TUYỆT PHẨM THIÊN Y

Bị đánh mà không hoàn thủ, tuyệt đối không phải là tính cách của Giang Nguyên.

Tuy Giang Nguyên không muốn phô bày thiên phú của mình, thậm chí khiến cho Tôn Diệu Nguyệt chú ý nhiều hơn. Nhưng tình huống lúc này, nếu không thi triển, chỉ sợ không căm cự được. Nếu cứ như vậy mãi, Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ sẽ gật đầu đồng ý mất.

Đã đến tình trạng này rồi, nhẫn nại chịu nhục không phải là tính cách của Giang Nguyên.

- Trạng thái Không Minh khởi động, năng lượng tiêu hao còn 90%.

- Thiên phú Tốc độ khởi động, thiên phú....

Một vài tin tức vang lên trong đầu Giang Nguyên Ánh mắt của hắn nhanh chóng trở nên mơ hồ, tâm nhìn trước mắt chỉ còn lại hai màu đen trắng.

Nhìn Giang Nguyên găm lên một tiếng, Tôn Diệu Nguyệt nở nụ cười lạnh, khinh thường đánh tới một quyền.

Nhưng một quyền này vừa chạm trúng Giang Nguyên đang xông lên, Tôn Diệu Nguyệt đột nhiên có chút sửng sốt. Bởi vì cô cảm nhận được khí tức của Giang Nguyên dường như có sự biến hóa quý dị. Mặc dù phẫn nộ xông lên, nhưng oán khí vốn đang tồn tại trên người hắn trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại sự lạnh nhạt cổ quái mà thôi.

Trong lúc cô đang phân tâm, thân hình Giang Nguyên đột nhiên lóe lên, tránh được một quyền của cô. Khi cô chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đánh một quyền vào vai tr:


- Hừ.

Dưới ánh mắt khó tin, Tôn Diệu Nguyệt hừ một tiếng, lui mạnh về phía sau

Đã lâu rồi chưa cảm nhận được sự đau nhức như thế, mang theo kinh nghỉ và giận dữ, Tôn Diệu Nguyệt đang muốn phản kích, liền nhìn thấy Giang Nguyên giống như quỷ mỵ, dùng tốc độ cực nhanh vọt đến trước người cô, đánh liên tiếp bốn năm quyền.

Tay trái còn chưa hồi phục sau cú đánh của Giang Nguyên, gần như chỉ dựa vào tay phải để phản kích, có chút đỡ không nổi con gà đang hãng máu Giang Nguyên, bị Giang Nguyên đánh lui về sau năm sáu thước.

Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ thấy Tôn tỷ tý bị đánh thành như vậy, ai nấy cũng đều há to miệng,

không biết tại sao Giang Nguyên lại trở nên mạnh như vậy. Thấy Giang Nguyên đã chiếm thế thượng phong, hai người liên thở phào nhẹ nhõm.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Đối mặt với công kích đáng sợ của Giang Nguyên, Tôn Diệu Nguyệt vừa đỡ vừa kinh nghỉ nhìn hẳn.

Không phải là cô không nhìn ra được thực lực của hắn. Đặc biệt sau lăn giao thú vừa rồi, đú để cho cô nắm rõ thực lực của hắn. Trong thế hệ thanh niên, thực lực của hắn quả nhiên rất lợi hại. Nhưng trước mặt cô lại không tính là gì.

Tôn Diệu Nguyệt cho rằng một tay của mình cũng, đủ đối phó đối phương, nhưng tình huống bây giờ thật sự quá quỷ dị.

Nhưng từ nhỏ đến lớn, Sơn Trường Đại Nhân chưa bao giờ ăn thiệt như vậy, bị một tên thực lực yếu hơn đánh lui về sau. Cô như thế nào cũng không thể tiếp nhận sự thật này.

Hết lên một tiếng, nội khí toàn thân nhanh chóng vận chuyển, bí thuật Cổ môn trong nháy mắt khới động. Chỗ tê dại ở vai trái nhanh chóng tiêu tan. Cả cánh tay trái vừa rồi không cử động được đã có thế chuyển động lại.

Vai trái đã khôi phục bình thường, hơn nữa dưới kích thích của bí thuật, thực lực Tôn Diệu Nguyệt dường như tăng lên thêm vài phần, trong nháy mắt đã ngang bằng với Giang Nguyên.

Bịch bịch.

Kình khí vang lên. Hai người đánh rất nhanh.

Vẻ lạnh nhạt trong mắt Giang Nguyên càng tăng thêm, động tác cũng nhanh chóng, nhưng cánh tay trái của Tôn Diệu Nguyệt đã linh hoạt lại, không còn rơi vào thế hạ phong.


Sau vài cú liều mạng, Giang Nguyên dần dần lui về sau. Thực lực của Tôn Diệu Nguyệt quả thật rất mạnh. Cho dù hắn có trạng thái Không Minh, có các loại thiên phú hỗ trợ, nhưng vẫn thua kém Tôn Diệu Nội khí của Tôn Diệu Nguyệt quá mạnh. Nhờ bí thuật kích thích, cũng không thua kém thiên phú của Giang Nguyên quá nhiều. Còn nội khí của Giang Nguyên thì còn kém hơn Tôn Diệu Nguyệt đến thảm thương. Sau khi Tôn Diệu Nguyệt khởi động bí thuật chữa thương cho vai trái, Giang Nguyên bị rơi xuống thế hạ phong là điều tất nhiên.

Rốt cuộc, Giang Nguyên một lăn nữa bị Tôn Diệu Nguyệt bổ một chưởng trúng ngực phải. Mặc dù đã nhanh chóng phản ứng, không bị tổn thương, nhưng dưới một kích toàn lực của Tôn Diệu Nguyệt, vẫn bị đánh ngã xuống đất, thậm chí còn phun máu.

- Xương sườn thứ năm, thứ sáu bên phía ngực phải đã bị gấy.

Cơn đau nhức khiến đầu óc Giang Nguyên trở nên mê muội, nhưng hẳn cũng không rời khỏi trạng thái Không Minh. Sau khi phán đoán tình huống của mình, liên bật dậy, nhanh chóng lui vẽ sau hai thước, rồi lại vọt tới Tôn Diệu Nguyệt lần nữa.

Bị vây trong trạng thái Không Minh, Giang Nguyên biết mình muốn chiếm ưu thế trước nữ ma đầu là không thể nào, chỉ có thể chiến đấu đến cùng.

Giang Nguyên phản kích cũng không mang lại kết quả gì. Giang Nguyên một lần nữa dưới tiếng kinh hô của Từ Thanh Linh và Lý Tiếu Vũ bay ngược ra ngoài.

- Đừng đánh mà, Tôn tỷ tỷ, đừng đánh nữa. Chị bỏ qua cho anh ấy được không?

Lý Tiểu Vũ không nhịn được, bước đến cầu khẩn Tôn Diệu Nguyệt.

- Đánh, đương nhiên phải đánh rồi.

Cơn tức của Tôn Diệu Nguyệt chưa tan. Cô lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên bị mất thể diện, tất nhiên là sẽ không tha.

Khụ! Không biết bị đánh bao nhiêu cái, Giang Nguyên lại phun ra hai ngụm máu tươi.


Mặc dù trong đầu vẫn còn mê muội nhưng ánh mắt lạnh nhạt đã bắt đầu biến mất.

- Chủ thể rời khỏi trạng thái Không Minh, năng lượng tiêu hao.

Nhìn sắc mặt khinh thị và lạnh nhạt của Giang Nguyên đã biến mất, bắt đầu lộ ra vẻ thống khổ, lúc này Tôn Diệu Nguyệt mới xả giận được một chút, hít một hơi thật sâu, gương mặt nở nụ cười kiều mỵ, giống như vừa rồi người xuống tay tàn nhãn không phải là cô.

- Haha, thế nào? Thực lực không tệ chứ?

Tôn Diệu Nguyệt nhìn Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ đang đỡ Giang Nguyên dậy, nói

- Bây giờ có định gia nhập môn hạ của tôi không?

Sắc mặt Từ Thanh Linh trắng bệch, đang định lên tiếng từ chối, liền nhìn thấy nụ cười nguy hiểm của Tôn Diệu Nguyệt, liền giật mình.

- Được, em đồng ý. Chỉ cần chị bỏ qua cho Nguyên ca ca.

Từ Thanh Linh còn chưa lên tiếng, một giọng nói khẩn trương bên cạnh liền vang lên


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi