

Lê Thúy đang bàn bạc quy tắc vận tải cảng chi tiết với mọi người, thấy Lục Thương bước vào, tuy ngoài mặt bình tĩnh như thường, cảm xúc mừng rỡ trong mắt lại rõ rành rành: “Sao anh lại tới đây, ăn tối chưa?”

“Tới đây tham quan.” Hôm nay Lục Thương không mặc chính trang, chỉ khoác một chiếc áo lông dày cộm, thấy bọn họ đang thảo luận công việc, y tìm một chỗ không người trong góc ngồi xuống.

Lê Thúy bảo trợ lý xuống dưới mua phần cơm lên đây, trợ lý ra đến cửa thì đột nhiên gọi lại, tự mình chạy đi lấy dù: “Thôi khỏi, để tôi tự đi, cậu không biết anh ấy muốn ăn gì đâu.”

Ở đây khá nhiều người chỉ nghe danh chứ chưa gặp Lục Thương bao giờ, ông tổng tập đoàn xưa nay ru rú trong nhà bất thình lình xuất hiện ở đây, ai nấy cũng phấn chấn không thôi, lén lút nhìn trộm y. Lục Thương phát hiện, ngẩng đầu nở nụ cười: “Trong cốp xe của tôi có mấy hộp đồ ăn vặt, mọi người đem lên chia ra đi.”

Mấy cô gái trẻ tuổi mừng tít mắt, tung tăng hò reo chạy đi lấy, văn phòng thoáng chốc chẳng còn ai, Tư Mã Diễm vào phòng giải khát rót một tách trà nóng đưa cho Lục Thương: “Lục tổng, uống nước đi.”

Lục Thương cảm ơn, hỏi: “Bên các cậu suôn sẻ không? Có cần tôi giúp đỡ không?”

“Tạm thời thì không, trước đây gia đình em làm về hậu cần, có nhiều nguồn tài nguyên dùng được lắm, bố em cũng giúp bọn em móc nối kha khá quan hệ.”

Lục Thương gật đầu: “Khi nào cần nhớ tới tìm tôi.”

“Anh đã giúp bọn em nhiều lắm rồi,” Tư Mã Diễm nói, “Vụ rắc rối ngoài cảng cách đây không lâu cũng nhờ anh giúp bọn em dọn dẹp đấy thôi.”

Lục Thương mỉm cười, cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Lần đầu gầy dựng sự nghiệp, tôi hy vọng các cậu được thuận lợi một chút.”

Tư Mã Diễm hiểu ý gật đầu: “Hèn chi em cứ cảm thấy ắt phải có người ở sau lưng giúp bọn em, Lê Thúy nói cậu ấy cũng có cảm giác đó, nhưng mà cậu ấy vẫn cho rằng là bố em.”

Lục Thương cúi đầu vuốt mép tách, nói: “Sau này nếu tôi không ở đây, cậu nhớ giúp đỡ cậu ấy nhiều nhé.”

Nghe Lục Thương nói thế, Tư Mã Diễm cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Chắc chắn rồi.”

Lê Thúy mang cơm nước đóng gói cẩn thận lên văn phòng, thấy vài hộp sôcôla và khô bò đặt trên bàn, cậu nhìn lướt qua bao bì, nhịn không được hỏi: “Ai chịu chơi thế?”

Một cô gái bên cạnh nói đùa: “Anh đoán thử xem?”

Lê Thúy dời mắt về phía Lục Thương ngồi một bên xem báo cáo, trong lòng tự nhủ khỏi đoán cũng biết, cậu đi tới đặt thức ăn trước mặt y: “Ăn cơm đi.”

Lục Thương ngẩng đầu lên khỏi báo cáo, đẩy mắt kính: “Thuế phải trả của cậu cao quá, có thể bảo kế toán nghĩ cách điều chỉnh lại.”

“Em biết rồi,” Chưa thấy Lục Thương quan tâm mấy thứ này bao giờ, Lê Thúy cười cười đưa đũa qua, “Giai đoạn đầu đi cho vững thì tốt hơn, nhưng em sẽ nghĩ cách.”

Thật ra Lục Thương chẳng có gì khẩu vị gì, chỉ gắp mấy cọng rau ăn, thế rồi đột nhiên ngừng đũa: “Cậu nấu hả?”

Lê Thúy cười tủm tỉm nhìn y: “Ngon không, nhãn hiệu gia vị không giống ở nhà, em năn nỉ cả buổi ông chủ mới chịu cho em ra sau bếp.”

Lục Thương gật đầu, đưa tay vuốt tóc mái của cậu, bên trên dính chút nước mưa: “Nhớ chú ý nghỉ ngơi, đừng để mệt quá sinh bệnh.”

“Câu này em phải nói với anh mới đúng,” Lê Thúy kéo tay y xuống rồi nắm lấy, “Chỉ cần anh khỏe là được rồi, anh là pin của em mà.”

Chờ hai người chậm rãi ăn cơm xong, Lê Thúy đứng dậy mới thấy tất cả mọi người trong văn phòng đã chạy mất tăm, một là vào phòng giải khát hai là vào phòng họp, quả thật cứ như tị nạn vậy.

“Sao thế?” Lục Thương hỏi.

Lê Thúy xoay người lại cười nói: “Em phải tăng ca, hôm nay phải định ra một phương án, anh chờ em tí nha, buổi tối chúng ta về chung.”

Lục Thương tất nhiên không có ý kiến gì, chỉ là khi trời tối, mắt y không được tiện lắm. Lê Thúy dắt y vào văn phòng của mình, xếp chỗ cho y trên sô pha, sau đó ra ngoài triệu tập nhân viên tiếp tục họp.

Ăn uống no nê rồi còn bị ngược cẩu một phen, mấy nhân viên trẻ không dám làm lỡ thời gian ân ái của hai sếp, dứt khoát xổ ra năng suất làm việc cao nhất trong lịch sử, mọi khi mất ba tiếng giờ thì chưa đầy một tiếng đã hoàn tất.

*Ngược cẩu: Từ này chắc đa số đều hiểu hen, đại khái ý bảo có hai người nào show ân ái quá, người xung quanh nhìn chịu hổng nổi, nhất là những người còn độc thân hay bị gọi là cẩu độc thân => Ngược cẩu.

“Mọi người vất vả rồi, hôm nay tới đây thôi.” Lê Thúy cũng không nhiều lời, chỉ giữ trợ lý ở lại chỉnh sửa bản tóm tắt cuộc họp, bảo những người khác tan tầm về nhà trước.

Cậu đẩy cửa văn phòng, Lục Thương đang tựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, đến gần mới phát hiện y đang ngủ, hơi thở nhẹ bẫng. Lê Thúy không nỡ đánh thức y, bèn cởi áo khoác đắp lên người y.

Ngoài cửa có người bước vào, đang định mở miệng thì bị Lê Thúy quay đầu ra dấu “suỵt”.

Người đi vào là trợ lý, thấy cảnh tượng trước mắt, lời muốn nói nuốt ngược trở vào, chỉ lấy điện thoại di động ra chỉ chỉ. Lê Thúy hiểu ý, đắp kín áo rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Cậu nhận di động từ tay trợ lý, đầu bên kia truyền đến giọng nói kích động của Lương Tử Thụy: “Tôi, tôi tìm được Leon rồi!”

Lê Thúy căng thẳng: “Ở đâu thế?”

“Nói ra dài dòng lắm,” Rõ ràng tín hiệu bên Lương Tử Thụy không được tốt, giọng cứ ngắt quãng liên tục, “Tôi định dẫn ổng về Trung Quốc, nhưng bây giờ đang gặp chút trở ngại.”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Hình như bọn tôi bị người ta theo dõi, không biết là người của ai,” Lương Tử Thụy không kể chi tiết, chỉ nói, “Cậu hỏi xem Lục Thương có cách nào không, tôi không gọi cho cậu ấy được.”

Quay đầu nhìn Lục Thương ngủ say trong phòng, Lê Thúy suy nghĩ một lát, nói: “Anh ấy đang nghỉ ngơi, anh ở đâu, em sắp xếp người đến đón các anh.”

“Cũng được, năm phút sau tôi gửi email tọa độ cụ thể cho cậu,” Lương Tử Thụy nói, “Leon đã đồng ý giúp tôi khám bệnh cho Lục Thương rồi, hai người cũng lo chuẩn bị đi.”

Lê Thúy khựng lại, do dự chốc lát rồi nói: “Em tới xem thử trước rồi báo cho anh ấy biết sau.”

Leon chịu giúp đỡ dĩ nhiên là chuyện cầu còn không được, nhưng chính vì như vậy, Lê Thúy mới càng thận trọng hơn. Nếu Leon có cách, tất nhiên cả nhà đều vui, nhưng lỡ như ngay cả ông ta cũng bó tay, đến lúc đó chỉ tổ uổng công còn hại Lục Thương chịu đả kích. Với tình trạng sức khỏe hiện tại, Lục Thương không thể chịu thêm cú sốc tâm lý nào nữa.

Trên thương trường, mấy người Từ Úy Lam cứ khen Lê Thúy làm việc chu toàn, nhưng nào ai biết tính cách chu toàn của cậu, phần lớn là do bệnh của Lục Thương ép ra. Nếu ai cũng có một người yêu lượn lờ quanh thần chết mỗi ngày, một câu nói một cử động cũng đủ khiến bạn sụp đổ, sống trong hoàn cảnh như thế, đổi thành ai cũng sẽ chu toàn thôi.

Chuyến này ra ngoài, sức khỏe của Lục Thương lại yếu đi, cứ ngủ mãi không tỉnh. Sợ y nằm tiếp trong văn phòng sẽ bị cảm, Lê Thúy quyết đoán cõng y lên, đi xuống bãi đỗ xe.

Tiếng động này quá lớn, Lục Thương bị đánh thức, nằm trên lưng cậu cười không ngừng: “Còn ra thể thống gì nữa, mau thả tôi xuống.”

“Không.”

“Cánh cứng cáp rồi à?”

“Cánh thì không cứng.” Lê Thúy nghiêng đầu ghé tai nói gì đó, nói xong hai người đều bật cười.

“Bây giờ tôi không có cách nào thỏa mãn cậu được.” Lục Thương cười nói, sắc mặt tái nhợt.

Lê Thúy đụng đụng trán y: “Thế nên anh phải mau khỏe lại.”

Về đến nhà thì đêm đã khuya, trước khi đi ngủ, Lê Thúy nói với Lục Thương: “Dạo này em hơi bận, nếu muộn quá thì anh ngủ trước đi, đừng chờ em.”

Lục Thương cũng không hỏi cậu bận việc gì, chỉ dặn dò: “Mấy bữa nay gió to, ra ngoài nhớ mặc áo dày vào.”

“Ừm.” Lê Thúy đáp, cậu cực ít nói dối với Lục Thương, bởi vậy sắc mặt hơi mất tự nhiên.

Lục Thương nhìn không thấy, còn tưởng cậu không để ý, cười nói: “Tôi còn chưa hết cảm, cậu đừng bị tôi lây.”

“Lây thì lây đi,” Lê Thúy áy náy ôm lấy y, “Người khác mặc đồ đôi, chúng ta có thể mắc bệnh đôi, tốt quá.”



Sáng hôm sau, bên ngoài quả nhiên nổi gió lạnh, thổi mà cả người run cầm cập. Chờ khi trời tối mịt, máy bay của Lương Tử Thụy mới hạ cánh, Lê Thúy tan tầm xong vội thu dọn đồ đạc chạy thẳng đến bệnh viện Thụy Cách.

Lúc đầu nghe Lương Tử Thụy nói bị người ta theo dõi, phỏng đoán đầu tiên của cậu là phải chăng có kẻ phát hiện bọn họ đang tìm cách cứu chữa Lục Thương nên muốn cản trở không. Mấy năm nay bệnh của Lục Thương chưa từng chuyển giao cho người khác, cũng vì nguyên nhân này, Lê Thúy vẫn một mực đề phòng.

Lên lầu mở cửa, đứng trước mặt Lê Thúy là một người đàn ông cao lớn tinh thần phấn chấn, nhìn kiểu nào cũng không giống lão già nghiện thuốc trong miệng Lương Tử Thụy.

“Anh không tìm lầm người chứ?” Lê Thúy hỏi.

Lương Tử Thụy chỉ chỉ mặt mình: “Nếu giả bao đổi, tôi có giả ổng cũng không giả được.”

Hai người đang xem dữ liệu hình ảnh phẫu thuật của Lục Thương, Lê Thúy dùng tiếng Anh chào hỏi Leon, đối phương ậm ờ đáp một tiếng.

“Sao anh tìm được ổng vậy?” Lê Thúy hỏi.

Nhắc đến việc này, Lương Tử Thụy không khỏi buồn cười: “Thẻ tín dụng của ổng thiếu một đống nợ nên bị hạn chế xuất cảnh, sau đó bị người ta chặn ở sân bay, đúng lúc tôi có bạn ở đó, biết tôi đang tìm ổng nên báo cho tôi biết.”

“Vậy ai theo dõi các anh?”

“Yên tâm, không liên quan đến Lục Thương, toàn là tìm Leon đòi nợ.”

Lê Thúy thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang Leon rồi hỏi: “Chẳng phải lúc trước ổng không chịu khám bệnh giúp Lục Thương sao?”

“Tôi trả hết tiền nợ thẻ tín dụng giúp ổng rồi,” Lương Tử Thụy buông tay, “Nghe đâu đơn vị trước đó cung cấp vốn nghiên cứu cho ổng đã phá sản, với hồ sơ tín dụng của ổng, lại thêm hút ma túy, sợ rằng sau này rất khó xin được tiền, cho nên…”

Lê Thúy hơi bất ngờ, vội nói: “Tiền không thành vấn đề.”

Lương Tử Thụy gật đầu: “Vậy tiền trả thẻ tín dụng cậu nhớ gửi vào tài khoản của tôi.”

Lê Thúy quay đầu dùng tiếng Anh nói với Leon: “Giáo sư, xin nhờ ông, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho Lục Thương, sau này vốn nghiên cứu của ông sẽ do chúng tôi cung cấp.”

Leon quay đầu ra dấu “ok”.

Ba người nghiên cứu tài liệu đến hơn nửa đêm, sau khi xem xong tất cả tài liệu và phim nhựa, Leon đưa ra một phương án phẫu thuật cho bệnh của Lục Thương. Thuật ngữ y học chuyên nghiệp quá nhiều, Lê Thúy không nghe hiểu, đành phải nhờ Lương Tử Thụy giúp đỡ.

Nghe xong, bác sĩ Lương so sánh phim chụp X-quang, đưa ra đánh giá về phương án này: “Rất liều lĩnh, nhưng triệt để. Nếu ca phẫu thuật này thật sự thành công, nửa đời sau chỉ cần Lục Thương không tự tìm đường chết, chăm sóc cho cẩn thận, ắt sẽ được hưởng tuổi thọ như người thường.”

Sắc mặt khẽ dao động, Lê Thúy vội hỏi: “Độ nguy hiểm cao không?”

“Cao,” Bác sĩ Lương hít một hơi lạnh, “Hơn nữa không phải cao dạng bình thường, chẳng khác nào chơi tung hứng trên dao phẫu thuật cả.”

Đây cũng chính là điểm khó công phá nhất cho tới thời điểm này, dù có chuyên gia hàng đầu như Leon ở đây cũng không thể tránh khỏi. Trên bàn mổ, y thuật và kinh nghiệm là đủ chống, nhưng làm phẫu thuật không phải biến phép, dẫu y thuật tốt cỡ nào cũng chỉ có thể tăng tỷ lệ thành công, một con dao chưa chắc cạy mở cửa sống được.

Ai cũng có tâm sự, từng người lần lượt chìm vào im lặng.

Nhìn Lương Tử Thụy đi qua đi lại trong phòng, Lê Thúy hỏi: “Không còn cách nào khác sao?”

Lương Tử Thụy dừng bước, thở dài một hơi: “Những trình tự khác thì còn xoay sở được, nhưng chỗ phình động mạch chủ bất luận thế nào cũng không thể bỏ qua, chưa kể vị trí của nó thật sự quá nguy hiểm. Ca bệnh thế này, cậu đến bất cứ bệnh viện nào trên toàn thế giới, bác sĩ cũng sẽ kiến nghị trực tiếp thay tim, chỉ có bác sĩ Leon mới dám cắt bỏ cho cậu ấy thôi.”

Leon lại lo lắng chuyện khác: “So với phình động mạch chủ, tôi chỉ lo sau khi rút máy tim phổi nhân tạo, tim cậu ấy không thể đập trở lại.”

Nhắc tới điều này, Lương Tử Thụy càng đau đầu hơn, anh chỉ nghĩ đến việc cắt thế nào, suýt nữa đã quên chỗ phình động mạch chủ và trái tim của Lục Thương có lẽ đã hòa làm một thể, sau khi liều lĩnh cắt bỏ nó, chưa biết có gây phản ứng trái chiều nào không.

Leon trầm ngâm một lát: “Thử dương địa hoàng đi.”

sdv

Dương địa hoàng: Với liều dược phù hợp, nó làm cho tim hoạt động, làm cho hưng phấn, cường tim, tăng thêm sức co bóp của tim. Với liều cao, nó gây độc mạnh.

Lương Tử Thụy khẽ nhíu mày: “Ngoại trừ Digoxin, em chưa từng cho cậu ấy dùng dương địa hoàng nào khác.”

*Digoxin là một glicozit tim chiết xuất từ cây dương địa hoàng,thường được sử dụng trong điều trị suy tim.

“Dương địa hoàng?”

“Một loại thuốc trợ tim gây tranh cãi, có độc nhưng cũng vô cùng hữu hiệu. Thú thật không phải không dùng được, chỉ là liều lượng của nó dùng cho mỗi người có khác biệt rất lớn, liều lượng điều trị và liều lượng trúng độc sát rạt nhau, liều lượng không đủ sẽ ảnh hưởng việc trị liệu, quá liều thì lại gây trúng độc, không dễ kiểm soát.”

Leon chỉ lắc đầu: “Hiện nay quá khuyết thiếu số liệu thực nghiệm lâm sàng, nếu điều kiện sức khỏe của cậu ấy cho phép, chúng ta có thể đo ngưỡng giá trị trúng độc cho cậu ấy trước.”

“Em thử thay anh ấy,” Lê Thúy chợt nói, “Thử trên người em đi.”

Hai người đều nhìn sang đây, Lương Tử Thụy buồn cười, định bảo thôi đừng đùa nữa, Lê Thúy lại nghiêm túc nói: “Em với Lục Thương cùng nhóm máu, PRA âm tính, sáu locus HLA đều phù hợp, em là người gần gũi nhất với anh ấy trên thế giới này.”

*Để giảm thiểu tối đa xác suất đào thải bộ phận lạ thì máu người cho và người nhận phải cùng loại và kiểm tra PRA (Panel Reactive Antibody) phải âm tính.

Lương Tử Thụy và Leon đưa mắt nhìn nhau.

“Để cậu ta thử đi.” Leon nói.

Lương Tử Thụy do dự, suy nghĩ thật lâu mới mở miệng: “Lục Thương sẽ giết em mất giáo sư ạ.”

“Đừng cho anh ấy biết là được.” Lê Thúy nói, thấy Lương Tử Thụy im re bèn hỏi tiếp, “Không còn thời gian nữa, việc này không thể chậm trễ, có gì cần chuẩn bị không?”

“Thằng nhóc này thật là…” Lương Tử Thụy thở dài, “Bệnh tình của Lục Thương nghiêm trọng cỡ nào cậu cũng biết, dù là Leon cũng chưa chắc chữa được cho cậu ấy, công sức của cậu rất có khả năng sẽ như nước đổ biển, biết vậy mà cậu vẫn muốn thử sao?”

“Bác sĩ Lương,” Lê Thúy nhìn về phía Lương Tử Thụy, trong mắt chứa đầy kiên quyết, “Anh cũng biết, anh ấy là tất cả của em.”

Lương Tử Thụy nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng cũng chào thua: “… Được rồi, để tôi viết đơn xin.”

Thực nghiệm được duyệt chỉ tốn ba ngày, không biết Lương Tử Thụy làm cách nào. Lê Thúy cứ sốt ruột đứng ngồi không yên, vừa hay tin liền ngựa không ngừng vó chạy đến bệnh viện. Nhờ phúc của Lục Thương, năm ngoái bệnh viện Thụy Cách đã đạt tư cách dự án thí điểm thực nghiệm, các dụng cụ thiết bị đều đầy đủ. Leon và Lương Tử Thụy thương lượng một phen, cuối cùng quyết định tiến hành vào sáng sớm khi trạng thái tinh thần tốt nhất.

“Ký tên đi.”

Lương Tử Thụy đưa bản thỏa thuận có hiểu biết cho Lê Thúy: “Một bản hai tờ, ký xong cậu tự giữ lại một tờ.”

*Bản thỏa thuận có hiểu biết (Informed Consent Form) là tờ giấy trong đó nêu rõ các lợi ích, các nguy hại cũng như những phản ứng phụ có thể xảy ra khi bạn chữa bệnh bằng phương pháp nào đó. Khi ký tên vào bản thỏa thuận nghĩa là bạn đã được cho biết tất cả dữ kiện và đồng ý được chữa bằng phương pháp này.

Lê Thúy lướt sơ qua, ký tên mình vào: “Thử nghiệm nhanh không?”

“Đo tác dụng của thuốc bào chế từ dương địa hoàng rất nhanh, chuyển hóa trong cơ thể cũng nhanh, nếu suôn sẻ thì khoảng tám tiếng.”

Lê Thúy gật đầu, hỏi: “Sau khi trúng độc sẽ có phản ứng gì?”

“Tim, hệ tiêu hoá, hệ thần kinh, thị giác, trúng độc chủ yếu thể hiện ở bốn phương diện trên, chúng tôi sẽ giám sát chặt chẽ điện tâm đồ và huyết áp của cậu, một khi đo được ngưỡng giá trị, chúng tôi sẽ lập tức ngừng thử nghiệm.”

Lê Thúy trả hai bản thỏa thuận đã ký cho Lương Tử Thụy.

“Cậu không giữ lại một tờ sao?”

“Không.” Lê Thúy lắc đầu.

Lương Tử Thụy biết Lê Thúy sợ đem về sẽ bị Lục Thương phát hiện, chỉ đành thả hai bản thỏa thuận vào ngăn tủ.

Để bảo đảm sự an toàn của Lê Thúy, Lương Tử Thụy bố trí địa điểm thực nghiệm tại phòng phẫu thuật, bên cạnh là đủ các loại thuốc, đề phòng xảy ra hiện tượng trúng độc có thể bổ sung Kali cho cậu ngay.

“Nếu cậu cảm thấy không ổn, nhất định phải nói cho chúng tôi biết, tuyệt đối đừng cố nhịn.” Lương Tử Thụy dán tấm điện cực lên người Lê Thúy, dặn đi dặn lại.

Lê Thúy cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, trước giờ mấy thứ này chỉ xuất hiện trên người Lục Thương, cậu đưa tay sờ chúng, trong lòng nhen nhóm một ý định.

Leon cầm thuốc đi tới, bắt đầu khử trùng da, Lương Tử Thụy ngăn Leon lại, xác nhận thêm lần cuối: “Không nói cho Lục Thương thật sao?”

Lê Thúy lắc đầu, nhìn Leon: “Bắt đầu đi.”

Người bình tĩnh nhất trong phòng phẫu thuật e rằng không ai ngoài Lê Thúy, Lương Tử Thụy đã làm biết bao cuộc đại phẫu tiểu phẫu, cũng chứng kiến vô số hồi sinh tử trên đời, theo lý hẳn nên bách độc bất xâm, nhưng nhìn Leon tiêm nước thuốc vào tĩnh mạch của Lê Thúy, lòng bàn tay bác sĩ Lương cũng ứa mồ hôi, cảm giác chột dạ cứ như trộm bảo bối của người khác về nhà vậy.

Nếu để Lục Thương biết anh lấy Lê Thúy ra thử thuốc, tình bạn đời này coi như xong.

“Bao nhiêu?”

“0.25 mg.”

Thuốc phát huy hiệu quả rất nhanh, theo dòng nước thuốc truyền vào, tim Lê Thúy đập càng lúc càng nhanh, dần dần cảm thấy choáng đầu, trước mắt quay mòng mòng.

“Cậu ổn không?” Lương Tử Thụy hỏi.

Lê Thúy đau đầu đến mức ý thức tan rã, há miệng nhưng không thốt được lời nào. Giữa một mảnh hỗn độn, cậu trông thấy rất nhiều bóng người, có quen thuộc, có xa lạ, lộn xộn rối loạn, tựa như có một đoàn tàu thời gian chở vô số gương mặt xưa cũ gầm rú phóng qua trước mắt cậu.

“Bây giờ thì sao?”

“0.32 mg.”

Lê Thúy đau đến mức cả người túa mồ hôi lạnh, ánh mắt rời rạc, gân xanh nảy thình thịch, hai tay siết chặt thành đấm, khớp ngón tay gồng đến trắng bệch, thân thể căng cứng ngắc. Phản ứng này hơi đáng sợ, Lương Tử Thụy hoảng hốt gọi cậu hai tiếng: “Lê Thúy? Tiểu Lê?”

“Chú ý ghi lại.” Thấy Lương Tử Thụy hơi căng thẳng, Leon mở miệng nhắc nhở.

Tiếng tích tích liên tục do máy móc phát ra vang vọng bên tai, tiết tấu càng lúc càng nhanh, Lê Thúy bị âm thanh như đòi mạng kia hành hạ đến nỗi đầu sắp nứt ra, cảm giác cứ như có người cầm đá đập đầu mình. Giữa một mảnh mơ hồ hỗn loạn, cậu nhắm nghiền hai mắt, bên tai chợt nghe một tiếng gọi —— “Mẹ ơi.”

Tiếng gọi đó quen thuộc đến lạ, Lê Thúy lục lọi trong đầu mình một lượt, nhưng nghĩ mãi không ra là ai.

“… Ai đấy?”

“Mẹ ơi.”

Lê Thúy giật mình, thình lình mở mắt ra, tất cả những thứ quen thuộc xung quanh bỗng rụt xuống như thủy triều, giữa trời đất quay cuồng, cậu phát hiện mình đang đứng trong một tòa nhà cao, một người phụ nữ cao gầy đang lạnh lùng nhìn cậu, gương mặt ấy giống cậu đến bảy tám phần.

“Mẹ ơi.” Cậu nghe mình gọi như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi